Ngày 9 tháng 5 năm 1893. Victoria Rowland không còn là chính mình. Bà biết thế bởi vì bà đã vừa cắt lìa đầu tất cả những bông hoa lan trong căn nhà kính yêu quý của mình. Những đầu bông hoa lăn trên đất tạo thành một cảnh tượng kỳ cục nhưng đẹp đẽ, như là bà đang diễn một cảnh trong cuộc Cách mạng Pháp, nhưng là với cây cỏ. Đây không phải lần đầu tiên hay thậm chí lần thứ một nghìn, bà ước rằng Công tước thứ bảy của Fairford sống được thêm hai tuần nữa. Chỉ hai tuần nữa thôi. Sau đó anh ta có thể uống thuốc độc ừng ực, buộc mình vào đường ray tàu hỏa và tự bắn vào đầu trong khi đang đợi tàu chạy qua. Tất cả những gì bà muốn là Gigi trở thành một nữ công tước. Điều đó là quá nhiều hay sao? Nữ công tước - mọi người gọi Victoria như thế khi bà còn là một cô gái trẻ. Bà xinh đẹp, thanh lịch, trầm tĩnh và vương giả, tất cả bọn họ đều bị thuyết phục rằng bà sẽ kết hôn với một công tước. Nhưng sau đó cha bà bị lừa gạt gần hết mọi thứ họ có, và bệnh tình ốm yếu dai dẳng kéo dài của mẹ bà đã đẩy tình trạng tài chính của gia đình từ chỗ bấp bênh hóa thành thảm họa. Kết quả là bà kết hôn với một người đàn ông gấp đôi tuổi mình, một nhà công nghiệp giàu có tìm cách pha trộn một chút dòng máu quý tộc vào huyết thống của mình. Nhưng tiền bạc của John Rowland được xem như quá mới mẻ, quá xa lạ. Đột nhiên Victoria thấy mình bị xô ra ngoài những phòng khách nơi đã từng chào đón bà. Nuốt lại nỗi nhục nhã của mình, bà thề rằng sẽ không bao giờ để điều tương tự xảy ra cho con gái bà. Con bé sẽ có vẻ thanh nhã của Victoria và tài sản của cha nó, nó sẽ tấn công Luân Đôn và trở thành một nữ công tước kể cả điều đó có thể giết chết Victoria. Gigi gần như đã làm được điều đó. Thực ra. Nó đã làm được. Lỗi lầm hoàn toàn nằm ở Carrington. Và sau đó trước sự kinh ngạc của Victoria, con bé đã làm được một lần nữa, kết hôn với em họ của Carrington, người thừa kế tước hiệu. Victoria đã hạnh phúc và tự hào biết bao trong ngày cưới của Gigi, bà bay bổng ngất ngây. Nhưng sau đó mọi chuyện không diễn ra như bà tưởng. Camden bỏ đi sau ngày cưới mà không giải thích với ai. Và cho dù cầu xin, khóc lóc và dỗ dành như thế nào, Victoria cũng không moi được từ Gigi một lời giải thích nào về điều đã xảy ra. Mẹ quan tâm làm gì? Gigi lạnh lùng nói. Chúng con đã quyết định sống cuộc đời riêng. Khi anh ấy thừa kế con vẫn sẽ trở thành một nữ công tước. Chẳng phải đó là tất cả những gì mẹ muốn hay sao? Victoria đã phải tự bằng lòng với điều đó. Và trong khi bí mật thư từ với Camden, giữa những miêu tả về khu vườn và hoạt động từ thiện của mình bà vờ như vô tình thốt ra vài mẩu tin tức về Gigi. Một năm bốn lần thư của cậu ấy đến tay bà, chính xác như vòng quay của các mùa, đầy đủ thông tin và vô cùng nhã nhặn. Những lá thư đó duy trì sự sống cho những hy vọng của bà. Chắc chắn cậu ấy có ý định quay về một ngày nào đấy, nếu không cậu ấy sẽ không mất công viết thư cho mẹ vợ, hết năm này qua năm khác. Nhưng sao Gigi không mặc kệ mọi việc như thế đi? Con bé nghĩ gì mà dám mạo hiểm một điều xấu xa và tồi tệ như một vụ ly dị? Và vì cái gì chứ, vì ngài Frederick