Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 147
Dương Túc Phong tiếc nuối để Triệu Lam Đống rời đi, dặn kỹ y tiếp tục mật thiết lưu ý tới tin tức có liên quan, tới báo cáo ngay khi có thể.
Vũ Phi Phàm đi rồi, rất nhiều chuyện y chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Khắc Lý Khắc Lan và công chúa Y Toa Bối Nhĩ đã biết tin tức công tước Mặc Linh Đốn được thả, đều tỏ ra rất hưng phấn. Nhưng sau khi biết bên cạnh Mặc Linh Đốn có Khắc Lỗ Duy Nhĩ theo như hình với bóng, bọn họ lại lo lắng vô cùng, mấy lần muốn đi tìm công tước Mặc Linh Đốn liên hệ, nhưng lại không dám thay đổi hành động, hơn nữa Dương Túc Phong cũng kiên quyết phản đối bọn họ liên hệ với Mặc Linh Đốn và lúc này.
“Thế này không phải đưa tới tận miệng sao? Dương Túc Phong ở sau lưng tỏ ra có chút lo lắng sự kích động của Khắc Lý Khắc Lan”.
Ngày hôm sau, Dương Túc Phong dẫn Đan Nhã Huyến cải nam trang tùy ý tản bộ khắp nơi trên đường, thưởng thức một chút phong tình mỹ lệ của cảng Ni Tư. Tin tức Tiêu Tử Phong sắp đến hiển nhiên đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ. Đi tới đâu cũng có người thảo đàm luạn tin tức này, rất nhiều cửa hiệu đã dán trên cửa những bức ảnh rực rỡ của Tiêu Tử Phong, đúng là nhân vật đẹp như thiên tiên, hơn nữa trên đường có rất nhiều người dọn dẹp rác thải và nước tù đọng, còn có rất nhiều người đang quét vôi lên tường, thi thể bị treo trên quảng trường cũng bị hạ xuống đem xử lý, rất cả vết máu cũng được tẩy rửa và loại bỏ. Thỉnh thoảng còn có quan viên địa chính phủ ở địa phương ra thị sát, mang găng tay trắng sờ mó khắp nơi, phàm là vệ sinh không hợp cách đều phải làm lại.
“Tiêu Tử Phong nếu đến thêm mấy chuyến, mặt đất của cảng Ni Tư này còn chẳng phải bị nạo mất mấy xích” Đan Nhã Huyến vừa hâm mộ vừa không phục, nói hơi chua chua. Nàng cũng là nữ nhân, không tránh khỏi có chút ghen tị, Dương Túc Phong an ủi nàng mấy câu, nàng mới dễ chịu hơn một chút.
Dạo vu vơ vài vòng quanh cảng Ni Tư, phát hiện không khí khẩn trương kiếm bạt cung giương hàng ngày đã bị tiêu trừ quá nửa, không còn khắp nơi đều là binh sĩ quân quốc phòng súng vác vai đạn lên nòng nữa, càng chẳng nhìn thấy người của thiết huyết vệ đội Bất Tử Chương Lang. Tựa hồ tướng quân Ô Mạn Lặc Tư đã biến mất ở cảng Ni Tư, nhưng không biết tình cảnh công tước Mạc Linh Đốn hiện giờ thế nào.
Giữa trưa, hai người đi vào hiệu ăn xa hoa Đế Hiệu tửu điếm nổi tiếng nhất nơi này chuẩn bị dùng bữa, nhưng phát hiện đại sảnh tửu điểm đầu người nhung nhúc, rất nhiều thương nhân hào phú đang trước khán đài vây quanh sáu bảy cô gái phục vụ hò hét gì đó, rất nhiều người trong tay còn quơ quơ từng nắm ngân phiếu lớn. Đứng ở bên nghe một lúc mới biết thì ra Tiêu Tử Phong sắp tới ở căn phòng tổng thống xoa hoa nhất nơi này, chẳng trách đám phú hào thương nhân cũng muốn đặt phòng ở đây, đẻ tiện thấy được phong thái của giai nhân. Đáng tiếc Đế Hiệu tửu điểm cũng chỉ có sáu bày phòng khách, sư nhiều cháo ít, sợ rất rất nhiều người phải thất vọng rồi.
“Dương đại lĩnh chủ, ngọn gió nào đã thổi ngài tới nơi này?” Đang lúc Dương Túc Phong hiếu kỳ, đột nhiên nghe thấy bên tai có người nhỏ giọng thì thầm, y kinh ngạc quay đầu lại nhìn, không ngờ là Ngu Mạn Ái.
Ngu Mạn Ái vẫn loại trang phục toàn thân là đồ da, đem những đường cong lả lướt thành thục của nữ nhân phơi hết ra ngoài, nhưng nơi quan trọng nhất lại giấu kín đi, làm người ta không thể nhìn thấy, càng thêm thần bị và dụ hoặc. Cô nàng nhìn Đan Nhã Huyến giả nam một cái rồi cười khẽ. Nhưng Đan Nhã Huyền chẳng có chút thiện cảm nào với nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Bất quá điều này không làm ảnh hưởng chút nào tới tâm tình của Ngu Mạn Ái, Đan Nhã Huyến mặc dù không thèm chào hỏi nàng, nhưng trong đại sảnh tửu điểm phú hào thương nhân biết nàng thực không ít. Không ít người còn đặc biệt lạch bạch chạy tới, bỏ mũ xuống, đúng lễ khom lưng xuống, hôn lên mu bàn tay nàng, cuối cùng còn có mấy phú hào hỏi nàng tối nay đã có tiệc chưa, muốn mời nàng dùng cơm, nhưng đều bị nàng nhã nhặn uyển chuyển cự tuyệt.
Cho tới tận khi nàng tạm thời được rảnh, Dương Túc Phong mới ung dung mỉm cười nói: “Ngu lão bản, chúng ta lại có thời gian rất lâu không gặp rồi, cô vẫn rực rỡ chói lọi như mọi khi đấy! Ta nhìn dáng vẻ của cô, thì chắc rất quen thuộc nơi này”.
Ngu Mạn Ái cười khanh khách, nhẹ nhàng nói: “May mà chỉ có một mình Dương đại lĩnh chủ cấm chỉ nô gia giao dịch, nếu không tôi chỉ đành đi uống gió tây bắc (chết đói không có gì để ăn) thôi. Đâu ra còn có cơ hội đi tới đây chứ? Bất quá, Dương đại lĩnh chủ xuất hiện ở đây lại khiến người ta rất kinh ngạc đó”.
Dương Túc Phong mỉm cười gật đầu, coi như thừa nhận.
Ngu Mạn Ái nói khẽ: “Chẳng trách được…”
Đan Nhã Huyến ở sau lưng hừ lạnh một tiếng nói: “Nam nhân nào, kẻ nào chẳng như vậy”.
Ngu Mạn Ái mìm cười nói: “Thôi vậy, chúng ta không nói chuyện này nữa, các vị đã dùng bữa chưa? Chúng ta cùng ăn đi, hiếm khi được Dương đại lĩnh chủ quang lâm, tôi mời khách, muốn ăn gì chọn món đó…”
Ba người cùng đi ăn cơm, không khí có chút vi diệu. Ngu Mạn Ái mặc dù cực kỳ khách khí, ân cần chu đáo, bào ngư vây cá, rượu ngon lâu năm, đều có đủ cả, nhưng trong lời nói khách khí, lại làm Dương Túc Phong có chút cảm giác xa lạ. Nhất thời trong lòng y hơi hơi có chút cảm xúc, chỉ cúi đầu ăn cơm, không khôn nói chuyện nhiều. Từ trước tới nay, tình cảm của y đối với Ngu Mạn Ái rất phưc tạp, trong lòng luôn muốn thân vận cùng nàng, nhưng giữa hai người lại cứ tựa hồ lại có vô số khoảng cách, mà lần này pháp điển quân Lam Vũ ban bố, chắc chắn làm khoảng cách này càng xa thêm.
