Lương Yên kiên trì đi vào, cô nhìn hai cái cốc trống rỗng trên bàn. Xem ra anh rất nghe lời...... Triển Mộ Nham ngồi trên ghế sô pha, cặp chân thon dài bắt chéo. Anh thấy cô đi vào liền khép tài liệu trong tay lại, híp mắt nhìn cô, “Cô cố ý?” Lương Yên nhìn anh, “Niệm Niệm đúng là chị dâu của tôi.” Dù cô không nhắc nhở thì đây cũng là sự thật không thể chối cãi. Ánh mắt Triển Mộ Nham dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của Lương Yên một hồi lâu, anh nhìn đến mức khiến Lương Yên có chút khó chịu. Cô rũ mắt xuống muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, lại nghe anh thản nhiên chuyển đề tai, “Cô là người lấy cặp khuyên tai kia sao?” Lương Yên ngẩn ra. Đó là một đôi khuyên tai trân châu mà anh trai đã tặng cô vào sinh nhật mười tám tuổi. Một bên khắc chữ ‘L’, một bên khắc chữ ‘Y’—— đó là hai chữ viết tắt của tên cô. “Khuyên tai nào?” Cô giả ngu. Triển Mộ Nham nheo mắt lại, “Đôi khuyên tai trân châu ở đầu giường tôi. Đã đến nhà tôi lại còn có thể thuận tay lấy đi, tôi nghĩ chỉ có thể là cô thôi.” Anh nói đến đây liền dừng một chút, trong đôi mắt có sự sắc bén, “Có phải cô đã nhìn thấy cặp khuyên tai kia? Hoặc là, cô biết nguồn gốc của nó?” Khi anh nói đến khả năng này thì trong lòng liền cuồn cuộn dâng trào. Lương Yên cảm thấy căng thẳng, hình như anh đã biết cái gì đó. Bàn tay buông thõng bên người khẽ run rẩy, cô nhìn Triển Mộ Nham, “Tôi thật không biết khuyên tai nào. Cái kia...... Rất quan trọng với Tổng giám đốc sao?” Cô biết mình không nên ảo tưởng nhưng vẫn không nhịn được mà có chút mong đợi. Sự phủ nhận của cô khiến trong lòng anh dâng lên sự mất mát. Anh nghe cô hỏi xong hơi nghẹn họng một chút, rồi mới khoát tay, “Không quan trọng, tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Thôi, cô đi ra ngoài làm việc đi, dọn dẹp cả mấy cái cốc đi.” Thì ra là như thế...... Cô lại nghĩ nhiều rồi...... Lương Yên chua chát nhẹ giật môi, hai vai suy sụp, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Cô khom người cầm cốc ra ngoài. Mới vừa chạm đến cái cốc thì đã bị giữ tay lại. Nhiệt độ nóng rực truyền tới khiến tim cô nảy lên một cái, theo bản năng muốn rút tay lại, thế nhưng anh lại nắm rất chặt. “Triển tổng?” Cô nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy anh cau mày lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay đỏ ửng của cô, “Mới bị phỏng sao?” Lương Yên không khỏi nhớ đến thái độ của anh với Niệm Niệm, cô lạnh nhạt rút tay lại. Cô không hề nhìn anh chỉ nhỏ giọng nói: “Không sao.” “Đưa tôi nhìn xem!” Thái độ lạnh nhạt của anh khiến Triển Mộ Nham hơi khó chịu. Lương Yên không thuận theo, chỉ cầm cốc lên xoay người rời đi. Cô đang giận cái gì? Triển Mộ Nham “Này” một tiếng, nhưng cô đã kéo cửa đi ra ngoài, chỉ để lại cho anh một bóng lưng. “Đáng chết!” Cửa bị đóng lại, anh đứng dậy, tức giận mắng một câu. Cảm giác bị người phụ nữ này xem nhẹ lại khó chịu như vậy! Trong lòng vô cùng buồn bực! Còn cái người phụ nữ ngu xuẩn kia, rõ ràng bị phỏng tay mà còn giả vờ như không có việc gì? ...........................