Giáo Chủ Thời Hiện Đại
Chương 14 : 14
CHƯƠNG 14
Tình địch a Tình địch
Giờ đã là giữa mùa hè, đám lông trắng của Thịt Viên cũng mọc dài trở lại, cả khu thành thị cũng nóng lên, cả đêm lẫn ngày, bất cứ nơi nào không có điều hòa đều nóng tới chảy mỡ.
Hôm nay Kì Sam lại tìm cớ để cho Trần Trác – nhân viên duy nhất ở công ty “mình ta với nồng nàn”, còn bản thân thì ngồi trên sô pha, một tay vuốt ve Thịt Viên đang ngủ gật trên chân hắn, tay kia thì cầm quyển sách, hình như là sách về số liệu thống kê gì gì đó thì phải. Đông Phương từ trên tầng đi xuống, ngồi bên cạnh hắn, lơ đãng nhìn thoáng qua quyển sách trong tay người kia.
Kì Sam quay đầu, hôn hai má người nọ mỗi bên một cái, thấy y nhìn chằm chằm vào quyển sách, liền hỏi: “Muốn học sao?”
“Không, trong đó viết toàn những thứ ta không hiểu.” Tầm mắt Đông Phương theo quyển sách dời đến bàn tay Kì Sam đang vuốt vuốt đầu mèo nhỏ, chậm rãi nhướn mày.
“Nếu anh muốn học, tôi có thể dạy. Với trí tuệ của anh, thì chắc chắc có thể hoàn toàn hiểu rõ.”
“Meo!”
Tiếng mèo bén nhọn đập tan không gian yên bình, Thịt Viên đang nằm dưới tấm thảm, mở to đôi mắt, nhấc mình ra khỏi chân Kì Sam, lon ton chuyển sang bên Đông Phương.
Nhóc con mập mạp đột nhiên rời đi, trên đùi thoải mái không ít, không khí lạnh của điều hòa rất nhanh thẩm thấu vào quần vải, sự mát mẻ bao phủ lên nơi ấm áp lúc trước. Nhưng rất nhanh có một sức nặng khác đè lên, Kì Sam dường như đọc sách nên không phát giác, bàn tay cứ đưa ra như vuốt ve bộ lông lúc trước.
Cám giác này so với lúc ban đầu hoàn toàn khác nhau, lần này dưới tay hắn là một người với mài tóc đen dài. Đông Phương ném mèo nhỏ ra, tự mình nằm lên sô pha, đầu gối lên đùi Kì Sam.
Không thể phủ nhận, nhờ chuyến đi xa ngắn ngủi ấy khiến hai người tự nhiên thuận theo lòng mình, những hành vi cử chỉ bình thường lúc trước giờ lại càng thêm tự nhiên, cũng thân mật hơn rất nhiều.
Thịt Viên bé nhỏ đáng thương bị “thất sủng” không cam lòng kêu meo meo vài tiếng, cuối cùng leo lên sô pha thêm lần nữa, tự mình ngoan ngoãn nằm phía bên cạnh còn lại của chủ nhân.
“Đường đường là giáo chủ Thần giáo lại đi bắt nạt một con mèo nhỏ không đủ khả năng chống trả, nếu như bị thuộc hạ ngày xưa nhìn thấy, bọn họ sẽ thất vọng đến mức nào đây?”
Kì Sam giễu cợt tính trẻ con của người nọ, đối với hành động tranh giành giữa Đông Phương giáo chủ và mèo nhỏ cảm thấy rất buồn cười.
“Người ngoài nghĩ ra sao liên quan gì tới bổn tọa?”
Câu trả lời này quả thật đúng với tác phong của Đông Phương Bất Bại. Thẳng tay làm theo ý mình, không đem phong tục lễ giáo lẫn ánh mắt người ngoài để vào mắt, thân là nam nhi lại tự nguyện học những thứ của phụ nữ. Rõ ràng đối với mọi thứ xung quanh đều tràn ngập nghi ngờ vô căn cứ, vì làm bá chủ nên phải thận trọng, tính toán mưu kế… Lại mẫu thuẫn với việc người nọ dễ dàng tiết lộ mọi thứ một cách thẳng thắn.
Kì Sam cúi đầu hôn lên khuôn mặt tươi cười của y, dần dần dời xuống, bao trùm lên đôi môi đang hé mở. Quyển sách trong tay bị hắn vứt sang một bên, đập thẳng vào cái mông tròn tròn của mèo nhỏ Thịt Viên đang lim dim, đổi lấy một tiếng mèo kêu ngắn ngủi bất mãn vô vàn.
Hôn một cách chậm rãi, rồi từ từ thâm nhập, Đông Phương ban đầu còn gối lên đùi Kì Sam giờ đã bị hắn ôm lên ngồi trong lòng, hai tay Đông Phương quàng qua cổ hắn, nhắm mắt lại, túy ý để Kì Sam hôn mặt mình. Khi Kì Sam lấy đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm, Đông Phương bất chợt lùi lại một chút.
Mấy ngày nay ở nhà, chỉ cần hai người gần nhau chút xíu, thì sẽ lại hôn môi, nhưng cái cảm giác cứ như mạnh bạo xâm chiếm lúc này vẫn là lần đầu tiên, khó trách Đông Phương thấy hơi sợ hãi.
“Anh đừng nói là chưa từng làm như vậy bao giờ chứ?” Kì Sam nhìn bộ dáng người nọ như vậy, không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương chợt đỏ lên, cùng với một thân đỏ tươi áo quần, càng thêm minh diễm động lòng người.
Chẳng lẽ vợ chồng hồi xưa trong lúc đó cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt các cấp bậc lễ nghĩa sao? Đã từng có nhiều thê thiếp như vậy, thậm chí sau này còn có cả nam tình nhân, vậy mà Đông Phương khi hôn đều rất lúng túng. Có chút ngoài ý muốn, thế nhưng Kì Sam lại rất đắc ý, vẻ mặt Đông Phương bối rối đến vậy chỉ mình hắn nhìn được.
“Các thê thiếp mỹ tì của anh, các nàng không thân cận với anh sao?” Trong lòng rõ ràng hiểu được, nhưng vẫn muốn trêu đùa người nọ một phen, ai bảo Đông Phương ở trước mặt hắn lại dịu dàng ngoan ngoãn đến vậy? Kì Sam tuy thường ngày bình tĩnh trầm ổn nhưng đôi khi cũng sẽ nổi hứng chơi ác một chút.
“Thê tử lúc đó coi phu như trời, các nàng chỉ biết đón ý hùa theo nịnh hót, sẽ không…” Đông Phương giương mắt nhìn Kì Sam một chút, nhẹ giọng nói: “Sẽ không giống ngươi đòi hỏi như vậy.”
Đối với câu nói này của Đông Phương, Kì Sam rất chi là hưởng thụ, thưởng cho y một nụ hôn trên trán, tiếp tục hỏi: “Vậy còn tên tiểu nhân họ Dương của anh? Hắn không phải là thê tử của anh sao.”
“Liên đệ…”
“Hử?”
Thấy ngữ khí Kì Sam không vui, Đông Phương rất nhanh sửa lại: “Họ Dương kia, chưa bao giờ là người của ta, tình cảm ôn nhu ngọt ngào gì đó chỉ là miễn cường. Nhưng khi đó, cho dù chỉ hé răng nói cho xong vài câu tình cảm trái với lương tâm, ta cũng nguyện ý cho hắn hết thảy quyền thế.”
Chỉ cần như thế thôi cũng đủ cho người nọ trả giá mọi thứ?
Đông Phương Bất Bại ngang trái cả cuộc đời, cha mẹ mất sớm, sớm đã không nhận được tình thương, mà người trong giang hồ, ai lại không dưng đi quan tâm đến một nam nhân làm gì. Đồng Bách Hùng – người trong giáo giao tình với y tốt nhất – cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng, làm sao biết an ủi Đông Phương trong những lúc khó khăn mệt mỏi? Những điều này tuy Kì Sam có thể tưởng tượng được, nhưng làm cho hắn thực sự cảm thấy chua xót, là từ những lời vụn vặt mà Đông Phương nói ra.
Bất cứ ai cũng đều khao khát một thứ gì đó, dù hiện tại không có nhưng vẫn cứ khát khao. Giống như lãng khách quanh năm phiêu bạt chẳng bao giờ mơ những giấc mộng giống nhau. Trong cuộc đời lạnh lẽo cùng ấm áp này, người nọ cũng chỉ có chính mình đơn độc lặng lẽ chịu đựng, thì cái y muốn, chỉ đơn giản là một chút quan tâm ấm áp của người khác mà thôi.
Kì Sam hít sâu một hơi, bàn tay đặt trên lưng Đông Phương chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ, an ủi: “Sau này, anh muốn điều gì tôi sẽ làm tất cả, anh không cần phải dùng bất cứ thứ gì để đổi lấy, chỉ cần là chính anh là đủ rồi.”
Đông Phương khẽ nở nụ cười ngọt ngào, khó mà tự chủ động tiến đến hôn Kì Sam một cái, người kia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có khó tìm như vậy, siết chặt lưng y, càng thêm hôn sâu.
“Để tôi dạy anh thế nào là hôn thật sự…” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
49 chương
501 chương
32 chương
35 chương
53 chương