Pháp điển quân Lam Vũ ban bố ra, bị đả kích đầu tiên chính là Đông Hải đường của Ngu Mạn Ái. Trong hạng mục mua bán của Đông Hải đường, giao dịch nô lệ chiếm tỉ lệ rất lớn. Dương Túc Phong hạ lệnh cấm chỉ giao dịch nô lệ, giải trừ thân phận nô lệ, chẳng những khiến việc kinh doanh nô lệ của Đông Hải đường ở Tử Xuyên Đạo bị đả kích mang tính hủy diệt, hơn nữa sau khi nô lệ ở địa phương khác biết được tin tức này cũng nghĩ cách chạy tới khu vực quân Lam Vũ khống chế. Mặc dù Đông Hải đường phục trách xây dựng đường sắt từ Bả Châu cảng tới Gia Lạp Đặc Sa Lôi vẫn đang khua chiêng gõ mõ tiến hành, nhưng nói thực, Dương Túc Phong cảm thấy Ngu Mạn Ái bắt đầu có khoảng cách với mình rồi, mặc dù bề ngoài mọi người đều không biểu lộ ra.
“Đúng rồi, các vị đặt được phòng chưa?” Ngu Mạn Ái quan tâm hỏi, mặc dù dao luôn nắm trong tay, nhưng thủy chung lại chẳng cắt một miếng thịt bò bít tết nào, đúng là có chút không tập trung.
Dương Túc Phong lắc đầu, bình thản nói: “Ta thấy không cần nữa, cho dù chúng tôi muốn cũng không đặt được nữa rồi, cô nhìn đội ngũ kia xem, đều đã lượn tới mấy vòng rồi. Nếu như có thể, cô giúp ta kiếm mấy vé vào cửa xem biểu diễn còn hơn”.
Ngu Mạn Ái cười rất thoải mái, nói: “Dương đại lĩnh chủ, không cần phải nản chí vậy đâu! Có câu là là trời không tuyệt đường người mà, vé vào cửa thì dễ giải quyết, tôi cho ngài năm trờ, còn về gian phòng, nếu như ngài không chê, sát phòng tôi còn có một gian, nhường cho ngài cũng không sao. Bất quá tiền phòng ngài phải tự trả nhé, đợi có một ngày nào đó Đông Hải đường chúng tôi cũng mở tửu điếm, đặc biệt mời Tiêu Tử Phong tới, sau đố tiền phòng có thể tăng lên bội phần, kiếm cho thật thoái mái”.
Dương Túc Phong gật đầu nói: “Không sao, bất quá cũng chỉ mười ngày mà thôi”.
Đế Hiệu tửu điểm tổng cộng có năm tầng, phòng của Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái đều ở tấng năm. Căn phòng tổng thống Tiêu Tử phong sắp tới ở cũng ở tầng năm, phòng ở tầng năm đều có diện tích rất lơn. Tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi căn phòng. Khác với bốn tầng kia, tầng năm có bố chí an ninh riêng, người ra vào đều phải được kiểm tra. Khi ba người đi lên, vừa khéo nhìn thấy một lão nhân cao gầy vội vãn đi xuống, thiếu chút nữa thì va vào Đan Nhã Huyền, may mà Đan Nhã Huyền độc tác lanh lẹ, vội vàng tránh ra. Dương Túc Phong cũng chẳng đề ý gì, đợi tới y đi qua, mới nghe nói Ngu Mạn Ái lẩm bẩm:
“Đường Kiệt Lạp Đức, không ngờ lão ta cũng thích nữ sắc, đúng là mặt trời mọc từ hướng tây rồi…”
Dương Túc Phong trong lòng chấn động, vội vàng hỏi: “Người đó là Đường Kiệt Lạp Đức ư?”
Ngu Mạn Ái chẳng lưu tâm nói: “Lão chính là Đường Kiệt Lạp Đức… ngài muốn làm quen với lão?”
Dương Túc Phong lắc đầu, bình thản nói: “Không phải, ta nghe người ta nhắc tới lão, nghe nói lão rất mê bài bạc”.
Ngu Mạn Ái nói: “Cái chuyện này thì ai cũng biết, mỗi ván một vạn kim tệ. Ở cảng Ni Tư dám đặt cược với lão đúng là chẳng có mấy, không cần thận chút là đem toàn bộ sản nghiệp của mình đặt vào rồi…”
Trong lúc nói cười đã tới phòng Dương Túc Phong trước, mở cửa phòng ra nhìn, bên trong quả nhiên rất rộng rất xa hoa, so với biệt thự Tàng Hà ẩm ướt lại âm u đứng là khác một trời một vực, đồ đạc trong phòng đều màu hồng sậm của cung đình, xa xỉ hết mức có thể. Trong bốn góc phòng còn có rất nhiều nhiều bức tượng quý, trên mặt đất cũng trải thảm lông cừu mềm mại, giường rất lớn, cho dù bốn người dùng cũng không thấy chật. Hơn nữa bên ngoài cửa sổ chính là biển Ni Tư dập dờn sóng biếc, còn có ban công ngắm biển tinh mỹ. Biển biếc trời xanh, tầm nhìn rộng lớn, gió biển thổi qua, tâm thần sảng khoái. Dương Túc Phong lại chẳng cảm thấy gì, nhưng Đan Nhã Huyến cực kỳ thích thú, nhìn bộ dạng của nàng, thì có đánh chết cũng không muốn trở về biệt thự Tàng Hà nữa.
Giới thiệu sơ qua hệ thống thiết bị trong phòng xong, liền sau đó Ngu Mạn Ái cáo biệt, trở về phòng của mình.
Đan Nhã Huyền ở trong phòng ngó nghiêng chỗ này, sờ mó chỗ kia, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, cuối cùng thích thíc ý nằm lên ghế quý phi xa xỉ màu vàng nhạt, khép hờ mắt hưởng thụ sự bình yên và yên tĩnh hiểm có này.
Dương Túc Phong hỏi: “Nàng trước đây chưa từng ở khách sạn sao? Tình Kiếm Nguyệt Cầm của các nàng không phải là môn phái võ lâm rất lớn sao”.
Đan Nhã Huyến lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Chưa… Tình Kiếm Nguyệt Cầm bọn thiếp mỗi năm kiếm được rất ít tiền, các sư tỷ sư muội của thiếp đều rất tiết kiệm…ở nơi này một đêm là phải mất một trăm kim tệ, bọn thiếp sao tiêu phí thế được. Kỳ thực trong võ lâm, trừ Nghi Hoa cung tới từ Âm Nguyệt hoàng triều rat ay rộng rại ra, các môn phái võ lâm khác có phái nào cuộc sống đều chẳng túng thiếu? Bây giờ võ công ngày càng không được người ta coi trọng nữa, cũng chẳng chống được đạn bắn, nhất là cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ kia của ngài, thiếp nghĩ thôi cũng thấy sợ, có nó rồi, chúng ta còn khổ luyện võ công làm gì?”
Dương Túc Phong thầm nghĩ đúng là mỗi nhà đều có vẫn đề của mình, ai cũng cho rằng người trong võ lâm phong quang vô hạn, kỳ thực đằng sau mỗi người đều có chỗ khó riêng. Nghĩ một chút thuận miệng nói: “Bình thường cũng chẳng phải đắt như thế, bất quá là vì Tiêu Tử Phong tới, cho nên bọn họ mới đẩy giá lên thôi”.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng thét của nữ nhân, tựa hồ là tiếng của Ngu Mạn Ái, Dương Túc Phong vội vã lao ra, chỉ thấy Ngu Mạn Ái kinh hoàng từ trong phòng chạy ra, hai người thiếu chút nữa va vào nhau.
Dương Túc Phong hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngu Mạn Ái nhìn thấy Dương Túc Phong, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, bất quá sắc mặt vấn còn chút nhợt nhạt, giọng nói có chút run rẩy: “Người chết, có người chết…”
Dương Túc Phong rút súng ngắn, bình tĩnh xông vào phòng của nàng, thận trọng tìm kiếm mỗi nơi một lượt, nhưng không phát hiện ra gì, gian phòng của Ngu Mạn Ái giống y như phòng của y. Kề sát vào nhau, nhưng phương hướng xếp đặt đồ dùng lại trái ngược. Một cỗ thi thể bị người ta bóp chết nằm ở trong phòng vệ sinh, chính là một nữ nhân trẻ tuổi, trừ vết bóp trên cổ, trên người không có vết thương nào khác, nữ nhân đó mặc dù không đáng nói là xinh đẹp lắm, nhưng cũng thấp thoáng lộ ra một loại quyến rũ, dù là nàng đã không còn chút sức sống nào, nhưng vẫn người ta cảm thấy nàng mang theo một sự quyến rũ quỷ dị.
Nhà vệ sinh của phòng khách Đế Hiệu tử điếm hào hoa hết sức xa xỉ và rộng rãi. Trừ phân chia bồn câu nam nữ và vòi tắm ra, ở trong cùng còn đặt một chiếc giường nước tắm khảm kim cương, chỉ cần người nắm ở bên trên, tia nước sẽ ở trên trời phun xuống, làm người ta hưởng thụ sự thoải mái và nhẹ nhõm khi tắm rửa. Cỗ thi thể nữ nhân quyến rũ này chính là trần truồng nằm trên giường nước. Nhưng trên giường nước chẳng hề có chút nước nào, cũng không hề có dấu vết vật lộn. Dương Túc Phong ra hiệu cho Đan Nhã Huyến không nên tiếng vào, một mình tự kiếm tra thi thể, toàn thân trên dưới không có vể thương rõ rệt nào, hơn nữa màng trinh vẫn còn nguyên, không có dấu vết bị người ta cưỡng bức. Liên hệ với dung mạo xinh đẹp, thân hình yểu điệu của cỗ tử thi, lại là xử nữ, bản thân y cũng có chút cảm giác kích động tình dục. Nhưng hung thủ lại không có chút ý làm nhục nàng ta, hình như giết người đơn thuần chỉ vì giết người.
Trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, Dương Túc Phong mới lấy một tấm ga trải giường, che lên thi thể trần chuồng quyến rũ. Sau đó mở cửa gian vệ sinh, để Ngu Mạn Ái và Đan Nhã Huyến tiến vào. Ngu Mạn Ái nói nàng không quen nữ nhân này, cũng không biết nàng ta chết từ khi nào, nàng chỉ vừa mới chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa ráy thay y phục, liền phát hiện thi thể của nàng ta rồi.
Bảo vệ tửu điếm và cảnh sát cảng Ni Tư thay nhau phái người tới, kiểm tra hiện trường, điều tra tình hình. Bất quá họn họ đều mặc thường phục, tất cả đều làm một cách lặng lẽ, thậm chí mang theo một chút thần bí quỷ dị, Bọn họ kiểm tra qua thi thể, sau đó hỏi Ngu Mạn Ái một chút thông tin rồi rời đi, khi đi họ còn dặn đi dặn lại nhóm Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái chú ý không được chuyền ra ngoài chuyện này.
Dương Túc Phong gật đầu nói: “Ngài cảnh sát, chúng tôi hiểu mà, mọi chuyện đều đợi sau khi Tiêu Tử Phong đi rồi mới nói”.
Cảnh sát trưởng vỗ vỗ vai Dương túc Phong, hết sức hài lòng với sự hợp tác của y. Bọn họ lặng lẽ mang thi thể từ qua đường đi của nhân viên ở đằng sau, trừ mấy người có liên quan thì không một ai biết nữa. Nhưng Ngu Mạn Ái thì nói thế nào cũng không dám ở trong căn phòng đó nữa.
Dương Túc Phong nói: “Như vậy đi, ta một mình ở đó. Cô ở cùng với Nhã Huyến là được rồi”.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương