Cây cầu Địch Cổ Nhĩ, sông Địch Cổ Nhĩ, nước Mã Toa. Ở đại bình nguyên phía bắc nước Mã Toa, có một con sông rất lớn tên là Địch Cổ Nhĩ. Sông Địch Cổ Nhĩ bắt nguồn từ Vân Xuyên đạo, đế quốc Lam Vũ, thuộc phân nhánh của Đường Thủy, nó chảy qua đế quốc Lam Vũ, đế quốc TInh Hà, Lạc Na và Mã Toa, là con sông quan trọng nhất phía bắc nươc Mã Toa. Bởi vì lưu vực rộng lớn, tiếp nhận nhiều nhánh nhỏ, cho nên lưu lượng nước của Địch Cổ Nhĩ rất lớn, và do chảy qua rất nhiều hẻm núi, cho nên nước sông chảy rất xiết, có thể gọi là sóng nước cuồn cuộn để hình dung. Cho dù ở trong mùa hè nóng nực thế này, mực nước bình quân của nó cũng trên sáu mét, độ rộng trung bình vượt quá 400m. Đối diện với con sông như vậy, lội nước hoặc lắp cầu phao là không thể làm được, chỉ có xây dựng cầu đá kiên cố mới có thể chinh phục dòng nước chảy xiết như thế này. Nhưng xây dựng cầu đá trên con sông chảy xiết thế này không phải là chuyện dễ dàng, trước khi xi măng ra đời, công tác xây dựng trụ cầu ở dưới nước gần như khó mà có thể tưởng tượng ra. Song, người dân Mã Toa cần cù thông minh vẫn dùng tài trí và đôi tay của mình xây nên một cây cầu bằng đá kiên cố bắc qua sông Địch Cổ Nhĩ, chinh phục hoàn toàn con sông nước chảy ầm ầm này. Cây cầu đá nổi tiếng vắt ngang qua sông Địch Cổ Nhĩ đó cũng có tên là Địch Cổ Nhĩ, nó là kết tinh của trí tuệ và mồ hôi nhân dân Mã Toa. Cầu Địch Cổ Nhĩ được xây ở hẻm núi hẹp nhất trên sông Địch Cổ Nhĩ, tổng độ dài lên tới 1480m, tổng cộng có 7 cái trụ cầu, mỗi cái độ rộng lên tới 130m, nhưng không có cây trụ náo đứng dưới nước. Cầu Địch Cổ Nhĩ đã có 130 năm lịch sử, nhưng dù trải qua năm tháng mưa gió tàn phá, nó vẫn kiên cố như xưa. Cầu Địch Cổ Nhĩ là đầu mối giao thông trọng yếu kết nối đông bắc bộ và tây bắc bộ nước Mã Toa, dù là từ trong Mã Toa tới Minh Na Tư Đặc Lai hay từ phía đông qua phía tây, chỉ cần phải đi qua cầu Địch Cổ Nhĩ. Nhất là nếu hành quân quy mô lớn, cầu Địch Cổ Nhĩ là nơi bắt buộc phải đi qua, cho dù sau này nước Mã Toa có xây dựng 3 cây cầu lớn khác bắc qua sông Địch Cổ Nhĩ, nhưng thủy chung vẫn không thể thay thế được địa vị trọng yếu của cầu Địch Cổ Nhĩ. Đối với con đường chiến lược này, quân Mã Toa đương nhiên không thể sơ sót, công tác phòng bị hàng ngày cũng vô cùng nghiêm ngặt, ở hai bên cầu đều có vòng phòng vệ hoàn thiện, xây dựng vô số lô cốt, còn có bộ đội chuyên môn giữ cầu đồn trú. Bởi vì cầu Địch Cổ Nhĩ được xây trên một hẻm núi rất hẹp, dưới chân chính là nước sông cuồn cuộn, chỉ cần phá hỏng cầu, sông Địch Cổ Nhĩ sẽ là lạch trời không thể vượt qua. Năm xưa xây dựng cây cầu này, người Mã Toa đã phải mất 8 năm trời, trong thời gian chiến tranh, quân Lam Vũ không thể xây dựng được một cây cầu nhanh như thế. Bởi thế ban đầu quân Mã Toa cũng không khẩn trương cho lắm, bộ đội giữ cầu chỉ có chừng 200 tên, phụ trách tuần tra hàng ngày, còn trông coi cả thuốc nổ lắp ở trụ cầu mà thôi. Về sau cùng với thế công của quân Lam Vũ ngày càng mãnh liệt, mùi thuốc súng ngày càng nồng, số lượng bộ đội giữ cầu cũng được tăng lên, canh gác thuốc nổ cũng càng thêm nghiêm ngặt, sẵn sàng cho nổ bất kỳ lúc nào. Song mệnh lệnh cho nổ cầu Địch Cổ Nhĩ phải tới từ thành Quang Minh. Bắt đầu từ cuối năm ngoái, quân Mã Toa đã an bài một liên đội tinh nhuệ đồn trú ở đây, tổng binh lực ước chừng hơn 3 ngàn tên, liên đội này thuộc về sư đoàn bộ binh 26, quan chỉ huy là thiếu tướng lục quân Phạm Ni Thái Đức. Phạm Ni Thái Đức là một ông già gần 60 tuổi rồi, cổ hủ nghiêm khắc, rất có phong phạm quân Mã Toa, nhưng vận mệnh ông ta lại vô cùng tồi tệ, không ngừng bị đả kích, đối diện với nhân sinh chán nản, vị lão tướng này chỉ đành ngày đêm dùng rượu giải sầu. Sư đoàn ông ta vốn thuộc về quân đoàn Bóng Đêm của Dạ SƠn Tôn, lúc đầu cũng được coi là tinh nhuệ của Mã Toa, khi tiến vào đế quốc Đường Xuyên, cũng nhiều lần đánh tiên phong. Sau khi Dạ Sơn Tôn chết đi, vận mệnh cũng theo đó mà tụt dốc không phanh, cuối cùng không thể tránh khỏi vị chia cắt và ngó lơ, liên đội tinh nhuệ bị rút sạch, quan binh cốt cán bị điều đi hết, chỉ còn lại một cái xác không, thoi thóp đợi chết. Đại khái bộ quân vụ Mã Toa bởi vì cảm thấy vị lão tướng ngày chẳng còn hi vọng gì nữa, ngoài uống rượu ra chẳng làm gì nổi, nên hạ thủ không thương xót với bộ đội của ông ta, cuối cùng sư đoàn 26 chỉ còn lại một liên đội bộ binh, đại khái toàn là lính tàn tật già yếu. Chẳng những thế, cuối cùng đám tàn binh 3 ngàn tên này cũng được coi là xa xỉ nên không ngừng được điều đi, thậm chí có người còn nói đùa :” Chỉ cần thở được là điều đi hết” Cùng với tình hình chiến đấu ở Minh Na Tư Đặc Lai dần đàn khẩn trương, bọ đội của Phạm Ni Thái Đức bị rút đi ngày càng nhiều. Cầu Địch Cổ Nhĩ mặc dù thuộc về phạm vi quản lí của Vũ Văn Lôi Đình, nhưng quan chỉ huy tiền tuyến Vũ Văn TInh Không còn có quyền lực lớn hơn cả Vũ Văn Lôi Đình, hắn lấy mệnh lệnh của Vũ Văn Chấn Thiên ra, ngang ngược rút quân đội của quân đoàn Lôi Đình đi. Vũ Văn Lôi Đình mặc dù hết sức tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra, nếu không sẽ trúng phải quỷ kế của VŨ Văn Tinh Không, :” Nếu ngươi cho rằng Minh Na Tư Đặc Lai căn bản không cần nhiều binh lực nhe thế thì ngươi đến mà chỉ huy.” Ai cũng biết Minh Na Tư Đặc Lai hiện giờ là nơi chỉ có đi không có về, cho nên Vũ Văn Lôi Đinh không bị mắc lừa, dù Vũ Văn Tinh KHông có rút đi bao nhiêu binh lực, hắn cũng biểu hiện vô cùng hợp tác, ví như đem toàn bộ sư đoàn 26 rút sạch, hắn cũng không có ý kiến gì. Cầu Cổ Địch Nhĩ không còn tới 800 người phòng thủ, mà đại bộ phận tàn binh tặng cũng không ai thèm lấy, đối diện với chút binh lực thế này, Phạm Ni Thái Đức cũng vui lòng giả hồ đồ, mỗi ngày dùng rượu giải sầu, mắt không thấy, tai không nghe, lòng thanh tịnh. Cùng với tình hình chiến đấu ngày càng khẩn trương, quân Lam Vũ tựa hồ có dấu hiệu tấn công bắc bộ Mã Toa bất kỳ lúc nào, tầm quan trọng của cây cầu Cổ Địch Nhĩ lập tức lộ ra. Nhưng Vũ Văn Lôi Đình không muốn rút binh lực điều tới đó, bởi vì bọn chúng một khi tới nơi đó, bước tiếp theo cình là tới Minh Na Tư Đặc Lai, cho nên tuy thế cục ngày càng khẩn trương, nhưng binh lực của Phạm Ni Thái Đức chỉ huy không được tăng thêm. Mỗi ngày từ sáng tới tối, binh sĩ Mã Toa giữ cầu đều phải kiểm tra vô số người và xe ngựa qua cầu, bọn chúng cơ bản là được điều tới tăng viện cho Minh Na Tư Đặc Lai, nên không có gì khó khăn. Nhưng về sau có tin truyền lại, nói quân Lam Vũ đã vượt qua Thiết Thác tiến vào phía bắc Mã Toa, có thể tấn công cầu Cổ Địch Nhĩ bất cứ lúc nào, thần kinh của Phạm Ni Thái Đức tức thì căng như dây đàn. Trong mấy ngày qua, không ngừng có binh sĩ Mã Toa thất bại ở chiến trường rút về, đi qua cầu Cổ Địch Nhĩ tập trung về thành Quang Minh. Bọn chúng bị quân Lam Vũ đánh cho thê thảm, thậm chí có nhiều liên đội bị đánh tan tác, mấy chục tên đi với nhau thường tới từ các đơn vị khác nhau, phân biệt rất khó khăn. Ở đầu cầu Cổ Địch Nhĩ, dán đầy các thông báo liên lạc và điểm tập kết của quân đội, thi thoảng có thông báo dán không chắc, bay xuống dưới dòng sông phía dưới, hàng ngày quan binh Mã Toa tập trung ở đầu cầu xem thông báo không ít. Ban đầu Phạm Ni Thái Đức còn cẩn thận đối chiếu kiểm tra chiến đấu ở tiền tuyến, biết bọn chúng bị kỵ binh Lam Vũ công kích, có điều kỵ binh Lam Vũ còn cách nơi này rất xa, đại khái trong thời gian ngắn còn chưa tới được. Những tên bại binh đó đều hâm mộ bộ đội giữ cầu, cho rằng bọn chúng không phải lên chiến trường thực sự là quá hạnh phúc. Mấy ngày sau Phạm Ni Thái Đức chẳng buồn ngó ngàng gì đến đám tàn binh bại tướng này nữa, cũng chẳng buồn hỏi thăm tình hình tiền tuyến. Chiều hôm đó, Phạm Ni Thái Đức nghỉ ngơi, nhưng trời rất nóng, nên cứ mơ mơ màng màng cả buổi chiều không sao ngủ được, vì thế đành ngồi dậy uống hai bình rượu vang liền ngà ngà say đi tuần tra. Đó là thói quen cũ rồi, bộ hạ của lão cũng chẳng lạ, nhưng những tên binh sĩ từ tiền tuyến rút về cực kỳ kinh ngạc, bọn chúng tựa hồ giờ mới hiểu ra vì sao quân Mã Toa cứ thua trận, thì ra các tướng lĩnh của mình sống như thế này. Phạm Ni Thái Đức cũng chẳng bận tâm tới ánh mắt khinh bỉ của bọn chúng, tiếp tục làm trức trách của mình, đó là đứng từ xa nhìn bộ hạ kiểm tra người khác. Kỳ thực ông ta căn bản không nhìn rõ gì hết, chỉ thấy rất nhiều bóng người lay động qua lại, kẻ nào cũng gục đầu ủ rũ, xa xa ông ta lại thấy một đơn vị chiến bại đi tới, chính đang bị kiểm tra ở đầu cầu. Đây là đám bị quân Lam Vũ đánh cho thảm hại nhất mà Phạm Ni Thái Đức thấy, có lẽ kỵ binh Lam Vũ đánh cho trọng thương nặng nề, đám tàn binh này tên nào tên nấy cũng vải trắng quấn đầy đầu, loang lổ máu,bọn chúng còn kéo theo mấy cỗ xe ngựa nát, bên trên có mấy binh sĩ thụ thương, toàn thân băng bó giống như xác ướp, ngay cả quan chỉ huy cầm đầu trên người cũng toàn vết máu, trông rất kinh sợ. Phạm Ni Thái Đức cũng là khách quen của chiến trường mà không khỏi bội phục đám binh sĩ này, nếu như bản thân mà bị thương tới cái mức đó, nói không chừng đã tự sát rồi. Bất quá cũng có chút kỳ quái, nhiều tên bị thương như vậy mà không có tên nào què quặt, chỉ có mấy tên tập tễnh chống gậy đi đường, cũng coi như là may mắn rồi. Quân nhân sợ nhất là tàn phế, mất đi một cánh tay hoặc một cái chân, nửa đời sau thành vấn đề lớn trong cuộc sống. Quân giữ cầu ngăn bọn chúng lại, hỏi phiên hiệu, tên quan chỉ huy bị thương đối đáp trôi chảy, vì thế quân giữ cầu nhường đường cho bọn chúng đi qua. Chả biết ma xui quỷ khiên thế nào, Phạm Ni Thái Đức đột nhiên muốn tìm hiểu tình huống phía trước, vì thế đi tới chào hỏi, vô tình nhìn thấy trên xe ngựa bọn chúng có cái gì đó là lạ, tựa hồ đè dưới đống cỏ, nhìn từ góc độ nào cũng không nhìn rõ là cái gì, rượu đã làm đầu óc ông ta không còn tỉnh táo nữa. Trưởng quan đám tàn binh này là một tên gia hỏa gầy gò, chừng 25 tuổi, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn, làm người ta không dám nhìn mặt của hắn. Hắn nghi hoặc nhìn Phạm Ni Thái Đức, do dự một lúc mới đưa tay kính lễ, tựa hồ kinh ngạc về cái bộ dạng của ông ta, thực tế ông ta xuất hiện ở đâu chỗ đó sẽ kinh ngạc, ông ta đúng là có hơi say rồi. Phạm Ni Thái Đức chẳng để ý tới hình tượng của mình, dù sao đám bộ quân vụ cũng đã liệt mình vào danh sách phế vật rồi, chỉ cần qua năm nay, ông ta gửi báo cáo xin nghỉ hưu, về nhà chuyên tâm chăm sóc con cháu, Phạm Ni Thái Đức uể oải nói :” Các ngươi từ đâu tới vậy?” Tên quan chỉ huy kia cẩn thận đáp :” Thiết Thác” “Tình hình ở đó thế nào rồi?” Phạm Ni Thái Đức đúng là uống nhiều quá rồi, bước chân loạng choạng, vừa vặn nhìn thấy đám binh sĩ kia tựa hồ âm thầm di động, mà vị trí cũng là lạ, bọn chúng cách quân mình gần thế làm gì? Tay đám người đó sao cứ giấu dưới đám cỏ, dưới đó có gì đáng giá à? “Quân Lam Vũ đánh tới rồi” Tên quan chỉ huy đó trầm giọng nói, ánh mắt làm Phạm Ni Thái Đức khó nắm bắt được. Phạm Ni Thái Đức mắt lờ đờ, ợ một cái, quay sang nhìn xung quanh, ông ta đúng là nhìn thấy đám binh sĩ này cách quân mình quá gần, có tên thậm chí đi vào trong lô cốt, tên nào tên nấy hình như cũng cho tay vào trong túi, nhìn chẳng giống bị thương, ông ta ợ một cái, gật đầu tự nhiên nói :” Thế à” “Ừm” Tên quan chỉ huy kia cũng tựa hồ như đang nhìn xung quanh, trả lời không chú tâm lắm. Phạm Ni Thái Đức loạng choạng rời khỏi, đi vào một lô cốt dáng vẻ rất là tùy ý, đột nhiên ông ta úp mặt xuống đất nhanh như thỏ, đồng thời quát lớn :” Chuẩn bị chiến đấu, bọn chúng là quân Lam Vũ giả mạo” Không khí ở trên cầu Địch Cổ Nhĩ đột nhiên bị đóng băng. Binh sĩ Mã Toa giữ cầu chưa kịp phản ứng, thậm chí có tên còn không biết ông ta nói “bọn chúng” ở đây rốt cuộc là ai, vì ở gần cầu có rất nhiều bộ đội Mã Toa thua trận rút về. Có một số tên phản ứng lại, vội vàng giơ súng lên, nhưng bị người bên cạnh cắt mất yết hầu, mắt trượn ngược, tựa hồ không hiểu vì sao mình bị chết. Số tàn binh đó đúng là quân Lam Vũ, động tác của bọn họ quá nhanh, tựa hồ nắm rõ mọi thứ sắp xảy ra như lòng bàn tay, những chiến sĩ quân Lam Vũ lẩn sâu trong đám tàn binh vốn tay không, nhưng chớp mắt đã có thêm 2 khẩu súng lục. Trong khu vực lô cốt, không có vũ khí gì thuận tiện hơn súng lục, lúc cần thiết bọn họ còn có thể ném lựu đạn ra, thì ra bọn họ có lựu đạn ở trong quần. Bất quá chết người nhất là những chiến sĩ Lam Vũ đưa tay giấu dưới đống cỏ, bọn họ giơ tay gạt cỏ ra, trong tay bọn họ cầm súng tiểu liên, điên cuồng xả đạn ra bốn phía. Những chiến sĩ nằm trên xe ngựa giả bị thương cũng tức tốc nhảy bật dậy, lộ từ trong xe ngựa đủ loại súng máy, súng tiểu liên, mau chóng khống chế xung quanh. Tạch, tạch, tạch..... Binh sĩ Mã Toa trên cấu chưa kịp phản ứng đã bị quân Lam Vũ tiêu diệt, đám binh sĩ đằng sau nhận ra tình thế không ổn vội vàng quay người bỏ chạy, kết quả cũng bị quân Lam Vũ đuổi theo tiêu diệt nốt. Đám binh sĩ lưu lại đây vốn là hạng chẳng ra gì, đối diện với quân Lam Vũ tập kích bất ngờ, căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có Phạm Ni Thái Đức dù sao sống lâu thành tinh, thuận theo đường hào chạy về bộ chỉ huy của mình. Viên quan chỉ huy gầy gò kia nhận lấy súng tiểu liên do người khác ném qua, lạnh lùng đá vào thi thể tên lính Mã Toa rồi mau chóng nhìn xung quanh, nắm bắt sơ bộ tình thế, rồi mau chóng bắt đầu dùng dấu hiệu chỉ huy chiến đấu. Dưới sự an bài của hắn, các chiến sĩ chi thành 4 đường tấn công, thuận theo cầu Địch Cổ Nhĩ thần tốc tiến công, đây thuần túy là đường thẳng nên vấn đề không lớn. Dọc đường đi tiếng súng không ngừng,sức chiến đấu của quân Mã Toa không mạnh, mà quân Lam Vũ cũng mặc quân trang của quân Mã Toa, kết quả làm cho binh sĩ Mã Toa khẩn trương cao độ, bọn chúng nổ súng loạn xạ, giết chết không ít người mình,cuối cùng trở nên do dự, bị quân Lam Vũ tranh thủ thời cơ giết chết. “Lão đại, tình hình tiến triển thuận lợi.” Có một tên thượng úy nói như trút được gánh nặng” “ Mẹ nó, lão già kia sao lại nhìn ra được chứ nhỉ? Chẳng lẽ công phu diễn kịch của Cận Tiểu Thái ta tệ như thế sao? Không thể, cả dọc đường ta lừa được hết cơ mà? Ừm, lão già này có chút tà môn.” Viên quan chỉ huy gầy gò hậm hực nói, thì ra hắn là Cận Tiểu Thái quan chỉ huy đội đột kích Ngốc Ưng, viên thượng úy bên cạnh hắn là Cương Thiết Hổ. Cận Tiểu Thái có chút tò mò vì sao Phạm Ni Thái Đức lại có thể nhìn thấu trò của mình, bất quá giờ không phải là lúc tìm hiểu, nếu đã bị lộ thì chỉ đành tấn công thôi, vốn trong kế hoạch tác chiến đã chuẩn bị tiến công, nên chẳng phải vấn đề to tát gì, lúc này hai chân đã dẫm lên cầu rồi, tâm lý ổn định nhiều. Quân Mã Toa kháng cự không mạnh, nên tấn công cũng không có gì khó, cho dù Phạm Ni Thái Đức cảnh báo, nhưng tố chất quân của ông ta thế nào, Cận Tiểu Thái nhìn một cái là biết. BInh sĩ Mã Toa nơi này đúng là rất đặc sắc, giống như cơm thừa canh cặn người ta chọn ra vứt lại, nếu như không phải tình huống đặc thù, Cận Tiểu Thái thậm chí cảm thấy giao thủ với bọn chúng thật mất hứng. Quả nhiên khi mấy chục chiến sĩ quân Lam Vũ từ nhiều phương đánh về phía đầu cầu, số binh sĩ Mã Toa còn sót lại lập tức không đủ sức kháng cự được, quay lưng bỏ chạy, quân Lam Vũ đuổi theo sát đằng sau. Vì tiết kiệm đạn dược, quân Lam Vũ không nổ súng, hai bên cứ như chim ưng cùng gà con đuổi nhau vậy, tới khi binh sĩ Mã Toa không chịu nổi, hoảng sợ nhảy xuống sông phía dưới, vùng vẫy mấy cái rồi mất hút. Nói thực vòng phòng ngự của cầu Địch Cổ Nhĩ vô cùng hoàn thiện, lô cốt cũng được xây dựng hoàn mĩ, quân Lam Vũ mà không có vũ khí hạng nặng thì trong thời gian ngắn khó mà hạ được. Nhưng vấn đề chí mạng của quân Mã Toa là trình độ binh sĩ ,toàn là hạng già cả bệnh tật, chưa tới một đại đội, nên kết quả đã định sẵn rồi. Bởi vì thiếu binh lực, nên quân Mã Toa phân bố hết sức lẻ tẻ, có lô cốt chỉ có một hai tên, thậm chí còn chẳng có một tên nào, ít người dễ sinh sợ hãi, cho nên khi bị tập kích càng hoảng sợ, huống chi bọn chúng còn tận mắt chứng kiến bộ đội huynh đệ bại trận nhiều như thế, trong lòng cũng tồn tại một ít ám ảnh. Khi quân Lam Vũ ùa tới như bầy ong, có một số quân Mã Toa cách đầu cầu ít nhất sáu trăm mét, căn bản không kịp tăng viện, qua 3s lựa chọn, bọn chúng cảm thấy lối thoát duy nhất là rời khỏi chiến trường, có thể thừa cơ người khác ngăn cản quân Lam Vũ liền chạy xa. Vì thế quân Mã Toa chưa đánh đã chạy rồi. “Phá cầu, phá cầu” Phạm Ni Thái Đức rống lên, làm bụi đất trên nóc bộ chỉ huy rơi xuống ào ào. Bọn chúng đã đặt sẵn thuốc nổ trên trụ cầu, chỉ cần lập tức dẫn nổ là cầu Địch Cổ Nhĩ se tan tành, toàn bộ biến mất dưới mặt nước sông mênh mông. Chỉ cần phá cầu đi, sông Địch Cổ Nhĩ sẽ là rãnh trời ngang đường tiến công của kỵ binh Lam Vũ, ngăn bọn họ ở bên bờ đông. Nhưng bất kể quân Mã Toa giật dây nổ như thế nào thì thuốc nổ đều không phát nổ, cầu Địch Cổ Nhĩ vẫn bình yên vô sự, Phạm Ni Thái Đức mắt tối xầm lại, biết rằng mắc bẫy của quân Lam Vũ rồi, trong bộ đội của ông ta chắc chắn có nội gián của quân Lam Vũ mua chuộc, phá hỏng thuốc nổ, làm cho thất bại trong gang tấc. Nhưng trừ nguyền rủa quân Lam Vũ giảo hoạt ra, ông ta cũng chẳng còn cách nào. “Kiểm tra dây dẫn nổ, kiểm tra mau...” Phạm Ni Thái Đức gần như phát cuồng, hơi rượu toàn thần điều biến thành máu sôi, ông ta quyết tâm liều sống mái với quân Lam Vũ, lúc này ông ta mới nhớ ra lúc nãy nhìn thấy là súng của quân Lam Vũ, chất lượng nòng súng khác với súng trường Chấn THiên, nên bị ông ta phát hiện ra. Quan quân bên cạnh vội chạy đi, rồi biến mất trong làn mưa đạn, chiến đấu ở bên ngoài vô cùng kịch liệt, chỉ nghe tiếng súng là biết. Trong chớp mắt quân Lam Vũ hành động, với ánh mắt lão luyện của Phạm Ni Thái Đức nhìn ra đây tuyệt đối không phải là quân Lam Vũ bình thường, nhất là ánh mắt âm lãnh của tên quan chỉ huy kia, ác độc như sói dại, làm người ta rợn sống lưng. Ông Ta phát hiện ra được bất ổn là khi hắn nhìn mình, có một loại thù hận không sao kiềm chế được, chỉ có những người bị quân Mã Toa ức hiếp mới có ánh mắt thù hận như thế. Vì thế trong tiềm thức ông ta nhận ra ngay bọn họ dứt khoát là quân Lam Vũ cải trang, sở dĩ bọn họ cải trang thê thảm như vậy là để cho người khác không chú ý tới ánh mắt. Nhìn bộ chỉ huy của mình, Phạm Ni Thái Đức chỉ nhìn thấy những khuôn mặt đầy hoảng loạn, đám tham mưu và vệ binh cứ đứng ngây ra, không biết làm thế nào. Đám người này căn bản là hạng tệ hại, hèn nhát nhất, còn có kẻ bị xử phạt, bọn chúng không ngời quân Lam Vũ đột nhiên đánh tới vào lúc này, càng không biết phải phản ứng như thế nào. Đa phần bọn chúng đã hoàn toàn mất lòng tin đối với cuộc chiến tranh bên ngoài, mất cả lòng tin với cuộc chiến của Mã Toa với đế quốc Lam Vũ. Nhờ ACE giúp đỡ : http://4vn/forum/showthread.php?t=73178