Mấy phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Đường Tư và bọn Tô Lăng Tuyết bước vào, còn có Điệp Phong Vũ thân vận quân phục. Nguyên lai, sau một canh giờ, đại đội kị binh của sư đoàn Phượng Vũ đã tới nơi, nhanh chóng bao vây chặt chẽ toàn bộ phủ Bảo Ứng, Thanh Nhan Phi Ưng bủa vây bên ngoài tầng tầng lớp lớp. Nô lệ phản loạn đã bị dồn về hướng nam, những người tụt lại đã bị Thanh Nhan Phi Ưng giết chết, chỉ còn lác đác. Điệp Phong Vũ vận quân phục, nhìn càng thêm oai vệ, cao ngạo xinh đẹp lạnh lùng tỏa ra sự uy nghiêm bất khả xâm phạm. Đến Dương Túc Phong nhất thời cũng không dám nảy sinh dục vọng, chỉ thấy cô ta thánh khiết vô tỷ, căn bản không dám có ý nghĩ mạo phạm. Nhưng Điệp Phong Vũ thì không hề ngó đến hắn, đi thẳng đến bên cạnh Lăng Thanh Tư, lạnh lùng ngồi xuống. Đường Tư vừa nhìn thấy Dương Túc Phong, hai mắt đỏ vằn lên, hận không thể giết chết hắn ngay. Khổ nỗi Dương Túc Phong không hề cảm nhận được sát khí bốc ra từ y. Bốn nàng Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu thì hai mắt đều đỏ, cúi đầu thật thấp, dường như rất phẫn nộ nhưng lại giống như bức tượng, không nói một lời. Đi cùng họ là Tử Duyệt, từ đầu đã khinh ghét Dương Túc Phong, không buồn nhìn hắn, giống như nhìn cũng làm nên tội nghiệt vậy. Trong khoảnh khắc, Dương Túc Phong cảm giác tất thảy biến thành tro tàn, chỉ muốn chết phứt cho xong. Lăng Thanh Tư vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. nghiêm nghị: “Nguyên cáo và bị cáo đã đến đủ, giờ có thể tiến hành thẩm án được rồi. Mời kí lục viên bắt đầu ghi chép.” Điệp Phong Vũ nhìn quanh, đột ngột hỏi: “Tư Thi đâu?” Lăng Thanh Tư chưa kịp đáp, Dương Túc Phong đã nghênh ngang đắc ý, mau mắn tiếp lời: “Cô ta bị ta chọc tức, không cẩn thận ngã xuống đất, va đầu vào gạch hai lần, giờ chắc tỉnh rồi. Nói không chừng còn đang khóc bên trong đó!” Điệp Phong Vũ vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn Lăng Thanh Tư, thấy cô ta khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy đi qua phòng bên cạnh. Tài Băng Tiêu không nén được ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Dương Túc Phong một cái, thấy hắn khoái chí vươn vai, hai mắt tối sầm, cúi đầu xuống. Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy như vừa mất một cái gì đó. Lăng Thanh Tư gõ búa xuống bàn, kéo mọi người quay trở lại với vụ án, trầm tĩnh nói: “Tổng đốc đại nhân Đường Tư, ngài tố cáo Dương Túc Phong sát hại tri phủ Bảo Ứng Mục Thuấn Anh, có chứng cứ không?” Đường Tư cung kính đáp: “Có. Bổn quan chính mắt trông thấy, hiện trường vụ án chỉ có Dương Túc Phong tay vẫn còn cầm vũ khí, và bốn vị cô nương Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu làm nhân chứng.” Lăng Thanh Tư quay đầu nhìn Tô Lăng Tuyết: “Tô tiểu thư, cô có chính mắt nhìn thấy Dương Túc Phong sát hại tri phủ Mục Thuấn Anh không? Xin cứ đáp đúng sự thật!” Tô Lăng Tuyết ngẩn ngơ không đáp, dường như không nghe thấy gì, tâm thần đã hoàn toàn để ở nơi khác. Ngược lại Tài Băng Tiêu mấp máy môi muốn nói nhưng đến cuối cùng lại im lặng không lên tiếng. Dương Túc Phong cướp lời: “Pháp quan đại nhân, không cần phải hỏi nhân chứng nữa, ta thừa nhận đã giết Mục Thuấn Anh!” Tài Băng Tiêu kinh ngạc, chớp mắt liên hồi. Lăng Thanh Tư bình tĩnh gật đầu, thản nhiên hỏi: “Dương Túc Phong, ngươi đã chủ động nhận tội, vậy tội danh giết người thành lập. Ta hỏi ngươi lần chót, có đúng là ngươi đã giết Mục Thuấn Anh không?” Dương Túc Phong bình tĩnh đáp: “Đúng, ta thừa nhận!” Lăng Thanh Tư nói: “Được, ta tuyên phán tội giết người của ngươi thành lập! Vụ án kiện thứ hai bắt đầu thẩm tra. Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu, Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu, bốn người các cô tố cáo Dương Túc Phong cưỡng gian mình phải không?” Không có câu trả lời! Bốn cô gái đều cúi gằm. Lăng Thanh Tư lại hỏi lần nữa, vẫn không ai lên tiếng. Đường Tư đột nhiên cất tiếng: “Pháp quan đại nhân, ta có thể làm nhân chứng, chứng minh Dương Túc Phong quả thực đã cưỡng gian bốn vị tiểu thư đây. Hơn nữa còn gian dâm họ rất tàn nhẫn, chuyện này Tử Duyệt cô nương ở Thiện Hành đường có thể làm chứng!” Lăng Thanh Tư bình thản: “Mời trình bày!” Đường Tư căm hờn nhìn Dương Túc Phong, ung dung đáp: “Hôm đó vì ta có chuyện nên rời khỏi Linh Tuyền hiên, trong phòng chỉ có một mình Dương Túc Phong và bốn vị cô nương. Đợi đến khi ta xử lí xong công chuyện, quay lại Linh Tuyền hiên thì bốn vị cô nương đây đã bị Dương Túc Phong làm nhục. Ta lập tức đưa họ tới Thiện Hành đường của Tử Duyệt cô nương điều trị. Sau khi sự việc xảy ra, Dương Túc Phong đã mất tích.” Lăng Thanh Tư hơi cau mày nhìn Dương Túc Phong. Dương Túc Phong thản nhiên như không nói: “Ta thừa nhận chuyện cưỡng gian là thật nhưng sau đó không phải biến mất tăm hơi mà được Đường đại nhân đây mời đi uống trà. Chúng ta tán gẫu trong gió rét, nói chuyện dễ sợ lắm. Đường đại nhân, ngài nói đúng không? Pháp đại vu vương, vương tại pháp hạ, còn có nhiều câu thú vị hơn nữa...” Đường Tư biến sắc, lầm bầm trong họng: “Dương Túc Phong, ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy?” Dương Túc Phong cười khẽ, hờ hững: “Đường đại nhân, đó là bí mật giữa ta và ngươi. Đừng có bức ta thái quá, bằng không gạch đá đều tan, chẳng ai có hi vọng đâu. Ngươi nếu không muốn lưỡng bại câu thương thì tốt nhất đừng lên tiếng, huống hồ ta đã nhận tội rồi, ngươi còn muốn gì nữa?” Khóe miệng Đường Tư run run, nhìn hắn chòng chọc, quả nhiên không nói. Lăng Thanh Tư cau mày: “Hai người các ngươi rút cục đang nói chuyện gì vậy? Đường Tư đại nhân, phần sau có thể sẽ động chạm đến những chuyện tế nhị của nữ nhân, xin mời tránh đi chỗ khác. Tất cả nam nhân có mặt ở đây cũng mời ra ngoài cho. Tử Duyệt cô nương, xin cô tả lại tình hình lúc đó.” Đường Tư vừa đi, các Thanh Nhan Phi Ưng cũng đều bước ra ngoài. Tử Duyệt thong thả đi tới ngồi ở ghế nhân chứng. “Tử Duyệt cô nương, cô có tận mắt trông thấy Dương Túc Phong cưỡng gian bốn vị cô nương kia không?” Lăng Thanh Tư nghiêm nghị hỏi. Tử Duyệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói một cách rành mạch: “Pháp quan đại nhân, tôi không tận mắt chứng kiến hành vi cầm thú của Dương Túc Phong nhưng mà tôi có thể chứng minh quả thực chính Dương Túc Phong đã cưỡng gian họ. Tôi đã xác minh từ miệng bốn vị cô nương ấy, làm hại họ chính là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong. Đồng thời, tôi cũng đã kiểm tra qua thân thể bốn người họ, xử nữ mô vừa mới bị phá rách, âm đ*o còn đọng tinh dịch của nam nhân, quả thực là dấu vết mới bị lăng nhục. Trong đó thương thế của Tô Lăng Tuyết cô nương là nghiêm trọng nhất, theo trí nhớ của cô ấy, Dương Túc Phong đã cưỡng gian cô ấy bốn lần, dùng đủ các tư thế giao hợp chính thức, không chính thức, làm cô ấy bị thương tổn rất nặng nề...” Không biết từ bao giờ, Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lăng Thanh Tư. Bất thình lình toàn thân Tô Lăng Tuyết run rẩy, gần như ngất đi, may mà có Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu đỡ dậy mới ngồi vững được. Lăng Thanh Tư ngó Dương Túc Phong, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm, cô gắng kềm chế lửa giận, lạnh lùng hỏi: “Dương Túc Phong, ngươi còn có gì để nói? Có thắc mắc gì với lời chứng của Tử Duyệt cô nương không?” Dương Túc Phong trơ mặt đáp: “Không có, Tử Duyệt cô nương nói giống như là tận mắt thấy vậy, sự thật đúng là thế!” Điệp Tư Thi căm tức mắng: “Tên cầm thú không có tính người!” Dương Túc Phong cứ trơ ra như phỗng. Điệp Phong Vũ chán ghét nói: “Tất cả tội danh đã thành lập, còn không tuyên phán cho rồi?” Lăng Thanh Tư gật đầu: “Bây giờ ta tuyên phán, do chứng cứ đầy đủ, bị cáo cũng thừa nhận tất cả tội trạng, bổn phán quan tuyên bố, tội danh giết người cưỡng gian của bị cáo thành lập! Bị cáo, ngươi còn thắc mắc gì không?” Dương Túc Phong trơ khấc: “Không có, ta thừa nhân tất cả, tội giết người và cưỡng gian!” Lăng Thanh Tư gật đầu nói: “Ngươi mau mắn lắm. Cũng tốt, đây là biên bản thẩm tra, ngươi kí tên vào đây đi. Nhưng mà, là một phán quan, ta có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi, một khi kí tên rồi cũng có nghĩa là ngươi thừa nhận tội danh giết người cưỡng gian, cũng tức là chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.” Dương Túc Phong im lặng thở dài, điểm chỉ vào biên bản. Vô ý phát hiện mắt Tài Băng Tiêu lấp lánh nước, hình như muốn nói gì đó, trong lòng hắn càng thêm phiền muộn, đau xót. Bất quá, trong lúc bất cẩn, Điệp Phong Vũ lại nhận ra trong mắt hắn lóe lên nét cười giảo hoạt. Điệp Phong Vũ đột nhiên nói: “Dương Túc Phong, ngoài hai tội giết người và cưỡng gian, ta còn muốn tố cáo ngươi tham gia phản loạn ở phủ Bảo Ứng.” Dương Túc Phong kiên quyết nói: “Điệp Phong Vũ, ta nhất quyết khẳng định ta không tham gia bạo loạn ở phủ Bảo Ứng, ngược lại, ta còn là người đầu tiên trấn áp chúng.” Điệp Phong Vũ cười lạnh: “Mời pháp quan đại nhân thẩm tra!” Lăng Thanh Tư hít một hơi dài, nghiêm giọng: “Dương Túc Phong, nguyên cáo tố giác ngươi tham gia tạo phản, ngươi có ý kiến gì không?” Dương Túc Phong trở nên kích động, run giọng: “Ta thừa nhận hai tội kia, nhưng ta tuyệt đối không thừa nhận đã tham gia bạo loạn. Thực tế, vì trấn áp bạo loạn, ta đã trả cái giá rất đắt bằng chính máu mình. Các ngươi xem thử mấy cái xác chết ngoài kia xem, số bị ta giết chết nhiều hay ít? Các ngươi có thể phái người đi kiểm tra, xem bao nhiêu xác bị Đột Kỵ Thi bắn vào đầu!” Lăng Thanh Tư gật đầu: “Được, người đâu! Đến trước phủ nha kiểm tra số xác chết, xem bao nhiêu xác bị đạn bắn vào đầu!” Một tên quân quan tuân lệnh dời đi. Tử Duyệt cô nương bất ngờ lên tiếng: “Pháp quan đại nhân, tôi có thể chứng minh, Dương Túc Phong không có tham gia bạo loạn!” Lăng Thanh Tư vẫy tay ra hiệu: “Xin mời nói!” Tử Duyệt không hề liếc Dương Túc Phong, bình tĩnh đáp: “Lúc đó tôi đang liệu thương cho bốn vị cô nương ở Thiện Hành đường, nhờ có Dương Túc Phong thống lĩnh thuộc hạ đến cứu chúng tôi. Sau khi chúng tôi đến phủ nha, bị nô lệ phản loạn công kích rất nhiều lần, nhờ có Dương Túc Phong dẫn dắt thuộc hạ chống đỡ, chúng tôi mới an toàn. Thuộc hạ của Dương Túc Phong bao gồm Xạ Nhan, Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ mấy người họ.” Lăng Thanh Tư khẽ gật đầu, bình thản hỏi: “Nguyên cáo, cô tố cáo Dương Túc Phong tham gia phản loạn, có chứng cứ khác không?” Điệp Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Dương Túc Phong, không cam tâm đáp: “Không có!” Mấy phút sau, tên quân đó trở lại. Điệp Phong Vũ cau mày hỏi: “Có bao nhiêu xác chết như vậy?” Tên quân đó đáp: “Báo cáo Phượng Vũ tướng quân, bị chết do Đột Kỵ Thi bắn trúng tổng cộng có sáu mươi bảy tên, toàn bộ đều là vết thương trí mạng.” Điệp Phong Vũ hơi sửng sốt, nhìn Dương Túc Phong, tưởng chừng không tin nổi. Lăng Thanh Tư nói dứt khoát: “Căn cứ sự thật, bổn pháp quan nhận định, Dương Túc Phong không có tham gia bạo loạn!” Dương Túc Phong cười thảm, chậm rãi: “Đa tạ!” Điệp Phong Vũ hậm hực nói: “Dương Túc Phong, ta không tố giác ngươi phản loạn nữa, nhưng tội giết người và cưỡng gian ngươi đừng hòng sống sót!” Điệp Tư Thi cũng chen vào: “Đối với tên ác ma dâm loạn này cần phải dùng hình phạt khốc liệt nhất xử lí!” Lăng Thanh Tư nhìn Dương Túc Phong, trầm tĩnh nói: “Được rồi, ngươi đã không giải thích, tức là nhận tội rồi. Người đâu, lột bỏ quân hàm thiếu tướng của y...” Điệp Tư Thi sốt ruột ngắt lời: “Pháp quan, theo luật lệ của đế quốc, tội giết người và tội cưỡng gian phải chịu hình phạt thế nào?” Lăng Thanh Tư bình thản như không, đáp: “Căn cứ bộ luật hình sự điều thứ 34, khoản 4 của đế quốc quy định, tội cưỡng gian có thể xử cung hình hoặc mười năm tù, tình tiết nghiêm trọng có thể xử hỏa thiêu!” Điệp Tư Thi hoan hỉ nói: “Vậy hắn nhất định là bị xử thiêu chết rồi?” Lăng Thanh Tư không trả lời, thong thả nói tiếp: “Điều thứ 6 khoản 1 luật hình sự của đế quốc quy định, giết chết quan viên chính phủ là phạm tội nghiêm trọng, phải xử tử, còn phải thi hành công khai!” Điệp Phong Vũ sầm mặt, quát lên: “Người đâu, chuẩn bị pháp trường!” Không ngờ Lăng Thanh Tư phất tay cản lại: “Không cần thế!” Điệp Phong Vũ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”