Thật ra thì tôi cũng đã từng nói qua, con người tôi không thích hợp để yêu. Yêu bản thân, cách xa giống đực == trước đây vẫn giữ câu nói này riêng cho mình, kết quả bây giờ lại đi ngược với nó. Hàng tháng hội phó phải làm báo cáo, tôi ngồi trên ghế sững sờ, mỗi người lần lượt lên báo cáo, tôi chỉ nhìn thấy miệng bọn họ cử động không quan tâm bọn họ nói gì. Trong đầu tôi toàn là chuyện sau khi tôi nói xong câu đó vào buổi sáng, giọng nói Tô Tín lạnh thấu tim gan: “Em ở đâu?” Tôi không dám trả lời anh vội vàng cúp điện thoại. Tôi biết anh tức giận, mà tôi ngay cả hơi sức để tức giận cũng không có. Đến lượt tôi lên báo cáo, cũng hên là trước đó có chuẩn bị bản thảo trước, tôi học thuộc rồi trình bày: “Tháng này hội chúng ta…ngày hôm qua là ngày cuối tháng mười đã hoàn thành nhiệm vụ quyên góp quần áo, tôi cảm thấy rất hạnh phúc…” Không biết vì sao càng đọc đội mắt càng nóng, nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào. Hội trưởng giật mình, kêu tôi đi xuống, xoa dịu: “Kỳ Nguyệt là do đồng cảm với nhân dân miền núi khổ cực nên rơi lệ, mọi người hãy cho tràng pháo tay đi.” Trong phòng họp mọi người vỗ tay vang lên, tôi xoa xoa mắt nuốt hết chua xót vào trong lòng. Không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Lúc tan họp, hội trưởng vỗ vỗ lưng tôi, bày tỏ an ủi, tôi nói cám ơn, anh ta thở dài rồi đi về cùng mấy hội phó. Tôi nhét laptop vào balo khóa lại, đột nhiên balo bị kéo lại, tôi quay đầu chạm phải đôi mắt đen láy của Cố Hành Chỉ. “Kỳ Nguyệt, đi ra ngoài giải sầu đi.” Tôi chần chừ một lúc rồi gật đầu. Đến nơi, tôi nhìn mảnh đất rộng rãi phía trước == quả nhiên không nên tin lời cậu ta ra ngoài giải sầu, nghĩ sao kéo tôi đến sân vận động giải sầu! Tới cũng đã tới rồi. Tôi để balo phía dưới khung thành, chạy tới điểm xuất phát nghiêm túc nhìn cậu ta: “Tôi đã chuẩn bị xong.” Cố Hành Chỉ nhìn tôi hỏi: “Cậu chọn đường chạy gì vậy?” Tôi nghi ngờ cúi đầu xem, mình đang đứng trên đường chạy thứ hai, tôi vội vàng nhảy qua một bên. Cậu ta cười ồ lên dáng vẻ rất đẹp trai, cậu ta nói: “Bây giờ thì rất tròn đó.” Tôi lại cúi đầu mồ hôi tuôn như mưa, không ngờ mình lại nhảy đến đường số năm, tôi bình tĩnh đi đến đường số ba. Cố Hành Chỉ nhếch môi: “Tôi sẽ dùng một nữa sức chạy của mình để chạy, cùng nhau chạy đến đích thôi.” Tôi đưa tay làm hình OK hô to: “Chuẩn bị ~~” Sau đó nhanh chân chạy trước, dọc đường mới rống lên: “Chạy……” Chữ “chạy” còn chưa kết thúc, Cố Hành Chỉ đã thoải mái vượt qua tôi. Tôi: ………. Chạy xong hai vòng, tôi giống như một con chó chết hai ngày không ăn cơm mất tinh thần vô cùng, hả miệng thở hổn hển. Cơ thể lúc mệt mỏi sẽ dễ dàng quên đi nỗi đau trong lòng, lời nói này không sai. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng chạy hết nổi rồi, tôi tản bộ loanh quanh một chút, Cố Hành Chỉ chạy qua tôi, tôi hừ hừ liếc cậu ta rồi đi tiếp, cậu ta lại thêm một vòng đảo qua tôi nữa….. Tôi đưa mắt nhìn đứa nhỏ, thì ra cơ bắp trên chân là do chạy nhiều. ----------- Tôi và Cố Hành Chỉ chạy xong thì nhảy lên lan can ngồi nghỉ ngơi, cậu ta đưa bình trà chanh trong balo cậu ta cho tôi. Tôi uống xong gõ gõ vào lan can, âm thanh nghe rất vui tai. Cổ họng thanh mát, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, khẽ nói: “Tình cảm quả thật rất mệt mỏi.” “Thật ra thì cũng không mệt.” Cố Hành Chỉ tiếp đề tài, giọng nói bình thản: “Phải xem là thích người nào.” Tôi nheo mắt: “Dù sao bây giờ tôi thấy mệt, trước kia cậu cũng vậy mà hiện tại anh ấy cũng vậy.” Nói xong tôi buồn bã rơi nước mắt…. Cố Hành Chỉ trầm mặc thật lâu mới nói: “Cậu từng thích tôi sao?” Câu hỏi này của cậu ta làm tôi nhớ đến câu Tô Tín hỏi tôi “Em thích anh sao?”, không biết sao mắt lại nóng lên tiếp, thấp giọng nói: “Các người đừng hỏi nữa, bây giờ hỏi còn ý nghĩa gì sao?” Tôi không còn nghe tiếng nói chuyện của Cố Hành Chỉ nữa, chỉ thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi rồi nhảy xuống lan can: “Kỳ Nguyệt, về thôi.” Tôi không nghe rõ lời cậu ta nói, đưa tay lên chùi mắt, ngẩng đầu hỏi: “Gì?” Cậu ta cau mày nhìn tôi, tôi đưa bình trà cho cậu ta, cậu không nhận đột nhiên đưa tay vòng qua nách tôi, ôm chặt lấy giống như ôm một đứa bé, ôm tôi từ trên lan can xuống. Tôi sợ hãi, Cố Hành Chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu giống như muốn té xuống.” Khóe miệng tôi co quắp, ôn tồn nói: “Cám ơn.” Cậu ta nhận lấy bình trà bỏ vào balo, tôi hít thở không khí mát mẻ, nhìn xung quanh rồi trái tim đột nhiên muốn nổ tung, cả người cứng ngắt. Ánh mắt tôi nhìn tới một nơi, nơi đó có một chiếc xe hơi màu đen, không quan tâm bây giờ là sáng hay tối tôi đều có thể nhận ra đây là xe của Tô Tín. Xe của anh dừng rất xa, mà tôi lại chú ý đến xe của anh. Tôi thật sự không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác nơi đáy mắt đang cuồn cuộn lên như bây giờ, tôi nhìn chiếc xe mà một chút dũng khí bước về phía nó cũng không có. Thậm chí tôi còn ích kỉ hy vọng Tô Tín có thể xuống xe kéo tôi đi. Đáng tiếc tất cả chỉ là tôi tự hy vọng mà thôi. Dường như Tô Tín biết tôi đang nhìn anh, không chần chừ mà khởi động xe chạy đi, rất nhanh tan trong bóng chiều. Cảm giác bất lực ập tới, làm sao bây giờ, tôi lại muốn khóc, gần đây tôi dễ dàng khóc quá. Cánh tay xuôi bên người bị cầm lấy, cầm thật chặt, tôi ngước mắt nhìn, Cố Hành Chỉ nói: “Ngốc, đừng khóc.” Cậu ta bao trúm lấy tay tôi, lòng bàn tay đều là hơi ấm. Trở lại ký túc xá, chẳng biết tại sao trong lòng rất mất mác, Tô Tín không hề do dự vứt bỏ tôi trong bóng đêm, có lẽ anh đồng ý chia tay với tôi? Tân Hân chờ tôi ngồi vào chỗ của mình rồi xách cái ghế qua ngồi