Trương Hạo Hãn im lặng nhìn y một lúc, khẽ nói: “Phải, ngươi cực kỳ giống Hàn Giang năm đó.”
Lư Nhã Giang nghe thế giật mình. Y giống Hàn Giang? Vậy Hàn Sính…?
Trương Hạo Hãn nói: “Ta không biết thiếu niên lần trước tới cùng ngươi đến tột cùng là ai, nhưng nếu bảo Hàn Giang có con trai mà không phải ngươi thì ta không tin được.”
Lư Nhã Giang khiếp sợ không biết nói gì.
Trương Hạo Hãn nói: “Ngươi là người Thiên Ninh Giáo, vậy càng dễ hiểu hơn. Hàn Giang năm đó, cùng Bạch Y Quỷ Doãn Ngôn của Thiên Ninh Giáo… Hẳn ngươi đã nghe Viễn Thông nói, hai người họ tình nghĩa phân đào đoạn tụ. Trước khi y chết, đưa con trai độc nhất lên Xuất Tụ Sơn, ủy thác cho Doãn Ngôn…”
Lư Nhã Giang hoang mang nhíu mày. Y cũng không rõ thân thế của mình, khi có ý thức y đã ở Xuất Tụ Sơn theo Doãn Ngôn học võ, nghe Doãn Ngôn nói, y ba tuổi mới lên núi, về phần cha mẹ y, Doãn Ngôn không nói lời nào, y cũng không hỏi. Nhưng nếu chỉ với điểm này thì Hàn Sính lúc nhỏ cũng đã ở tại Xuất Tụ Sơn, không nói chắc được.
Lư Nhã Giang nói: “Thê tử Hàn Giang là ai?”
Trương Hạo Hãn nói: “Y không có thê tử.”
Lư Nhã Giang sửng sốt: “Không có thê tử, vậy lấy đâu ra con cái?”
Trương Hạo Hãn nói: “Đây cũng là điều ta khó hiểu. Ba người chúng ta rời Cốc Thủy Trấn xông pha giang hồ không bao lâu y đã lên Xuất Tụ Sơn, từ đó cứ một năm thì hết nửa năm đã ở Xuất Tụ Sơn, rất hiếm khi lộ diện trong võ lâm. Nếu không phải y là truyền nhân Ngũ Luân Giáo, y chưa chắc đã có được danh hiệu Cốc Thủy Tam Hiệp Khách.”
Lư Nhã Giang hừ lạnh: “Có gì hay ho.”
Trương Hạo Hãn dừng một chút, nói: “Tu vi võ học của Hàn Giang cực kỳ tốt, ta và Viễn Thông tuy có tiếng bên ngoài nhưng hai chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của y. Chẳng qua y không thèm quan tâm đến thanh danh, chưa từng tham gia đại hội võ lâm, cũng không để ý lui tới với yêu nhân ma giáo. Nếu không phải y một mình đánh lui Tây Sơn Cửu Quái, cứu hơn mười nữ quyến của Yến Khê Sơn Trang, chỉ sợ y chẳng có nổi hiệp danh nữa.”
Lư Nhã Giang trợn mắt khinh thường.
Trương Hạo Hãn nói: “Ta cũng tới hai ba năm trước nghe giang hồ đồn truyền nhân mới của Ngũ Luân Giáo Hàn Sính liên tiếp đánh thắng các cao thủ mới biết được y có con trai. Ma giáo các ngươi… khụ, ta cũng không nghĩ ra Doãn Ngôn làm thế nào mà tạo ra một đứa con cho y.”
Khóe miệng Lư Nhã Giang giật giật. Y nhớ lại, trước kia y đã từng thấy Doãn Ngôn xuống sông tắm rửa… là nam nhân không sai được.
Lư Nhã Giang lại nói: “Vậy năm đó, Hàn Giang chết như thế nào?”
