Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 35
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần, thời tiết cuối thu chuyển lạnh, đứng trên sân vận động trong giờ thể dục nhìn cô giáo làm mẫu động tác, do buộc tóc lên hết mà gió lần lượt táp vào mặt khiến tôi phải nhảy mũi vài lần.
Tân Hân vỗ lưng tôi: “Ơ, ai mà nhớ cậu dữ vậy.”
Mặc kệ cậu ấy tôi chẳng thèm quan tâm, bắt đầu động tác khởi động, trước kia học thể dục đều tập ở trong phòng, chẳng biết hôm nay cô giáo bị động kinh gì mà kêu chúng tôi ra ngoài sân tập.
Học xong hai tiết, bụng tôi lấp đầy gió, đi đến lan can lấy balo đi xuống canteen ăn cơm trưa.
Sau ót đột nhiên bị đập mạnh, tôi ôm đầu đau đến nước mắt lưng tròng, một trái bóng lặng lẽ lăn về phía trước.
Mẹ nó! Tôi nhìn xung quanh có vài đám con trai tụ tập, một tên đứng ở kia vẫy tay với tôi.
Tôi tập trung nhìn kỹ, lại là tên lớp trưởng mắt kiếng.
Tôi thở không ra hơi, tâm tình gần đây rất tệ do chuyện của Tô Tín còn gặp mấy tên này làm tôi phải lao tâm lao lực.
Tân Hân và Lâm Tĩnh cho là tôi gặp người quen, tôi khoát tay bảo bọn họ đi trước không thèm để ý bọn họ đứng đó giậm chân với tôi cả nửa ngày.
Nhìn bọn họ đi xa, tôi đi đến chỗ trái bóng, chuẩn bị tư thế dồn hết sức đá trái bóng đi, kết quả lại đá trượt, chuyển thành đá bay chiếc giày Cavans ra ngoài, bay đúng vào chính giữa sân tập.
Đám con trai nhìn tôi biểu diễn mà la làng “Woa, bóng tốt!” sau đó thì cười sặc sụa.
Trong nháy mắt, bà đây thật muốn trốn vào một bụi rậm nào đó…
Hôm nay tôi mặc đồ màu trắng, một chân nhảy nhót trên nền cỏ xanh y như một con thỏ, tiếng cười càng lúc càng lớn, lũ con trai chính là lũ phiền toái.
Trong lũ con trai đó có Cố Hành Chỉ nhưng mà cậu ta không có cười, chỉ dùng đôi mắt lạnh nhìn tôi.
Tôi hung tơn trợn mắt nhìn cậu ta, cấp trên gặp nạn không qua giúp mà còn coi là chuyện vui?
Nhìn tôi một lúc, cậu ta khom lưng nhặt giày rồi đi về phía tôi, giờ phút này nhìn cậu ta thuận mắt biết bao.
Cậu ta vứt giày xuống cạnh chân tôi rồi đi về phía sau nhặt trái bóng lên, tôi ngồi chồm hổm xuống mang giày vào mà trong lòng rạo rực.
Tiếng còi của thầy thể dục lớp bọn họ vang lên báo giờ tan lớp, Cố Hành Chỉ đi tới bên cạnh tôi ngừng lại hai giây, nói vọng từ trên đầu tôi xuống: “Đứng đây chờ tôi.”
-----------------
Bọn Cố Hành Chỉ giải tán, cậu ta lập tức đi về phía tôi, đứng trong gió lạnh mà tôi run lẩy bẩy.
Nhìn tôi như vậy mà cậu ta tươi cười nói: “Trái bóng lúc nãy là tôi đá.”
“Gì?” Tôi giân dữ: “Không có gì sao tự nhiên đá banh vào đầu tôi?”
“Uhm.” Cố Hành Chỉ thở ra: “Muốn làm cậu thức tỉnh.”
Tôi không hiểu cậu ta đang nói cái gì: “Cái gì? Vừa rồi tôi không có ngủ gật mà đứng thẳng thế mà.”
Cố Hành Chỉ im lặng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Để bày tỏ xin lỗi, tôi mời cậu ăn trưa.”
Câu nói này tôi thích nghe nè: “Tốt!” Tôi vui vẻ mang lại balo đi với cậu ta.
