Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 120
Vũ Phi Phàm cười nói: “Hiên Kiệt đối với tộc nhân mình luôn luôn tự cao tự đại, cho rằng chỉ cần hắn mang đến chín trăm tay súng là có thể đánh lui Nguyệt Quang Lang, không gặp phải vấp váp, hắn sẽ không thể lĩnh hội được sự tàn khốc của chiến tranh. Về phần nhưng người khác, nói cho dễ nghe thì là anh hùng thế thiên hành đạo, nói cho khó nghe thì đều là thổ phỉ lưu tán ở khắp nơi, khi dễ dân chúng thì còn được, nếu ra chiến trường thật sự thì, thật sự rất khó nói…” Thanh âm của hắn rất nhỏ, tựa như sợ vài người ngồi cùng bàn nghe được.
Hiên Kiệt nói ra lập tức khiến cho rất nhiều người đồng tình, tất cả mọi người mồm năm miệng mười bàn việc thảo phạt đạo phỉ Nguyệt Quang Lang làm ác, tất cả đều lộ ra vẻ căm thù sôi sục trong lòng. Trong lúc mọi người nghị luận, Dương Túc Phong đại khái cũng đã hiểu rõ phỉ đạo Nguyệt Quang Lang. Bọn chúng không phải là một đám thổ phỉ mà là mấy nhóm thổ phỉ lớn liên hợp lại hình thành, bởi vì bọn chúng thường xuyên xuất hiện và hành động dưới ánh trăng, lại giảo hoạt hung tàn như sói cho nên được gọi là Nguyệt Quang Lang, đám đạo phỉ cũng vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo vô cùng, Ngoài Nguyệt Quang Lang phỉ đạo, ở Trinh Xuyên đạo còn có một nhóm thổ phỉ hết sức ngạo mạn nữa, đó chính là “Lượng Tinh Tinh”.
Đạo phỉ Nguyệt Quang Lang đại khái do ba đạo thổ phỉ hợp thành, lãnh đạo có Đông Phương Nhất Luyến, Du Tiên Thi, Sương Nguyệt Hoa, trong đó Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi là hai người có võ công rất cao, lại từng được trải qua huấn luyện trong quân đội chính quy của đế quốc, biết rất rõ cách kiến thiết và huấn luyện lực lượng võ trang của mình, hơn nữa hai người này rất hợp nhau, thường xuyên liên hợp hành động, lần này đến đây quấy rối Tằng gia chính là hai người này. Về phần Sương Nguyệt Hoa, tất cả mọi người chỉ mới nghe danh, song chưa ai nhìn thấy qua diện mục thật của nàng, đại đa số người đều cho rằng nàng là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đương nhiên, lòng dạ cũng rất độc ác.
Hiên Kiệt sai người lấy ra một bản đồ quân sự lớn, Dương Túc Phong nhìn qua một chút, đó chính là bản đồ địa hình quân sự ở phụ cận đại viện Tằng gia. Nhiều người ở đây xem đều không hiểu, nghi hoặc nhìn nhau, Dương Túc Phong đương nhiên nhìn cũng không hiểu. Đại viện Tằng gia nằm ở trong khu vực vây quanh là núi non, chỉ có một lối ra, phảng phất như hình chữ U, nằm ở phía chót chữ U, ngoài ra còn có hai ngọn núi nhỏ rất quan trọng ở hai đầu. Hai ngọn núi nhỏ này khống chế toàn bộ lối ra, vô luận ra vào đều nằm dưới sự khống chế của nó, lại thêm địa hình phía bắc rất hiểm yếu, nhất định sẽ trở thành nơi được tranh giành kịch liệt nhất trong chiến đấu.
Căn cứ vào dấu hiệu trên bản đồ, Hiên Kiệt suất lĩnh xạ thủ Hốt Kỵ Thi không thể nghi ngờ gì nữa sẽ chiếm đỉnh núi quan trọng nhất ở mạn bắc. Đỉnh núi mạn nam tạm thời không có đơn vị nào đóng ở đó. Có người đã dần dần nhìn ra đạo lý bên trong, thì thào đàm luận, nói về vấn đề ai sẽ phụ trách đóng ở đỉnh núi mạn nam. Tuyệt đại đa số những người ở đây đều không biết cách nhìn bản đồ quân sự, nhưng đối với chiến tranh thì vẫn biết, hai đỉnh núi này đều là vùng mà song phương phải tranh giành, vô luận là ai đóng ở đó cũng phải trả giá bằng thương vong thật lớn.