Sắc mặt Trương Hạo Hãn lập tức ảm đạm. Qua hồi lâu, ông mới từ từ lên tiếng lần nữa: “Ta nghĩ ngươi đã biết. Năm đó ta và Viễn Thông, Hàn Giang, ba người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Viễn Thông và Hàn Giang càng thân thiết hơn. Ta vẫn cho là vì Hàn Giang có thiên phú với võ học rất cao nên Viễn Thông ngưỡng mộ y… Cho đến năm ấy, Hàn Giang uống say, chính miệng nói với chúng ta, y với Bạch Y Quỷ… Đêm hôm đó, Viễn Thông giận điên người, ta mới biết y đối với Hàn Giang là…”
Lư Nhã Giang và Dương Nhân Hòa hai mặt nhìn nhau. Dương Nhân Hòa thì thầm: “Lại là đoạn tụ? Sao mà đoạn tụ nhiều thế này, Khổng phu tử nói, ai cũng đoạn tụ hết, giang sơn sẽ tuyệt tự.”
Trương Hạo Hãn nói tiếp: “Tên Viễn Thông này, tâm khí cực cao, lại luôn hiếu thắng. Hắn vừa ghen vừa yêu Hàn Giang, ghen với Ngũ Luân Bí Tịch trong tay y, yêu võ học kinh người của y, khi biết Hàn Giang qua lại với Thiên Ninh Giáo, hắn cãi một trận ầm ĩ với Hàn Giang, không tiếc tuyệt giao với Hàn Giang để uy hiếp y đoạn tuyệt quan hệ với ma giáo. Hàn Giang y… hay tùy tính, đương nhiên không để người uy hiếp, thế là bọn họ trở mặt.”
Lư Nhã Giang khinh thường hừ một tiếng: “Si tâm vọng tưởng.” Trong mắt y, Hàn Giang là cha của Hàn Sính, dĩ nhiên là người tốt. Mà Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông thì chẳng bằng lấy một sợi tóc của Doãn Ngôn, Hàn Giang là người của Doãn Ngôn, vậy Lưu Viễn Thông tự nhiên chỉ như cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Trương Hạo Hãn dừng một chút, lại nói: “Tuy nói thế, nhưng năm đó khi rời Cốc Thủy Trấn chúng ta từng có ước định, mỗi hai năm tới tiết Thanh Long (hai còn gọi là Long Sĩ Đầu, ngày hai tháng hai âm lịch) sẽ tập trung về Cốc Thủy Trấn, tâm sự kinh nghiệm mấy năm cũng như luận bàn võ nghệ, hai người họ luôn tuân theo ước định này, chẳng qua mỗi lần về uống hết rượu rồi đi, mãi không hòa giải được.”
“Chuyện Hàn Giang qua lại với Thiên Ninh Giáo, người giang hồ không mấy ai biết, cho đến ngày hai tháng hai tiết Thanh Long năm ấy, chúng ta gặp nhau ở Cốc Thủy Trấn như trước, lần đó ngoài ba người chúng ta, đám võ lâm đồng đạo chưởng môn Côn Lôn Vương Mạc, Tiêu Dao Vô Tu Tử còn có Vạn Lực Vạn trang chủ đúng lúc có mặt ở Cốc Thủy Trấn, thế là chúng ta cùng nhau uống rượu, trên bàn tiệc, Hàn Giang uống quá chén, trước mặt mọi người nói y muốn rời khỏi võ lâm, dẫn Bạch Y Quỷ Doãn Ngôn đi ẩn cư, qua một cuộc sống ‘môn cách lưu thủy thập niên vô kiều’. Viễn Thông tức giận, mắng y không phân biệt được tốt xấu, giữa buổi tiệc đánh nhau với y, các võ lâm đồng đạo khác biết được chuyện Hàn Giang qua lại với người Thiên Ninh Giáo, sợ y theo cái xấu liền liên thủ với Viễn Thông bắt y. Võ công Hàn Giang tuy cao nhưng không thể địch lại một đám người, cuối cùng bị bắt. Viễn Thông nói với mọi người, nên vì võ lâm trừ hại, muốn lấy Hàn Giang làm mồi dụ đám người Bạch Y Quỷ…”
Lư Nhã Giang lạnh lùng cắt ngang: “Ngươi nói đến lúc này, đều là người khác như thế nào, còn ngươi thì sao? Ngươi luôn có mặt, vậy ngươi đã làm gì?”
