Giấu em sâu trong thời gian
Chương 6
Sau khi Nguyễn Tầm Tầm trở về phòng thì sinh lòng hối hận, có phải là có hơi lợi cho anh quá rồi không? Cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, vẫn là xóa hình và video, quên đi, làm người phải chú ý đến thành tín. Sau đó gửi tin nhắn cho Chu Thời Diệc, ngắn gọn mạnh mẽ: “Quyết định.”
Nhưng mà Chu Thời Diệc còn trả lời đơn giản hơn cô, chỉ có một chữ: “Được.”
Nguyễn Tầm Tầm ngã dựa vào ghế, cúi đầu suy nghĩ cái chữ này, lại nhanh chóng trả lời: “Chuyện anh đồng ý với tôi, chờ tôi nghĩ ra rồi lại nói cho anh.”
“Được.” Vẫn là một chữ, một dấu chấm tròn.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cũng thật là quý chữ như vàng, một chữ cũng không muốn nhiều lời.
Cô khó chịu trả lời: “Không muốn nghe chữ này, nói chữ khác.”
Gửi xong lại cảm thấy buồn cười, lẽ nào hy vọng anh nói cái gì đó sao?
Chẳng qua lần này anh dứt khoát không trả lời nữa, trực tiếp không trả lời cô.
Nguyễn Tầm Tầm ném điện thoại “Đùng” một cái lên bàn, quay đầu làm chuyện khác.
……..
Lúc này Chu Thời Diệc đang ở trong nhà Từ Thịnh.
Anh dựa lên ghế sô pha, tóc ngắn rối trên trán rũ xuống, đang nhíu mày cầm điện thoại, Từ Thịnh đến gần: “Làm gì vậy, còn gửi tin nhắn?”
Chu Thời Diệc hơi nghiêng người, né cơ thể đang thăm dò của anh ta, giọng nói thanh đạm: “Không có gì.”
Đại Bao và Tiểu Bạch nhìn nhau, thăm dò hỏi: “Thời Nhất, không phải là cậu có phụ nữ rồi chứ?”
Chu Thời Diệc lật úp điện thoại xuống, để trên chiếc bàn, liếc nhìn hai người họ, mím môi: “Không.”
Đại Bao giả vờ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nếu như cậu có phụ nữ rồi thì A Thịnh của chúng ta phải làm sao đây.”
Từ Thịnh trực tiếp nhấc chân đá Đại Bao: “Cút ------” Thân thủ Đại Bao nhanh nhẹn tránh được, một cước của Từ Thịnh không cẩn thận đá trúng góc của cái bàn, anh đau đến nhe răng nhếch miệng lên: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó trốn cái rắm!”
Tiểu Bạch cười trên sự đau khổ của người khác gật đầu, chen miệng nói: “Đúng vậy, Đại Bao, cậu trốn cái rắm, tay chân nhỏ nhắn của A Thịnh chẳng lẽ còn có thể đạp cậu bị thương à?”
Từ Thịnh rất gầy rất trắng, có cảm giác hơi giống tiểu sinh bơ* Hàn Quốc, khi còn bé điều kiện gia đình quả thật không tồi, nhưng mà khi đó vẫn chưa giàu như bây giờ, có rất nhiều tiền. Hiện tại cái tên Từ Trường Thành hàng năm đều xuất hiện trong bảng mười phú hào đứng đầu, cộng thêm Từ Trường Thành lớn tuổi mới có con, tuy rằng ngoài mặt nghiêm túc thận trọng, thế nhưng sau lưng lại vô cùng cưng chiều đứa con trai này, Từ Thịnh từ nhỏ vốn dĩ không phải chịu khổ gì, vì vậy trong mấy người, anh được xem như là người tay trói gà không chặt. (*: từ lóng, ý chỉ xăng pha nhớt, ái.)
“Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện.” Đại Bao thẹn thùng cười cười: “Nhưng mà, A Thịnh, cậu thế này không thể được, phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này vợ cậu sẽ cắm sừng cậu mất.”
Ý tứ của Đại Bao rất rõ ràng, đã trào phúng công phu trên giường không được của anh ra ngoài mặt.
Là có thể nhịn cái gì cũng không thể nhịn được nữa.
Từ Thịnh ném một cái gối qua, lần này Đại Bao không trốn, rơi trúng đầu anh, mắng: “Cút, ông đây cứng kiên trì.”
Hai người ầm ĩ một lúc, theo sau là một trận cười vang.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Chu Thời Diệc: “Gần đây thế nào?”
Chu Thời Diệc dựa vào sô pha hút thuốc, chân dài tùy ý bắt chéo, phong thái tao nhã lại ngang ngạnh, anh gạt tàn thuốc, mí mắt rủ xuống, nói: “Vẫn vậy.”
Tiểu Bạch gật đầu, nói: “Hai ngày trước tớ nhận được tin, nghe nói Minh tỷ về trấn Mi Ổ rồi.”
Trấn Mi Ổ ở thành phố Nhã Giang là một vùng cổ trấn nổi danh ở Giang Nam, Trung Quốc, cũng là quê của Tiểu Bạch.
Chu Thời Diệc dừng tay lại, tàn thuốc kẹp giữa ngón tay dừng giữa không trung, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gọn gàng sạch sẽ. Anh bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt mờ sáng, giọng nói trầm thấp kiềm chế : “Chắc chắn chứ?”
“Có thể.” Trong giọng nói của Tiểu Bạch cũng lộ ra một chút kích động, anh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Vì vậy hôm nay tới, tớ cũng là muốn nói cho cậu một tiếng, qua một thời gian nữa, tớ chuẩn bị trở về xem sao.”
Chu Thời Diệc hơi ngẩn người, thuốc lá đã cháy được một nửa, tàn thuốc rơi xuống quần thì anh mới phản ứng được, nghiêng người dụi tắt, đứng dậy phủi tàn thuốc rơi trên người, chém đinh chặt sắt nói: “Không được.”
Từ Thịnh và Đại Bao ngừng lại, nhìn về phía bầu không khí lúng túng giữa hai người họ.
Tiểu Bạch quay mặt đi: “Thời Nhất, tớ biết cậu là vì tốt cho tớ, nhưng đây là cơ hội, tớ nhất định phải quay về.”
Sắc mặt Chu Thời Diệc dần trầm xuống, đã sắp hòa làm một với bóng đêm ngoài cửa sổ, giọng nói cứng nhắc: “Nếu như đây là cái bẫy, vậy nếu như cậu đi thì chính là đi chịu chết.”
Bỗng nhiên, “Ầm” một tiếng.
Tiếu Bạch đỏ mắt đạp một cước vào chiếc bàn màu đen: “Tớ con mẹ nó cho dù có chết cũng không thể ngồi chờ chết!”
Chiếc bàn ma sát trên nền gạch màu trắng, phát ra tiếng “Kít-----“, chói tai lại khó chịu.
Từ Thịnh đau lòng vỗ vỗ ngực, nhìn về phía hai người giằng co, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu Bạch, cậu nhìn một chút xem…… Đừng đá lung tung, chiếc bàn này rất đắt, xước một chút sơn cũng hơn 50 ngàn đấy…. Còn nữa, Thời Nhất cũng là vì tốt cho cậu, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”
“Tớ đã chịu đủ loại cuộc sống này rồi, được chưa?” Tiểu Bạch gào thét.
Từ Thịnh bĩu môi không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục lướt Weibo. Trong phòng không khí ngột ngạt, Tiểu Bạch không nhượng bộ, Chu Thời Diệc, càng không phải là một người dễ nói chuyện. Từ Thịnh cúi đầu chơi điện thoại, không có ý định thò một chân vào. Đầu óc Đại Bao đơn giản, tứ chi phát triển, anh muốn thò một chân vào cũng không biết đi vào từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch thỏa hiệp, phá vỡ sự im lặng: “Anh trai, em van anh.”
Trong bốn người, tuy rằng Chu Thời Diệc ít lời, những người khác đối với anh vẫn luôn là nói gì nghe nấy, đừng nói là Tiểu Bạch và Đại Bao, ngay cả Từ Thịnh kiêu căng khó thuần cũng rất nghe lời anh.
Chẳng ai nghĩ tới, lúc này Tiểu Bạch lại cố chấp như vậy.
Nhưng mà, Chu Thời Diệc vẫn là vứt lại bốn chữ, vẻ mặt cứng nhắc, đỏ mắt nói: “Tớ không đồng ý.”
………
Sau đó Nguyễn Tầm Tầm cũng không nhận được tin nhắn nào của Chu Thời Diệc nữa, cô bĩu môi, trong lòng thầm mắng: Duệ Mao*. (*: ý chỉ chảnh chọe, vô văn hóa, không lịch sự.)
Phòng 507 chỉ có mình cô, Đại Bảo và Dư Vi Vi đã đến hội sinh viên thảo luận chuyện lễ kỉ niệm thành lập trường, cô không có chuyện để làm, chuẩn bị đi đến phòng tập dàn dựng .
Bên ngoài gió thổi mạnh, cây cối hai bên đường ưu buồn tĩnh lặng, cành cây khô theo gió lạnh nhẹ nhàng lay động, cô cất bước trên con đường nhỏ trong vườn trường, gió lạnh thổi vào cổ áo cô, vù vù, lạnh đến mức không khỏi rùng mình, cô thậm chí còn cảm nhận được lỗ chân lông khắp người đều dựng đứng lên.
Nguyễn Tầm Tầm nắm chặt áo khoác, khịt khịt mũi, thật là lạnh.
Cô chợt nhớ tới đã từng thấy một câu hỏi trên mạng: Phương bắc lạnh, hay phương nam lạnh? Có người pha trò nói: mùa đông phương bắc phần lớn dựa vào lò sưởi, mà mùa đông phương nam chỉ có thể dựa vào khả năng kháng bệnh.
Cô chưa từng đến phương nam, không biết ở đó có thật sự lạnh như vậy không.
Nhưng mẹ cô là người phương nam, rất đẹp, là người con gái phương nam duy nhất uyển chuyển, ôn nhu. Từ sau khi gả cho bố cô thì bà vẫn ở phương bắc, chưa từng quay về, cô thậm chí ngay cả bà ngoại ông ngoại của mình cũng chưa gặp. Cô đã từng hỏi mẹ, tại sao bà ngoại ông ngoại trước giờ chưa từng đến? Bà ngoại ông ngoại trông thế nào nhỉ?
Mẹ cô đều cười khổ.
Mãi đến khi có một ngày, mẹ cãi nhau với bố, cô mới từ trong miệng của mẹ biết được.
Năm đó ông bà ngoại phản đối mẹ lấy bố, mẹ lại khư khư cố chấp, cố ý theo bố đến phương bắc định cư. Ngày mẹ rời khỏi nhà, ông ngoại đã nói, nếu mẹ đi rồi, thì vĩnh viễn cũng đừng quay về nữa, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Mẹ cũng rất kiên cường, khi còn trẻ không biết lấy đâu ra dũng khí, cũng chưa từng quay về.
Nguyễn Tầm Tầm xoa tay, nghĩ: nghỉ đông phải đi xem một chút, nghe nói đó là một trấn nhỏ rất đẹp.
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên một tiếng “Ding”, Nguyễn Tầm Tầm cho rằng là Chu Thời Diệc trả lời, cũng không vội vã xem, cố ý đợi một lúc rồi mới chậm rãi lấy điện thoại ra, trượt lên, mở khóa.
Ai ngờ, vốn dĩ không phải là Chu Thời Diệc gửi tin.
Ánh mắt của cô chăm chú nhìn màn hình, bước chân chậm lại, sau đó dừng hẳn, quay lại, cô đột nhiên chạy như điên về một hướng khác.......
Con người một khi đã có tình cảm rồi thì cái gì cũng yếu ớt.
………
Khu nhà Kim Phủ.
Bầu không khí giằng co chưa xong, hai người vẫn còn đang đứng, Từ Thịnh không có ý tứ khuyên nhủ, Đại Bao khuyên không được, cuối cùng vẫn là Chu Thời Diệc mở miệng: “Chờ công bố xong, qua lần bận rộn này, tớ cùng cậu quay về.”
Tiểu Bạch thấy anh nói vậy, giọng nói hòa hoãn lại: “ còn đang trong thời kỳ tuyên truyền, đợi công bố xong, ít nhất phải một tháng, cậu lừa tớ à?”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh một cái, nhíu mày: “Cứ thế hoặc là đừng đi nữa.”
Con mẹ nó…..
Tiểu Bạch nhịn rồi nhịn, nâng cờ đầu hàng thỏa hiệp, giọng nói ít nhiều vẫn có hơi bất mãn: “Cậu là lão đại, tớ nghe lời cậu.”
Thật ra thì anh đã quen, trước đây lúc huấn luyện ở ST, cậu ta chính là đội trưởng trong hai người.
Bầu không khí trong biệt thự có hơi dịu đi, mấy người lại ngồi hút thuốc, Đại Bao và Tiểu Bạch đi lên lầu chơi game, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Từ Thịnh và Chu Thời Diệc, Từ Thịnh cúi đầu lướt Weibo, Chu Thời Diệc cũng cầm điện thoại ngắm nghía, xoay một vòng lại một vòng trong lòng bàn tay, sắc mặt chìm xuống.
Anh đang suy nghĩ có nên gửi một tin “Được” cho người nào đó không, trêu đùa cô.
Quên đi.
Anh vò tóc, có hơi buồn bực thở ra một hơi, để điện thoại xuống, ngửa dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyện chưa có kết quả, vẫn là không nên thăm dò.
