Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 175
Đúng lúc hoạt động hiến bảo tiến hành đến lượt thứ sáu, sóng gió nổi lên, hai đại diễn viên đêm nay rốt cuộc cũng có một bên xuất trận.
Chỉ thấy Ngả Lực Khắc vóc người cao lớn dũng mãnh tự mình chỉ huy bốn gã quan quân Thiết huyết vệ đội tráng kiện, sau khi đem một chiếc thuyền rồng lớn bằng kim cương lên sân khấu, lập tức dẫn tới toàn trường xôn xao, không ít người thậm chí đứng lên, khẽ che miệng mình lại, để tránh bản thân phát ra tiếng kinh hô qua mức. Chiến thuyền rồng bằng kim cương này toàn thân lóng lánh quang mang hoa mỹ, vừa nhìn là biết không phải vật phàm, cũng khó trách tạo ra chấn động như vậy.
Khắc Lai Ô Địch Mã cũng sắc mặt đại biến, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chiến thuyền rồng khổng lồ bằng kim cương đó, nắm chặt nắm tay, dường như muốn nện một đấm lên chỗ ngồi, hắn tái mặt hung hăng nhìn về phía dãy ghế của đám người Ô Mạn Lặc Tư, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu nặng nề hơn.
Y Toa Bối Nhĩ cũng khẽ phát ra tiếng kêu, dường như nhớ tới cái gì, có vẻ vô cùng mơ hồ, gắt gao nắm chặt cánh tay Khắc Lý Khắc Lan, Khắc Lý Khắc Lan thì vẻ mặt đột nhiên đại ngộ, dường như đối với chiến thuyền rồng bằng kim cương này cũng không xa lạ gì.
Dương Túc Phong còn đang nghi hoặc, nghe thấy Tài Miểu Miểu thấp giọng phát ra tiếng thở dài kinh ngạc, lén lút nói: “Xem ra Ô Mạn Lặc Tư đã bất chấp tất cả muốn đánh tới cùng được ăn cả ngã về không, hắn lại dám đem trấn quốc chi bảo của Cách Lai Mỹ là thuyền rồng Thuận Buồm Xuôi Gió đem tặng cho Tiêu Tử Phong. Đây căn bản không phải là vật phẩm tư nhân của hắn, mà là của nhân dân Cách Lai Mỹ, e rằng tất cả mọi người dân Cách Lai Mỹ đều sẽ không tha thứ cho hành động xằng bậy này của hắn, hắn chỉ sợ là muốn khiến cho dân chúng nổi giận.”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Đây là trấn quốc chi bảo của Cách Lai Mỹ sao?”
Khắc Lai Ô Địch Mã thanh âm trầm trọng nói: “Đúng vậy.”
Dương Túc Phong không nói gì nữa. Trong lòng hắn biết rằng, Ô Mạn Lặc Tư là muốn ăn không được đạp đổ, bản thân không chiếm được thứ gì thì sẽ hủy diệt nó, cũng sẽ không để cho người khác có được. Nói vậy, thất bại tối hôm qua đối với quả thật là một đả kích trí mạng, khiến hắn đánh mất niềm tin đối với tương lai.
Ngả Lực Khắc thiếu tướng trên sân khấu dường như đối với việc dâng lên trấn quốc chi bảo lại tỏ ra thái độ khoái trá khó hiểu. Quả thật là khiến cho người ta nhận ra ý tứ không ăn được đạp đổ, thông thường, hắn cần phải giới thiệu đơn giản một chút về chân tướng của bảo vật cùng chỗ thần kỳ của nó. Ngả Lực Khắc dường như bắt gặp ánh mắt thống hận mãnh liệt của Khắc Lai Ô Đích Mã, nhưng hắn vẫn như cũ có chút hả hê giới thiệu.