Dương Nhân Hòa tò mò: “Tiền bối, Khổng phu tử nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, các bằng hữu của ngươi đều là đoạn tụ, ngươi không phải cũng đoạn tụ chứ? Đừng nói là ngươi… thích Lưu Viễn Thông?”
Trương Hạo Hãn nghẹn họng, nhắm mắt thật lâu không nói gì, xem như chấp nhận.
Lư Nhã Giang đã giận sôi gan từ lâu, Dương Nhân Hòa lại mãi đè tay sợ y rút kiếm, vì thế y tức giận quát: “Tiếp đi!”
Trương Hạo Hãn nói: “Hàn Giang bị bắt, Viễn Thông dùng xích sắt trói y, nhốt trong phòng. Ta và Hàn Giang từ nhỏ cũng có chút tình cảm, không đành lòng nhìn y như thế, thừa dịp Viễn Thông ra ngoài, lẻn vào phòng, muốn khuyên Hàn Giang hãy quay đầu lại, nhưng Hàn Giang nói với ta, Viễn Thông đã cho y ăn Tiêu Dao Tán Công Đan, buộc y giao Ngũ Luân Bí Tịch ra…”
“Tiêu Dao Tán Công Đan!” Lư Nhã Giang mở to hai mắt, kinh hoàng hô lên.
Trương Hạo Hãn lại nói: “Ta không tin lý do thoái thác của y, bèn đi chất vấn Viễn Thông, Viễn Thông nói, lòng Hàn Giang đã nhập ma, bí tịch trong tay y rồi sẽ rơi vào tay ma giáo, không bằng bắt y giao ra. Ngũ Luân Bí Tịch vốn là thứ Hàn Hủ Chi ăn trộm từ các môn phái thì nên trả lại cho họ. Nếu không sẽ thành đại họa cho võ lâm.”
“Khoác loác!” Lư Nhã Giang kích động: “Rõ ràng chính ông ta mơ ước Ngũ Luân Bí Tịch! Thiên Ninh Giáo ta cần bí tịch làm gì, hai giáo phái ta vốn cùng một đường, tâm pháp nội công không hơn kém bao nhiêu. Nếu nói trộm, hừ, vậy phải trách những môn phái kia vô năng, huống chi, trăm năm qua các đời tổ tiên Hàn gia đã cải biến tâm pháp bí tịch nhiều lần, đã khác năm đó rồi!”
Trương Hạo Hãn thở dài: “Ta bảo hắn lấy thuốc giải ra, bất kể thế nào thì Hàn Giang cũng là bằng hữu lớn lên từ bé với chúng ta, hắn lại nói, Tiêu Dao Tán Công Đan khó giải, nội công người trúng độc sẽ từng chút bị độc tính ăn mòn, nhiều nhất chỉ có thể sống hai ba tháng. Ta lại đi gặp Hàn Giang, Hàn Giang cầu ta thả y đi, y nói y còn có chuyện chưa làm xong. Ta không đành lòng nên giấu Viễn Thông thả y… Từ đó về sau, Hàn Giang hoàn toàn biến mất khỏi võ lâm. Ta nghĩ y đã chết rồi, trước khi chết chắc chắn lên Xuất Tụ Sơn tìm Bạch Y Quỷ, những điều ta biết, chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Lư Nhã Giang nghe xong chỉ thấy khí huyết trong ngực quay cuồng, hận lúc đó không đâm thêm vài lỗ lên người Lưu Viễn Thông. Không nghĩ tới cha con Hàn Giang cuối cùng chết vì một loại độc, mà Tiêu Dao Tán Công Đan trên người Hàn Sinh còn là chính mình hạ thủ…
Y hoảng hốt hỏi: “Không có một chút tin tức nào về Hàn Giang thật sao? Không ai gặp lại y?”
Trương Hạo Hãn chậm rãi lắc đầu: “Ít nhất ta không nghe được bất kỳ tin tức nào về y nữa. Ta từng tới phụ cận Xuất Tụ Sơn, Thiên Ninh Giáo có vẻ cũng không có tin tức của Hàn Giang. Ta vốn tưởng rằng Doãn Ngôn sẽ báo thù cho Hàn Giang, nào ngờ hắn không có hành động gì. Chắc người trong ma giáo bạc tình bạc nghĩa như thế. Về Doãn Ngôn, ta toàn nghe từ Hàn Giang, không biết Bạch Y Quỷ đối với y thế nào, liệu có tình cảm như y không. Hàn Giang gặp chuyện không may, Viễn Thông rất hối hận, hắn yêu mến Hàn Giang, chỉ do ghen ghét mất lý trí mới làm những việc này. Vì chuộc tội, ta và hắn rời khỏi giang hồ, trở về ẩn cư nơi Cốc Thủy Trấn, ta vốn nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ không bao lâu giang hồ dấy lên tin tức, nói Hàn Giang chết rồi, do ta và Viễn Thông hại, bí tịch của y nằm trong tay hai người chúng ta, chúng ta vì dốc lòng luyện võ mới rời khỏi giang hồ. Vì thế hai mươi năm nay không ngừng có người vì bí tịch tới đây quấy rầy, khiến ta và Viễn Thông không được an bình. Ta đoán có lẽ là Bạch Y Quỷ trả thù, muốn hai ta vĩnh viễn ôm lấy khoản nợ này…”
“Mẹ nó! Ngươi nghĩ hay nhỉ!” Lư Nhã Giang hổn hển: “Các ngươi mưu hại Hàn Giang, thoát tục ẩn cư là xong? Nằm mơ! Hôm nay ta sẽ vì Hàn Sính, vì Hữu hộ pháp trút cục tức này!” Dứt lời lập tức trở tay rút Mai Văn Nữu Ti Kiếm.
Vì y luôn chú ý Trương Hạo Hãn nên không nhìn đến khuôn mặt cũng vẫn luôn trầm xuống của Dương Nhân Hòa. Lúc này Dương Nhân Hòa thấy y kích động, đè không nổi tay y nữa, đành phải cuống quýt ôm chặt y từ sau: “Đừng kích động đừng kích động, Trương tiền bối nhiều lắm chỉ xem như đồng lõa, người không phải ông ta hại.”
Lư Nhã Giang hổn hển, dùng cùi chỏ thụi hắn, muốn tránh khỏi trói buộc của hắn, không nghĩ tới Dương Nhân Hòa bị đau cũng không buông tay, ghé bên tai y nói nhỏ: “Ngươi đánh không lại ông ta.”
Lư Nhã Giang run lên, càng giận hơn: “Mắc mớ gì tới ngươi! Buông tay ra!”
Dương Nhân Hoàn buồn bã nói: “Van ngươi, ngươi muốn báo thù thì hãy để đến khi thương thế lành rồi lại tới, ngươi mà đánh với ông ta bây giờ, chỉ có thể chịu chết thôi, Hàn huynh, ta không thể nhìn người xảy ra chuyện.”
Lư Nhã Giang giật mình, động tác giãy dụa giảm dần.
Trương Hạo Hãn nhìn trời lẩm bẩm: “Đúng… Chuyện năm đó, ta cũng là đồng lõa. Hai mươi năm nay, ta trằn trọc mãi không bỏ được khúc mắc này. Nếu ngươi muốn báo thù vì cha mình, ta không còn gì để nói.”
Lư Nhã Giang sửng sốt. Y cơ hồ đã quên, Trương Hạo Hãn từng nói, y cực kỳ giống Hàn Giang. Nếu Hàn Giang thật sự là cha y, vậy Hàn Sính thì sao, Hàn Sính là ai?
=================
Ai cũng tự cho mình là đúng, làm chuyện như đúng rồi:v
Nhân tiện, không có nam nam sinh tử đâu nha =))))))))))
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
37 chương
31 chương
61 chương
7 chương
30 chương
13 chương
11 chương