Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 174
Dương Túc Phong có chút sửng sốt, lập tức hiểu được, Tiêu Tử Phong sở dĩ ra vẻ huyền bí, chính là muốn tạo ra hiệu quả như ảo mộng này, nàng nhất định là dùng tới một chút độc môn công phu đến từ Nghi Hoa cung, để đạt được mục đích hấp dẫn người xem, dù sao, người xem trong bữa tiếc có thể thanh tỉnh cũng không nhiều, hiển nhiên, mục đích của nàng đã dễ dàng đạt được.
Lúc cung trang thiếu nữ khuôn mặt tròn tròn ngọt ngào cười xuất hiện bên trái sân khấu, lượt hoạt động hiến bảo thứ ba bắt đầu. Trải qua kinh ngạc vì khối phỉ thúy khổng lồ đó, tuyệt đại đa số người xem đối với các loại vật bảo đều không còn quen mắt. Chỉ có điều, làm người khác kinh ngạc chính là, ở lượt này xuất trận đầu tiên là Ốc Lặc Nhĩ công tước, thân phận của hắn tự nhiên là vẫn khiến cho mọi người chú ý.
Ốc Lặc Nhĩ công tước vóc người thấp bé béo mập cẩn thận ôm một cái hộp màu đỏ sậm đi lên sân khấu, cái hộp nhỏ này xung quanh đều là hoa văn hoa hồng cổ xưa rất tinh xảo, có vẻ hoa lệ mà chất phác. Nhưng lấy cái hộp nhỏ như vậy mà nói, chính là giá trị vật phẩm rất xa xỉ, mà lấy thân phận của vương quốc đệ nhất công tước tự mình xuất tràng, lập tức khiến cho mọi người trực giác đều cảm thấy vật bên trong hộp gỗ tất không phải vật phàm. Quả nhiên, Ốc Lặc Nhĩ từ trong túi trước móc ra một cái chìa khóa đồng cổ xưa, đem cái hộp hoa hồng nhẹ nhàng mở ra, lập tức bên trong xuất ra tầng tầng ánh sáng hoa mỹ nhu hòa.
Dựa theo yêu cầu của Ốc Lặc Nhĩ công tước, cung trang thiếu nữ mời nhân viên công tác đem ánh nến trong phòng sân khấu dập tắt toàn bộ, nhưng thấy ánh sáng từ bên trong bảo hạp phát ra như vậy giống như ánh sáng mặt trăng sáng chói rực rỡ. Nhu hòa mà ấm áp, làm sân khấu tản ra một vầng sáng nhẹ, cung trang thiếu nữ đắm chìm trong quang mang, giống như cả người bị vây trong vầng sáng nhẹ nhàng, mơ hồ mà lại nhẹ nhàng bay bổng.
Ánh nến lại một lần nữa sáng lên, nhưng mà quang mang cũng không biến mất chút nào, Ốc Lặc Nhĩ công tước kích động vươn hai tay ra, đem lễ vật bên trong cẩn thận lấy ra, để trong lòng bàn tay, lộ ra trước mặt mọi người, rõ ràng là một vòng cổ phỉ thúy kim cương.
“Song thải hạng liên.....” Dương Túc Phong nghe thấy thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt cứng nhắc lộ ra thần tình hiếm thấy, dường như đối với chuỗi vòng cỗ cũng không xa lạ gì.
Ở đây có không ít người dường như đối với Song thải hạng liên này cũng không xa lạ gì.
Trong tiếng kinh thán của mọi người, Ốc Lặc nhĩ công tước hồng quang đầy mặt bắt đầu giới thiệu lai lịch chuỗi “Song thải hạng liên” này. Tên gọi là “Song thải”, dây chuyền do chín chín tám mươi mốt hạt phỉ thúy xanh biếc tạo thành, mỗi một hạt châu đường kính đều là mười lăm li, trong suốt xuyên thấu, màu xanh tươi. Mượt mà hoàn mỹ không chút tỳ vết, mà ở giữa mỗi hạt phỉ thúy còn có kim cương phát sáng, mỗi hạt kim cương đều là hình tuyết hoa, nặng khoảng hai mươi ba ca-ra. Ánh sáng của phỉ thúy và kim cương xen lẫn, đan vào tạo ra quang mang mê hoặc lòng người.