Chiến thuyền này tên là “Thuận Buồm Xuôi Gió” chính là trấn quốc chi bảo của Cách Lai Mỹ, đã có khoảng hai trăm năm lịch sử, vẫn được lưu giữ trong địa phương tôn quý nhất hoàng cung, chỉ có nhân sĩ tầng lớp thượng tầng mới được chiêm ngưỡng, sau này quy định càng cao hơn, tạo thành việc chỉ có nhân tài có tước vị mới có thể tiến vào chiêm ngưỡng. Cách Lai Mỹ từ trước đến nay vẫn lấy việc vận chuyển trên biển để lập nghiệp, tạo nên thuyền nghiệp (nghề nghiệp liên quan đến thuyền) cực kỳ thịnh vượng. Toàn thể dân chúng đều có một loại sùng bái đối với thuyền một cách khó hiểu, bởi vậy trấn quốc chi bảo của bọn họ cũng được tỉ mỉ tạo hình thành thuyền. Chiến thuyền này dài hơn một thước, bề rộng chừng ba mươi li, cao ước chừng tám mươi li, thân thuyền chủ yếu do một khối thủy tinh thuần chất không tỳ vết khổng lồ trải qua tám năm thời gian tỉ mỉ tạo hình mà thành. Bao quanh trên bề mặt đều là kim cương, hồng bảo thạch và lam bảo thạch trân quý tinh khiết nhất, ngay cả cánh buồm cũng do chuỗi dây kim cương tạo thành, mà càng trân quý hơn chính là phần bụng của thuyền rồng, bao quanh nơi đó là một viên dạ minh châu to như quả trứng gà, viên dạ minh châu này phát ra quang mang nhu hòa mà huyễn lệ.
Giá trị của nó. Đã không còn có thể dùng kim tiền để đánh giá nữa.
Dương Túc Phong nhạy cảm phát hiện, chẳng những Khắc Lai Ô Địch Mã, mà đám người Ốc Lặc Nhĩ công tước bộ dáng và tâm tình cũng phát sinh một chút biến hóa khó nhận ra. Hiển nhiên cảm thấy việc Ô Mạn Lặc Tư lại đem trấn quốc chi bảo lấy ra tặng Tiêu Tử Phong, thật sự là to gan lớn mật. Đối với hành vi này của Ô Mạn Lặc Tư, bọn họ đương nhiên không có năng lực ngăn cản, bọn họ dưới sự độc tài thống trị của Ô Mạn Lặc Tư, đã quen cuộc sống nhẫn nhục, bọn họ không có can đảm cũng không có lực lượng phản kháng, nhưng mà, đó dù sao cũng là trấn quốc chi bảo của Cách Lai Mỹ, bọn họ là người Cách Lai Mỹ. Làm thế nào lại không đau lòng.
“Ta cảm thấy, tối hôm nay Ô Mạn Lặc Tư quả thật vô cùng ngu xuẩn, hắn tưởng rằng thông qua phương thức này có thể uy hiếp người Cách Lai Mỹ, để cho bọn họ không thể khinh cử vọng động, nhưng trên thực tế, hắn cũng đã đem dự tính của chúng ta tới cho người Cách Lai Mỹ.” Sau khi qua chuyện này, có người nói đến chuyện này, Tài Miểu Miểu thản nhiên tổng kết như vậy.
Chỉ tiếc, cung trang thiếu nữ kia đối với giá trị của châu bảo thuyền rồng không rõ ràng lắm, phảng phất cũng không biết đó là trấn quốc chi bảo của Cách Lai Mỹ, hoặc là biết rồi, nhưng cũng không phản đối, cho nên vẫn như cũ mỉm cười chấp nhận, sau đó ghi tên người cống hiến vào: Thượng tướng lục quân Ô Mạn Lặc Tư.
“Ô Mạn Lặc Tư!” Khắc Lai Ô Địch Mã phẫn nộ gầm lên, sải bước rời khỏi phòng khách quý, cho đến lúc hắn rời khỏi đại sảnh, thanh âm rống giận vẫn còn vang dội trong đại sảnh, bởi vậy có thể tưởng tượng được hắn phẫn nộ như thế nào.
Nhưng Ngả Lực Khắc thiếu tướng trên sân khấu đối với việc Khắc Lai Ô Địch Mã phẫn nộ rời đi chỉ âm trầm cười lạnh.