cạnh tôi, bắt tôi mặt đối mặt, cậu ấy nói: “Sắc mặt đỏ thắm, cuối cùng cũng giống người.” Tôi lắc đầu: “Không có, chia tay, mới chạy bộ về.” Tân Hân kinh ngạc mở to mắt: “Chia tay?” “Tớ và Tiểu Bạch còn chưa chia tay mà cậu đã chia tay?” Tôi nóng nảy nói: “Chia tay thì chia tay, tự lo cho mình thôi.” Tân Hân không nói nên lời, cũng biết tâm tình tôi không tốt, yên lặng ngồi với tôi, cậu ấy lau mồ hôi nói: “Thật ra lúc vừa mới nghỉ hè tớ không nên đi chơi với Tiểu Bạch, cậu thấy đúng không?” “Hả?” “Nếu như tớ không đi chơi với Tiểu Bạch, tớ sẽ không tự tiện gọi cho thầy Tô đến đón cậu, anh ấy không đón cậu thì cậu và anh ấy sẽ không có bắt đầu, mà không có bắt đầu thì cậu sẽ không thích anh ấy, cậu không thích anh ấy thì cậu sẽ không đau lòng như bây giờ….” “Uhm” Tôi nhìn Tân Hân ngồi đó nhắc đi nhắc lại, trong lòng trở nên sung sướng, cố nặn ra nụ cười: “Cậu còn biết là cậu sai?” Tân Hân bóp mặt tôi: “Đồ ngốc, trước kia còn thề nói đàn ông không phải là toàn bộ cuộc sống, hai ngày nay lại bị Tô Tín cướp mất hồn, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất, những cái khác đều là mây bay~~” Bị lời nói khích lệ của Tân Hân mà tôi quyết định không thể xuống dốc nữa. Nếu không thể không tránh được nhớ Tô Tín thì kiếm chuyện khác mà làm phân tán sự chú ý ra thôi. Tân Hân, Lâm Tĩnh và tôi ba người cùng nhau nghiên cứu vấn đề, quyết định hướng giải quyết. Mà việc đầu tiên chính là……..bộ ngực lớn == Lâm Tĩnh gầy là không được rồi, mà tôi trời sinh đã nhỏ. Hai chúng tôi không thèm nhìn đến dì Tân cúp C, hơn nữa cậu ấy còn nói chuyện kích thích chúng tôi: “Có một lần, trên đường đi tớ gặp một con quỷ, nó làm tớ sợ nói, ta không có chân không có chân, ta sẽ khóc đó, nó nói, ta không có ngực không có ngực.” Tôi và Lâm Tĩnh tát cho một cái: “Cậu cố ý thôi.” Ngày hôm sau Lâm Tĩnh mua một đống đu đủ, sữa bột mà đồ massage, tôi cảm thấy bất lực, hoàn toàn triệt bỏ ý nghĩ ngực lớn, tốt nhất là lên mạng thôi, chuyện này không làm nữa. ------ Mấy ngày nay, trong lòng tôi vẫn âm thầm chờ đợi có thể thấy Tô Tín, nhưng mỗi lần thấy anh đều sợ. Lúc nãy đi ngang qua khu Dật Lâu có thấy anh, thật ra thì anh không thấy tôi nhưng tôi lại vội vàng núp đằng sau cây cột, trong anh rất có tinh thần. Mẹ nó, ai nói không có anh tôi không sống nổi nữa! Nhưng mà lúc nãy thấy anh hình như anh ốm đi, cũng không biết có phải mình nhìn nhầm không… Nhất định là ảo giác tôi! Trước kia anh cũng gầy như vậy mà! Lỗ mũi lại bắt đầu êm ẩm, chờ anh đi xa tôi mới chậm rãi bước ra. ------ Lời tác giả: Câu chuyện này, cô gái Kỳ Nguyệt vĩnh viễn không bao giờ chủ động trong tình yêu, chỉ có thể ăn năn hối hận trong lòng. Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chờ xem Tô Tín phát huy như thế nào. Chuyện xưa vẫn còn tiếp tục, xin hãy chờ đợi………………