-He he he, con sẽ kể tường tận … - Thiện Tôn bán đứng chuyện của cô và thầy Mục. An Nhiên gọi cho anh, lần đầu anh không nghe, cô gọi thêm lần nữa thì cô nghe anh bắt máy : -Mục Nhu … -Là em. – An Nhiên đáp lại trước khi anh kịp nói hết tên anh. William im lặng bên kia, An Nhiên nói : -Em quên mất gọi cho anh, em về nhà rồi ! William hỏi : “Ở đâu ?” An Nhiên nói địa chỉ xong rồi cô còn nói : -Anh ngủ đi, mai anh còn phải dạy. “Em thức 1 chút nữa đi.” – William nói. An Nhiên chưa kịp trả lời thì anh đã tắt máy, cô chẳng hiểu gì cả, cô ném điện thoại lên đầu giường rồi kéo chăn đắp ngang người, cô nhắm mắt lại. Khi cô mơ màng ngủ thì cô nghe tiếng động dưới nhà, nhưng mí mắt cô thật sự mở không nổi để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, ở dưới nhà, mẹ An nhiên nghe tiếng nhấn chuông cửa thì bà đi ra, trước cổng là 1 thanh niên quần áo có vẻ xộc xệch, kế bên là chiếc xe con màu đen nhìn sơ qua là biết xe đua rồi, bà hỏi : -Cậu tìm ai ? -Chào bác, cháu tên Mục Nhu William, là thầy của An Nhiên. Mẹ An Nhiên trố mắt, bà hỏi lại : -Sao lại đến muộn thế này ? William nhìn bà rồi nói : -Cháu muốn thấy An Nhiên 1 chút. Mẹ An Nhiên nhìn cậu, đúng là 1 thanh niên hoàn mỹ, kể ra con gái bà của cũng có phúc : -Sao tôi biết cậu là Mục Nhu, giáo sư Mục. William đưa giấy tờ tủy thân của anh cho mẹ An Nhiên, sao giống như đi điều tra nhân thân vậy nhỉ ? Bà mở cổng cho anh vào, sau đó anh hỏi phòng An Nhiên ngủ, mẹ An Nhiên chi cho anh rồi bà cũng đi xuống lầu, William bước nhẹ vào trong, anh nhìn thấy An Nhiên đang ngủ, nhìn khuôn mặt cô rất mệt mỏi, anh đưa tay kéo chăn cho cô rồi vuốt tóc cô, anh cúi xuống hôn vào trán cô rồi nói khẽ vào tai cô : -Tôi nhớ em. Anh ngồi xuống sàn nhà, tựa đầu vào tường rồi thở dài ra, anh nhắm mắt lại. Mẹ An Nhiên đứng nghiêng người bên cạnh cửa, nhìn vào trong phòng con gái bà rồi nhìn sang Mục Nhu đang ngồi dưới sàn, sau đó bà về cũng đi về phòng ngủ. Sáng hôm sau, An Nhiên nghe nặng trên người, cứ như cô bị khúc cây đè trên bụng ấy, cô mơ mơ màng màng mở mắt, cô quay sang bên phải thì đập vào mắt cô là khuôn mặt của Mục Nhu, sáng ra có cần phải đẹp ngời ngời thế này không trời, An Nhiên chầm chậm nhấc tay anh ra khỏi người cô để tránh làm anh thức giấc, cô muốn đi nhà vệ sinh ngay … William cũng mở mắt khi cô nhấc tay anh lên : -Đi đâu ? An Nhiên cười cười nhìn anh : -Em muốn đi giải quyết gấp ý mà. William cũng ngồi dậy, anh mặc lại áo rồi đi dép vào, sau đó anh kéo tay cô xuống lầu : -Tôi đi với em. An Nhiên há hốc mồm, nhưng mà sao anh ở đây ? Mẹ cô có biết anh đến không ? William nói : -Mẹ em đang ở ngoài vườn, đã 9h rồi đấy. Cùng lúc đó thì mẹ An Nhiên đi vào, nhìn cảnh 2 đứa trẻ lôi kéo nhau thì bà hắng giọng : -Đừng lôi kéo nơi này, bọn trẻ thật tươi mới. An Nhiên mặt đỏ bừng, cô lúng túng thấy rõ : -Mẹ biết thầy Mục rồi á ? -Ừ, tối qua thầy đến, mà con thì ngủ như chết nên mẹ không gọi. – Mẹ An Nhiên đáp. William cũng cúi đầu chào bà rồi nói : -Đêm qua cháu xin lỗi. Mẹ An Nhiên cười rổi bảo không có gì, bỗng có tiếng chuông cổng, hình như có ai đến, An Nhiên đi ra mở cổng, là bố cô và vợ của ông : -2 người đến làm gì ? Bố An Nhiên nhìn cô rồi nói : -Bố muốn gặp mẹ con ? Mẹ An Nhiên đi ra, bà nói : -Cút hết đi, tôi không có gì để nói với 2 người. Bố An Nhiên cố gắng xin được nói chuyện nhưng mẹ cô rất kiên quyết, bà thẳng thắng đuổi bố cô và người đàn bà kia về, không dài dòng mất thời gian.