Sự thật chứng minh, là bom thì không thể chôn, đúng giờ phát nổ vẫn có thể nổ, đặc biệt là bom tình cảm.
Vào một buổi chiều chủ nhật nào đó, lần thứ hai giáo hoa đến công ty của cậu giáo thảo, nhìn thấy người phụ nữ lần trước đưa đồ cho giáo thảo đang khoác tay cậu, hai người vừa nói vừa cười, thái độ rất thân mật.
Cơn ghen của giáo hoa nổi lên, hắn nhanh chóng bước đến trước mặt bọn họ, nhếch khoé miệng nở nụ cười, giọng điệu lạnh nhạt:" Bảo bối, về trường."
Sắc mặt giáo thảo lập tức thay đổi, cậu luống cuống giải thích với người phụ nữ bên cạnh:" Không phải, mợ à, mợ đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn là bạn của con, bạn con chỉ thích giỡn chút thôi, mợ tuyệt đối đừng nói cho cậu biết, cậu biết thì mẹ con cũng biết đó!"
Người phụ nữ không lên tiếng, ánh mắt mang theo ý cười đánh giá giáo thảo đang hoảng loạn.
Giáo hoa lập tức ngẩn người, cảm giác như đột nhiên có một chậu nước lạnh từ trên đầu giội xuống chân, nghi hoặc lặp lại:" Mợ?"
Người phụ nữ ngọt ngào cười rộ lên:" Xin chào, cháu dâu, cháu trai còn phải theo mợ đi ga ra lấy đồ, có muốn cùng đi không?"
Giáo thảo:"..." Xong đời.
Giáo hoa:"..." A, ăn nhầm giấm chua rồi.
Vậy mới nói có vấn đề thì phải sớm trình bày, không nên kìm nén giữ trong lòng.
Lấy đồ xong, giáo thảo hết lời giải thích với mợ mình còn đang cười híp mắt, miễn cưỡng thuyết phục được bà tạm thời không nói cho cậu giáo thảo.
Sau khi nói lời tạm biệt, giáo thảo lôi kéo giáo hoa vào một công viên gần đó, ngồi trên ghế dài, dựng thẳng ngón tay giữa bắt đầu mắng, nhưng xung quanh toàn người là người, âm thanh của cậu cũng nhỏ dần lại, nghe không có chút uy hiếp nào.
"ĐM anh! Trước đây sao không thấy anh vừa gặp mặt đã gọi lão tử là bảo bối hả?"
"Em thật sự là...!ĐM! Chỉ số thông minh cao như vậy để làm gì? Hôm nay đầu óc không dùng được hả? Hay là vứt đi đâu rồi?"
"Mợ em là người thành tinh đó, đảm bảo chốc nữa thôi việc này đã tới tai cậu em rồi...!Con mẹ nó, lão tử cũng muốn come out, nhưng mà không phải lúc này!"
"Tiên sư nó, anh nói xem phải làm sao bây giờ..."
Giáo hoa nhẹ nhàng ôm giáo thảo vào lồng ngực:" Bảo bối, bình tĩnh một chút."
"Con mẹ nó làm sao mà em bình tĩnh được." Giáo thảo giống như cầu cứu mà nắm chặt lấy ngực áo giáo hoa, đem mặt chôn trong cổ hắn, run giọng nói:" Mẹ em nhất định sẽ đánh chết anh."
Giáo hoa:"..." Mẹ em bạo lực như vậy sao?
Nửa ngày sau, giáo thảo rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, giãy dụa từ trong ngực hắn chui ra, híp mắt nhìn giáo hoa:" Nói! Tại sao đột nhiên khác thường như vậy? Đồ ngốc nhà anh con mẹ nó hại em thảm như thế, nhất định phải nói thật cho em, nếu để em biết anh lừa gạt lão tử, hạnh phúc nửa đời sau của anh liền đi tong đó, hiểu chưa?"
Giáo hoa giơ hai tay đầu hàng, thành thật khai báo:" Mấy tuần trước, anh thấy mợ em đưa quà cho em, anh tưởng dì ấy muốn theo đuổi em, hơn nữa chính em cũng nói, mị lực của em ở công ty rất lớn."
"Tặng quà? Con bà nó đó là đưa cho cậu em! Còn nữa, em nói mị lực của mình không giảm chỉ đơn giản là đồng nghiệp trong công ty đối xử với em rất tốt được chưa? Anh rảnh lắm hay sao, không có chuyện gì lại tự mình não bổ!" Giáo thảo thầm tính toán thời gian một chút, chửi thề một tiếng, kinh ngạc:" Con mẹ nó thời gian trước anh đột nhiên bất thường cũng vì chuyện này?!"
"...!Ừm."
"Vậy lúc trước ăn cơm với người khác..."
Giáo hoa nói:" Thật sự là bạn anh thôi, nhưng mà cậu ta là thẳng nam, anh không hiểu tư duy của thẳng nam, cho nên muốn hỏi một chút."
Giáo thảo vồ tới cắn lên cổ hắn một cái:" Đần quá! Chuyện gì không biết sao không đi hỏi em?!"
Giáo hoa không lên tiếng.
Sau một hồi, hắn lạnh nhạt nói:" Anh sợ."
"Anh sợ, nếu có nữ sinh theo đuổi em, hơn nữa còn là hình mẫu trong lòng em, em sẽ thích người ta."
Giọng điệu của giáo hoa vô cùng bình tĩnh, từng chữ từng chữ đi vào trong tim giáo thảo.
Trong nháy mắt cậu dường như đã hiểu thấu lòng đối phương.
Qua nhiều năm như vậy, giáo hoa chưa từng hẹn hò với ai, ít nhiều gì cũng bị dáng vẻ lúc bé của cậu ảnh hưởng, nghĩ rằng mình thích cậu, nhưng thật ra đối với giáo hoa mà nói, so với cậu hắn phải đánh đổi rất nhiều, vừa mới xác định quan hệ đã muốn dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ, bây giờ lại thấp thỏm lo lắng cậu có thích người khác hay không, không cách nào đưa ra một lời bảo đảm hay cam kết cho mình.
Nói cho cùng, là cậu không đủ quan tâm đến hắn, không hiểu rõ hắn, cũng không thể bù đắp cho hắn, dẫn đến giáo hoa bây giờ bước vào giai đoạn mê man, bị cảm giác không an toàn bao vây toàn bộ.
"Nếu anh đã nói như vậy..." Giáo thảo giả vờ thoải mái mở miệng:" Mà em còn tức giận thì chẳng phải lòng dạ em quá nhỏ nhen rồi sao?"
Giáo hoa cười cười, xoa xoa vành tai cậu, nói:" Không sao, là anh không đúng, xin lỗi."
Giáo thảo bị bộ dạng này của hắn dập cho không còn chút lửa giận nào, không quan tâm đến những người xung quanh, giả bộ nghiến răng nghiến lợi nói:" Nghe cho kĩ, anh tưởng đồ ăn vặt của lão tử muốn cho là cho sao? Bây giờ anh muốn mua mấy thứ đó cũng không mua được, ăn của lão tử nhiều hàng giới hạn như vậy lại còn muốn chạy? Nằm mơ à? Lão tử là...!hừ, anh là người của lão tử, lúc bé ăn nhiều kẹo của lão tử như thế phải nghĩ đến cả đời này bị lão tử quấn lấy chứ, chúng ta sẽ không chia tay, không thể chia tay, càng không thể có người thứ ba chó má gì đó chen chân vào!"
Giáo hoa yên lặng liếc nhìn cậu, cố ý đè ý cười trên khoé miệng xuống, nhăn mày, vô lực ừ một tiếng.
Giáo thảo thấy mặt giáo hoa vẫn còn viết hai chữ không vui, đành nắm cằm hắn hôn một cái.
"Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải lúc đó anh gạt em, cũng không đến nỗi có chuyện này." Không lâu sau, giáo thảo buông cằm hắn ra, ngẩng đầu nói.
"Mà không chừng nếu không có những câu nói ấy, chúng ta cũng sẽ không ở cùng nhau."
Giáo thảo phì một tiếng bật cười:" Nói cũng đúng, chỉ là thói quen này của em rất khó thay đổi, anh giúp em sửa nhé, ngược lại em sẽ nhanh tốt nghiệp, làm nam sinh ấm áp mãi cũng không ổn lắm.
Còn làm nữa con gái sẽ đều nghĩ rằng em đang thả thính người ta mất, anh không thoải mái em cũng không thoải mái, như vậy không được."
"Giúp em?" Ánh mắt giáo hoa tối sầm lại:" Được."
Sau đó mỗi cuối tuần, chỉ cần hai người gặp nhau trong phòng khách sạn, giáo hoa đều mặc váy.
Không phải giáo thảo không thích bạn trai mặc váy, nhưng lúc làm chuyện đó mà mặc váy thì kì quái lắm, cậu luôn có một loại xấu hổ mà lại thoải mái, làm cho cậu khó chịu.
Qua mấy lần, giáo thảo vừa nhìn thấy giáo hoa mặc váy liền sinh ra tâm lý sợ hãi, nhảy ba bước cách xa khỏi hắn.
Mỗi lần như vậy, giáo hoa sẽ dùng vẻ mặt vô cùng vô tội nhìn cậu, trên gương mặt đó viết: Anh đang giúp em mà bảo bối.
Giáo thảo:"..." Giúp con mẹ anh! Anh chính là đang tìm phương thức kích thích mới thì có!
Lão tử không nên tin anh!
Đương nhiên, với loại kích thích điên cuồng này, giáo thảo dần dần sinh ra một loại ý nghĩ "Thói quen phải nhanh chóng thay đổi không thay đổi lão tử sẽ phát điên", càng cố gắng gấp bội để thoát khỏi cái mác nam sinh ấm áp, đồng thời hạ lệnh cho giáo hoa không được mặc váy nữa, nếu không thì cuối tuần đừng hòng đi khách sạn.
Trong lòng giáo hoa còn tiếc hận một lúc lâu.
Chẳng qua mấy cái váy đó hắn cũng không vứt đi, thân hình giáo thảo so với hắn không khác nhau lắm, sau này hắn không mặc thì đưa cậu mặc cũng được mà..
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
28 chương
85 chương
6 chương
55 chương
35 chương