tất-cả-đều-quá-tầm-thường đó ư? Cái anh chàng không xứng đáng để giặt quần lót của con bé, chứ đừng nói đến chạm vào con bé mà không có nó? Ý nghĩ đó làm Victoria muốn ốm. Giải pháp hiệu quả duy nhất mà bà có thể thấy là phải làm cho Camden nổi điên lên và quan tâm đến. Biết đâu cậu ấy sẽ quay về. Biết đâu sẽ có một cuộc hội ngộ đầy say mê. Bức điện của Camden đến vào ngày hôm trước, thông báo cho bà chuyến trở về của cậu ấy đã khiến bà như bước trên mây. Khó có thể che giấu niềm vui của mình, bà nhanh chóng gửi lại ngay một bức điện cho cậu ấy. Nhưng sáng nay bức điện trả lời đến, những dòng chữ báo một tin xấu không thương tiếc: Thưa mẹ. Mong mẹ thông cảm. Xin hãy giết chết ngay hy vọng của mẹ. Như là một hành động nhân đạo với chính mình. Con có ý chấp thuận việc ly dị sau một thời gian nhất định. Kính mến. Camden. Và bà đã túm lấy dụng cụ làm vườn gần nhất, tàn sát tất cả những giống hoa quý hiếm và đáng yêu đã được nuôi dưỡng một cách cẩn thận của mình. Rồi bà thả rơi chiếc kéo, như một tên sát nhân hối cải run rẩy tránh xa vũ khí giết người. Bà không thể tiếp tục như thế này. Bà sẽ kết thúc ở bệnh viện tâm thần Bedlam, một mụ già với mái tóc bạc trắng xơ xác, van vỉ chiếc gối đừng từ bỏ giường ngủ. Được thôi, vậy là bà không thể ngăn cản vụ ly dị. Nhưng bà sẽ tìm cho Gigi một công tước khác. Thực ra, có một người đang sống ngay dưới con đường làng dẫn đến ngôi nhà của bà ở đây, cách bờ biển Devon vài dặm. Đức ngài Công tước của Perrin là người sống ẩn dật khá đáng sợ. Nhưng ngài là một người đàn ông khỏe mạnh và đầu óc minh mẫn. Ở tuổi bốn lăm, ngài cũng chưa quá già với Gigi đang gần đến tuổi ba mươi một cách nguy hiểm. Victoria cũng đã muốn công tước cho riêng mình khi bà còn là một quý cô trẻ xứng đáng, sống ở chính ngôi nhà này, nằm trong chu vi của dinh thự và phạm vi hoạt động của ông. Nhưng đó là ba thập kỷ trước. Không ai biết được tham vọng ngày xưa của bà. Còn công tước, ngài thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của bà. Bà phải từ bỏ vẻ lạnh nhạt giống như nữ công tước của mình, quên rằng họ chưa từng được giới thiệu và xông vào đường đi mà ngài vẫn đi qua nhà bà mỗi chiều đúng vào bốn giờ kém mười lăm, trong thời tiết đẹp hay xấu. Nói cách khác, bà phải cư xử như Gigi.   Khi Camden trở lại nhà sau buổi cưỡi ngựa sáng, Goodman thông báo cho anh rằng quý bà Tremaine muốn thảo luận với anh vào lúc thuận tiện và sớm nhất. Chắc chắn là cô muốn anh có mặt ngay lúc đó. Nhưng thế thì không tiện cho anh chút nào, vì anh đang vừa đói vừa rối bù. Anh ăn sáng và tắm rửa. Lau tóc xong, anh để khăn bông rơi xuống vai và với tay lấy quần áo sạch anh đã để trên giường. Đúng vào lúc đó, một dáng người trong chiếc áo choàng trắng và váy màu nâu nhạt lao vụt qua cánh cửa, vợ anh. Cô bước hai bước vào phòng rồi dừng lại, cau mày. Như đã hứa, phòng ngủ đã được trang hoàng, lau dọn và đầy đủ đồ đạc. Một bộ đồ gỗ tùng bách lộng lẫy bao gồm giường, tủ đầu giường, tủ quần áo, và rương hòm - Tất cả như thức dậy từ một giấc ngủ sâu trên gác mái giờ đây được đưa vào sử dụng. Bên dưới bức tranh lớn của Monet