Từ Thịnh lén lút liếc một mắt nhìn anh, bất thình lình mở miệng hỏi: “Thời Nhất, có phải anh em không?”
Chu Thời Diệc không nhúc nhích, không mở mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Gì?”
Từ Thịnh ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Trong một giờ, ánh sáng điện thoại của cậu phát ra mười tám lần, thế nào? Gần đây có quen phụ nữ sao?”
Anh lạnh nhạt trả lời: “Không.”
Từ Thịnh “À” một tiếng, không xác định hỏi: “Thật sự không có?”
Chu Thời Diệc lườm anh ta một cái: “Thật sự không có.”
Phụ nữ đã biết trước đây, không tính.
Tầm mắt Từ Thịnh một lần nữa nhìn điện thoại, chậm rãi nói: “Sao tớ lại có cảm giác mùa đông còn chưa qua đi mà mùa xuân đã đến rồi.”
Chu Thời Diệc: “……..”
…………..
Đại Bảo và Dư Vi Vi hết bận quay về phòng 507, phát hiện ra Nguyễn Tầm Tầm không có trong phòng, cũng không để ý, mở hộp cơm bắt đầu ăn. Một tiếng trôi qua, Nguyễn Tầm Tầm vẫn chưa về, Đại Bảo lúc này mới cảm thấy có hơi kỳ lạ: “Gái Nguyễn sao muộn như vậy còn chưa về?”
Dư Vi Vi nói: “Nói không chừng là còn đang ở phòng tập, tớ thấy gần đây nó rất nỗ lực. Lễ kỉ niệm thành lập trường sắp đến rồi, nghe nói lần này có mời mấy lãnh đạo Đoàn văn công đến xem biểu diễn, ôi----- chính là Trần Văn Lệ kia, Phó Đoàn trưởng Đoàn văn công, cậu biết chứ? Có người nói là sẽ chọn ra một người trong mấy tiết mục của chúng ta để huấn luyện trong đoàn, cậu nói xem, nếu như Tầm Tầm có thể được chọn, vậy phòng 507 chúng ta có bao nhiêu mặt mũi chứ, đồng thời còn có thể xoắn nát lòng hăng hái của Trương Man kia!”
Đại Bảo còn có hơi lo lắng: “Vậy cũng không được, bây giờ cũng đã chín giờ rồi, trước đây trễ nhất là tám giờ nó đã về rồi.”
“Chắc là nó sáng mắt rồi, muốn cố gắng nỗ lực, cơ hội lần này hiếm thấy mà.”
“Thật sao?”
Trong phòng yên lặng, Đại Bảo rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, Dư Vi Vi còn đang xem phim Mỹ, ngoài cửa sổ mưa to, hạt mưa gõ lên cửa sổ kính phát ra tiếng “Lộp bộp”, đồng hồ dần chỉ về mười giờ.
Nguyễn Tầm Tầm vẫn chưa về.
Đại Bảo gọi vài cuộc cho cô đều tắt máy, lúc này mới cảm thấy hơi bất an, nói: “Vi Vi, cậu nói xem nó sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Lúc này Dư Vi Vi mới có hơi hoảng sợ.
Hai người lại đợi thêm một lúc, chân trời cũng dần dần bắt đầu nổi lên ánh sáng bạc.
Đợi cả đêm, Nguyễn Tầm Tầm vẫn chưa về, điện thoại luôn tắt máy.
………..
Khu nhà Kim Phủ.
Đèn treo trên cao sáng ngời, lúc Từ Thịnh lướt Weibo thì nhìn thấy một thứ hấp dẫn, Đại học nổi danh đệ nhất công minh trong nước đặc cách tuyển chọn sinh viên tỉnh lẻ, chợt nhớ tới một chuyện, lấy chân đá đá anh: “Ôi----- Thời Nhất, cậu xem, bậc cửa của Đại học đệ nhất trong nước có phải là càng ngày càng thấp không? Cái gì cũng đặc cách tuyển chọn, cũng may là lúc đó cậu không đi.”
Chu Thời Diệc lười biếng dựa vào ghế sô pha, dường như không nghe thấy.
Từ Thịnh lại tới gần hơn: “Cậu nói xem sao lúc đó cậu lại có thể từ bỏ đại học tốt như vậy, muốn ở lại mà vốn dĩ là phải lên đại học? Chỗ này có cái gì hấp dẫn cậu như vậy? Ở lại mười mấy năm còn chưa chán à?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
28 chương
196 chương
163 chương
11 chương
55 chương
37 chương