Ánh mắt Hiên Kiệt lấp lánh đảo qua mọi người ở đây, thanh âm trầm ổn vang vọng:
- Tất cả mọi người đã thấy rồi đó, hai đỉnh núi này quan hệ đến thắng bại cuộc chiến này, người Hốt Kỵ Thi chúng tôi đã trú đóng ở đỉnh núi phía bắc, có vị anh hùng nào nguyện ý đóng ở đỉnh núi phía nam?
Yến hội lập tức trở nên yên tĩnh, phảng phất một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được. Những người đang ngồi đều không phải là kẻ ngốc, đều biết rõ nếu mở miệng ra thì sẽ gánh chịu sự tấn công điên cuồng của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể đùa được.
Cuộc họp đang tẻ nhạt, đột nhiên có người ung dung chậm rãi nói: “Hiên Kiệt tộc trưởng, ngươi hẳn nên tiết lộ thêm một ít tin tức nữa chứ? Tỷ như Nguyệt Quang Lang phỉ đạo có thể xuất động ra bao nhiêu binh lực để tấn công chúng ta? Có bao nhiêu kỵ binh? Quan chỉ huy là ai? Khi đó bọn ta mới quyết định chứ! Bằng không, cho dù lên tiếng đáp ứng, nhưng cuối cùng lại không hoàn thành được nhiệm vụ chẳng phải là làm vạ lây mọi người sao?
Người lên tiếng chính là Vũ Phi Phàm.
Rất nhiều người cũng đồng tình, gật đầu như điên.
Hiên Kiệt nhìn Vũ Phi Phàm, thản nhiên nói: “Đến tột cùng phỉ đạo Nguyệt Quang Lang xuất ra bao nhiêu người tấn công chúng ta, ta cũng không biết, bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể. Nhưng, phỉ đạo Nguyệt Quang Lang có hai vạn nhân mã, tin tưởng rằng lần này tấn công thì binh lực sẽ không dưới một vạn người.”
“Một vạn người…” Có người thấp giọng kêu lên, toàn trường nhất thời trở nên ồn ào huyên náo.
Dương Túc Phong trong lòng cũng có chút chấn động, căn cứ vào tin tức của Tang Cách thu được, lần này tham gia lực lượng võ trang chống lại phỉ đạo Nguyệt Quang Lang chỉ có chưa đến ba ngàn người, muốn chống lại một vạn địch nhân, bên trong lại không thống nhất đồng lòng, cho dù có ưu thế về địa hình, có thể lấy nhàn rỗi chống mệt mỏi, nhưng đích thực đã là chuyện rất khó có thể thực hiện được.
Hiên Kiệt từ trên cao nhìn xuống bao quát hết khán phòng, vỗ vỗ tay, ý nói mọi người im lặng, sau đó lớn tiếng nói: “Ta nói thật cho mọi người biết, chúng ta nếu đã đến đây, sẽ phải chuẩn bị tùy lúc có thể hy sinh! Không có can đảm đó thì về nhà ôm hài tử của mình đi! Địch nhân có cả vạn người, nhưng chúng ta có không đến ba ngàn! Nếu có người sợ chết thì mau chóng rời khỏi đây, ta không cần loại sợ chết đó!”
Không ai rời đi.
Có vài người nhìn một chút ra cửa, tựa hồ có chút do dự, bất quá cuối cùng vẫn sợ mất mặt nên không có thêm động tác nào khác.
Hiên Kiệt đấm một quyền xuống bàn bát tiên, khiến cho chén rượu trên bàn rung lên ong ong. Hắn dữ tợn quát: “Hay lắm! Nếu không có loại người chết nhát! Vậy mọi người không cần lo lắng nữa! Xin mời nghe ta an bài! An bài trận địa cho các đạo nhân mã ta đã sắp xếp đâu vào đó, một khi phỉ đồ Nguyệt Quang Lang đến, thỉnh mời mọi người dựa theo sự sắp xếp của ta mà tự tiến vào trận địa phòng thủ, không có lệnh của ta, không ai được rời bỏ trận địa của mình! Ngươi Hốt Kỵ Thi chúng ta ở tuyến thứ nhất, các người sẽ ở tuyến thứ hai! Trước tiên ta cảnh báo mọi người trước, mặc dù chỉ là đến hỗ trợ, nhưng không thể trái quân pháp, nếu ai tự tiện rời bỏ trận địa, giết chết không cần nói nhiều!”