Theo giới thiệu của công tước Ốc Lặc Nhĩ, Song thải hạng liên lấy từ Tiêu Xuyên đạo ở Mỹ Ni Tư của Đường Xuyên đế quốc, lấy ra từ hơn năm mươi kg phỉ thúy nguyên thạch của địa khu Ôn Nhã Đức, hơn năm mươi năm trước, người ở Tiêu Xuyên đạo đem nó hiến cho tân chủ nhân Tiêu Ma Ha của Mỹ Ni Tư. Nhưng Tiêu Ma Ha nhận được khối phỉ thúy phác ngọc, cũng không cảm thấy nó có gì trân quý, sau đó đem nó cất trong gian phòng chứa đồ. Về sau Tiêu Ma Ha bệnh chết, hậu nhân của hắn từ từ suy sụp, tiểu nhi tử của hắn định đem nó đi bán nhưng không có ai hỏi mua, không biết làm sao, tiểu nhi tử đành phải đem phỉ thúy nguyên thạch cắt ra, lúc cắt ra xuất hiện cảnh tượng cầu vồng kỳ dị. Phát hiện bên trong phỉ thúy là một đoàn lục sắc phỉ thúy cao cấp, nặng khoảng một kg, tiểu nhi tử vui mừng vô cùng. Lập tức đem phỉ thúy đưa tới gia công đại sư Đặc La Tát, chế nó thành một cái châu liên độc nhất vô nhị, mệnh danh là “Song thải”, đây cũng là một trong rất ít những vật phẩm mà đại sư Đặc La Tát truyền lại đến bây giờ.
Phỉ thúy cao cấp vốn chính là hi thế chi bảo, giá trị cao, hơn nữa có đường vân thì càng hy hữu, mà Song thải hạng liên này là do phỉ thúy nghệ thuật đại sư Đặc La Tát tỉ mỉ làm ra, tự nhiên là càng quý giá. Cho đến khi nó xuất hiện ở phòng đấu giá của Cách Lai Mỹ, giá ban đầu từ sáu trăm ba mươi vạn kim tệ lên đến hai ngàn ba trăm vạn kim tệ, nhưng giá cũng không thực, khó trách Ốc Lặc Nhĩ đem ra hiến cho Tiêu Tử Phong, mà khiến ngay cả Khắc Lai Ô Địch Mã cũng phải động dung.
Cung trang thiếu nữ không có chút cảm giác kinh ngạc, dường như lễ vật quý trọng nàng cũng đã thấy nhiều, nàng vẫn như cũ mỉm cười ngọt ngào, sau đó đem tên của Ốc Lặc Nhĩ công chúa ghi vào, sau đó đưa tới hai cô gái khác, nhẹ nhàng đem Song thải hạng liện để vào trong bảo hạp hoa hồng, sau đó lui xuống hậu đài. Rất hiển nhiên, đối với cách làm của cung trang thiếu nữ, Ốc Lặc Nhĩ công tước cảm thấy có chút thất vọng, có lẽ hắn nghĩ, hắn xuất ra bảo vật có giá trị liên thành như vậy, hẳn là sẽ kinh động khiến cho Tiêu Tử Phong tự mình ra tiếp kiến hắn, chỉ tiếc, Tiêu Tử Phong không có làm như vậy. Vì phong độ của mình, hắn không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi xuống, không che dấu được mà lưu luyến nhìn song thải hạng liên, cho dù công tước Ốc Lặc Nhĩ là đại phú hào, nhưng để có bảo vật trị giá mấy ngàn vạn kim tệ như vậy cũng không phải dễ như trở bàn tay.