--------------------
Nhà ăn là một nơi rất thần kỳ, ở chỗ này, người nào cũng có thể gặp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ví dụ như: tôi ngồi yên chờ Cố Hành Chỉ mua cơm, nhìn xung quanh thấy Tô Minh Á và La Lỵ đang vai kề vai, tay nắm tay đi tới.
Mặc dù biết hai người họ có thể quen nhau nhưng cái tôi kinh ngạc là họ phát triển nhanh như vậy, xem ra đồng chí La Lỵ mang hình dáng Loly mà mánh khóe lại thuộc hàng cao thủ.
La Lỵ thấy tôi, buông Tô Minh Á ra chạy lại kéo tôi, cao giọng kêu: “Chị dâu!”
“………..” Kiểu xưng hô này quá thâm thúy, tôi phải sử dụng mười mấy giây suy nghĩ mới nói được: “Gọi tôi chị dâu làm gì?”
La Lỵ nháy nháy mắt: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo có chứ sao. Vai vế là điều không thể quên!”
Tôi bắt đầu nhức đầu: “Được rồi, đừng gọi tôi là chị dâu, chị dâu này đã khuất xa trên sườn núi rồi. Chị dâu đây dùng hôn nhân thất bại của mình đổi lấy hạnh phúc của em và tiểu Tô Tô.”
La Lỵ trợn to mắt: “À, thì ra đây chính là một trả thù một trong truyền thuyết đây.”
Tôi biết La Lỵ đang ám chỉ cái gì, ba tháng trước, cô nhóc này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tôi và Tô Minh Á, chỉ là cô nhóc này khá thông minh, nói trúng tim đen, lòng tôi lại bắt đầu đau âm ỉ.
Tôi cười cười nói sang chuyện khác: “Lại cúp học? Em học lớp mười hai rồi đấy.”
La Lỵ lầm bầm: “Em tranh thủ buổi trưa đến ăn cơm với tiểu Tô nhà em, chị còn không coi trọng em. Gần đây em luyện công sắp chết rồi…”
Vừa lúc Tô Minh Á đi tới, cậu mỉm cười hỏi: “Kỳ Nguyệt, một mình?”
Tiểu Tô đúng là một mỹ nam, nhìn cậu cười mà trong lòng tôi dễ chịu đi nhiều, tôi lắc đầu: “Tôi đi cùng tiểu Cố.”
“Uhm. Vậy chúng tôi đi mua cơm trước.” Cậu cười dịu dàng rồi kéo La Lỵ đi.
Tôi nhìn bóng lưng hai người họ mà tâm tình tốt một chút, thế gian này có người chia lìa cũng sẽ có người bên nhau, tội gì tôi phải ăn năn hối hận chứ?
Cố Hành Chỉ bưng đồ tới, còn mang cho tôi một đĩa cà chua anh đào.
Tôi cười: “Sao cậu biết tôi thích ăn cà chua?”
Cậu ta húp một muỗng canh, bình tĩnh nói: “Lúc học tiểu học cậu đã thích ăn cà chua.”
“A ha ha ha, thì ra tiểu học cậu đã thích tôi rồi.” Tôi không biết xấu hổ suy đoán: “Mà sao cậu lại trễ một năm, không phải muốn học cùng trường với tôi đó chứ.”
Cố Hành Chỉ để muỗng xuống: “Đó là chuyện không thể nào, gặp được cậu tôi cũng rất kinh ngạc.” Cậu gắp đồ ăn vào trong chén tôi rồi hỏi tiếp: “Buổi chiều cậu có tiết không?”
“Không có.”
“Ba giờ chiều qua chỗ tôi, tôi có việc nhờ cậu.”
Tôi nhét miếng cà chua vào miệng, cố ra vẻ kinh ngạc nói: “ Woa, không phải cậu muốn thổ lộ với tôi đó chứ.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
-----
Vốn tính toán buổi chiều ngủ một giấc tới tối, nhưng tới ba giờ vẫn phải ép mình thức dậy, sửa soạn đi đến chỗ hẹn, đến nơi Cố Hành Chỉ đã đứng đó chờ tôi.