Thuyền rồng châu báu trấn quốc chi bảo xuất hiện cũng không ngăn chặn được dục vọng thể hiện của những người ở đây, ngược lại dường như càng bộc phát ra phong trào hiến bảo. Đương nhiên, trấn quốc chi bảo như thuyền rồng bằng kim cương như vậy cũng sẽ không suất hiện lần nữa. Hai đợt hiến bảo, diễn viên xướng lên vẫn như cũ là những người giai cấp tư sản nhưng không có quyền lực, mục đích của bọn họ cũng không phải là đáp trả Ốc Lặc Nhĩ, đám người khoe khoang Ô Mạn Lặc Tư, mà là cùng với những người bên cạnh bản thân tranh cường đấu phú (tranh chấp danh tiếng giàu có), cho nên đủ loại châu báu hiếm có cổ quái vẫn ùn ùn không ngừng xuất hiện, lúc đầu là sân khấu biểu diễn nghệ thuật lại thành sàn đấu tranh chấp danh tiếng giàu có của bọn họ biểu diễn.
“Tiêu Tử Phong một đêm cũng có thể kiếm được cả triệu kim tệ.” Dương Túc Phong dường như nhớ lại, trước không biết ai đã từng nói qua một câu nói, quả nhiên lời nói không phải là vô căn cứ, Tiêu Tử phong thật sự là lợi dụng rất tốt nhược điểm của loài người.
Đợt biểu diễn cuối cùng rốt cuộc cũng bắt đầu, đó là tiết mục Tiêu Tử Phong độc vũ (múa đơn).
Nếu như không phải tối hôm đó chứng kiến Cung Tử Yên bị Tiêu Tử Phong đả thương, vì thế biết được võ công của Tiêu Tử Phong còn cao hơn Cung Tử Yên mà nói, Dương Túc Phong nhất định sẽ vì độc vũ của Tiêu Tử Phong đêm nay mà lớn tiếng hoan hô, bởi vì trong đó có rất nhiều động tác thật không thể tưởng tượng nổi, thần hồ kỳ kỹ (kỹ năng siêu phàm), nhưng mà, một khi bản thân có võ công. Động tác như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Bất quá, hắn không thể không thừa nhận, quả thật Tiêu Tử Phong đem bản thân ẩn giấu vô cùng hoàn hảo.
Có lẽ là biểu diễn đặc sắc cuối cùng của Tiêu Tử Phong làm mọi người xem tâm hồn thoải mái, để biểu hiện thuần khiết sâu trong tâm hồn bọn họ lại lần nữa xuất hiện, bọn họ vừa rồi đã hoàn toàn đã sa vào trong sự huyền diệu của tài phú, bây giờ mới từ từ tỉnh táo lại. Rất nhiều người có ánh mắt mắt giống như vừa tỉnh mộng, dường như đối với hành vi điên cuồng quá khích của mình vừa rồi mà hối hận. Song, không đợi bọn họ có thời gian cẩn thận suy tư, toàn trường lại lần nữa chấn động.
Trong vòng hoạt động hiến bảo này, chỉ có một kiện bảo vật xuất tràng, đó chính là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân dâng lên một viên huyết kim cương to như trái trứng gà.
Vật vừa xuất ra, lập tức toàn trường lặng ngắt như tờ.
Huyết kim cương!
Toàn thân kim cương hình lăng trụ màu phấn hồng.
Trong lòng Dương Túc Phong cũng có chấn động.
Đối với khối huyết kim cương trong truyền thuyết này, hắn biết quả thực không ít.
Huyết kim cương kỳ thực là một viên kim cương màu phấn hồng, nó sở dĩ trân quý, sở dĩ hiếm có. Sở dĩ khiến người khác kích động, chình là bởi vì nó rất lớn, cũng phải sáu trăm ca-ra, chính là bởi vì sự tinh khiết của nó, giống như trong suốt. Trong suốt óng ánh, chính là bởi vì màu phấn hồng của nó, giống như ánh bình minh, chính là nó thường gây ra nhiều tai họa, qua tay hơn mấy trăm người. Không biết bao nhiêu người suy bại trong tay nó, đó là vởi vì nó chứa sự nguyền rủa ác độc không có cách nào giải trừ, không biết bao nhiêu người từng bởi vì có được nó mà đánh mất tính mạng của chính mình.