Hành vi của Ốc Lặc Nhĩ công tước làm người xem ở đây điên cuồng lên, bọn họ đối với tiết mục sau dường như hứng thú phai nhạt đi rất nhiều, ngược lại càng chú ý lát nữa sẽ xuất ra bảo vật trân quý nào nữa, mà ngay cả Khắc Lai Ô Địch Mã cũng có chút hối hận bản thận tại sao không chuẩn bị lễ vật, Khắc Lý Khắc Lan lại càng không cần phải nói, nếu không phải có Y Toa Bối Nhĩ ngay bên cạnh, hắn khẳng định đã chạy về nhà lục soát tất cả những bảo vật của mình có thể hay không đả động được Tiêu Tử Phong một chút rồi.
Dương Túc Phong cũng đột nhiên đại ngộ, mơ hồ hiểu được tại sao Ốc Lặc Nhĩ công tước lại dâng ra phỉ thúy trân phẩm hiếm có trên đời như Song thải hạng liên, chẳng lẽ thật sự là vì được ở cùng với Tiêu Tử Phong một ngày sao? Không, không phải, khoe khoang với mọi người xung quanh sự giàu có của bọn họ là để kích thích bọn họ thực hiện một hành vi bệnh thái của các động lực cơ bản nhất.
Nói đến cùng, hoạt động hiến bảo tuyệt đối là không lành mạnh, mà là một loại bệnh thái, mặc dù nó bị che đậy bởi sự ưu mỹ văn nhã từ xưa đến nay là yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân trong truyền thuyết, nhưng nó vẫn có thật, vẫn như cũ là người xấu xí tâm lý khoe khoang. Người hiến bảo hy vọng thông qua phương thức này phô bày ra tài sản cùng quyền thế của mình. Để cho những người xung quanh hâm mộ bản thân mình, nịnh hót chính mình.
Ở cái thế giới này, thời khắc quan trọng chuyển giao từ cái cũ thành cái mới, giai cấp tư sản trỗi dậy từng bước leo lên vũ đài lịch sử, nhưng bọn họ mặc dù thông qua khởi đầu kinh doanh nhà xưởng xí nghiệp cùng với buôn bán mậu dịch kiếm được rất nhiều tiền bạc. Nhưng bởi vì nguyên nhân lịch sử, trong bọn họ tuyệt đại đa số mọi người không thể tránh khỏi bị thế tập quý tộc cùng với hoàng thất phong kiến chán ghét và bài trừ, bọn họ mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng trên chính trị lại không hề có quyền lợi tương ứng, bọn họ gấp gáp muốn biểu hiện bản thân, muốn hướng tới người đời chứng minh năng lực của bọn họ, chứng minh tài phú của bọn họ, cho nên, bọn họ mới thông qua một số thủ đoạn bệnh thái của mình bày ra, ngay cả trên địa cầu có chút nhà giàu mới nổi dùng tờ bạc một trăm tệ để châm lửa hút thuốc, đem tiền vất rải rác trên đường, thậm chí trên biển, hai bên cũng không có khác biệt gì, đều do bọn họ khát vọng muốn được người đời thừa nhận cái bệnh thái đó biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Ở Cách Lai Mỹ, loại hiện tượng bệnh thái này càng thêm nghiêm trọng. Cách Lai Mỹ vận chuyển buôn bán cùng với rất nhiều nhà xưởng phần lớn đều là người có tiền, nhưng bất luận là lúc trước là chuyên chế của hoàng thất Cách Lai Mỹ. Hay là hiện tại Ô Mạn Lặc Tư độc tài thống trị, đều không thể thỏa mãn yêu cầu của giai cấp tư sản trỗi dậy, cho nên bệnh thái của bọn họ hy vọng là dùng tiền để thu được các lợi ích khác, mà thừa kế quý tộc đương nhiên không nhìn thấy điều này. Cho nên bọn họ vì giữ gìn địa vị thống trị ưu việt của bọn họ, bọn họ phấn khởi phản kích, trước mặt Tiêu Tử Phong diễn trò hiến bảo khôi hài chẳng qua là biểu hiện bệnh thái của song phương mà thôi.
Biểu hiện của Ốc Lặc Nhĩ công tước cùng với Tiếu Khẳng Lợi công tước hôm nay. Không thể tránh khỏi có ý tứ thị uy đối với những người xung quanh.
Từ góc độ đi lên mà nói, bọn họ chỉ hy vọng có thể được có thể được phát tiết mà thôi, nếu như nói có một chút khó nghe, Tiêu Tử Phong danh chấn thiên hạ bản thân ngược lại không phải trọng yếu, trọng yếu chỉ là cung cấp một cái sân khấu cho bọn họ, để bọn họ diễn trò khôi hài. Như vậy, nếu như sân khấu này không phải do Tiêu Tử Phong cung cấp, mà là do chính mình cung cấp thì sao chứ?
Nghĩ đến điều này, trong lòng của Dương Túc Phong lập tức nổi sóng. Quả thực có chút đứng ngồi không yên, đầu óc hắn xoay chuyển cấp tốc, trên nhiều phương diện mà suy xét, tự hỏi làm như thế nào để đem tài chính của Cách Lai Mỹ dẫn vào Mỹ Ni Tư, nơi đó có tài nguyên phong phú, có nguồn lao động sung túc, khuyết thiếu duy nhất chính là tài chính, nếu như có thể cùng Cách Lai Mỹ kết hợp tài chính, như vậy thì tương lai sẽ tốt đẹp biết bao.
Tài Miểu Miểu thấy Dương Túc Phong bộ dáng đứng ngồi không yên, nhất thời hiểu lầm, không khỏi có chút ngạc nhiên chua xót nói: “Ngươi làm gì mà giống như khỉ vậy? Dưới mông giống như bị lửa đột vậy. Tiêu Tử Phong đáp ứng cùng ở với ngươi một ngày sao? Nhìn ngươi kích động như vậy....”
Ánh mắt Dương Túc Phong cổ quái lắc lắc đầu, nhẹ nhàng bóp mũi nàng một chút, Tài Miểu Miểu lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Dương Túc Phong hoàn toàn không quan tâm diễn xuất của Tiêu Tử Phong, mà nghĩ ngợi làm như thế nào có thể dẫn tiền về Mỹ Ni Tư, như thế nào để tài chính chuyển tới Mỹ Ni Tư, đường sắt? Quặng mỏ? Nhà xưởng? Cổ phiếu? Công ty?.....
Biểu diễn trên sân khấu vẫn tiếp tục, vẫn đặc sắc như cũ, người xem thỉnh thoảng lại phát ra trận trận tiếng vỗ tay, nhưng Dương Túc Phong hoàn toàn không có tâm tư xem, chỉ suy nghĩ một mình, nhưng thật ra mỗi đợt hoạt động hiến bảo bắt đầu, tinh thần của Dương Túc Phong mới quay lại trên sân khấu, chú ý quan sát mỗi một người lên đài, hắn chú ý cũng không phải là lễ vật trong tay bọn họ, mà là thân phận của những người kia.
Quả nhiên, lúc miệng của cung trang thiếu nữ xuất ra những cái tên, tuyệt đại đa số đều là lão bản của các nhà xưởng, hoặc là lãnh đạo ngành sản xuất sí nghiệp, hoặc là hội trưởng thương hội nhỏ, đều thuộc về loại cấp bậc giai cấp tư sản, bọn họ không có tài vật gì hiếm thấy, chỉ có một chút vàng bạc trang sức kim cương châu báu, nhưng không thể nghi ngờ, điều này đã hiển lộ ra tâm lý khát vọng được mọi người tán thưởng, bọn họ luôn vắt óc suy nghĩ để cố gắng đưa ra lễ vật quý trọng một chút, xuất hiện rất nhiều hành động buồn cười, tỉ như hết lần này đến lần khác cố ý trên những khối phỉ thúy tinh thuần khảm lên viên kim cương to như ngón tay cái, thoạt nhìn không hài hòa, nhưng quả thực giá trị của lễ vật đã tăng lên không ít rồi, những chuyện như thế, khiến cho đám người Khắc Lý Khắc Lan vô cùng tiếc nuối, rất không nên làm chuyện vẽ rắn thêm chân như vậy, nhưng Dương Túc Phong nhìn thấy, đấy cũng là chuyện có thể lý giải. Nếu có người dẫn đầu hiến ngân phiếu mà nói, có khi thật sự sẽ có người đem một đống lớn ngân phiếu móc ra.