Tôi vẫy tay với cậu, cậu cũng nhìn thấy tôi từ từ mà đi đến.
Tôi hỏi: “Nhờ tôi cái gì?”
“Theo tôi đi học.”
Mẹ nó! Từ bỏ giấc ngủ trưa quý báu để theo cậu đi học? Tôi muốn quay đầu đi về, cậu ta kéo tay tôi không cho tôi đi, giọng nói cậu nghiêm túc: “Hôm nay không đi, cậu sẽ hối hận.”
Thấy Cố Hành Chỉ ăn nói mơ hồ như vậy tôi cũng chột dạ, đi theo cậu ta tới phòng học.
Phần lớn bọn con trai đều biết tôi, Cố Hành Chỉ tìm một chỗ cho tôi ngồi xuống.
Lớp trưởng mắt kiếng lại gần: “Sư mẫu, chị tới làm công tác kiểm tra sao?”
“Uhm.” Tôi phối hợp diễn xuất với cậu ta gật đầu: “Chính là tới làm công tác kiểm tra…..”
Tôi còn chưa nói xong đã thấy Tô Tín cầm tài liệu đi vào phòng học, anh đi lên bục giảng mở tài liệu chưa hề ngẩng đầu một lần, nhìn anh mà tôi cảm giác lòng mình như muốn nhảy ra ngoài.
Mong muốn lao ra khỏi phòng học mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Tôi hận mình không có tiền đồ, đã qua nhiều ngày như vậy mà vẫn không dám đối mặt với anh?
Cố Hành Chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói nhẹ nhàng như đang dụ dỗ một người bạn nhỏ: “Thả lỏng.”
Tô Tín nhìn tài liệu xong đưa mắt quan sát lớp, khi anh nhìn tới tôi thì dừng lại mấy giây rồi nhìn chỗ khác, sắc mặt vẫn không đổi.
Tôi cố gắng rất cố gắng muốn nắm bắt được hcút đau lòng hay tức giận trên mặt anh, nhưng không có, hoàn toàn không có. Tâm trạng vốn đang ngổn ngang cũng đã bình tĩnh lại, đúng vậy, chỉ là mình tự đa tình thôi.
Chuông vào học vang lên, Tô Tín bắt đầu giảng bài, giọng nói vẫn từ tốn dễ nghe, tôi không muốn nhìn anh, Cố Hành Chỉ đưa tôi tờ giấy nháp để tôi vẽ tranh trong lúc buồn chán.
Tôi vẽ vòng tròn trên đó, vẽ đầy rồi xé toang nó lại lấy tờ khác vẽ tiếp, ngay cả tôi cũng không biết mình đang phát tiết cái gì.
Cố Hành Chỉ nhìn sang tôi thuận tiện nhìn tôi đang vẽ cái gì, cậu giựt lấy tờ giấy rồi vẽ vẽ trên đó.
Một lát sau, cậu trả lại tờ giấy cho tôi, tôi cúi đầu nhìn, mỗi vòng tròn đều bị cậu ta thêm bớt thành những khuôn mặt tươi cười, tất cả đang nhìn tôi với khuôn mặt toe toét rất chân thành tha thiết.
Trong lòng tôi khá cảm động, tôi viết “Cám ơn” rồi đưa tờ giấy cho cậu.
Cố Hành Chỉ nhận lấy rồi viết tiếp bốn chữ đơn giản “Vui vẻ là được.”
Tôi và cậu ta cứ truyển qua truyền lại như vậy rất giống thời tiểu học. Trên bục giảng đột nhiên không còn tiếng nói, tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng, sắc mặt Tô Tín rất u ám, anh quay lên bảng viết chữ, lực viết anh khá lớn, có thể nghe được âm thanh ma sát của tấm bảng và viên phấn.
Mới viết được một công thức mà viên phấn trên tay anh gảy lìa, trái tim tôi cũng theo tiếng động đó mà nhảy lên, Tô Tín cúi đầu đặt viên phấn về cái rãnh, quay người lại nói với lớp: “Hôm nay trong người thầy không khỏe, thời gian còn lại mọi người có thể tự học, muốn về thì về.”
