Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 146
Dương Túc Phong phất tay để bọn Nhiếp Lãng lui cả ra, chỉ lưu lại mình và Vũ Phi Phàm, thần sắc Ốc Nhĩ Đa Phu mơi hơi tốt lên một chút, bất quá vẫn trắng nhợt tới mức đáng sợ. Một màn vừa rồi kia làm y bị kích thích quá lớn, trong quan niệm của y.Hơn một trăm quân quốc phòng kia đã là một lực lượng khả quan, nhưng chỉ trong vài phút đã bị tiêu diệt, tới tận khi bị người ta bắt được y còn chưa phản ứng được lại, đối diện với lực lượng như vậy, y sao có thể không kinh hoàng?
Dương Túc Phong khe khẽ gõ bàn trà bên cạnh, lựa chọn từ ngữ nói: “Ốc Nhĩ Đa Phu, ta sẽ không vì ngươi ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư và giết ngươi, cũng không vì ngươi không ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư mà thả ngươi một đường sống. Ta chỉ muốn biết, khi xưa ngươi ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư, rốt cuộc là vì ngươi muốn nương nhờ vào y, hay là cảm thấy chính sách phát triển kinh tế của hoàng thất Cách Lai Mỹ khi đó không thích hợp?”
Ốc Nhĩ Đa Phu ngẩng ngơ lắng nghe, lại tựa hồ chẳng nghe rõ.
Dương Túc Phong thở dài, chậm rãi nói: “Có lẽ ta nên nói đơn giản hơn một chút, ví dụ nói, nếu như hiện giờ có người có thể cung cấp điều kiện chính schs tốt hơn Ô Mạn Lặc Tư, như giảm thuế quan, cho phép tự do buôn bán, chính phủ không can thiếp chèn ép hoạt động sản xuất v..v.. ngươi có đầu kháo y hay không”.
Ốc Nhĩ Đa Phu lắc đầu: “Điều này là không thể”.
Vũ Phi Phàm thản nhiên nói: “Ngươi biết pháp điển quân Lam Vũ không? Nếu như đem loại nội dung giống như phát điển quân Lam Vũ phổ biến ở Cách Lai Mỹ, ngươi sẽ thế nào? Ngươi ủng hộ pháp điển của quân Lam Vũ hay tiếp tục ủng hộ tướng quân Ô Mạn Lặc Tư?”
Vẻ mặt Ốc Nhĩ Đa Phu tràn đầy vẻ trông đợi, lại đầy sự tiếc nuối. Cuối cùng chua xót nói: “Nếu như có chính sách như vậy, Ốc Nhĩ Đa Phu tôi tuyệt đối ủng hộ! Bất quá điều này là không thể, ở Cách Lai Mỹ sao có thể có dạng chính sách như vậy…”
Ánh mắt Dương Túc Phong sáng rực: “Địa khu Mai Lỗ ngươi ở cách địa khu Mỹ Ni Tư rất gần, có lẽ ngươi có thẻ cùng quân Lam Vũ khống chế Lệ Xuyên phủ qua lại nhiều hơn, ta nghe nói thép hợp kim crôm sản xuất ở chỗ ngươi rất được hoan nghênh đấy”.
Ốc Nhĩ Đa Phu đột nhiên nhìn Dương Túc Phong có chút xuất thân, mặt như phát hiện ra điều gì, há miệng ra nhưng không lập tức nói ngay. Song Dương Túc Phong đã phát hiện ra, bình thản nói: “Ốc Nhĩ Đa Phu, ngươi đã nhìn ra ta là ai rồi”.
Ốc Nhĩ Đa Phu hơi thẳng ngơi lên, nói mang theo một tia kính trọng: “Nếu như tôi nhìn không lầm, ngài chính là Dương Túc Phong, tân tổng đốc của khu tự trị Tử Xuyên Đạo”.
Vù Phi Phàm lại có chút kỳ quái, mỉm cười nói: “Làm sao ngươi nhìn ra được?”
