Dạo vài vòng trung tâm mua sắm, Thẩm Tư Duệ vẫn không nghĩ ra nên mua gì. Diêu Vận Lạc ở phía sau vô cùng kiên nhẫn, chỉ đi theo đợi cô học trò của mình lựa đồ, không thúc giục, không hỏi thêm gì cả. Trời sinh giảng viên Lạc quá tốt tính thì phải làm sao? Thẩm Tư Duệ quyết định mua bừa vài củ cà rốt, cô bước thêm một bước, xoay người đổi tư thế đối mặt giảng viên. "Em mua xong rồi." Diêu Vận Lạc im lặng gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường cô học trò mình ra bãi giữ xe. Chiếc xe màu đen tuyền đầy khí chất oai phong chễm chệ chiếm vị trí ngoài bìa. Dường như so với lần trước sang chảnh hơn, có lẽ do ánh sáng yếu làm Thẩm Tư Duệ sinh ra cảm giác như vậy. Diêu Vận Lạc thật sự là một giảng viên tốt, đối đãi với cô đầy nhiệt tình. Mở cửa xe ghế phụ lái mời ngồi vào, rồi còn thắt dây an toàn hộ cô. Khoảnh khắc cô nàng chồm sang, Thẩm Tư Duệ cảm nhận được một hương thơm đặc hữu. Mùi nhẹ nhàng thanh khiết, lại có chút ngọt lịm. Thứ hương thơm này... hoá ra có thể làm cô bối rối. Đảo tròng mắt sang hướng cửa sổ, Thẩm Tư Duệ cố gắng khắc chế tâm tình lạ lùng trong người. Cũng tại thời điểm này, bụng Thẩm Tư Duệ biểu tình... "Ọt... ọt..." Cô có thể cảm nhận được dạ dày trống rỗng, cũng như đôi má đang nóng lên. Diêu Vận Lạc hếch mi nhìn bụng Thẩm Tư Duệ, như đang soi xem có đứa bé nào trong đó không. Trở về ghế lái, cô khởi động xe, nói vu vơ. "Có muốn ăn tối rồi về không?" Xe rời khỏi bãi, bầu trời một mảng đen như mực, mưa liên tục xối vào cửa kính, trông vừa sợ vừa lạnh. Hoàn toàn đối lập với tình trạng trong xe, ấm áp không tiếng động. Thẩm Tư Duệ suy nghĩ, bây giờ về nhà cũng không có bữa cơm nào dọn sẵn. Chi bằng đi ăn rồi về. Nhưng như vậy có làm phiền giảng viên Lạc lắm không? Diêu Vận Lạc nhìn gương chiếu hậu, thông qua đó quan sát nét mặt cô học trò của mình. "Không ạ, cô chở em đến nhà là được rồi." Thẩm Tư Duệ lắc đầu, xua đi dáng vẻ khó xử ban nãy, đổi lại thành một nụ cười thật tươi. "Được rồi, nhà em ở đâu?" Thẩm Tư Duệ chỉ đường, Diêu Vận Lạc men theo. Nếu xe điện chạy mười phút, xe Diêu Vận Lạc trông nhỏ bé mà lại khí phách hơn, chỉ năm phút đã tới nơi. Trước khi rời xe, Diêu Vận Lạc đưa cô chiếc ô mới, kiểu mã màu sắc y hệt chiếc ô cô cho cô nàng mượn. "..." Thẩm Tư Duệ cầm lên, lật qua lật lại món đồ, sau đó hoảng hốt kêu lên, "Giảng viên Lạc, cô chỉ cần đưa em cái ô ban chiều thôi, không cần đưa ô hoàn toàn mới đâu." "Aizz, tôi còn hận không thể mua mẫu mã mới nhất cho em đây." "Mẫu mã mới nhất?" Thẩm Tư Duệ cảm giác không lành. Người kia gật đầu, "Ừ, tôi biết em không nhận hàng đắc tiền, vậy nên mua loại hệt cái em đưa." Thẩm Tư Duệ chăm chú nhìn vật trên tay mình. Tuy nói là giống hệt về màu sắc kích thước, nhưng cái cô mua chỉ là hàng rởm. Còn thứ này, ôi mẹ ơi chắc chắn là hàng chất lượng cao. "Em không được phép từ chối. Người tử tế mượn đồ khi trả phải nguyên vẹn." "Nhưng nguyên vẹn không đồng nghĩa với đồ mới." Thẩm Tư Duệ không đồng tình. "Ừ, tôi không phải người tử tế. Vậy nên em nhận đi." "?!!" Giảng viên Lạc không nói lí lẽ! Như này có tranh luận cũng bằng thừa, cuối cùng cô vẫn phải nhận ô. "Khoan đã..." Diêu Vận Lạc đút tay vào túi xách, "Nếu em đã nhận ô thì nhận thêm quà đi kèm đi." Thẩm Tư Duệ mắt chữ A mồm chữ O nhìn cái đồng hồ quả quýt trước mặt không biết nên phản ứng ra sao. Nếu cô không nhầm, đây là món đồ lúc gặp mặt giảng viên Lạc huơ huơ trước mặt. Lúc này nhìn kĩ mới phát hiện là phiên bản giới hạn. "Không thể nào, làm gì có cửa hàng bán ô nào tặng đồng hồ quả quýt đi kèm chứ." "Cửa hàng Diêu Vận Lạc được chưa?" Cô dúi đồng hồ vào tay Thẩm Tư Duệ, "Giữ cho cẩn thận." Thẩm Tư Duệ cứ thế cầm hai món quà kia vào nhà. Đầu óc vẫn trên mây không rõ vì sao không được cự tuyệt. Trở lại tổ ấm, Thẩm Tư Duệ tìm nguyên liệu trong tủ lạnh, cuối cùng chốt món canh cà rốt thịt bầm. Chế biến không lâu lắm. Hoàn thành xong bữa tối Thẩm Tư Duệ nhắn vài tin cho Uyển Đình. Nội dung đại loại cô đã về nhà an toàn, hơn nữa cũng không bị ướt. Đêm nay Thẩm Tư Duệ không học Evollrig cũng chẳng có bài tập về nhà, vậy nên cô quyết định đi ngủ sớm. Cô chợt nhớ tới chiếc đồng hồ quả quýt. Đặt nó ở đầu giường rồi tỉ mỉ quan sát, Thẩm Tư Duệ không khỏi cảm thán giảng viên Lạc có mắt thẩm mỹ thực tốt. Thẩm Tư Duệ chợt loé lên ý tưởng đi làm thêm. Món quà này là tiền giảng viên Lạc tự làm ra, nếu cô ngửa tay xin tiền bố mẹ để mua quà tặng lại cô ấy thì không hay cho lắm. Dù sao đi làm thêm cũng tăng kinh nghiệm thực tiễn. Đỡ cho sau này bối rối khi bước vào đời. Ngày mai cô sẽ hỏi thử Uyển Đình vậy.