Anh nói xong thì đi bước khỏi lớp, bước chân rất nhanh, trong lớp nhanh chóng ồn ào lên.
Tôi nhìn cả lớp rồi nhìn qua Cố Hành Chỉ, khóe miệng cậu ta như chứ đựng ý cười.
-------------------
Giọng nói của anh là thật, cảm xúc của anh cũng là thật, tôi có thể nhìn ra.
Cho nên, Tô Tín vẫn còn để ý tới tôi, vẫn còn, vẫn còn.
Tôi là người dễ thỏa mãn, bắt đầu rạo rực trong lòng.
---------
Về ký túc xá, Tân Hân và Lâm Tĩnh đều đi ra ngoài.
Một mình tôi với máy vi tính đối mặt với bầu trời tối đen, máy vi tính không hề mở.
Tôi nhìn hình bóng mình trên màn hình tối đen, bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình, anh để ý mình thì sao? Cũng chỉ là giống mình, sau khi chia tay mấy ngày thì tâm trạng không ổn, qau một thời gian ngắn sẽ phai nhòa đi thôi.
Bầu trời tối đen, Lâm Tĩnh và Tân Hân đi dạo cũng đã trở về.
Tân Hân đưa cho tôi đôi bao tay len màu hồng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, trái tìm đừng có đóng băng nha, chị mua cho cưng bao tay nè, lấy tình cảm của chị bao bọc sưởi ấm lòng cưng.”
Tôi thật muốn ghê tởm, quyết định xem thường cắn tay cậu ấy.
Tân Hân la toáng lên: “Chó cắn Lã Động Tân.”
Tôi nhanh chóng phản bác: “Con chồn đi chúc tết.”
“Bà đây ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.”
“Đồ ác phụ.”
“Mang hòa thượng ra mà đánh đầu hói!”
“Thôi đi, con khỉ đòi đi học.”
Tân Hân kết thúc: “Được được được, Kỳ Nguyệt văn chương tài cao, tớ không nói lại cậu, cậu tha cho tớ đi, là tớ tự chuốt phiền phức!”
Điện thoại trên bàn run lên, tôi cầm điện thoại miễn cưỡng trả lời.
“Alo? Ai đó?”
“Kỳ Nguyệt, xuống đây.”
Giọng nói của Tô Tín không tỉnh táo như thường ngày làm tôi rất lo lắng, tôi cố gắng hạ giọng nói: “Để làm gì nữa?”
“Anh ở dưới lầu, em xuống đi.”
Hình như Tô Tín uống rất nhiều rượu, trong lòng tôi căng thẳng: “Được.”
Tôi mặc áo khoác vội vã xuống lầu, một bước cũng thành ba buoớc.
Lúc đi xuống lầu, dì quản lý còn khẩn trương dùm tôi: “Kỳ Nguyệt, con chậm một chút.”
Tôi thật hận chết mình, Kỳ Nguyệt à, mày không có chí khí chút nào.
Tôi lao ra khỏi ký túc xá nhìn thấy Tô Tín đứng dựa vào xe, anh thật sự uống rượu, làm cho tôi có cảm giác nhẹ nhàng, thương cảm dâng đầy nhưng vẫn phải chừa mặt mũi, tôi từ từ đi đến gần anh, tôi thấy được trong đôi đồng tử màu đen của anh toàn là bóng dáng của tôi, anh rất gầy, hốc mắt anh đỏ hồng, nhìn dáng vẻ này của anh, mũi tôi rất chua xót, liều mạng mím môi cắn răng không cho mình khóc rống lên.
Tô Tín nhìn tôi chăm chú rồi nhàn nhạt cười: “Anh còn tưởng rằng em không xuống.”
Câu nói này của anh khiến tôi rất tức giận: “Anh uống say rồi.”
Anh cười to thêm: “Đúng vậy, anh say rồi.”
Tô Tín đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng anh, mặc dù anh uống say nhưng sức lực vẫn rất mạnh, tôi vừa định tránh ra đã nghe giọng nói khổ sởn của anh trên đầu tôi,
“Đúng vậy, anh say rồi, Kỳ Nguyệt, anh nhìn đâu cũng thấy em.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
18 chương
10 chương
84 chương
101 chương
9 chương
16 chương