Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Chương 34 : Thất sách, thất sách mà

"Mẹ, con cũng đang muốn thương lượng với mẹ chuyện rời khỏi thôn Thanh Thủy, nhưng mà, chúng ta còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa. Chúng ta phải đợi Lôi Ngạo Thiên luyện thành "Long Hành Thiên Hạ", con không muốn làm nhiễu loạn tâm tư của hắn." Tô Nhược Mộng trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình. Nếu đã biết được tâm ý của mình, nàng sẽ phải đứng ở góc độ của hắn để suy nghĩ. Nếu hai người bọn họ muốn bảo vệ được Long Khiếm kiếm và Phượng cầm, thì phải học được cái cơ bản nhất là khống chế được bọn nó. Nếu nàng đoán không sai, chắc chắn Long Khiếu kiếm cũng có thể Nhân Kiếm hợp nhất. Chỉ khi thanh kiếm và cầm cùng ẩn hình, các nàng mới không bị người khác dòm ngó. Tô thị sáng mắt nhìn nàng, vui vẻ cười nói: "Mộng Nhi, con đã trưởng thành rồi. Đã học được cách yêu một người, tin mẹ đi, các con nhất định sẽ hạnh phúc. "Dạ." Tô Nhược Mộng không tiếp tục phủ nhận nữa, mà cười gật đầu. "Mộng Nhi, trong khoảng thời gian này tạm thời con đừng luyện thủ khúc đó nữa, lực sát thương của nó quá lớn, không thích hợp luyện tập ở thôn Thanh Thủy này, chỉ cần hơi chút sơ sót sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác. Giờ con cứ thu lại Phượng cầm trước đã, vẫn là câu nói kia, chuyện của Phượng cầm trừ ta và Ngạo Thiên ra, ngàn vạn lần không được để cho người thứ tư biết bí mật này." Tô thị chỉ vào Phượng cầm, dặn dò Tô Nhược Mộng lần nữa. Nếu các nàng còn phải ở lại đây một thời gian thì các nàng không thể để lộ ra thứ gì cho người khác biết. "Con biết rồi." Nói xong, nàng nhắm mắt nhẩm khẩu lệnh, thu Phượng cầm lại. Tô Nhược Mộng bước ra khỏi phòng, nhìn các hộ pháp đang lẳng lặng đợi này trong sân, trong lòng bỗng thấy ấm áp, cười nói: "Ta thật sự không sao, sắc trời vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi đào khoai lang đi." Ai nói người Ma giáo đều lãnh huyết vô tình, những người trước mắt này đều là điển hình tốt nhất của ngoài lạnh trong nóng. "Phu nhân, ta...." Nhị hộ pháp tiến lên, gãi gãi đầu, quẫn bách nhìn nàng. "Phốc..." Tô Nhược Mộng nhìn hắn lại nghĩ tới chuyện ngốc nghếch mình đã làm, không khỏi xì cười một tiếng, đưa tay vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi cái gì mà ngươi? Nếu chúng ta không làm tỷ muội được, vậy thì làm huynh đệ đi." Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn mấy hộ pháp đang trợn mắt há mồm kia, khẽ cau mày, hỏi: "Bộ các ngươi không muốn làm huynh đệ với ta sao?" ... Các hộ pháp vẫn đứng ngây ngốc như cũ, hiển nhiên là vẫn chưa hết giật mình trước câu nói của Tô Nhược Mộng. "Ta cũng biết, các ngươi vốn không xem ta như người trong nhà. Các ngươi làm vậy cũng chỉ vì bị giáo chủ các ngươi ra lệnh." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng bỏ lại một câu, tịch mịch đi về phía sân. "Bằng lòng, chúng ta bằng lòng!" Chúng hộ pháp phục hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu lên tiếng. Sao bọn họ lại không muốn được chứ? Chỉ là bọn họ không hiểu, sao phu nhân phải làm thế? Nhưng mà, bọn họ có thể xác định mình không muốn nhìn phu nhân mất hứng. Mặc dù phu nhân và Giáo chủ còn chưa thành thân, nhưng mà, trong lòng bọn họ đã sớm xem phu nhân quan trọng như Giáo chủ. "Tại sao?" Chúng hộ pháp trăm miệng một lời hỏi. Tô Nhược Mộng nhặt một cái cuốc lên, ngước mắt nhìn bọn họ, ánh mắt chân thành nói: "Bởi vì huynh đệ của hắn cũng là huynh đệ của ta." "A?" Chúng hộ pháp ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Mộng, cảm động dâng lên nơi đáy mắt, cùng lên tiếng: "Chúng ta nguyện ý làm huynh đệ của phu nhân." Giáo chủ phu nhân quả nhiên không giống với những nữ tử khác, lúc thì hào sảng, lúc thì thẳng thắn, lúc thì hài hước... Mắt chọn nữ nhân của Giáo chủ quả nhiên là hạng