Ốc Nhĩ Đa Phu người hơi ngả về phía trước, từ từ nói: “Từ lúc ngài ủy phái Phất Lai Triệt mang đi mấy kỹ thuật viên cốt cán của công ti tôi, tôi đã sớm theo dõi ngài rồi…”
Đều nói con mắt của thương nhân là sắc bén nhất, khứu giác nhanh nhạy nhất. Ốc Nhĩ Đa Phu vừa khéo lại là kẻ sắc bén nhất linh mẫn nhất, bắt đầu kể từ cái ngày Dương Túc Phong vì thép hợp kim crôm, ngang ngược hạ lệnh Phất Lai Triệt không từ thủ đoạn lấy đi niên viên kỹ thuật của xưởng thép Ốc Nhĩ Đa Phu. Là ông chủ của xưởng thép Ốc Nhĩ Đa Phu liền theo dõi Dương Túc Phong, địa khu Mãi Lỗ cách Từ Xuyên Đạo rất gần, cho nên đối với tin tức bên ấy y cũng rất linh thông. Dương Túc Phong suất lĩnh quân Lam Vũ liên tục đánh bại lực lượng của đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều, tất nhiên không thẻ không làm y coi trọng.
“Chất lượng thép hợp kim hiện giờ các vị sản xuất so với của chúng tôi còn phải tốt hơn, còn có thép không rỉ…” Ốc Nhĩ Đa Phu tựa hồ đã quên tình cảnh của mình, không chút che dấu hâm mộ của bản thân với tiến bộ kỹ thuật và mong mỏi chính sách của quân Lam Vũ. Từ lời nói của y, Dương Túc Phong biết rằng Ốc Nhĩ Đa Phu sở dĩ chọn ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư, chính là muốn thoát khỏi sự gông xiềng của hoàng thất Cách Lai Mỹ trói buộc trên người bọn họ, không hề có mục đích cá nhân nào. Nhưng sau này Ô Mạn Lặc Tư lại đi ngược lại, làm y thất vọng vô cùng, nhưng vì hiện tại không có lựa chọn tốt hơn, chỉ đành tiếp tục ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư.
Đại bộ phận thương nhân của vương quốc Cách Lai Mỹ đều có cách nghĩ như thế, thậm chí bao gồm cả tên Đường Kiệt Lạp Đức kia ở trong, dụng cách nói thẳng thừng của Ốc Nhĩ Đa Phu thì bọn họ không quan tâm rốt cuộc là tướng quân Ô Mạn Lặc Tư hay là hoàng thất Cách Lai Mỹ cầm quyền, chỉ cần ai định ra chính sách phù hợp với yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ người đó. Bọn họ chẳng quan tâm tới quá trình chính biến, chỉ quan tâm tới kết quả sau chính biến, điều này làm Dương Túc Phong nhìn thấy một tia sáng hi vọng.
Cảm thấy gần tới lúc rồi, Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Nếu như lấy công chúa Y Toa Bối Nhĩ đứng đầu chính phủ, quyết tâm thúc đẩy các loại chính sách giống pháp điển quân Lam Vũ ở Cách Lai Mỹ, ông sẽ ủng hộ chứ?”
Ốc Nhĩ Đa Phu không chút do dự nói: “Tôi ủng hộ tuyệt đối”.
Dương Túc Phong gật đầu, bình thản nói: “Ông đổi y phục trước đã, ta dẫn ông đi gặp công chúa”.
Nhiếp Lãn đưa Ốc Nhĩ Đa Phu đi rồi, Vũ Phi Phàm hơi chút lo lắng nói: “Ốc Nhĩ Đa Phu có thể tin được sao?”
Dương Túc Phong tự tin nói: “Y là kẻ rất gian hoạt, y biết phải lựa chọn thế nào”.
Quả nhiên sau khi Ốc Nhĩ Đa Phu bái kiến công chúa Y Toa Bối Nhĩ, khóc lớn phát lời thế trung thành với nàng, làm Vũ Phi Phàm im lặng gật đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối với Ốc Nhĩ Đa Phu càng thêm coi thường. Bất quá sự quy phục của Ốc Nhĩ Đa Phu là chân tâm thật ý, y cung cấp cho đám Dương Túc Phong lượng tình báo lớn, đồng thời mạnh mẽ yêu cầu Dương Túc Phong bí mật cấp cho công ti cương thiết của y hỗ trợ kỹ thuật, sản xuất thép không rỉ, loại sản phẩm mới này trên trị trường cực kỳ bán chạy.
Vũ Phi Phàm thở dài sườn sượt: “Lợi nhuận mới là thứ y quan tâm nhất”.
Lại một lần nữa nhầm xe làm Dương Túc Phong quyết tâm kiểm tra mango lưới tình báo của mình ở Cách Lai Mỹ. Do chuyện xảy ra đột ngột, cho nên Phượng Phi Phi không kịp tổ chức tình báo ở địa khu Cách Lai Mỹ, hiện giờ tình báo Dương Túc Phong có được đều do Triệu Lam Đống cung cấp, tính chuẩn xác và kịp thời đều kém rất nhiều. Mà đám Thí Phong và Nhiếp Lãng chỉ có thể mò tới tin tình báo ở bề ngoài cùng, đối với tin vừa liên quan tới bí mật một chút liền không cách nào thăm dò được nữa.
Không có tình bảo căn bảo không thể nào hành động hiệu quả được, đây là điều làm Dương Túc Phong phiền não nhất, nếu không đã chẳng phải ngay cả một nhân vật không trọng yếu như Đường Kiệt Lạp Đức cũng không cách nào xử lý được. Như sau khi đi sâu vào đàm luận với nhóm Khắc Lý Khắc Lan, lại tiếc nuối phát hiện, bất kể là Khắc Lý Khắc Lan hay là Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa, bọn họ ở vương quốc Cách Lai Mỹ dã không có thế lực nào có thể lợi dụng, thậm chí ngay cả thân phận thật sự của bản thân cũng không thể tiết lộ cho người khác, vì thế con đường tình báo thông qua họ cũng đứt đoạn nốt rồi.
Triệu Lam Đống đột nhiên lại tới, hơn nữa toàn thân trên dươi tràn đầy thần sắc mừng rỡ làm người ta hoài nghi, đối với một lão nhân công tác bí mật thời gian dài mà nói, sớm đã luyện thành bản sắc hỉ nộ không lộ ra ngoài rồi. Bộ dạng này của ông ta đích xác làm Dương Túc Phong hiếu kỳ, lại có chút lo lắng, nhưng không đợi Dương Túc Phong mở miệng hỏi, Triệu Lam Đống đã hớn hở nói: “Tiêu Tử Phong tới rồi! Tiêu Tử Phong tới rồi!”
Dương Túc Phong nhất thời còn chưa hiểu Tiêu Tử Phong là ai, đám Vũ Phi Phàm đã mừng rở kêu lên: “Thật chứ?”
Triệu Lam Đống dương dương đắc ý, hưng phấn nói: “Đương nhiên là thật rồi, thuyền của nàng chỉ ngày kia là sẽ tới cảng Ni Tư”.
Mọi người năm mồm bảy miệng hỏi han làm Dương Túc Phong cuối cùng cũng vỡ lẽ ra, Tiêu Tử Phong chính là nữ nghệ thuật gia có danh xưng là đại lục đệ nhất mỹ nữ, là nữ tử nổi tiếng trên bảng giang sơn tuyệt sắc. Triệu Lam Đống nói, nàng vừa mới kết thúc biểu diễn ở vương cung nước Lữ Tống, trạm tiếp theo chính là cảng Ni Tư của vương quốc Cách Lai Mỹ. Dựa theo thông lệ của Tiêu Tử Phong, nàng mỗi tháng chỉ biểu diện ở một địa phương ba buổi, không nhiều hơn, cũng không ít hơn. Giá trị con người của nàng cao, tầm mắt cũng cao, vì thế rất khó mời được, lần này tới cảng Ni Tư biểu diễn chính là do chính công tước Mặc Linh Đốn mời, đây là chuyện được định sẵn từ năm ngoái rồi.
Vũ Phi Phàm ngạc nhiên hỏi: “Công tước Mặc Linh Đốn hiện giờ không phải còn trong ngục sao”.
“Cho nên hiện giờ Ô Mạn Lặc Tư rất đau đầu, đang suy nghĩ xem có phải thả công tước Mặc Linh Đốn ra không, tạm thời đón tiếp Tiêu Tử Phong rồi hay nói. Không ai muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm có này! Ta còn nghe nói tướng quân Ngả Đức Tư Đặc La Mô cũng muốn đến đấy” Triệu Lam Đống nói.
Mọi người bất giác đều thở dài không thôi.
Trong lòng Dương Túc Phong cũng thầm cảm thán, xem ra mỹ nữ ở thời đại này so với thế kỷ hai mươi mốt còn được yêu thích hơn nhiều. Nếu như Ô Mạn Lặc Tư thực sự vì muốn xem Tiêu Tử Phong biểu diễn, mà không tiếc đem kẻ đối đầu là công tước Mặc Linh Đốn thả ra, thì đó đùng là có chút mùi vị muốn mỹ nữ không muốn giang sơn rồi.
Quả nhiên, ước chừng một tiếng sau, tâm phúc của Triệu Lam Đông đã hướng y báo cáo, Ô Mạn Lặc Tư đã hạ lệnh phóng thích công tước Mặc Linh Đốn, để y tự thân chủ trì nghênh nghi thức chào đón Tiêu Tử Phong hơn nữa chủ quan toàn bộ biểu diễn của Tiêu Tử Phong ở cảng Ni Tư mười ngày. Đồng thời, tướng quân Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ cũng đã rời vương quốc Tháp Lâm, tới cảng Ni Tư, chuẩn bị xem Tiêu Tư Phong biểu diễn.
Còn tại ở Cách Lai Mỹ, những nhân vật chính yếu khác tập trung ở thủ đô Tư Đa Khắc phía nam Cách Lai Mỹ như công tước Tiêu Khẳng Lợi, công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tạ Phỉ Nhĩ, công tước Cao Căn Nhính, cũng sẽ ngày mai lên đường tới cảng Ni Tư. Bọn họ tới làm khơi lên sự oanh động trong cơ cấu chính phủ vương quốc Cách Lai Mỹ, Tiêu Tử Phong tới vì thế cũng càng làm người ta chú ý hơn. Copy by Ác Ma ******
Vương quốc Cách Lai Mỹ chia làm sáu khu vực hành chính, trừ thủ đô Tư Đa Khắc là khu hành chính đặc biệt ra thì còn có năm địa khu Ni Tư, Á Bối Lặc, Ân Mai Nạp, Hải Nha, chia ra do năm vị công tương nhận nhiệm vụ tổng đốc địa khu. Những công tước này bản thân có thực lực kinh tế cường đại, hơn nữa đức cao vọng trọng, trong chính phủ và dân gian đều có ảnh hưởng cực lớn, ví như công tước Mặc Linh Đốn chính là tổng đốc địa khu Ni Tư.Copy by Ác Ma ******
Sự cầm quyền của Tướng quân Ô Mạn Lặc Tư không phân rõ được do bốn công tước kia ủng hộ hay cam chịu, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao công tước Mặc Linh Đốn một tay vỗ không nên tiếng. Dù sao trong năm vị công tước, y có uy tín lâu nắm nhất, nhưng phía bắc vương quốc nơi y không chế trên thực lực kinh tế kém xa các khu đông nam.
“Ta cũng luôn mơ tới ngày này…” Vũ Phi Phàm say mê nói, đối với Tiêu Tử Phong đầy ngưỡng mộ không chút che dấu.
Nhưng tin tức Triệu Lam Đống báo cáo sau đó đã choang một tiếng phá nát mộng tưởng của Vũ Phi Phàm: “Phất Lai Triệt bị thương rồi…”Copy by Ác Ma ******
Ngày hôm đó trên biển Ni Tư, Phất Lai Triệt thuyền hải tặc Hải Bá Thiên một đòn nặng, kết quả là chọc giận tổ chức cường đạo Hải Bá Thiên, bọn chúng tìm kiếm Phất Lai Triệt khắp nơi trên biển Ni Tư, muốn báo mỗi thủ trước đó. Phất Lai Triệt mặc dù dũng cảm hơn người, nhưng dù sao song quyền khó địch bốn tay. Trong tình cảnh ít không đấu nổi nhiều, rơi vào vòng vây của thuyền hải tặc, cơ hồ toàn quân bị diệt. Cuối cùng mặc dù tốt số xông được ra, nhưng bản thận lại bị lao của hải tặc ném trúng đùi, khi khó khăn lắm với trở lại được Bả Châu cảng đã hấp hối rồi.Copy by Ác Ma ******
Hải Bá Thiên không chịu bỏ qua cho Phất Lai Triệt, thậm chí phát động tấn công Bả Châu càng, kết quả bị đại pháo trên pháo đài Hổ Môn bắn cho tối tăm mặt mũi, hồn phi phách tán. Lúc đó đám Đỗ Qua Nhĩ chính ở trên đài pháo của pháo đài thí nghiệm dã chiến pháo 75 ly mới cải tiến. Bọn Hải Bá Thiên vừa khéo làm bia sống, bắn loạn xạ một trận, đánh chìm sáu bảy thuyền hải tặc, Hải Bá Thiên hoảng sợ vội vàng rút lui.
Vũ Phi Phàm đứng phắt dậy, trầm giọng chửi mắng: “Hải Bá Thiên! Chúng ta và ngươi còn chưa xong đâu”.Copy by Ác Ma ******
Sau khi cùng Dương Túc Phong trao đổi ý kiến qua loa, Vũ Phi Phàm lập tức dọn đồ chuẩn bị trở về Bả Châu càng, thay thế công tác của Phất Lai Triệt. Cùng với việc hai mươi chiếc long nha chiến hạm cửa xưởng đóng thuyền Bả Châu cảng sắp sửa hoàn thành, ngày thành lập hải quân của quân Lam Vũ đã bắt đầu lên lịch. Hiện giờ Phất Lai Triệt bị thương, Vũ Phi Phàm phải trở về chủ trì toàn bộ công tác của hải quân, giống như Phất Lai Triệt, Vũ Phi Phàm đối với hải quân cũng có lòng tự tôn cường liệt, quyết không chịu để bất kỳ kẻ nào ức hiếp.
“Tiêu Tử Phong…” Đối với việc bỏ lỡ cơ hội gặp mặt tốt, Vũ Phi Phàm vẫn có chút lưu luyến, bất quá cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.
Tiễn Vũ Phi Phàm đi rồi, Dương Túc Phong lập tức tìm Triệu Lam Đống nghiên cứu vấn đề liên quan tới mạng lưới tình báo. Qua bài học của sự kiệt hai lần vồ hụt, Dương Túc Phong nhận thức sâu sắc được rằng, quân Lam Vũ phải thật nhanh kiến lập tổ chức tình báo hữu hiệu ở Cách Lai Mỹ, nếu không mình ở đây có mắt như mù rồi, nhưng Triệu Lam Đống có chút khó xử, mặc dù lúc ban đầu Phượng Phi Phi đã có ý thức tăng cường cơ cấu tình báo ở Cách Lai Mỹ, nhưng chuyện kiến lập tổ chức tình báo không phải là chuyện một sớm một chiều, cần phải có thời gian.Copy by Ác Ma ******
Dương Túc Phong hỏi: “Đúng rồi, ông có biết Tây Đa Phu vận động phản kháng không?”
Triệu Lam Đống có chút khẩn trương nói: “Tôi cũng đã nghe qua, nhưng không biết được mấy. Đây là một tổ chức chuyên phản đối Ô Mạn Lặc Tư, kẻ giật dây đằng sau nghe nói có lai lịch lớn, Ô Mạn Lặc Tư cũng chẳng làm gì được bọn họ”. Copy by Ác Ma ******
Dương Túc Phong thử hỏi: “Có cách nào liên hệ được với bọn họ không?”
Triệu Lam Đống khó xử nói: “Điều này sợ là rất khó, Tây Đa Phu là một tổ chức rất thần bí. Người ngoài tuyệt đối không biết phương thức liên lạc của hắn, chỉ có hắn tới liên lạc với ngươi. Nếu chúng ta mà tùy tiện nghe ngóng, tôi sợ là chưa tìm được Tây Đa Phu, ngược lại đã bị Ô Mạn Lặc Tư bắt rồi. Hiện giờ y đối với Tây Đa Phu cũng hận nhập cốt, tự mình nắm những chuyện liên quan tới Tây Đa Phu, ngay cả Khắc Lỗ Duy Nhĩ tên bộ hạ thân tín nhất của y cũng không thể xen vào”.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương