Cận Tiểu Thái mặt xẩm lại, theo dõi bước chân quân Mã Toa ngày càng tới gần, di thư của hắn đã viết lâu rồi, hiện giờ vẫn còn đặt ở chỗ văn thư bộ chỉ huy trung đoàn, hắn viết di thư từ hai năm trước, hắn cảm thấy mình đã phải ra đi từ 2 năm trước rồi, không ngờ còn sống tới tận bây giờ, coi như là đã lãi to. Đám Dạ Phi Sơn cũng gần như thế, đại đa số cảm thấy mình sống được tới giờ đã nằm ngoài dự liệu. Dạ Phi Sơn đưa tay ra, nắm lấy tay Cận Tiểu Thái siết thật chặt, làm Cận Tiểu Thái thấy hơi đau, nhưng hắn vừa mới định nói gì đó, thì Dạ Phi Sơn đã quay đầu xông ra, phía sau là cả loạt đạn súng trường Chấn Thiên đuổi theo. Cương Thiết Hổ và Lục Diệu Huy cũng tới cáo biệt với Cận Tiểu Thái, bọn họ biết đây là lần bắt tay nhau cuối cùng. Cho dù là đội trưởng của đội đột kích Ngốc Ưng, nhưng Cận Tiểu Thái có chút tật là bọn họ không thoải mái, nhưng nói thực lòng Cận Tiểu Thái vẫn là một đội trưởng tốt, đi theo hắn cảm thấy rất an toàn, nếu nh có kiếp sau, bọn họ vẫn muốn theo Cận Tiểu Thái chiến đấu. Nhìn từng bộ hạ biến mất trước mắt, Cận Tiểu Thái đột nhiên nhỏ ra hai hàng lệ, đây là lần đầu tiên hắn chảy nước mắt sau khi người thân bị sát hại. Năm năm rồi, cuối cùng hắn đã được nếm chảy tư vị chảy nước mắt một lần nữa, đứng nơi đó, Cận Tiểu Thái siết chặt hai tay tới trắng bệch, ánh mắt cũng dừng ở đôi bàn tay gầy gò, chính đôi tay này đã đoạt đi không biết bao nhiêu mạng sống của binh sĩ Mã Toa, giờ cuối cùng cũng đã đi tới điểm kết. Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới điều gì, bất giác nắm chặt điện báo do Dương Túc Phong gửi tới, người run lên, trong chớp mắt đó, mặt hắn đột nhiên đỏ rực như say rượu, ánh mắt cũng rực cháy, chiếu sáng bóng tối xung quanh. - Dạ Phi Sơn. Cận Tiểu Thái gần như dùng toàn bộ sức lực rống lên, làm bụi đất rơi xuống ào ào, mũ trên đầu hắn lai dày thêm một lớp bụi. -Có. Dạ Phi Sơn không biết Cận Tiểu Thái xảy ra chuyện gì,vội vàng chạy vào, đạn vẫn bay vèo vèo theo bước chân của hắn tới tận cửa lô cốt, toàn thân như người bằng đá đứng nghiêm hành lễ với Cận Tiểu Thái. Cận Tiểu Thái nghiêm giọng quát : -Chuẩn bị rút lui. -Vâng, á, hả?Cái gì? Dạ Phi Sơn ngẩn ra, tay đang hành lễ cũng quên bỏ xuống. Cận Tiểu Thái mặt vô cảm nói : -Chuẩn bị rút lui vào trong sơn động hai bên cầu. Dạ Phi Sơn ngẩn ra nhìn Cận Tiểu Thái, tới gần 2s mới biết mình không nghe nhầm mệnh lệnh, Dạ Phi Sơn nóng nảy không khách khí hét lên: -Sao có thể rút lui? Anh điên à? Cận Tiểu Thái mặt lạnh tanh : -Ta không điên, lập tức rút lui Dạ Phi Sơn xoạt một tiếng rút súng lục ra, dí vào ngực Cận Tiểu Thái quát : - Cận Tiểu Thái ngươi muốn đào ngũ à? Cận Tiểu Thái cúi đầu nhìn vào nòng súng dí vào ngực mình,tựa hồ hết sức khinh thường, tiếp đó lớn tiếng gọi: - Cương Thiết Hổ. Cương Thiết Hổ đang chuẩn bị lôi súng máy ra làm lễ chào mừng nhiệt liệt với quân Mã Toa, nghe thấy Cận Tiểu Thái rống lên, vội vàng nhảy bật dậy, xông pha mưa đạn chạy vào lều tổng chỉ huy. Nhìn thấy Dạ Phi Sơn dùng súng dí vào ngực của Cận Tiểu Thái, tức thì ngẩn ra, nhưng không kịp nói gì, rút ngay súng lục chỉ vào thái dương Dạ Phi Sơn quát : - Dạ Phi Sơn,bỏ ngay súng xuống. Ngươi muốn làm cái gì? Dạ Phi Sơn phẫn nộ nói: - Cận Tiểu Thái muốn chúng ta rút lui. Cương Thiết Hổ khẽ hả một tiếng, súng lục vẫn chĩa vào Dạ Phi Sơn, quay sang hỏi Cận Tiểu Thái: -Đội trưởng, chuyện gì vậy? Dạ Phi Sơn chửi: -Hắn là đội trưởng cái chó gì? Hắn là thằng hèn nhát tham sống sợ chết. Cương Thiết Hổ do dự nhìn hai người, không biết xử lí như thế nào, thấy Cận Tiểu Thái không trả lời liền rống lên: -Lục Diệu Huy, lại đây. Xảy ra chuyện rồi, mau lại đây. Con mẹ nó ngươi đâu rồi? Giọng của hắn quá lớn, làm cho Lục Diệu Huy còn tưởng rằng quân Mã Toa đã xuất hiện ở sau đít mình rồi, vì thế theo bản năng nhảy dựng người lên, vội vàng lao vào lô cốt Cận Tiểu Thái, cảnh tượng trước mắt làm hắn sững sờ, hắn lắp bắp nói : -Các... các ngươi đang chơi trò gì thế? Cương Thiết Hổ gầm lên: -Không phải trò chơi Lục Diệu Huy rên rỉ: -Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì ? Dạ Phi Sơn tức giận nói : - Cận Tiểu Thái muốn chúng ta rút lui.... Lục Diệu Huy há hốc miệng ra, tựa hồ tư duy chưa kịp thích ứng, lúc lâu sau mới nói : -Không đánh mà rút? Sao có thể.... Lục Diệu Huy cáu tiết nói : -Láo toét, láo toét, người nói tòa là láo toét... Khẩu súng trong tay Cương Thiết Hổ chĩa vào Cận Tiểu Thái lạnh lùng nói : -Chúng ta rút lui, quân Mã Toa sẽ chiếm lĩnh cầu Địch Cổ Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Tử thủ chờ kỵ binh tới, ngươi quên sứ mạng của chúng ta rồi à? Lục Diệu Huy cũng rút súng lục ra chỉ vào Cận Tiểu Thái, nhìn ánh mắt bọn họ, đã coi Cận Tiểu Thái là lính đào ngũ rồi, cho dù Cận Tiểu Thái là thượng cấp của bọn họ, nhưng nếu như hắn làm ra chuyện trái bố trí tác chiến, bọn họ sẽ không chút do dự xử lí hắn, cho dù không giết chết thì cũng trói lại, sau này giao cho tòa án binh xử lý. Cận Tiểu Thái mặt lạnh tanh lấy điện báo của Dương Túc Phong ra, chậm rãi đẩy tới trước mặt mọi người, bình tĩnh nói : -Đây là quyền lực do Phong lĩnh ban cho ta, ta đưa ra quyết định rút lui cũng là căn cứ vào ý tứ của Phong lĩnh.... Dạ Phi Sơn đùng đùng nổi giận nói: -Ngươi vứt bỏ cầu Địch Cổ Nhĩ, ngươi sẽ thành tội nhân thiên cổ. Lục Diệu Huy và Cương Thiết Hổ đưa mặt nhìn nhau, không hiểu ý của Cận Tiểu Thái, bất quá hai người đều chậm thu súng lại, bất kể thế nào, Cận Tiểu Thái cũng không dùng vũ lực ép bọn họ, bọn họ chĩa súng vào thượng cấp là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng dù sao cũng không dễ chịu gì. Vũ khí của quân Lam Vũ là để giết kẻ thù, sao có thể dùng để đối phó với chiến hữu của mình, lại còn là chiến hữu vào sinh ra tử nữa. Lục Diệu Huy ánh mắt liên tục biến đổi, hiển nhiên là đang phán đoán dụng ý của Cận Tiểu Thái, cuối cùng gian nan nói : -Đội trưởng, anh rốt cuộc là tính toán điều gì? Có thể nói rõ một chút được không? Nếu không các huynh đệ e rằng hiểu lầm .... bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ cầu Địch Cổ Nhĩ được. Cương Thiết Hổ nói vang vọng: -Đúng thế. Kẻ nào muốn vứt bỏ cầu Địch Cổ Nhĩ, ta sẽ liều mạng với hắn trước tiên. Không để ý tới ánh mắt đầy hoài nghi, Cận Tiểu Thái đột nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói : -Các ngươi cho rằng chúng ra có năng lực cản trở nhiều quân Mã Toa tấn công như vậy hay sao? Thành thực trả lời ta. Hắn nói không to nhưng là đội trưởng, âm thanh của hắn vô cùng uy nghiêm, bọn Dạ Phi Sơn nhìn nhau không đáp. Bọn họ biết Cận Tiểu Thái không đùa, đây là vấn đề vô cùng nghiêm túc. Kỳ thực câu trả lời không cần nói, bỏ qua tình cảm chủ quan, 50 chiến sĩ khẳng định không thể cản trở được cả vạn quân Mã Toa tiến công, nếu bọn họ có đạn dược đầy đủ, còn có thể liều một phen, nhưng giờ người ít đạn thiếu, kết cục thế nào chẳng nghĩ cũng biết. -Cho dù là thế, chúng ta cũng không thể..... Cương Thiết Hổ sắc mặt kiên định nói, kết quả bị Cận Tiểu Thái giơ tay cắt đứt lời hắn. -Có lẽ là có thể. Lần này trả lời là Dạ Phi Sơn, hắn do dự tới 5s mới trả lời. Thực ra câu trả lời của hắn không khẳng định lắm, bời vì khi đó quân Lam Vũ chết hết rồi, quân Mã Toa có phá cầu hay không cũng chẳng biết được. Theo lý mà nói, nếu đám quân Mã Toa này có trách nhiệm quân nhân, bọn chúng sẽ phá cầu cản trở kỵ binh quân Lam Vũ, chỉ có như thế bọn chúng mới thực sự thoát khỏi sự truy kích, nếu như bọn chúng chỉ chạy như ong vỡ tổ có lẽ sẽ không phá cầu. Càng nghĩ Dạ Phi Sơn cho rằng quân Mã Toa có khả năng phá cầu là rất cao, chỉ có phá cầu mới là an toàn nhất, dù binh sĩ Mã Toa thông thường cũng nghĩ tới, nghĩ tới đây, Dạ Phi Sơn sắc mặt hơi trắng bệch, từ từ hạ súng xuống. Cận Tiểu Thái tiếp tục hỏi, lần này ánh mắt nhìn Lục Diệu Huy: -Nếu như chúng ta không chết, chúng ta có thể cản trở bọn chúng phá cầu không? Dạ Phi Sơn cơ hồ hiểu ra, trong đầu lóe lên linh quang, nhưng lại không miêu tả rõ ràng được. Cương Thiết Hổ căn bản là không hiểu gì cả, vẫn đứng ngây ra đó, chỉ có Lục Diệu Huy tựa hồ hiểu được ý của Cận Tiểu Thái, khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với kiến nghị của Cận Tiểu Thái, hoặc là thấy kiến nghị của Cận Tiểu Thái có thể làm được. Cương Thiết Hổ sốt ruột hỏi luôn: -Đội trưởng, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Cận Tiểu Thái nghiêm túc nói: -Chúng ta nhường cầu ra, ở hai bên theo dõi sát bọn chúng, chỉ cần giữ vững trụ cầu, coi như chúng ta đã thắng lợi. Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ nhìn nhau, tựa hồ hiểu ra vấn đề, nhưng không nghĩ tới phương án cụ thể. Nói thực bọn họ đều có chút do dự, sợ đây là cái bẫy Cận Tiểu Thái giăng ra, lấy cớ để bỏ chạy, nếu như bọn họ mắc lừa thì sau này cuộc sống sẽ rất tồi tệ. Nhưng bọn họ cho rằng với tính cách của Cận Tiểu Thái, căn bản là không thể đào ngũ được, tên gia hỏa này thù quân Mã Toa sâu như biển, không thể bỏ chạy được. Theo ý hắn mà nói, nhiệm vụ của bọn họ là khống chế cầu Địch Cổ Nhĩ, chỉ cần đến cuối cùng có thể giữ cho cầu không bị hủy, coi như là bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng làm sao có thể đảm bảo bỏ cầu mà không làm cầu bị hủy? Cận Tiểu Thái nói: -Chúng ta đã tháo hết thuốc nổ, nếu như quân Mã Toa muốn hủy cầu, dù dùng quân lính thành thạo nhất cũng phải mất một tiếng, đó là dưới tình huống khong có ai quấy rầy, nếu như chúng ta ở bên cạnh quấy nhiễu, bọn chúng lại nóng lòng bỏ chạy, ta dám khẳng định tuyệt đối sẽ không có kẻ nào suy tính tới việc này nữa, cho dùng bọn chúng có nghĩ tới cũng không tổ chức được người thực thi. Đường đã rộng mở rồi, bọn chúng nào còn muốn ở lại bố trí thuốc nổ, để chúng ta giết. Lục Diệu Huy gật đầu nói: -Đúng thế, bọn chúng sẽ không tiếp tục ở lại, biện pháp này dùng tính mạng hai vạn binh sĩ Mã Toa đổi lấy an toàn cho cầu Địch Cổ Nhĩ. Được, tôi cảm thấy có thể thực hiện, chỉ cần chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này giám thị, cầu Địch Cổ Nhĩ hẳn sẽ không sao. Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy kiến nghị của Cận Tiểu Thái hơi hoang đường, nhưng đúng là biện pháp tìm sự sống trong cái chết. Cận Tiểu Thái nói không sai, nếu bọn họ chết hết, cây cầu này sẽ rơi vào tay quân Mã Toa, bọn chúng sẽ muốn làm gì thì làm, nếu như bọn họ nhường cây cầu ra, đám binh sĩ đang nóng nòng muốn chạy thoát thân đó vượt qua rồi gián tiếp bảo vệ không để trụ cầu bị phá, là một loại biện pháp. Nhưng không một ai có thể đảm bảo quân Mã Toa khi bỏ chạy có thuận tiện phá luôn cầu không, nếu như quân Mã Toa đối nghịch với quân Lam Vũ ở vấn đề này thì bọn họ có hối hận cũng không kịp. Cho dù khả năng này không lớn, có tên binh sĩ Mã Toa nào lại muốn ở lại tiếp tục liều mạng với quân Lam Vũ kia chứ? Đi đi lại lại mấy vòng, thấy ba người không có ý kiến phản đối, Cận Tiểu Thái quyết đoán nói : -Thông báo cho tất cả các chiến sĩ, lập tức rút lui, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta không phải là ngăn cản quân Mã Toa bỏ chạy, mà là ngăn không cho bọn chúng phá cầu, lão Lục tập trung tất cả các chiến sĩ bắn tốt lại đây, phái người báo cho bọn Sở Sĩ cũng rút về. Lục Diệu Huy tuân lệnh rời đi, Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ vẫn trơ ra không nhúc nhích, quyết định này của Cận Tiểu Thái đúng là có chút mạo hiểm, bọn họ đều vô cùng lo lắng, vạn nhất quân Lam Vũ chủ động rút lui mà không thể khống chế được cục diện, để quân Mã Toa phá cầu làm cả chiến dịch tổn thất thì cho dù bọn họ có tự sát cũng không còn mặt mũi nào thấy ai nữa. -Tất cả hậu quả đều do mình ta gánh vác, nếu như thất bại, ta sẽ chịu hết trách nhiệm, thược cấp có muốn giết cũng chỉ giết mình ta. Cận Tiểu Thái trầm tĩnh nói, mặt đanh lại như làm bằng đồng thau, kỳ thực hắn biết Cương Thiết Hổ và Dạ Phi Sơn không sợ điều này, bọn họ chỉ lo không giữ được cầu làm ảnh hưởng tới cả chiến dịch. Cận Tiểu Thái trầm giọng nói: -Tin ta đi, ta sẽ không để cây cầu bị phá hủy đâu. Cuối cùng Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ cũng chấp hành mệnh lệnh, đi truyền lệnh cho các chiến sĩ, một số chiến sĩ đùng là không hiểu, cho rằng đây là hành vi hèn nhát, né tránh nên cho tới khi Cận Tiểu Thái đích thân ra mặt giải thích, bọn họ mới nửa tin nửa ngờ chấp hành mệnh lệnh. Chốc lát sau, trong tiếng súng lác đác, các chiến sĩ quân Lam Vũ rút vào sơn động hai bên cầu, tiếp tục giám thị động tĩnh của cầu Địch Cổ Nhĩ. Chỉ có Cương Thiết Hổ vẫn ở lại tiền tuyến chuẩn bị phá nổ vô số địa lôi cuối cùng, hắn làm như thế không phải là vì muốn tiêu diệt kẻ địch, mà đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cận Tiểu Thái hạ lệnh phá hỏng tất cả vũ khí có uy lực làm hỏng cầu Địch Cổ Nhĩ, cả bách kích pháo và ống phóng rốc két của quân Lam Vũ cũng được chỉ định rõ ràng người quản lý, nếu như tình hình không ổn, lập tức ném xuống sông, tuyệt đối không lưu lại cho địch. Thế là cho dù tình thế lại phát sinh biến hóa, thậm chí các chiến sĩ quân Lam Vũ có chết hết, quân Mã Toa cũng không tìm được vũ khí phá hủy cầu trong thời gian ngắn. cầu Địch Cổ Nhĩ là một cây cầu đá cực kỳ kiên cố, cần phải có khá nhiều thuốc nổ mới có thế phá được. Cận Tiểu Thái tin rằng số quân Mã Toa bại trận sẽ không mang theo nhiều thuốc nổ, dù bọn chúng có muốn phá cầu cũng phải tìm kiếm xung quanh, dù sao bọn chúng chẳng thể dùng súng trường Chấn Thiên để mà bắn được, làm thế lấy báng súng mà đập còn nhanh hơn. Trụ cầu là vị trí quân Lam Vũ trọng điểm canh giữ, nếu trụ cầu bị phá thì cầu Địch Cổ Nhĩ chẳng cần tu sửa gì nữa, xây luôn cây cầu mới còn nhanh hơn. Chỉ cần quân Lam Vũ giữ chặt nơi này, không cho quân Mã Toa đặt thuốc nổ trở lại thì cầu Địch Cổ Nhĩ ít nhất sẽ an toàn 80%. Ngoài ra còn vị trí yếu nhất giữa các nhịp cầu, ở nơi này có thể dùng thuốc nổ phá hủy, cho dù hiệu quả không như phá trụ cầu, nhưng thời gian ngắn vẫn có thể cản trở kỵ binh quân Lam Vũ tấn công. Đó là nơi dễ chất thuốc nổ nhất, không cần phải chuẩn bị gì thêm, quân Lam Vũ muốn ngăn cản cũng khó, dù sao nhiều người phức tạp, không cẩn thận một chút có lẽ kẻ địch sẽ thành công thật. Bất quá chất thuốc nổ lên trên đó cũng chẳng dễ gì, quân sĩ phía sau mà nhìn thấy, biết rằng cầu bị hủy, bọn chúng cũng sẽ không chạy thoát được, cho nên bọn chúng sẽ không thể để chuyện này xảy ra, nội loạn là chuyện tất yếu. Nếu như có kẻ xếp thuốc nổ trên đó, có lẽ không cần quân Lam Vũ tấn công, đám quân đội qua cầu kia sẽ nổi điên trước, chắc chẳng có tên nào có quyết tâm và dũng khí để làm, trừ khi hắn chán sống. Căn cứ vào suy đoán của bản thân, Cận Tiểu Thái chỉ thị rõ ràng, quân Lam Vũ mai phục ở hai bên cầu không được hành động, chỉ khi quân Mã Toa có dấu hiệu phá cầu mới được nổ súng. Nói một cách khác là cứ yên tĩnh xem náo nhiệt là được rồi, trừ thỉnh thoảng cho bọn chúng một ít hoảng loạn nhắc bọn chúng rằng bên cạnh còn có quân Lam Vũ tồn tại ra, cố gắng không cản trở binh sĩ Mã Toa bỏ chạy. Con người khi có đường sống rất khó liều mạng với người khác, Cận Tiểu Thái biết rất rõ đạo lý này. Quả nhiên khi quân Lam Vũ vừa đánh vừa lui, dần bỏ cầu Địch Cổ Nhĩ, đám binh sĩ Mã Toa vội vàng ùn ùn kéo tới, thuận theo cầu Địch Cổ Nhĩ rút lui. Chỉ trong thoáng chốc, trên cầu chen chúc đủ loại binh sĩ Mã Toa, tranh giành với nhau, hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn có tên bị đẩy thẳng xuống sông. Dạ Phi Sơn ở bên cạnh nhìn đám người đông nghịt trên cầu, lo lắng nhịp cầu sẽ bị đè sập, như vậy thì nguy to, may mắn là cầu Địch Cổ Nhĩ rất kiên cố, thủy chung vẫn đứng vững được. Vì tranh dành đường đi, không ít tên còn nổ súng giết đồng bọn phía trước, vì thế lại bị kẻ khác bắn trả, kết quả tiếng súng vang lên liên tục, thi thể và thương binh bị đồng bọn dẫm đạp không hề thương xót. Tuyệt đại đa số chiến sĩ quân Lam Vũ lần đầu nhìn thấy cảnh này, không khỏi sởn gai ốc, cho dù với bản lĩnh của bọn họ, nếu như bị dẫm đạp cũng vĩnh viễn không có cơ hội đứng lên nữa. Có mấy tên chỉ huy theo bản năng muốn đứng ra duy trì trật tự rút lui, kết quả đoàng đoàng cái, bị giết chết luôn ở trên cầu. Chớp mắt quân Mã Toa càng thêm hoảng loạn, chen lấn dẫm đạp lên nhau càng giữ dội, máu chảy thành con suối nhỏ, rồi thành thác nước màu đỏ sậm đổ xuống. Tiếng súng nhắc nhở đám binh sĩ hoảng loạn rằng xung quanh còn có quân Lam Vũ, đằng sau còn có kỵ binh quân Lam Vũ cũng sắp tới nơi, nếu như bọn chúng chậm chân thì có khả năng sẽ thành tù binh quân Lam Vũ. Còn về phần có dẫm đạp lên kẻ khác không thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn chúng, nếu như dẫm đạp lên kẻ khác mà có thể làm mình tiến nhanh hơn, bọn chúng sẽ làm không chút do dự. Trong đám hỗn loạn đó, có một nhóm binh sĩ Mã Toa tỏ ra đặc biệt hung hãn dùng những cánh tay to khỏe mở đường, dùng vẻ mặt như hung thần chấn nhiếp toàn bộ những tên binh sĩ xung quanh dám phản kháng. Đám này chính là thân tín của Vũ Văn Lạc Dương, đều là con cháu do gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng lên, võ công cao cường, dưới tình huống hỗn loạn này cuối cùng cũng biểu hiện ra khả năng phi thường của mình. Do vấn đề góc độ, quân Lam Vũ không phát hiện ra bọn chúng, nếu không khẳng định Vũ Văn Lạc Dương sẽ trở thành oan hồn có thân phận nhất trên lịch sử của cây cầu Địch Cổ Nhĩ này rồi. Vũ Văn Lạc Dương chen lấn trong đám đông hỗn loạn đi qua cầu, kỳ thực hắn muốn thừa cơ phá hủy nhịp cầu, còn sơ bộ định ra một kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng sau khi lên cầu, bị trước sau chen lấn rối loạn. Loại không khí như ngày tận thế đó làm hắn hận không thể lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua cầu, kết quả chạy tới phia tây cầu Địch Cổ Nhĩ mới nhớ ra, mình đáng lẽ phải phá sập cầu. Song tất cả đều đã muộn rồi, hắn không còn có cơ hội quay đầu lại nữa, cũng không ai muốn nghe kiến nghị của hắn, thậm chí là ngay cả thân tín của hắn cũng cho rằng hắn là đồ điên, lúc này không chạy cho nhanh, chẳng lẽ đợi chết sao? Xung quanh c cầu Địch Cổ Nhĩ có quân Lam Vũ đang giám thị sát sao, cho dù một trăm vạn kim tệ cũng chẳng có ai chịu xuống hẻm núi đặt thuốc nổ. Phía dưới trống không như vậy, xuống tên nào chết tên đó. Tối qua khi mọi người o chạy được, tiền còn có thể đánh động được người khác, hiện giờ đường sống ở ngay trước mặt, còn ai muốn làm cái chuyện ngu xuẩn kia? Có lẽ trong một tiếng đặt thuốc nổ đó, kỵ binh quân Lam Vũ đuổi tới nơi không phải rõ ràng là chuốc lấy cái chết à? Hơn nữa phía sau còn bao nhiêu binh sĩ qua cầu, lúc này nếu tin tức phá cầu truyền đi, bọn chúng khẳng định sẽ cho mấy phát đạn là đi hết cả lũ. Kỳ thực Vũ Văn Lạc Dương rất muốn phản bác lại lý luận của những kẻ kia, là cầu Địch Cổ Nhĩ không bị phá, kỵ binh quân Lam Vũ lúc nào cũng có thể vượt qua cầu đuổi theo, cho dù ngươi có thể chạy bao xa đi chăng nữa, kỵ binh cũng sẽ đuổi tới nơi. Chí có phá hủy cầu cầu Địch Cổ Nhĩ mới là an toàn nhất, tiếc rằng lúc này không có ai chịu nghe lời, chẳng còn cách nào khác, Vũ Văn Lạc Dương chỉ đành kiếm một con ngựa dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Quang Minh, hi vọng cố gắng kéo dài khoảng cách với kỵ binh quân Lam Vũ. Quân Mã Toa lũ lượt kéo nhau bỏ chạy, xem ra khi con người ta muốn giữ mạng sống, đúng là có thể bất chấp tất cả, tư tưởng cũng sẽ biến thành yếu đuối, không thể bình tĩnh để suy nghĩ, không có một tên binh sĩ Mã Toa nào có hành động phá cầu. Hơn vạn quân Mã Toa dùng mấy tiếng đồng hồ mới chạy hết, tiếp đó lại tới mấy nhóm binh sĩ lẻ tẻ nữa, cũng vội vàng qua cầu. Tới 12h trưa, kỵ binh quân Lam Vũ cuối cùng cũng tới nơi, quả nhiên là kỵ binh Tây Mông, tin tức cầu Địch Cổ Nhĩ có rượu ngon đã kích thích bọn họ liên tục chạy 16 tiếng đồng hồ tới đây. Khi tán gẫu Cận Tiểu Thái biết thì ra bọn họ nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong yêu cầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cầu Địch Cổ Nhĩ. Nghĩ tới thống soái tối cao không ngờ lại nhớ tới một đơn vị đột kích nho nhỏ, Cận Tiểu Thái nghẹn ngào không biết nói gì. Sau khi uống rượu ngon, hai tiểu đoàn kỵ binh Tây Mông tiếp tục truy đuổi, lao như bay qua cầu Địch Cổ Nhĩ cuốn lên những trận bụi mù, hướng về phía thành Quang Minh. Từ thời gian mà xét, 2 vạn quân Mã Toa vừa mới qua cầu kia, khẳng định là không thể chạy thoát khỏi bàn tay của bọn họ, kỳ thực bất kể bọn chúng có qua cầu hay không thì kết quả đều không thay đổi, duy nhất có thời gian bị tiêu diệt kéo dài thêm một chút nữa mà thôi. Quả nhiên binh sĩ Mã Toa bao gồm cả Vũ Văn Lạc Dương sau 3 tiếng đều trở thành tù binh của quân Lam Vũ, tới 5h chiều, một tiểu đội kỵ binh áp giải bọn Vũ Văn Lạc Dương đi qua cầu Địch Cổ Nhĩ, cách buổi sáng lúc hắn đi qua cầu không tới 8 tiếng, chỉ có điều buổi sáng là hắn đi từ đông sang tây, chiều hắn đi từ tây qua đông, đúng là đầy mỉa mai. Trong trại tù binh, một số quan quân Mã Toa mới tỉnh ngộ ra, phá hỏng cầu mới là điểm mấu chốt có thể sống sót, nếu không tất cả khỏi phải bàn, nhưng khi đó có kẻ nào muốn dừng lại phụ trách phá cầu không? Vũ Văn Lạc Dương cảm khái buông tiếng thở dài, binh bại như núi đổ, ngày tàn của nước Mã Toa tới rồi. Ngày 8 tháng 8 năm 1732, kỵ binh quân Lam Vũ như gió lốc cuốn tới thành Quang Minh, bao vây gọn nơi này, chiến dịch cánh tay tử thần đã tới giai đoạn mấu chốt, mà vào lúc này Dương Túc Phong cũng đã tới dẫm lên đống đổ nát của Minh Na Tư Đặc Lai.....