Gần tới giờ tan sở, A Tín từ trong phòng làm việc đi ra ngoài. “Thư ký Tịch, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” “A.” Lương Yên vội vàng đứng lên. Vừa mới đi vào phòng làm việc thì A Tín đã đưa một bọc đồ cho cô. “Hả?” Cô kỳ quái nhìn chằm chằm cái túi trong tay, lại là túi của hiệu thuốc. A Tín nở nụ cười, dáng vẻ ý vị sâu xa khẽ giải thích: “Thuốc trị phỏng. Đây là Tổng giám đốc tự mình đi mua, dặn tôi phải giao cho Tịch tiểu thư.” “......” Lương Yên ngơ ngẩn cả người. Triển Mộ Nham? Sao anh lại làm như vậy? “Tổng giám đốc đối xử với cô rất khác biệt.” Vậy sao? Lương Yên cười khổ, “Đúng là rất khác biệt.” Ngoại trừ sỉ nhục cô thì chính là chán ghét, dĩ nhiên là khác biệt. “Tốt lắm, sắp đến giờ tan sở rồi, thư ký Tịch đi dọn dẹp một chút rồi về đi.” “Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Cô cầm túi thuốc đi ra khỏi phòng làm việc, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn túi thuốc kia, Lương Yên có cảm giác nói không nên lời. Bởi vì sau khi anh kéo Niệm Niệm lại không để ý đến cô, cho nên trong lòng cảm thấy bất an, liền mua cho cô cái này sao? Hình như anh không giống loại người sẽ làm như vậy...... Bởi vì một hành động nho nhỏ của anh mà trong lòng cô rất hỗn loạn. Cô đi xuống dưới cửa công ty liền nhìn thấy xe của anh dừng ở bên đường. Cửa sổ xe hạ xuống, anh ngồi ở ghế sau, dù Lương Yên đang đứng khá xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dạng gò má của anh. Khuôn mặt của QQ rất giống anh! Cô định tránh anh, trực tiếp rời đi. Thế nhưng anh lại đột nhiên quay mặt lại, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Lương Yên khẽ run một cái, cô lễ phép mà xa cách chào hỏi: “Cám ơn số thuốc của Tổng giám đốc, ngày mai gặp lại.” Mặc dù nói cám ơn nhưng giọng nói vẫn còn có chút lạnh nhạt. Triển Mộ Nham đang ở gần cô nên có thể cảm thấy được cô đang cố gắng xa lánh mình. Anh cau mày, khó chịu hừ một tiếng, “Không cần cám ơn tôi, đây là phúc lợi của công ty! Ngày mai có một cuộc họp quan trọng, tôi không muốn vì ngón tay của cô mà khiến mọi việc bị chậm trễ.” Thì ra là như vậy...... Đã sớm nghĩ đến sẽ có nguyên nhân nào đó, nhưng giờ phút này cô vẫn không nhịn được cảm thấy rất mất mát. Lương Yên cười nhạt, “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không trì hoãn công việc.” Lương Yên nói xong cũng không thèm để ý đến anh nữa, cô gật đầu một cái rồi xoay người rời đi. Triển Mộ Nham nhìn theo bóng lưng kia, lông mày nhăn càng sâu. Người phụ nữ này đang giận dỗi anh sao? .................................... Chủ nhật, thời tiết tuyệt đẹp. Lương Yên dắt hai đứa nhỏ đi dạo ở siêu thị. “Lấy cho tôi một cái bánh kem, cám ơn.” Lương Yên đặt chiếc bánh kem vào trong xe đẩy. Ngày mai là sinh nhật năm tuổi của hai đứa nhỏ. “Cục cưng, năm nay các con muốn có quà gì?” “Chỉ cần muốn là sẽ có sao?” Trên khuôn mặt nhỏ của Vi Vi có sự chờ đợi, cô bé ngước lên nhìn Lương Yên. “Yên Yên cũng không phải là phù thủy.” QQ bất đắc dĩ trợn mắt một cái. “Người ta cũng chỉ muốn chocolate thôi.” Vi Vi cảm thấy mình rất dễ thỏa mãn. “Dùng chocolate để làm quà có phải là rất qua loa không?” Lương Yên muốn cho con những thứ tốt hơn. Vi Vi nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, qua một hồi lâu mới nói thầm một câu: “Vi Vi muốn ba làm quà sinh nhật......” Vẻ mặt của cô bé rất ảm đạm. “Vi Vi!” QQ quát một câu, ánh mắt âm trầm nhìn Vi Vi, hình như đang giận cô bé không hiểu chuyện.