Thẳng đến khi cảnh sát rời đi, Lương Yên vẫn còn chôn mình ở bên trong chiếc áo khoác rộng rãi của anh. Quanh quẩn ở chóp mũi đều là hương vị thuộc về anh, hơi thở nam tính cường thế, mang theo một chút vị bạc hà nhàn nhạt, rất dễ chịu. Nhịp tim của Lương Yên càng nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ càng đỏ. Thậm chí không biết một lúc nữa sẽ đối mặt với Triển Mộ Nham như thế nào, hoặc là nói cái gì mới tốt. Bọn họ phát triển đến bước này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Đêm nay, có quá nhiều chuyện, cô sắp không chịu đựng được nữa rồi! Triển Mộ Nham bình ổn lái xe trên đường, so với Lương Yên, giờ phút này anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Đôi mắt tinh tường như cú đêm chuyên chú nhìn đường xá, khiến Lương Yên không cách nào đoán được giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì. Bên trong khoang xe, rất yên tĩnh. Lương Yên có thể nghe được hơi thở và nhịp tim của mình một cách rõ ràng. Cô muốn nói gì đó để đánh cỡ loại không khí này. Lại nghe được anh mở miệng trước, giọng điệu rất nhạt: "Đầu thế nào rồi?" Hả? Lương Yên vẫn còn có chút chậm chạp, vô ý thức sờ lên tóc của mình. Triển Mộ Nham khẽ nghiêng mặt sang bên, nhìn cô, "Lúc nãy Lê Mạn Thanh ra tay không nhẹ." Bây giờ Lạnh Yên mới nhớ tới chuyện này, lắc đầu, "Đã hết đau rồi." Nghĩ đến bộ dáng anh lúc nãy bảo vệ mình, đáy lòng cô thoáng hiện lên một tia rung động. Cô còn nhớ rõ lần trước, lúc Lê Mạn Thanh tát mình một bạt tai, toàn bộ quá trình anh đều chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Nếu như không phải Liên thiếu ở đó, cô có lẽ sẽ còn bị nhục nhã nhiều hơ nữa. Anh đã thay đổi rồi...... Lương Yên nắm chặt lấy áo khoác, nhìn anh, thử thăm dò hỏi: "Anh sẽ kết thúc với cô ấy?" Triển Mộ Nham quay sang nhìn cô, ngay sau đó lại đem ánh mắt chuyển đến đường đi trước mắt, mới nói với giọng không để ý lắm: "Chưa từng có bắt đầu, thì làm gì có kết thúc?" Chưa từng có bắt đầu? Đây chính là định nghĩa của anh đối với Lê Mạn Thanh sao? Thật vô tình...... Có lẽ, ở trong mắt của Lê Mạn Thanh, bọn họ chân chính từng ở chung một chỗ. Cũng giống như việc anh trêu chọc cô vậy....... Anh trêu chọc cô nhiều lần như vậy, mỗi lần đều khiến cô nghĩ có lẽ anh cũng có một chút tình cảm đối với cô, nếu không phải, làm sao anh lại hôn cô? Thậm chí sẽ...... thân mặt như thế này? Thế nhưng, ở đáy lòng anh lại nghĩ như thế nào? Có lẽ, đối với anh xem ra chỉ là một trò chơi mà tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện. Dù sao, ai cũng không phải trẻ vị thành niên. Nghĩ như vậy, Lương Yên đột nhiên cảm thấy không có tí sức lực nào. Tất cả vấn đề muốn hỏi, nhất thời đều nghẹn ở giữa răng môi, muốn nói lại thôi. "Cô muốn nói cái gì?" Triển Mộ Nham là người nhạy cảm, anh có thể dễ như trở bàn tay phát giác cảm xúc của cô có sự chuyển biến. "Không có gì." Lương Yên nhẹ nhàng lắc đầu, chẳng qua là đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ. Nhìn qua dòng xe cộ như nước ở ngoài kia, cô xoay đầu lại nhìn anh, "Đang suy nghĩ dự án này có thể thành công hay không." Triển Mộ Nham hừ một tiếng, "Xem ra cô rất chú trọng công việc!" "Thành công là tôi có thể từ chức, cho nên cũng cần để bụng một chút." Lương Yên nhún nhún vai, trả lời giống như không thèm để ý. Triển Mộ Nham hung hăng liếc cô, "cô cứ như vậy muốn đi?" Phải không? Bây giờ rời đi đại khái vẫn chưa muộn. Nếu như cô còn tiếp tục ở lại đây, tiếp tục cùng anh dây dưa không rõ, Lương Yên chỉ sợ mình sẽ không còn sức lực để bứt ra. Biết rất rõ ràng không có khả năng có tương lai, cô làm sao có thể bỏ mặc mình như thiêu thân lao đầu vào lửa? Tương lai, anh sẽ ở cùng một chỗ với Niệm Niệm, mà cô, vì bọn nhỏ cũng muốn tìm một gia đình mới, cho nên, cô đã không có tư cách để như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa rồi. Lương Yên không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Niệm niệm đã đề cập với anh lần nào chưa? Anh tôi đột nhiên nói không ly hôn." Lời cô nói để cho Triển Mộ Nham nhíu mày. "Tại sao không ly hôn?" Anh cười lạnh, "Một người đàn ông đối với vợ của mình, ngay cả nghĩa vụ cơ bản nhất đều không làm được, anh ta có tư cách gì giữ cô ấy lại?" Triển Mộ Nham chỉ là đơn thuần phát biểu ý kiến của mình. Lương Yên lại cho rằng anh muốn nhanh chóng được ở cùng Niệm Niệm, cuối cùng chỉ giật nhẹ môi, "Anh yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với anh tôi. Có lẽ anh ấy sẽ thay đổi chủ ý." Lông mày của Triển Mộ Nham nhăn càng sâu hơn. Xoay đầu lại liếc mắt nhìn Lương Yên. Cái gì gọi là anh yên tâm? Cô nói vậy là có ý gì?