Có người nói. Bên trong màu phấn hồng của Huyết kim cương không phải là ánh bình minh, mà là vong hồn oan khuất.
Bởi vậy, có người nói Huyết kim cương là vật mang lại điều chẳng lành, bởi vì trên bề mặt của nó dính rất nhiều máu tươi của người, bên trong cũng tàng trữ rất nhiều vong hồn, bất luận là ai có được nó, đều chỉ có thể đem tới cho bản thân vận rủi, Nam Hải Chu gia nổi tiếng nhất Nhược Lan quốc chính là bởi vì Huyết kim cương mà tan cửa nát nhà, hiện giờ chỉ còn một Nam Hải thập tam lang lẻ loi còn lại trên nhân gian. Sống không bằng chết.
Cũng có người nói là vật cát tường (may mắn) thiên hạ vô song, bởi vì trên mặt nó có huyết quang khiến cho yêu ma quỷ quái tránh xa, khiến cho yêu ma quỷ quái hoảng sợ bỏ trốn, Nạp Lan gia tộc của Nhược Lan quốc chính là bởi vì có được Huyết kim cương, thành công thu lấy chính quyền. Truyền thuyết về khối Huyết kim cương to như trứng gà này có thể viết thành một cuốn sách dày, mà giá trị của nó cũng không cách nào có thể dùng kim tiền để đánh giá được.
Không ai có thể đoán trước rằng, người có được Huyết kim cương, đến tột cùng là phúc hay là họa.
Khối kim cương này là do Ngả Lực Khắc thiếu tướng tự mình đưa lên, hắn không hề giống như mới vừa rồi đưa khối thuyền rồng khổng lồ bằng kim cương lên, có vẻ âm trầm hả hê, dưới Huyến kim cương đỏ sậm màu máu, không ai có thể cười đùa cợt nhả, cho nên ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú. Huyết kim cương được đóng gói không có gì đặc biệt, được hắn tùy ý nâng trong lòng bàn tay, dưới ánh mắt hâm mộ của những người xem hâm mộ và sợ hãi chăm chú lên sân khấu.
Cung trang thiếu nữ dường như cũng biết về lai lịch khối Huyết kim cương này, cho nên động tác của nàng lần đầu tiên có chút do dự, con mắt tròn tròn nhìn chằm chằm khối Huyết kim cương hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định thu lấy, sau đó ghi xuống tên Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân.
Ngả Lực Khắc thiếu tướng mặt hướng người xem bữa tiếc, không nóng không lạnh nói: “Đối với lai lịch khối huyết kim cương này không cần phải giới thiệu chứ?”
Không có người nào trả lời.
Ngả Lực Khắc thiếu tướng lạnh nhạt quay đầu lại, làm một động tác khiến người khác kinh ngạc, hắn đem khối Huyết kim cương đó một lần nữa cầm trong tay, sau đó xoay người lại, lần nữa đối mặt với người xem tiệc, mang theo vẻ tươi cười âm trầm, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm dãy ghế ngồi của Dương Túc Phong: “Đường Xuyên đế quốc hải quân Dương Túc Phong các hạ, Tiêu Tử Phong cô hạ cố đến thăm Ni Tư cảng, ngươi sẽ bày tỏ thứ gì đây?”
Người xem trong bữa tiệc nhất thời khẽ thì thầm bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều lén lút quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong.
Những người bên cạnh Dương Túc Phong đều có chút kinh hãi, không hẹn mà cùng hai mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không có nghĩ rằng thủ hạ của Ô Mạn Lặc Tư lại ở nơi này công khai vấn đế gây khó dễ này. Vốn, đây cũng phải chuyện lớn gì, nhưng mà, trước mặt bao nhiêu người, nếu như Dương Túc Phong không tỏ vẻ gì, quả thật sẽ để lại một ấn tượng không tốt lắm. Song, trong lúc vội vàng, bọn họ đi đâu để kiếm bảo bối giá trị có thể so sánh với Huyết kim cương chứ? Huyết kinh cương vốn chính là hi thế trân phẩm, há có thể dễ dàng kiếm được sao?
Khắc Lý Khắc Lan cúi đầu ủ rủ không cam lòng nói: “Ta biết mà, Ô Mạn Lặc Tư sẽ không bỏ qua cơ hội làm xấu mặt chúng ta đâu, mẹ kiếp, lát nữa thì lão tử đẹp mặt rồi.”
Tài Miểu Miểu khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói, với sự khôn khéo của nàng, giờ phút này cũng không có bày ra được đối sách gì tốt cả.
Duy nhất chỉ có Y Toa Bối Nhĩ công chúa vô ưu vô lo, không biết nguyên nhân hậu quả, chỉ ngây thơ quay đầu nhìn Dương Túc Phong trông ngóng, dường như cảm thấy hắn nhất định có thể xuất ra lễ vật có phân lượng nào đó.
Trong chốc lát, dường như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong thần sắc không đổi, thậm chí ngay cả con mắt cũng không có chớp lấy một cái, lông mi cũng không nhúc nhích, quay mặt về phía sân khấu, hời hợt nói: “Ngả Lực Khắc thiếu tướng, ta sợ rằng làm ngươi thất vọng rồi, ta không có lễ vật gì, chỉ có mang theo một khối Dương chi bạch ngọc tùy thân......”
Ngả Lực Khắc phảng phất đã sớm biết hắn sẽ rất lúng túng, ha ha cười đắc ý, làm ra vẻ mặt khoa trương, liếc mắt khinh thường nói: “Dương chi bạch ngọc là vật gì vậy? Chúng ta có thể tặng Tiêu cô nương cả nghìn cân! Mọi người nói có đúng không hả?”
Không có người nào dám trả lời, lặng ngắt như tờ.
Đám người Nham Long hận không thể lập tức cầm súng đem tên gần chết còn mạnh mồm này một súng bắn vỡ sọ ra, để xem hắn còn kiêu ngạo như thế nữa không.
Ba Khắc Tư Cơ trúng tướng cao lớn đồ sộ đứng lên động tác thô lỗ, lớn tiếng quát: “Đúng vậy! Hai ngàn cân Dương chi bạch ngọc cũng không đáng bao nhiêu tiền!”
Khắc Lý Khắc Lan hung hăng nắm chặt nắm tay.
Dương Túc Phong thần sắc không chút dao động, chậm rãi đứng lên, dường như không hề nghe thấy lời nói trào phúng của hai người Ngả Lực Khắc cùng vơi Ba Khắc Tư Cơ, chỉ thản nhiên cười nhạt, sau đó rời khỏi dãy ghế, mặt trấn tĩnh như thường đi lên sân khấu, đem khối tinh mộng thạch trong người lấy ra, nhẹ nhàng ném lên tay cung trang thiếu nữ, chậm rãi nói: “Vật như vậy ta có hai khối, ta từng đưa cho sư muội của Tiêu cô nương một khối, nghe nói thân thể của nàng rất nhanh liền khỏi hẳn.....”
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Dương Túc phong, ánh mắt như vậy rõ ràng đang nói, tiểu tử này điên rồi, căn bản là không biết đang nói cái gì.
Ngả Lực Khắc ha ha cười, dùng khẩu khí đầy vẻ châm chọc và miệt thị nói: “Cầm lại đi thôi, đừng làm xấu mặt nữa! Cái gì mà Dương chi bạch ngọc, ta thấy chính là một viên ngọc nát thì đúng hơn! Năm kim tệ một cái cũng không được!”
Cung trang thiếu nữ nhận lấy Dương chi bạch ngọc, ghi tên Dương Túc Phong xuống, nàng khẽ nói: “Dương Túc Phong thiếu tướng hải quân.....”
Dương Túc Phong mỉm cười, đồng dạng nhẹ nhàng cười nói: “Là thiếu tướng hải quân đến từ Đường Xuyên đế quốc, ta không phải là người Cách Lai Mỹ.”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương