Gần như tất cả các chiến sĩ đều thảng thốt, vũ khí trong tay bất giác lơi lỏng. Nhưng họ mau chóng phát hiện, đám quan binh này rõ ràng không có ý tốt, vũ khí trong tay dưới ánh lửa ánh lên rất rõ, người nào người nấy sặc mùi sát khí. Vì thế bọn họ ko do dự cầm chặt vũ khí, ngắm chuẩn đám người này. Tang Cách ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ muốn gì? Tần Tiêu Đình định làm gì đây?” Dương Túc Phong cười gằn: “Không phải Tần Tiêu Đình mà là bộ đội của Mai Cáp Đức. Chuẩn bị chiến đấu!” Nham Long lẩm bẩm: “Bọn họ đều là biên phòng quân, vì sao lại tấn công chúng ta?” Dương Túc Phong nói như đinh đóng cột: “Bất luận là ai, chỉ cần muốn bất lợi cho chúng ta thì đó là kẻ địch!” Tiếp theo mệnh lệnh ngắn gọn của Dương Túc Phong, chiến sĩ vòng ngoài nổ súng, nhưng loạt đạn này bắn lên trời, đồng thời Tang Cách cao giọng quát to: “Người phía trước, lập tức dừng lại, thông báo thân phận trước…” Không có tiếng hồi đáp. Tang Cách phất tay xuống, mưa đạn rào rào bay tới, biên phòng quân đi hàng đầu liên tiếp ngã xuống. Thế nhưng bọn chúng vẫn hùng hổ tiến lên, tốc độ càng nhanh, người cũng càng đông, tưởng chừng muốn bẻ gãy phòng tuyến Lam Vũ quân trong nháy mắt. Bọn chúng huy động Viên nguyệt loan đao, đạp lên xác đồng bọn, từng bước từng bước áp sát Lam Vũ quân, miệng hò hét: “Giết giết giết!” Dương Túc Phong từ sau nham thạch nhìn ra, địch nhân ước chừng một ngàn người. chỉ có ba phần tư là quân chính quy, một phần tư còn lại ăn bận lung tung, chắc là nhân mà do Tiết Phức tập hợp. Tuy đã dự đoán được Tiết Phức có thể gây bất lợi với mình song Dương Túc Phong có điểm không hiểu, Mai Cáp Đức vì cớ gì lại dốc sức muốn tiêu diệt mình. Theo lí mà nói, bản thân Dương Túc Phong chưa từng quen biết Mai Cáp Đức, không thể nói là vì ân oán cá nhân. Điều động cả một lượng lớn biên phòng quân thế này hình như không cần thiết. Bất quá, thời điểm này, hắn cũng không hơi đâu mà truy vấn tới tận ngọn nguồn gốc rễ, chỉ chăm chăm đẩy lùi địch nhân. Mấy chiến sĩ Cung Đô quay quanh pháo cối, chuẩn bị khai hỏa nhưng bị Dương Túc Phong ra hiệu ngăn lại: “Đạn pháo không nhiều, phải để dành, sẽ có lúc dùng!” Nói chưa dứt, kẻ địch đã tiến vào tầm bắn tốt nhất. Vì thế hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, tiện tay bóp cò. Một tên giáo úy biên phòng quân vừa tới được chiến hào, chưa kịp quan sát tình hình trước mắt đã trúng đạn vào đầu, cơ thể theo bản năng ngã ngửa ra sau, sau đó rớt xuống chiến hào. Để phòng ngừa kẻ địch tấn công, công sự trong Bàn Long cốc hết sức đầy đủ, chiến hào thừa sức ngăn kị binh, nói gì đến bộ binh? Bị chiến hào dày đặc ngăn cản, tốc độ tiến quân của địch nhân chậm lại, tạo cơ hội hiếm có cho Mễ Kì Nhĩ nã đạn. Trong tiếng súng vang rền, cứ mỗi tên vừa vượt qua chiến hào lại lặng lẽ ngã xuống. Dương Túc Phong nạp một băng đạn mới, khoan khoái thở phào. Tang Cách trở vô báo cáo tình hình, bồn chồn nói: “Thật kì quái, bọn chúng đã muốn tiêu diệt chúng ta, sao còn để công sự cho ta sử dụng? Không phải là tự làm khó mình sao?” Dương Túc Phong cũng không hiểu, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nghi vấn của Tang Cách rất có lí. Bất kể là Tần Tiêu Đình hay Mai Cáp Đức, muốn mai phục tiêu diệt hắn, trái lại không nên để lại công sự hết sức hoàn hảo trong Bàn Long cốc cho hắn sử dụng. Nếu không nhờ mấy công sự phòng ngự này, Lam Vũ quân khó mà đối phó được với kẻ địch đông nghịt như vậy. Sau một đợt mưa bom bão đạn, Dương Túc Phong ló đầu ra từ sau nham thạch, đứng từ trên nhìn xuống quan sát tình hình song không thấy kẻ địch có bất kì hoạt động gì. Có điều địa thế Bàn Long cốc cực kỳ ghập ghềnh, chỗ ẩn thân rất nhiều. Ngoại trừ khu vực phía trước công sự chừng năm mươi thước đã bị san bằng thông thoáng ra, những chỗ khác địch nhân đều có thể chui vào. Nham Long lẳng lặng tiến lại, vừa tức tối vừa có chút khó hiểu: “Chúng ta va chạm với đám biên phòng quân này lúc nào vậy?” Dương Túc Phong khẽ thở dài, thuật lại một lượt tình hình hội nghị ở phủ Đan Phượng. Tang Cách, Nham Long hiểu ra, nổi giận đùng đùng chửi: “Đồ vô sỉ chuyên môn làm chuyện hạ lưu, vô sỉ! Chúng ta phải cho chúng biết lợi hại, xem lão tử có dễ nuốt vậy không!” Dương Túc Phong nói: “Ta nghĩ, bọn chúng vốn muốn để chúng ta vượt qua Bàn Long cốc, đợi khi chúng ta lơ là cảnh giác, ở nơi trống trải mới tấn công chúng ta. Chừng sau thấy ta cứ ở lì trong này, chúng sốt ruột, đành phải tấn công ở thế bị động. Có điều, ta nghĩ chúng đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, ắt sẽ không dừng tay đâu. Chúng sẽ điều thêm bộ đội vây công…” Trong lúc hắn nói, tiếng súng lác đác vang lên không dừng. Đều là địch nhân nấp sau tảng đá, trong bụi cây tìm cơ hội vượt qua khoảng đất trống. Khổ nỗi khoảng đất đó tới năm mươi mét, lại bị san bằng, không có chỗ nào ẩn nấp được. Thành thử nỗ lực của chúng được đáp lại bằng tiếng súng xé tai, tiếng kêu thảm thiết trước khi biến mất. Trời càng lúc càng sáng, công sự phía ngoài Bàn Long cốc cũng chật ních người. Dương Túc Phong nhìn qua ống nhòm, cơ hồ tới ba bốn ngàn nhân mã, đều là biên phòng quân tinh nhuệ trang phục một màu. Nham Long buông kính viễn vọng xuống, trầm giọng: “Đối phó với chúng ta không phải Mai Cáp Đức, mà là Tần Tiêu Đình. Liên đội bộ binh hạng nặng này chỉ Tần Tiêu Đình mới có, đó là sở thích của y, không đến lúc khẩn yếu quan đầu sẽ không xuất hiện. Mà cũng chỉ có Tần Tiêu Đình mới ra lệnh được cho bọn chúng.” Tang Cách ngó Dương Túc Phong, mặt hắn hình như được đúc bằng sắt. Rất lâu, Dương Túc Phong mới mở miệng, nói từng chữ một: “Không cần biết là ai, muốn lấy mạng ta thì hắn phải bỏ mạng trước!” Tang Cách nhắc nhở: “Hiển nhiên rồi. Nhưng chúng ta đã bị bao vây, phải mau chóng cầu viện mới được!” Dương Túc Phong điềm tĩnh: “Phủ Lệ Xuyên nếu không biết ở đây xảy ra chuyện gì, Chu Đức Uy sẽ không phải là Chu Đức Uy. Viện binh chắc chắn sẽ tới, chúng ta không cần lo lắng. Trước mắt, nhiệm vụ quan trọng là kiên trì phòng thủ ba ngày, chí ít cũng phải hai ngày. Bộ đội của chúng ta đang huấn luyện tại Đông Nhật, cho dù nhận tin lập tức giục ngựa tới đây cũng phải mất một ngày một đêm, chúng ta cần phải giữ vững.” Dưới sự an bài của Dương Túc Phong, phương châm tác chiến và kế hoạch phòng thủ chờ viện binh mau chóng được vạch ra. Nham Long và mấy chiến sĩ nữa phụ trách lo thức ăn và nước uống. Điều khiến mọi người hết sức mừng rỡ là, lúc biên phòng quân trú tại Bàn Long cốc rút lui còn để quên một kho lương và một hồ nước ngọt nhỏ, trữ lượng không nhiều nhưng cũng đủ dùng chừng ba bốn ngày. Nhận được báo cáo, Dương Túc Phong mừng rỡ vô cùng nhưng liền đó lấy làm khó hiểu, rút cuộc là sơ suất hay do có người cố tình làm vậy? Tất cả đạn dư được cất lại. Lần này đến phủ Đan Phượng, hầu như không ai trông mong điều gì, trái lại còn có cảm giác như đi dự Hồng môn yến (yến tiệc nhưng thực chất là cái bẫy – chú giải: ND). Vì thế một trăm hai mươi chiến sĩ phụ trách hộ tống đều trang bị đến tận răng, ngoài vũ khí trong người, lưng ngựa cũng tải thêm bao nhiêu đạn dược. Đáng tiếc là không đủ đạn pháo cối, sau khi kiểm tra lại, chỉ có ba chục phát. “Pháo cối phải dùng đối phó với vũ khí tầm xa của kẻ địch.” Dương Túc Phong nghiêm nghị dặn dò. Mặt trời lúc bình minh đặc biệt rạng rỡ, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp nơi. Chung quanh Bàn Long cốc, rừng cây keo xanh um tùm bị nắng chiếu vào lộ rõ màu xanh mơn mởn. Loài thực vật xanh tốt quanh năm này tận tình phô bày thân mình trước ánh nắng, lờ đi màu máu đỏ thẩm trước mặt. Một tên biên phòng quân cầm cờ trắng xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Túc Phong, chắc là đối phương phái sứ giả đến. Tang Cách ra lệnh cho tiền tuyến tạm thời dừng bắn, để tên sứ giả đàm phán đi vào. Người này trước tiên thông báo thân phận của mình, thì ra là phó quan của Mai Cáp Đức. “Dương Túc Phong các hạ, ta đại diện cho sư đoàn trưởng Mai Cáp Đức, sư đoàn trưởng Tần Tiêu Đình và tân đô đốc khu tự trị Mĩ Ni Tư Tiết Phức đến đây thông báo cho các hạ biết: ta phụng lệnh hoàng đế bệ hạ thần thánh tối cao của đế quốc đến đây tróc nã ngươi về quy án. Ngươi đã bị chúng ta bao vây trùng trùng, lập tức buông vũ khí, giơ hai tay lên trời, dẫn đội ngũ ra khỏi công sự đầu hàng, chờ xử lí sau. Bằng không, ta tiếp tục ra lệnh tấn công, ngươi sẽ phải chịu cảnh ngọc thạch câu phần, không có kết cục tốt!” phó quan của Mai Cáp Đức ngạo nghễ nói. Tang Cách tức giận muốn cho hắn một gậy chết tươi. Dương Túc Phong bình thản: “Sư đoàn trưởng Tần Tiêu Đình cũng đến ư? Ai da, không ngờ có nhiều người muốn dồn ta vào chỗ chết đến vậy!” trong lòng hơi giật mình, Mai Cáp Đức và Tiết Phức muốn đối phó với mình đã đành, sao đến Tần Tiêu Đình cũng có phần vậy? Tên phó quan lạnh lùng: “Dương Túc Phong, ngươi có mười phút suy nghĩ, ta còn phải trở về phục mệnh!” Dương Túc Phong hờ hững: “Không cần mười phút! Ngươi về nói với Mai Cáp Đức và Tiết Phức, câu trả lời của ta chỉ có một, đó là năm chữ: bọn mày đi chết đi!” Tên phó quan quay đầu bỏ đi. Tang Cách cười ha hả: “Mai Cáp Đức và Tiết Phức nghe thấy câu này mặt sẽ vui lắm đây!” Nhưng Dương Túc Phong không cười nổi. 9 giờ sáng, đợt công kích thứ nhất trong ngày bắt đầu, xuất động lại là liên đội bộ binh hạng nặng của Tần Tiêu Đình. Hành động này đã bẻ gãy một chút vọng tưởng cuối cùng của Dương Túc Phong, Tần Tiêu Đình quả thực tham dự vào cuộc công kích này. Trong danh sách chiến đấu của đế quốc, bộ binh hạng nặng chiếm vị trí không nhiều, bởi vì bọn họ chủ yếu dùng để đối phó với kị binh. Song từ khi có nhiều người phát hiện ra, đối phó với kị binh còn có một biện pháp tốt hơn nữa là dùng chính kị binh, địa vị của bộ binh hạng nặng suy yếu dần. Bộ binh hạng nặng đồi hỏi phải nhấc được một thuẫn bài hình thoi nặng ba chục cân, kèm theo hai thanh trường mâu dài hai thước, nặng bốn năm chục cân. Không những đòi hỏi thể lực cực cao mà sức nhẫn nại và ý chí cũng phải gấp mấy lần. Cho nên trong các sư đoàn thường không có biên chế chủng quân này, chỉ có một số không có kị binh lại phải thường xuyên đối mặt với kị binh mới có cơ hội trình diễn phong thái của chủng bộ binh hạng nặng. Sư đoàn Tần Tiêu Đình vốn trú tại Tố Xuyên, chuyên đối phó với kị binh du mục, lẽ dĩ nhiên là có bộ binh hạng nặng.