phía trên mặt lò sưởi, hai lọ hoa lan đuôi cáo âm thầm nở hoa, toả ra mùi thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nhưng bất chấp tất cả nỗ lực làm sạch và đánh bóng mà Goodman đã ra lệnh, mùi ẩm mốc vẫn dính chặt lấy những đồ vật vừa được sử dụng lại, mùi của tuổi tác và lịch sử trống không. “Căn phòng trông chính xác như ngày trước”, cô nói, gần như là với chính mình, “Em không biết là Goodman vẫn còn nhớ”. Goodman có thể nhớ lần cuối cùng cô gãy một móng tay. Cô có sức ảnh hưởng như thế đối với đàn ông. Ngay cả người đàn ông đã bỏ lại cô sau lưng cũng không thể quên bất cứ điều gì về cô. Trong những ngày tiếp theo, khi anh đã cảm thấy khoan dung hơn đối với cô, Camden chắc chắn rằng Chúa trời đã kéo dài quá trình sáng tạo ra cô, thổi thêm sức sống và sự quả quyết vào cô hơn những gì Ngài ban cho những con người tầm thường khác. Ngay cả bây giờ, với tác hại của một đêm mất ngủ rõ rệt trên mặt, đôi mắt màu mã não sẫm của cô vẫn sáng rạng rỡ hơn cả bầu trời đêm trên cảng New York trong Ngày Độc lập. “Anh có thể giúp gì được không?”, anh nói. Ánh mắt cô quay lại với anh. Anh khá tươm tất. Chiếc áo choàng ngủ che phủ mọi chỗ cần che và gần hết những phần còn lại. Nhưng cô vẫn hết sức ngạc nhiên và sau đó xấu hổ, thoáng qua thôi nhưng không thể nhầm lẫn. Cô không đỏ mặt. Cô hiếm khi đỏ mặt. Nhưng khi cô đỏ mặt, khi đôi má trắng ngần kiêu kỳ của cô chuyển sang màu kem dâu, một người đàn ông phải là một xác ướp mới không có phản ứng. “Anh đang làm mất nhiều thời gian”, cô nói thẳng, như một cách để giải thích. “Và giờ em nghi ngờ anh cố tình bắt em phải chờ đợi”. Anh lắc đầu. “Em nên biết anh không thèm sử dụng những đòn trả thù nhỏ nhen như thế”. Phản ứng của cô là một tiếng cười khinh khỉnh xen lẫn sự đau đớn, “Tất nhiên. Anh thích những đòn trả thù hoành tráng và ngoạn mục hơn”. “Như em muốn”, anh nói trong lúc cúi xuống để mặc chiếc quần vải lanh. Chiếc giường khổng lồ ngăn giữa họ, mặt trên của tấm đệm cao đến eo của anh. Nhưng hành động mặc quần áo vẫn phô bày sức mạnh của cơ thể anh, “Chuyện khẩn cấp của em là gì mà không thể đợi cho đến khi anh mặc quần áo xong thế?” “Em xin lỗi vì đã đột ngột lao vào đây”, cô nói cứng nhắc, “Em sẽ tự ra ngoài và đợi anh trong thư viện”. “Đừng cầu kỳ thế, vì dù sao em cũng ở đây rồi”. Anh kéo quần lên, “Em muốn nói với anh chuyện gì?” Cô luôn luôn nhanh nhẹn trong những chuyện của mình, “Vậy thì rất tốt. Em đã suy nghĩ đến điều kiện của anh. Em thấy chúng quá mơ hồ và không có giới hạn”. Đúng như anh đoán. Cô không phải là kiểu người để người khác qua mặt mình. Cô thích làm người lấn át hơn. Anh chỉ ngạc nhiên là cô đã không đến đây sớm hơn với những điều kiện của mình. “Hãy mở mắt cho anh đi”. Anh vứt chiếc khăn bông lên chiếc ghế gần cửa sổ, cởi áo ngủ và thả xuống giường. Mắt họ gặp nhau. Hay đúng hơn anh nhìn vào mắt cô và cô nhìn vào vầng ngực để trần của anh. Như là anh cần phải được nhắc nhở thêm về cô gái trẻ táo bạo và nghịch ngợm thường thích nhón những ngón tay một cách khéo léo trên đùi anh. Rồi ánh mắt họ gặp nhau. Cô đỏ mặt, nhưng nhanh chóng định