1.   Hai vị đại thần thường hay bất hòa, Nguyễn Tầm Tầm nóng lòng muốn làm người hòa giải, không có việc gì là lôi kéo hai người cùng nhau ăn cơm. Toàn bộ quá trình hai người đều nghiêm mặt, chỉ có một mình Nguyễn Tầm Tầm nói không ngừng, hai người không có chút cảm kích nào, quan hệ không có tí tiến triển. Cô rất rầu rĩ, mấy lần tìm POT tố khổ, POT mãi mãi là cúi đầu chơi điện thoại, Nguyễn Tầm Tầm không thể nhịn được nữa: “Bà xã anh và ông xã em không tốt, anh không lo lắng chút nào à?”   POT ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Hai người bọn họ rất ác liệt, anh mới nên lo lắng chứ?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Nguyễn Tầm Tầm: “...”   2.   Một ngày, Nguyễn Tầm Tầm lời nói thấm thía tìm người nào đó nói chuyện: “Vì sao anh không thích Trản Trản?”   Chu Thời Diệc đang gửi văn kiện, nghe thấy câu hỏi của cô thì quay đầu liếc cô một cái: “Chẳng lẽ em muốn anh thích cô ấy?”   “Không phải loại thích đó, ít nhất cũng đừng chán ghét chị ấy.”   Bàn phím tiếp tục phát ra tiếng vang, người nào đó cũng không ngẩng đầu lên: “Anh không ghét cô ấy mà.”   “Vậy lần sau chị ấy đến nhà chúng ta chơi, anh phải cười với chị ấy.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Em chắc chắn chứ?”   “Ừm.”   Anh hiểu ý, gật đầu: “Được.”   Cuối tuần, POT vừa thi đấu về mang theo Tô Trản tới dùng cơm, Nguyễn Tầm Tầm cố ý nhắc nhở Chu Thời Diệc mấy lần, phải cười phải cười. Anh bày tỏ đã hiểu. Ăn cơm trong, bữa cơm đoàn kết ngắn ngủi kết thúc, Tô Trản cũng không lạnh không nóng, ngược lại là POT lôi kéo Tầm Tầm đứng ở cửa ra vào nhỏ giọng nhắc nhở: “Thời Nhất uống lộn thuốc à?”   “Hả? Có sao?”   “Cậu ta cười với bà xã anh cả buổi tối.”   “...”   3.   Thật ra ngày tháng sau khi kết hôn không có gì thay đổi, anh bận việc của anh, Nguyễn Tầm Tầm cũng bận việc của mình. Cho dù có lúc cuối tuần khi hai người đều ở nhà thì cũng đều tự mình làm việc riêng của mình. Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình, đơn giản vô cùng.   Chỉ là miệng của người nào đó đã đê tiện hơn rất nhiều.   Nguyễn Tầm Tầm: “Tốc độ thay đổi quần áo không theo kịp tần suất em béo lên… vì sao chiếc váy mua năm ngoái em lại mặc không được.”   “Dựa theo cách ăn này của em thì rất nhanh quần áo hôm nay em mua vào ngày mai sẽ không mặc được nữa.”   4.   Mùa đông, Nguyễn Minh Sơn hết hạn tù ra ngoài, tuyết rơi đầy khắp nơi, tuyết trắng mênh mông, cây cối được bao phủ trong làn áo bạc.   Lúc Nguyễn Tầm Tầm lái xe đi đón ông, cô phát hiện ra Chu Thời Diệc đã đến rồi. Chiếc Volkswagen  hiu quạnh đậu ở ven đường, dáng người thon dài của anh dựa vào thân xe, ánh sáng buổi sớm chiếu trên người anh, yên tĩnh, mát lạnh.   Ven đường có tuyết đọng, gió lạnh thấu xương. Anh cúi đầu hút một hơi thuốc lá rồi tắt đi, ném vào thùng rác. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra xem thời gian, không có chút mất kiên nhẫn nào. Cô chỉ ở xa xa nhìn.   Cuối cùng, cửa sắt của nhà tù chậm rãi kéo ra, bóng người đi ra có chút kéo dài. Nguyễn Minh Sơn mang theo một cái túi màu xám đen, bước chân chậm chạp, Chu Thời Diệc thẳng người dậy đi đến trước mặt ông, nhẹ giọng nói: “Bố.”   Dự báo thời tiết nói, đó là năm lạnh nhất, nhưng cũng là năm ấm nhất.   5.   Ba mươi Tết, Nguyễn Tầm Tầm vừa về nhà, trong phòng bếp phát ra tiếng “Lạch cạch”, không biết là đang chiên cái gì, mùi hương phân tán. Phòng bếp kiểu mở, Chu Thời Diệc vừa canh nồi vừa nghe Nguyễn Minh Sơn nói chuyện.   “Bỏ đường nhiều một chút, Tầm Tầm thích ăn ngọt. Chút nữa con bày trứng gà ra, để bố làm, khi còn bé nó thích ăn trứng bố làm nhất…” Nguyễn Minh Sơn lơ đãng quay đầu: “A, con về rồi à?”   Nghe vậy, Chu Thời Diệc ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười đáp lại Nguyễn Minh Sơn.   Thật ra, Nguyễn Minh Sơn không biết, mấy năm nay khẩu vị của cô đã thay đổi rất nhiều. Chu Thời Diệc không cho cô ăn ngọt không cho cô ăn đêm, không cho cô ăn xong đi ngủ ngay, thậm chí là không cho cô nằm trên giường chơi điện thoại máy tính, ngay cả tư thế ngủ anh cũng cưỡng ép uốn nắn cho cô… dù sao thì những thói hư tật xấu có hay không có này anh đã ép buộc cô sửa lại.   “Bố,” Nguyễn Tầm Tầm đi qua, đứng sau lưng Nguyễn Minh Sơn ôm lấy ông, gác đầu lên vai ông: “Bố về là tốt rồi.”   Nguyễn Minh Sơn khẽ run, ông vỗ vỗ đầu cô: “Thế nào, Thời Nhất bắt nạt con à?”   “Đúng vậy, anh ấy không cho ăn cái này không cho ăn cái kia, còn không…”   “Không cho cái gì?”   Giọng nói dần dần khẽ rơi xuống, cô liếc mắt nhìn người kia, người kia chỉ làm như không nghe thấy, chuyên tâm trải bánh trứng ra.   “Không cho con ngủ nướng.”   Nguyễn Minh Sơn nhẹ nhàng đẩy đầu cô: “Nên, những tật xấu này của con đã sớm nên sửa lại rồi.”   Chu Thời Diệc lật mặt bánh trứng, chậm rãi mở miệng nói: “Là ai hôm nay ngủ nướng tới muộn?”   Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tầm Tầm cùng Nguyễn Minh Sơn xem chương trình cuối năm, Chu Thời Diệc lên lầu mở cuộc họp với Việt Dương. Thấy anh hồi lâu vẫn chưa xuống, Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp đi lên lầu, đẩy cửa ra, chỉ thấy anh đang ngồi trước máy tính ngẩn người, nào có dáng vẻ họp.   “Một mình anh đang làm gì vậy?”   Chu Thời Diệc hoàn hồn, phản xạ có điều kiện tắt laptop đi: “Không có gì.”   Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cô cười cười: “Họp xong rồi thì xuống đây đi, bố đang chờ đấy.”   “Được.”   Nửa đêm, ánh trăng dần dần nặng trĩu, thư phòng lóe lên một chiếc đèn. Nguyễn Tầm Tầm ngồi trước máy vi tính, ngẩn ngơ. Chiếc laptop này là của Chu Thời Diệc dùng làm việc, cô hầu như không dùng, cho nên cũng chưa từng hỏi mật mã.   Cô xoa xoa tay, thử từng cái một. Sinh nhật anh? Không phải. Sinh nhật mình? Cũng không phải. Ngày kỷ niệm kết hôn? Cũng không phải. Tất cả thời gian liên quan đến bọn họ cô đều thử hết một lần, nhập thời gian cuối cùng thì vào được rồi.   Ở màn hình máy tính có một file, cô nhấp vào, bên trong là rất nhiều hình ảnh, phong cảnh không giống nhau, cùng với một bóng lưng, thời gian chụp đều là sáu năm trước, khi đó Nguyễn Minh Sơn mới vừa vào tù, cô không biết nên trở về thế nào, nên đối mặt với anh như thế nào.   Cô đã trở thành người du lịch bụi, đi ở bên ngoài một năm, Tháp Nghiêng Pisa, Taj Mahal, Kim Tự Tháp, núi Đá Đại… trong đó có một tấm hình là một con mèo nhỏ cô nhặt được ở ven đường, sau đó cô đưa cho bà chủ của nhà trọ Thanh Niên chăm sóc rồi.   Thật ra khi đó bản thân cô giống như con mèo hoang, trong ngực còn ôm một con mèo, dưới hình có ghi chú: Muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng lại sợ vây nhốt cô ấy…   Hướng xuống dưới, chữ dần dần nhiều hơn, cơ bản đều là lời bình giống như lời chú giải: “Ừm, lâu đài Neuschwanstein thích hợp để kết hôn.”   “Hai con tinh tinh đen này có gì đáng xem, vì sao cô ấy nhìn chăm chú vậy.”   “Lần sau đưa cô ấy đến xem cánh đồng hoa vậy.”   “Sang năm đưa cô ấy đi trượt tuyết.”   “Năm sau có thể đi biển Aegean.”   “Ở bên ngoài chơi đủ lâu rồi, có thể quay về rồi chứ?”   “Được, qua hết mùa hè này là em phải trở về, còn không về là anh thật sự tức giận đấy.”   “Được thôi, qua hết mùa thu này.”   “Vậy thì qua hết mùa đông vậy.”   “Mùa đông đều sắp qua hết rồi…”   “May mà, em vẫn quay về.”   “Em không bỏ lại anh một mình.”   “Cảm ơn em.”   Người trước màn hình đã sớm khóc đỏ mắt, cô nhẹ nhàng gõ chữ: “Là em nên nói cảm ơn, bất kể thanh xuân của em rối loạn cỡ nào, đều có anh ở tương lai chờ em.”