Câu nói cuối cùng nói rất lớn, mọi người đều nhịn không được chấn động trong lòng.
Yến hội dần dần quay trở lại yên lặng. Đại đa số những người này đều là những người coi thường cái chết, giết người cũng là chuyện rất bình thường, tuy nhiên khi phải đối mặt thực sự với đạo phỉ Nguyệt Quang Lang kiêu dũng thiện chiến trong truyền thuyết thì trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng sợ hãi. Nhưng Dương Túc Phong đối với lời Hiên Kiệt nói thì rất nghi hoặc, với đám người đã bỏ qua sự sống của mình ở đây mà nói, muốn ước thúc bọn họ bằng kỷ luật dường như không có tác dụng, trừ phi phải sử dụng thủ đoạn khác.
Hiên Kiệt lại lớn tiếng nói:
- Có vị huynh đệ nào có năng lực và sự dũng cảm đứng ra nhận nhiệm vụ đóng ở đỉnh núi phía nam không?
Vẫn không có ai trả lời.
Tằng Củng và Hiên Kiệt nhìn nhau, trên mặt đều có nét tức giận. Đám người này ăn uống đều rất sảng khoái, cầm lấy tiền cũng rất nhanh nhẹn, nhưng khi cần liều mạng lại co cổ rụt đầu.
Sắc mặt Hiên Kiệt sa sầm xuống, đang chuẩn bị nói gì đó, Vũ Phi Phàm đột nhiên nói:
- Ta nhận.
Dương Túc Phong chấn động, Vũ Phi Phàm làm gì có lực lượng vũ trang? Không nghĩ ra Vũ Phi Phàm đã thân mật vỗ vỗ vào vai hắn như muốn chỉ vào hắn, sau đó tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều ở chỗ gặp nạn, để tôi đánh trận đầu, nếu đánh không được thì hãy để huynh đệ khác đến đó. Mọi người nghĩ thế nào?”
Lập tức có người vỗ tay, theo đó tiếng vỗ tay lập tức vang lên dồn dập, rốt cuộc đã có người đồng ý đưa đầu ra trước, thật là tốt quá.
Hiên Kiệt bán tín bán nghi nói: “Minh Phàn huynh đệ, người bên cạnh ngươi là ai? Ta không nhận ra? Không phải ta không tin thành ý của các hạ, chỉ là đỉnh núi phía nam là vị trí trọng yếu, ta phải xác định một chút.”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Tại hạ Đường Túc Xuyên, kiếm ăn ở Tử Xuyên đạo, mặc dù huynh đệ bất tài, nhưng đóng ở trên đỉnh núi thì vẫn có thể. Nếu mọi người lo lắng, thì đừng ngại, cứ an bài vài đội dự bị phía sau là được.”
Bên cạnh có người nói: “Đúng thế đúng thế, cứ để bọn họ ở phía trước, bọn ta sẽ ở sau tùy thời cơ tiếp ứng bọn họ.” Đề nghị này ngay lập tức được mọi người hưởng hứng, có rất nhiều người phụ họa theo.
Hiên Kiệt liếc mắt nhìn mọi người với vẻ khinh bỉ, khinh thường nói: “Đã như vậy, đỉnh núi phía nam sẽ do Đường huynh đệ đánh trận đầu. Đường huynh đệ, Minh Phàn huynh, các ngươi đến nơi này một chút, ta và các ngươi có việc cần thương lượng.”
Minh Phàn kéo Dương Túc Phong đến ngồi bên cạnh Hiên Kiệt, Tằng Củng lập tức lệnh cho người rót rượu, tự mình kính Dương Túc Phong và Minh Phàn một chén.
Tiếp theo Hiên Kiệt tuyên bố vị trí phân bố đóng giữ của các lực lượng vũ trang khác, cơ bản cũng đều là ở miệng chữ U, chuyên môn tiêu diệt những địch nhân đã lọt lưới, đó là trường hợp địch nhân có thể vượt qua được phòng thủ ở hai đỉnh núi nam bắc. Loại nhiệm vụ này nhanh chóng được mọi người hoan nghênh, tất cả đều vỗ ngực cam đoan sẽ không để cho một tên phỉ đồ Nguyệt Quang Lang nào trốn thoát, sẽ khiến chúng chết tất cả ở nơi này, từng câu từng chữ nói ra đều tràn ngập nhiệt huyết sôi trào, cơ hồ quên đi toàn bộ bầu không khí tẻ nhạt khi nãy.
Hiên Kiệt không thèm che giấu sự khinh bỉ của mình dành cho họ, trở lại vị trí của mình, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật!”
Dương Túc Phong không lên tiếng.
Vũ Phi Phàm lại thản nhiên nói: “Hiên Kiệt huynh, nói vậy thì ngươi cũng biết là tại thời loạn thế này, có súng sẽ làm vua. Nếu chỉ vì nhất thời xúc động mà đem tất cả người của mình đi nộp mạng, tựa như hổ xuống đồng bằng bị người khinh khi, thì đó dường như không phải là hành vi của người thông minh cho lắm.”
Hiên Kiệt lạnh lùng nói: “Nếu ham sống sợ chết thì cần gì phải đến đây?”
Tằng Củng tựa hồ không nghĩ đến điều đó nhiều, chạy đi xoa dịu hiện trường, nâng chén kính tửu, hào khí của yến hội lại trở nên nhiệt liệt, duy chỉ có một mình Hiên Kiệt lạnh lùng ngồi một chỗ nhìn người xung quanh một cách khinh bỉ. Yến hội kết thúc, Dương Túc Phong được Hiên Kiệt đưa cho một tấm bản đồ quân sự, sau đó cùng Vũ Phi Phàm trở lại doanh trại.
“Phi Phàm huynh, ngươi muốn ta đi đánh trận đầu có đúng là có mục đích khác hay không?” Ánh mắt Dương Túc Phong lấp lánh nói.
“Ảnh hưởng của Tằng gia ở Trinh Xuyên đạo không dưới Tài gia ở Cao Dương phủ, nhưng so về phương diện ảnh hưởng đến triều đình thì còn vượt qua Tài gia, huynh quan hệ tốt với Tằng Củng thì sẽ rất tốt cho huynh. Hơn nữa, trận đánh này nếu thành công thì huynh cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tại Trinh Xuyên đạo, đối với việc tiến chiếm nơi này về sau cũng có hỗ trợ rất lớn.” Vũ Phi Phàm nói thẳng ra. Vô luận đi đến đâu hắn cũng vẫn có bộ dáng điềm tĩnh thanh nhã như thế, càng khiến cho Dương Túc Phong thêm ngơ ngẩn.
Dương Túc Phong đem bản đồ quân sự giao cho Tang Cách đi an bài cho đơn vị quen thuộc địa hình ở đỉnh núi phía nam, nơi nào cần tăng quân số, cần đặt trạm gác, sau đó ngồi xuống nói: “Ta đã gặp phải mai phục!” Sau đó đem chuyện Bàn Long cốc ra nói cho hắn nghe.
Vũ Phi Phàm xúc động, kinh ngạc nói: “Đường Tư và Điệp Phong Vũ muốn đối phó ngươi?”
Dương Túc Phong miễn cuỗng gật đầu.
Vũ Phi Phàm cau mày, trầm tư một lúc mới chậm rãi nói: “Đường Tư thì cũng không nói làm gì, nhưng Điệp Phong Vũ thì thật sự khó đối phó. Ảnh hưởng của Nhạc Thần Châu đối với quân đội Đường Xuyên thực sự quá lớn, khiến cho trên người Điệp Phong Vũ cũng trở nên quang hoa sáng lạn, hoàng đế Đường Minh đối với nàng ta cũng có ấn tượng rất tốt, từng có ý muốn thu nàng ta vào hậu cung, chỉ là sau đó cố kỵ quân đội bất mãn nên mới thôi, bất quá sự sủng ái của hắn đối với Điệp Phong Vũ chỉ có tăng chứ không có giảm…đây thực sự là một vấn đề.”
Dương Túc Phong chỉ biết cười khổ, chính mình cũng thực sự không biết Điệp Phong Vũ lại khó giải quyết như thế.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
1 chương
72 chương
37 chương