thần lại, “Sinh hạ một người thừa kế là một việc không chắc chắn”, cô nhanh nhẩu nói, “Em cho rằng anh muốn có con trai”. “Đúng thế”. Anh mặc áo sơ mi vào, nhét đuôi áo vào trong quần và bắt đầu cài khuy quần ở bên hông phải, hơi điều chỉnh cơ thể một chút để xoa dịu sự không thoải mái gây ra bởi phản ứng của anh đối với cô. Ánh mắt cô ở đâu đó bên phải anh, chân giường, có thể. “Mẹ em đã không thể sinh một đứa con trong mười năm kết hôn. Bên cạnh đó, luôn có khả năng là một trong chúng ta, hoặc cả hai, có thể bị vô sinh”. Dối trá. Anh quyết định không gọi cô bằng từ đó, “Và quan điểm của em là?” “Em cần một điểm kết thúc thực tế, vì em và vì ngài Frederick. Anh ấy không nên bị yêu cầu phải chờ mãi”. Bà Rowland đã nói gì với anh trong lá thư giận dữ của mình? Mẹ sẽ nhân nhượng mà nói rằng, ngài Frederick rất tốt bụng. Nhưng anh ta có bộ não của một cái bánh pút-đinh, và vẻ phong nhã của một con vịt già. Sau từng đấy năm cuộc đời, mẹ không thể hiểu nổi Gigi nhìn thấy điều gì ở anh ta. Camden kéo dây đeo quần lên vai. Một lần thôi, sự khôn ngoan của bà Rowland đã lừa gạt bà. Có thể tìm được bao nhiêu người đàn ông ở Anh quốc sẵn sàng và trung thành đứng bên một nguời đàn bà trong một vụ ly dị? “… sáu tháng kể từ ngày hôm nay”, vợ anh đang nói. “Cho đến đầu tháng Mười một mà em vẫn chưa mang thai, chúng ta sẽ tiến hành thủ tục ly dị. Nếu em có mang, chúng ta sẽ đợi cho đến khi em sinh con”. Anh không thể hình dung ra một đứa trẻ thực sự, ngay cả việc mang thai. Suy nghĩ của anh dừng lại ở mép giường và không đi xa hơn. Một phần trong anh nổi loạn trước ý tưởng có bất kỳ một sự thân mật nào với cô, ngay cả theo cách thờ ơ nhất. Và có những phần khác trong anh. “Sao?”, cô hỏi. Anh bình tĩnh lại, “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em sinh cho anh một đứa con gái?” “Đó là điều em không thể điều khiển được”. Thật sao? “Anh có thể nhìn thấy cái lợi của khái niệm giới hạn, nhưng anh không thể đồng ý với em về chi tiết”, anh nói. “Sáu tháng là một khoảng thời gian quá ngắn để đảm bảo bất cứ chuyện gì. Một năm. Và nếu đó là con gái, thêm một nỗ lực nữa”. “Chín tháng”. Anh nắm giữ tất cả các lá bài chủ trong trò chơi này. Đây là lúc cô nhận ra điều đó. “Anh không trở về đây để mặc cả, quý bà Tremaine. Anh đang chiều theo em. Một năm hoặc không có thỏa thuận gì nữa”. Cằm cô hếch lên, “Một năm kể từ hôm nay?” “Một năm kể từ khi chúng ta bắt đầu”. “Và đó là khi nào, thưa đức lang quân?” Anh cười âu yếm trước giọng điệu gay gắt của cô. Về điều này cô chưa thay đổi. Cô sẽ xuống nước để tiếp tục chiến đấu, “Kiên nhẫn, Gigi, kiên nhẫn. Cuối cùng thì em sẽ có cái mà em muốn”. “Và tốt nhất là anh nên nhớ điều đó”, cô nói, với tất cả dáng vẻ kiêu kỳ của Nữ hoàng Elizabeth ngay sau vụ chìm nghỉm của hạm đội tàu Tây Ban Nha. “Chúc anh một ngày tốt lành”. Ánh mắt anh dõi theo cái lưng đang bỏ đi của cô, dáng đi năng động của cô, và sự lắc lư duyên dáng của chiếc váy. Nhìn vào cô, không ai biết rằng cô vừa đưa đầu lên một cái đĩa gỗ, xung quanh là ruột gan của mình. Đột nhiên anh nhớ ra là anh đã từng thích cô. Rất nhiều.