Nhìn loại tình cảnh này, Dương Túc Phong không thể không đoán nội tâm của bọn họ có phải hay không bị áp lực rất lâu rồi, cho nên bọn họ mới mượn cơ hội này để phát tiết, nhưng rất rõ ràng, hành vi của Ốc Lặc Nhĩ cùng với Tiếu Khẳng Lợi công tước, tỏ vẻ công khai áp chế đối với bọn họ.
Trên sân khấu, thủ hạ Hoa hồ điệp của Tiêu Tử Phong bắt đầu biểu diễn tạp kỹ, động tác của các nàng nhẹ nàng, chương trình biểu diễn phi thân trên trời độ khó cực cao, giật gân vô cùng, làm người khác có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, hô hấp khó khăn. Dương Túc Phong lúc này mới hiểu được, tại sao Cung Tử Yên lại thảm bại trong tay Tiêu Tử Phong như vậy, thì ra đều là do công lao của những tên Hoa hồ điệp này, chỉ cần liếc mắt nhìn động tác phi thân trên trời của các nàng, là biết võ công của các nàng không phải đơn giản rồi.
Các nàng trên sân khấu bay tới bay lui, thân hình tự do bay lượn như chim én nhỏ, động tác nhẹ nhàng như chim sẻ, khi thì về phía trước, khi thì về phía sau, dường như tùy thời đều có thể lao ra khỏi sân khấu, trong nháy mắt bay thẳng lên, lập tức hạ xuống, tốc độ cực nhanh, dường như ngàn cân rơi xuống. Làm người xem dưới sân khấu gần như bị dọa đến một thân đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên một nàng trên sân khấu khoảng cách không đến một thước bỗng nhiên phi thân ngược lại, nhẹ nhàng rơi xuống, mọi người không kìm được mà lau mồ hôi trên trán, ngay cả hơi thở kích động cũng đã ghiền.
Rất rõ ràng, Ai Đức Tư Cưu La Mỗ cũng nhìn ra điểm quái dị trong đó, bởi vậy, sắc mặt hắn từ từ nghiêm túc hẳn, hai tên bảo tiêu vẫn theo bên cạnh hắn như hình với bóng lén lút đến gần hắn, ngưng thần đề phòng, phòng ngừa trên sân khấu đột nhiên bay đến cái gì đó. Nham Long cũng lén lút nắm chặt súng 54 trong tay, đứng phía sau Dương Túc Phong, phòng ngừa tên Hoa hồ điệp nào đột nhiên đến sẽ cho một kích trí mạng, nhưng trên thực tế, mãi có đến khi biểu diễn tạp kỹ chấm dứt, cũng không có bất cứ thích khách nào xuất hiện.
“Làm nhiều chuyện sai trái, trong lòng chột dạ.” Khắc Lai Ô Địch Mã lạnh lùng đánh giá biểu hiện của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, nhưng lại quên những lời này cũng đem Dương Túc Phong bao hàm bên trong, bởi vì Dương Túc Phong có khổ tự mình biết, hắn quả thật lo lắng Tiêu Tử Phong sẽ nhân cơ hội này lấy mạng mình, cho nên sắc mặt đồng dạng cũng không tốt lắm, người ở bên ngoài nhìn vào, cũng không khỏi có chút khiếp đảm.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương