Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 89
Dương Túc Phong trái lại lắc đầu, chẳng có vẻ gì là vui mừng. lông mày Phượng Thái Y nhăn tít, dáng điệu suy nghĩ. Những người khác cũng đã nhận ra, loạn dân tản đi chẳng liên quan đến việc bị chiến sĩ Cung Đô vừa rồi uy hiếp. Ngược lại chính mớ truyền đơn đó mới làm bọn họ thấy lạ, không biết trên đó viết thần chú gì mà có tác dụng như vậy.
Song có chuyện gì đi nữa thì cuối cùng tàu buôn cũng đã cập bến an toàn tại cảng Mễ Luân. Dưới sự hộ vệ của Xạ Nhan, Tang Cách mọi người, Dương Túc Phong bình tĩnh đặt chân lên đất Mĩ Ni Tư. Nói ra cũng thật là kì, thời điểm này, tất thảy những điều hắn mong chờ ảo tưởng đều không xuất hiện, trái lại hắn phát hiện mình bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nếu nói hắn còn cảm giác gì khác thì đó là, trong cái bình tĩnh có sự chắc chắn, chắc chắn phải làm đến nơi đến chốn.
Mĩ Ni Tư, lãnh thổ của hắn, cố hương của hắn, cuối cùng hắn cũng đã về đến nhà.
Đáng tiếc, văn tài của hắn không giỏi, bằng không hắn đã làm một bài thơ lưu niệm khoảnh khắc này. Thư pháp của hắn cũng không khá, nếu không hắn đã học làm sang, chắp bút đề vài chữ lên bức tường đổ: “Thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong từng đến đây!” Tệ nhất là, nếu không phải bên cạnh mình có vài cô gái, vạch quần kỷ niệm một bãi nước tiểu bên đống đổ nát này cũng được… còn đang nghĩ vớ vẩn, Niếp Lãng cầm một mớ truyền đơn hấp tấp chạy tới, nhăn mặt: “Phong lĩnh, xem nè, tên Bộ Thủ này thật *** láo xược quá!”
Dương Túc Phong cúi đầu nhìn, mặt mày bực dọc.
Phượng Thái Y ngó qua, gương mặt sa sầm không nói tiếng nào.
Xạ Nhan nhịn không được chồm tới ngó, hằm hằm la lớn: “Láo! Có gan thì ra đây!”
Phượng Phi Phi tiếp lấy, hạ giọng đọc: “Quang Minh đế quốc Bộ Thủ thông báo cho tất cả những người ở Mĩ Ni Tư được biết: Dương Túc Phong là kẻ địch không đội trời chung của bản nhân. Bản nhân phải tự mình giết y báo thù rửa hận, cả lãnh địa Tử Xuyên đọa, phủ Lệ Xuyên cũng là mục tiêu cướp đoạt của Quang Minh đế quốc, bất luận là ai cũng đừng mong giành giật. Nếu có kẻ tranh đoạt, giết chết Dương Túc Phong hoặc chiếm phủ Lệ Xuyên sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của Quang Minh đế quốc, bản nhân sẽ tiêu diệt toàn bộ, không có đàm phán vãn hồi gì hết… Bộ Thủ chỉ đích danh ngài và phủ Lệ Xuyên, rút cuộc là sao? Phong, ngài gây thù chuốc oán với Bộ Thủ hồi nào vậy?”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Đều là bữa đó ở Phương Xuyên mang họa!”
Tài Băng Tiêu đem chuyện gặp nạn tại Phương Xuyên thuật lại một lượt, bọn Lặc Phổ người nào cũng bùi ngùi.
Phượng Phi Phi vẫn còn bán tín bán nghi, nói: “Chỉ vì chuyện đó, Bộ Thủ lại gióng trống khua chiêng, chỉ đích danh đòi mạng Phong lĩnh, hoàn toàn không xem người khác ra gì, dường như có chút…” Cô ta định nói gì đó nhưng lại không tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả.
Tài Băng Tiêu ưu tư nói: “Thế lực của Quang Minh đế quốc thật sự quá lớn nên mới dám ngông cuồng làm mưa làm gió như vậy. Không ai dám xung đột với y, huống chi tội gì vì Phong lĩnh mà kết thù với Bộ Thủ. Ma Ni giáo lợi hại nhường kia, chỉ vì chọc giận Bộ Thủ mà rơi vào cảnh quẫn bách như bây giờ, nếu không đã có thể chiếm thêm nhiều vùng nữa.”
Phượng Phi Phi cau mày: “Nhưng trước mắt Bộ Thủ chỉ mới chiếm được miền bắc Mĩ Ni Tư, vẫn còn cách chúng ta một khoảng. Dù hắn có ý định chiếm phủ Lệ Xuyên thì vẫn còn ngoài tầm tay mà! Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như trong truyền đơn đề cập đâu!”
Tài Băng Tiêu nói: “Bất kể thế nào cũng đợi về đến Lệ Xuyên hãy nói. Dù Bộ Thủ muốn ra sao chúng ta cũng hãy dũng cảm đối mặt!”
Phượng Phi Phi cười châm biếm: “Có Bộ Thủ lo lắng, chúng ta lên đường sẽ rất thuận lợi đó!”
Dương Túc Phong không nói một lời, mặt trơ như phỗng gật đầu, chỉ roi ngựa về phía đông, đoàn người tiếp tục lên đường.
Quả nhiên, nhờ có thông báo huênh hoang của Bộ Thủ, suốt dọc đường Dương Túc Phong không gặp bất cứ phiền phức nào. Chỉ cần báo tên hắn ra, từ thổ phỉ chuẩn bị đốt nhà cướp của cho đến hào lí bá chủ một phương đều nhìn vào truyền đơn trong tay, sqau đó cấp tốc nhường đường cho hắn. Tuy đường đi thông suốt nhưng ai nấy đều cảm thấy phiền muộn, quá nửa thời gian rầu rĩ, đến nói cũng không nói. Nhân vật chính như Dương Túc Phong càng tệ hơn. Thậm chí hắn ngồi miết trên xe, ghi ghi chép chép không ngừng, cùng với cái gã bị mọi người chửi xéo sau lưng là “đồ điên” Mễ Kì Nhĩ huyên thuyên không nghỉ. Không biết là nghiên cứu cái gì, chỉ có Phượng Thái Y còn hơi hơi hiểu được.
Bọn họ mau chóng vượt qua Dương Xuyên. Nơi này từ lâu đã hoàn toàn rơi vào tình trạng vô chính phủ. Quan lớn quan nhỏ của triều đình đã cuốn gói ngay từ khi chiến sự mới bắt đầu. Quan viên ăn bổng lộc triều đình, mỗi người mỗi cách, trổ hết tài năng chui qua kênh dẫn nước rời khỏi Mĩ Ni Tư. Hiện giờ tại Dương Xuyên, chính quyền trống trơn. Dân chúng từ lớn đến bé ùn ùn vũ trang, thân sĩ địa phương và nghĩa sĩ dân gian tổ chức đủ loại đoàn thể nhiều không đếm nổi. Thực lòng bảo hộ an toàn cho dân chúng cũng có mà thừa nước đục thả câu cũng có, vàng thau lẫn lộn không sao phân biệt được. Thế lực của Thái Dương thần giáo ở đây bành trướng dồn dập, nghe nói mỗi ngày tăng thêm cả ngàn bang chúng. Gần đây nhất, thế lực của Quang Minh đế quốc Bộ Thủ vượt qua dãy Bác Lạp Tác tiến vào đây, cùng tranh giành địa vị với Thái Dương thần giáo. Ngày nào cũng có xung đột đẫm máu làm nơi đây hoàn toàn rơi vào cảnh mất trị an.
Vượt qua Dương Xuyên là địa giới Cam Xuyên. Cam Xuyên đạo cũng trải qua một trận mưa dập gió vùi. Thái Dương thần giáo lan tràn như cỏ dại, đủ thứ hương đường, thần đàn nhiều như trấu vãi. Đủ thứ khẩu hiệu bùi tai vô kể, hấp dẫn lão bá tánh đang khủng hoảng cực độ. Miền nam Cam Xuyên đạo là lãnh địa của Tiết gia. Nghe nói Tiết Phức đã về đến nhà y ở phủ Cao Dương, bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình. Bất quá, để bảo đảm an toàn của mình, Tiết Phức cũng tổ chức quân đội vượt quá con số 5000 quân. Năng lực giao tế của Tiết Phức rõ ràng rất giỏi, hắn tìm được sự giúp đỡ rõ rệt của biên phòng quân đế quốc còn đóng tại Tử Xuyên, được Tần Tiêu Đình đại biểu cho biên phòng quân đồng ý ủng hộ kế hoạch của hắn, còn bảo đảm an toàn cho hắn. So sánh đôi bên, hai sư đoàn trưởng Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức rõ ràng không xem Dương Túc Phong ra gì.
“Lấy mắt chó nhìn người!” Tài Băng Tiêu phẫn nộ nói.
“Nắm đấm là lời nói tốt nhất!” Phượng Thái Y thản nhiên nói.
Dương Túc Phong không nói một lời, giống như không nghe không thấy gì. Từ sau khi đổ bộ lên Mễ Luân cảng, hắn hầu như không mở miệng, chỉ chăm chăm cùng Mễ Kì Nhĩ nghiên cứu đủ thứ vấn đề kĩ thuật, có khi ngồi ngây một mình như đồ ngốc.
Mang theo tâm tình sầu não vượt qua Cam Xuyên, tiến vào địa phận Trinh Xuyên. Tình thế ở đây cũng gay go không kém. Quan viên ở đây cũng giống những nơi khác, đã lặn mất tăm từ những ngày đầu. Trị an do các lực lượng vũ trang tự phát duy trì. Thế lực của Thái Dương thần giáo ở đây tạm thời chưa lớn lắm nhưng cũng gây ra rất nhiều vấn đề phức tạp, không có một lực lượng vũ trang nào đủ mạnh để duy trì trật tự cả tỉnh. Cho nên đủ dạng thổ phỉ cướp của giết người, đủ thứ chiêu bài giăng ra, làm cả vùng tối tăm hỗn loạn, gà chó không yên, sinh linh đồ thán. Hàng loạt nạn dân làm thuê chạy theo khẩu hiệu dụ người của Thái Dương thần giáo, tìm kiếm an toàn nhất thời. Đây cũng là vùng đất mà Dương Túc Phong thấy phì nhiêu nhất nhưng lại không một bóng người.
Miền đông nam bộ Trinh Xuyên đạo, Cao Dương phủ là lãnh địa của Tài gia. Sớm đã chuẩn bị chào đón lãnh chúa tân nhiệm Tài Duyên Kì, ai ngờ cuối cùng lại nhận được tro cốt của y. Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu, Tài Tiêm Tiêm, Tài Miểu Miểu và Tử Duyệt cô nương đều rời khỏi đoàn, trở về nhà. Tài Băng Tiêu lưu luyến không muốn rời khỏi Dương Túc Phong nhưng chỉ dám dùng ánh mắt bày tỏ, không dám thốt nên lời. Ngược lại, Tô Lăng Tuyết mấy nàng kia không nói một câu đã bỏ đi, mặt mày lạnh tanh làm lòng Dương Túc Phong ngổn ngang trăm bề, không biết nên nói gì mới phải. Dương Túc Phong để Đan Nhã Huyến bảo hộ bọn họ về nhà, tự mình dẫn nhân mã thẳng tiến lãnh địa của mình: Tử Xuyên đạo, phủ Lệ Xuyên.
Ngày 29 tháng 10 thiên nguyên năm 1727, Dương Túc Phong chính thức về đến Tử Xuyên đạo, phủ Lệ Xuyên, tiếp quản chức vụ tri phủ Lệ Xuyên. Hắn lưu lại Lệ Xuyên một đêm, nghỉ ngơi qua loa, nắm tình hình đại khái. Dân số Lệ Xuyên ước chừng 60 vạn người nhưng sau chiến loạn, chỉ còn chưa tới 30 vạn, giảm hơn một nửa. Lại thêm kinh tế suy thoái, công xưởng đóng cửa, ruộng đất bỏ hoang lâu ngày, tình hình cực kỳ tệ hại. Trộm cướp lớn nhỏ hoành hành, có tới cả trăm băng đảng khiến trị an địa phương bị uy hiếp nghiêm trọng. Dương Túc Phong ngủ một đêm dậy, cùng Phượng Thái Y, Chu Đức Uy mấy người thương thảo những chính sách cơ bản. Ngày thứ hai, hắn bổ nhiệm Chu Đức Uy làm tri phủ Lệ Xuyên, phụ trách mọi sự vụ lớn nhỏ ở Lệ Xuyên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về địa khu Nam Hải.
Hắn không về nơi cư ngụ của Dương gia ở Đan Phong Bạch Lộ thành mà gặp Dương Túc Hủ giữa đường. Hắn giao cho Dương Túc Hủ tiếp tục phụ trách xử lý mọi chuyện lớn nhỏ ở Dương gia đồng thời phụ trách soạn thảo bộ luật Lam Vũ quân. Hai người trao đổi bàn bạc xong, Dương Túc Phong giao bản thảo các điều luật cơ bản của Hiến pháp Anh hắn viết lại cho Dương Túc Hủ. Bản thân hắn trực tiếp giục ngựa không ngừng, đi tới khu công nghiệp cảng Bà Châu, cùng ăn cùng ở với công xưởng, đêm ngày nghiên cứu các chi tiết sản xuất, giải quyết đủ thứ vấn đề.
Xạ Nhan, Tang Cách, Lặc Phổ mọi người suất lĩnh bộ đội, dưới sự an bài của Phượng Thái Y và Dương Túc Hủ, tiến vào quân doanh ở phụ cận Đan Phong Bạch Lộ thành. Tất cả những quân doanh này đều đã qua sửa chữa, tuy đơn giản nhưng cực kỳ rộng rãi, trường huấn luyện cũng rất rộng. Theo sự bố trí của Dương Túc Phong, bộ đội thuộc hạ của hắn và những người được Phất Lí Áo chiêu mộ khoảng 600 người được tổ chức lại lần nữa. Song bọn họ không được cấp nhiều vũ khí, vả lại, Phượng Thái Y cũng không đưa ra kế hoạch huấn luyện vũ khí.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
1 chương
72 chương
37 chương