nhất, không cách nào soi mói được. "Vậy chúng huynh đệ, đi thôi, chúng ta đi đào khoai lang." Tô Nhược Mộng khiêng cái cuốc dẫn đầu đi trước, khóe miệng cong lên. "Vâng." Chúng hộ pháp không tiếp tục dị nghị nữa, rối rít cầm cuốc cùng mẹt đi theo sau nàng. Trên đường gặp không ít thôn dân đi ngang, bọn họ đứng từ xa thấy các nàng đi tới, rối rít tìm chỗ trốn. Tô Nhược Mộng thấy thế, trong lòng có cảm giác nói không ra lời. "Đã có tin gì của Giáo chủ các ngươi chưa?" Tam hộ pháp: "Vẫn đang bế quan, tạm thời chưa có tin tức." Bát hộ pháp: "Nhưng mà, phu nhân yên tâm, thành tựu võ học của Giáo chủ rất cao, nhất định có thể nhanh chóng tới tìm phu nhân." Tứ hộ pháp: "Nếu phu nhân nhớ Giáo chủ, chúng ta có thể đưa phu phân tới Tử Long lĩnh." "Không sai!" Lục hộ pháp liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, nói: "Tử Long lĩnh tốt hơn nơi này nhiều, ở đó rất náo nhiệt." "Nếu phu nhân muốn làm ruộng cũng được, nơi đó có không ít ruộng đất." Nhị hộ pháp cũng hùa theo khuyên nhủ. Bọn họ cũng muốn sớm rời khỏi nơi này, ở tổng đàn có biết bao nhiêu nhiệm vụ phải làm, bọn họ cũng không muốn cứ mãi nhàm chán như vậy. Dù gì thì ở đó cũng có mấy cái bao cát để luyện tay, ở đây phu nhân cái này không cho, cái nọ không cho, thật là vô vị. "Chờ hắn xuất quan rồi, lại nói tới chuyện đi Tử Long lĩnh sau." Trong lòng Tô Nhược Mộng thấy hơi mất mác, tương tư nồng đậm. Hắn vẫn chưa xuất quan, ngay cả hộ pháp của hắn cũng không có tin tức của hắn, cũng không biết hiện giờ hắn luyện được tới đâu rồi? Nàng cũng muốn đến xem nơi hắn lớn lên, chỉ đó điều, thời cơ vẫn chưa thích hợp. "Vâng!" Chúng hộ pháp hữu khí vô lực lên tiếng. Chờ Giáo chủ xuất quan, vậy phải chờ đến bao giờ chứ? Long Hành Thiên Hạ là võ học chí bảo, chắc chắn là không dễ luyện. "Hình như các ngươi không hề muốn ở lại đây? Ở Tử Long lĩnh có rất nhiều ruộng đất sao?" Tô Nhược Mộng buồn cười liếc mắt nhìn dáng vẻ chán chường của bọn họ, nhẹ giọng hỏi. Bát hộ pháp gật đầu một cái, lên tiếng: "Rất nhiều, nơi đó có hoàn cảnh và khí hậu rất tốt, rất thích hợp để trồng trọt. Trong núi có rất nhiều dược liệu trân quý, cũng có rất nhiều loại nấm không biết tên và cả những kỳ trân dị quả nữa, tóm lại, ta tin phu nhân nhất định sẽ thích nơi đó." Tử Long lĩnh do tám ngọn núi lớn tạo thành, núi cao địa thế hiểm yếu, cho nên, triều đình nhiều lần xuất binh muốn tiêu diệt tổng đàn Ma giáo đều không thành công, mà những danh môn chính phái trên giang hồ lại càng không có cách nào tấn công lên được. Đây cũng chính là nguyên nhân tổng đàn Ma giáo vững như thành đồng. Hắn không hề nói đến những mặt khác của Ma giáo cho phu nhân biết, bởi vì, hắn hi vọng phu nhân có thể tự mình trải nghiệm cảm giác rung động đến tận tâm hồn, giống như hắn năm đó. Người thiện lương như phu nhân, nhất định sẽ thích nơi đó. Tô Nhược Mộng thầm vẽ nên một Tử Long lĩnh trong đầu nàng, mong đợi nói: "Nghe không tệ, ta quyết định, sau này sẽ dẫn các ngươi đi làm ruộng ở đó. Nếu khí hậu nơi đó tốt, ruộng đất nhiều, nhất định chúng ta có thể tạo ra được một thịnh thế điền viên." Nàng nghĩ xong, cũng quyết định, sau này sẽ dẫn mẫu thân đến đó sống. Trải qua cuộc sống điền viên thích ý, bận thì ra đồng, nhàn thì hái quả. Ha ha, vừa nghĩ đến những thứ này, nàng đã cảm thấy vui vẻ. Mấy hộ pháp đi sau nghe này vạch ra kế hoạch tương lai, suýt trượt chân, lảo đảo một cái. Mỗi một người đều nhìn chằm chằm Bát hộ pháp với vẻ mặt buồn bã, đều do Lão Bát nói mấy lời thích hợp trồng trọt gì gì đó. Aizz, xem ra những ngày khổ sở của họ chỉ vừa bắt đầu. Không dám tưởng tượng, hộ pháp Ma giáo lại có ngày xuống ruộng làm nông. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ còn biết lăn lộn thế nào? Aizz, thất sách, thất sách mà. Xem ra, sau này bọn họ phải nghĩ cách để phu nhân bỏ đi cái ý niệm làm ruộng này.