“Ba, con yêu anh ấy! Dù như thế nào thì con cũng muốn ly hôn với Khuynh Viễn, con không muốn làm quân cờ của ba nữa.”
Một bên mặt của Chân Niệm Niệm sưng lên vì cái tát vừa rồi, cô ta lại cố chấp nhìn ba mình.
Lửa giận trong lòng ba Chân còn chưa giảm bớt thì lại bị Chân Niệm Niệm khơi lên thêm nữa, ông giận đến mức nặng nề thở ra một hơi, vung cánh tay lên muốn tát một cái nữa.
Lương Yên hoảng sợ muốn chạy lên trước ngăn cản, Tịch Khuynh Viễn lại nhanh hơn một bước ngăn cản ba Chân, “Ba, đừng đánh nữa.
Sở dĩ bọn con muốn ly hôn, tuyệt đối không phải lỗi của một mình Niệm Niệm.”
Anh ta cũng có lỗi.
Có lẽ, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này, cho nên hai người họ mới đi đến một bước này.
Ba Chân bỏ tay xuống, nhìn con rể, “Khuynh Viễn, chúng ta không thể bàn lại sao? Đúng, là Niệm Niệm có lỗi, ba thay mặt nó xin lỗi con.
Chân gia chúng ta cũng mất hết mặt mũi a!”
Tịch Khuynh Viễn vẫn không nói gì, Tịch Chấn Quốc lại đã lên tiếng, “Ông thông gia, hôm nay đã náo loạn thành thế này rồi, còn lý do gì để không ly hôn?”
Tịch Chấn Quốc cực kì tức giận, ông không muốn nhìn Chân Niệm Niệm một cái nào, bàn tay vỗ lên tờ báo trước mặt, “Ông xem nội dung trên tờ báo này xem, quả thật là khó coi! Đây không phải là đánh lên mặt mũi Khuynh Viễn nhà chúng tôi sao? Thứ cho Tịch gia chúng tôi không nhận nổi đứa con dâu này!”
“Ai...” Ba Chân biết lời của Tịch Chấn Quốc có lý, con gái nhà bọn họ làm sai, tất nhiên không có cách nào phản bác.
Chỉ có thể vừa lắc đầu vừa than thở.
Mẹ Chân cũng rất tức giận mắng con gái, “Đứa nhỏ này, sao lại không có tự trọng như vậy! Những thứ mẹ dạy con đều vứt đi hết rồi đúng không...”
...
“Yên nhi, đi lên tìm giấy tờ của anh trai con đi.
Lập tức đến cục dân chính.” Nguyễn Tố dặn dò con gái vừa đi vào.
Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Vốn không muốn con trai ly hôn, vậy mà hôm nay lại náo loạn thành như vậy, bà không muốn nhìn đứa con dâu này thêm một giây phút nào nữa.
Cũng không biết sau này người ngoài sẽ nói Tịch gia như thế nào.
“Vâng.” Lương Yên đành phải ngoan ngoãn lên lầu.
Cô lên phòng ngủ của bọn họ tìm giấy đăng ký kết hôn, Lương Yên giật mình nhìn tờ giấy đỏ rực kia.
Về sau, có lẽ cái tên đứng bên tên Niệm Niệm sẽ đổi thành Triển Mộ Nham đi!
Cô vừa nghĩ đến cái này thì hốc mắt đỏ ửng.
Cô hít mũi một cái, ép nước mắt chảy ngược vào hốc mắt.
Cuối cùng anh trai và Niệm Niệm cũng tự do, không cần bị cuộc hôn nhân này trói buộc, cô nên vui mừng thay bọn họ!
Cô nghĩ như vậy liền hít sâu một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Cô cầm giấy tờ chạy xuống lầu, Niệm Niệm đã không còn quỳ trên mặt đất nữa.
Người hai nhà cùng đứng lên đồng loạt ra cửa, tất cả đều đi đến cục dân chính.
Thủ tục ly hôn rất đơn giản, rất nhanh mọi người đã đi ra ngoài.
Rõ ràng Lương Yên cảm giác được hai người trong cuộc là Tịch Khuynh Viễn cùng Niệm Niệm đều thở phào một hơi.
Lúc mọi người đi ra ngoài, Chân Niệm Niệm còn cố tình đi bên cạnh Lương Yên.
“Lương Yên, tôi đã khôi phục tự do!” Trên mặt cô ta vẫn còn dấu tay, lúc cười lên động đến vết thương thấy hơi đau.
Nhưng trên mặt Chân Niệm Niệm là một nụ cười trong sáng.
“Chúc mừng cô.” Lương Yên nhẹ nhàng mở miệng, cô cũng nở một nụ cười.
“Cô cũng đã xem bài báo hôm nay rồi chứ?”
Nụ cười của cô cứng đờ, một lúc lâu sau mới nặn ra bốn chữ, “Chúc mừng hai ngươi.”
“Cám ơn cô, Lương Yên.” Cô ta nở một nụ cười, “Thật ra thì, tôi không ngại phải cạnh tranh công bằng.”
Lương Yên mím môi cười khẽ.
Cô chưa bao giờ tham gia vào cuộc cạnh tranh này.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
10 chương
55 chương