Lúc này, những tiếng thì thào to nhỏ trong hội trường đã từ từ lắng xuống. Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn, thấy Mai Cáp Đức tỏ ra rất năng nổ, đang thì thầm trò chuyện với Tiết Phức, cứ như cuộc nói chuyện tiến hành suôn sẻ vậy. Hai người đều mỉm cười, ngược lại Tần Tiêu Đình làm thinh không nói, cũng không cười, xem ra chẳng vui vẻ gì. Đợi hội trường hoàn toàn im ắng, người chủ trì hôm nay, Tiết Phức bắt đầu lên bục diễn giả. Rõ ràng tâm tình hắn rất tốt, gương mặt phảng phất đọng một nụ cười không cách nào biến mất, cất giọng êm ái: “Chư vị, tuy hai vị sư đoàn trưởng muốn thống lĩnh quân đội rời bỏ chúng ta, nhưng mà, hoàn toàn không phải là vứt bỏ chúng ta. Vận mệnh Mĩ Ni Tư vẫn còn nằm trong tay chúng ta…” Có người nói nhỏ: “Ta thấy nó nằm trong tay Bộ Thủ mới đúng…” Thanh âm rất nhỏ, không biết là ai nói. Tiết Phức hình như không nghe thấy, tiếp tục rù rì: “Chỉ cần tất cả chúng ta liên hợp lại thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Trước tiên chúng ta không được nản lòng, đừng để lực lượng quân sự của phản quân làm cho sợ hãi. Quân sự không giải quyết được tất cả, công thành chiếm đất chỉ tạo dựng uy thế nhất thời, không thể duy trì lâu dài. Trái lại, chỉ cần tất cả mọi người ngồi đây, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tìm ra một con đường mà tất cả mọi người đều chấp nhận được, đồng thời với kết cấu này mỗi người đều có thể tự mình thực hiện…” Dương Túc Phong nghe thấy có người khều nhẹ sau lưng mình, quay đầu lại, phát hiện một thanh niên chỉ vào Tiết Phức, sau đó chĩa thẳng ngón tay giữa, tỏ ý khinh miệt. Dương Túc Phong cười, tỏ vẻ tán đồng thuyết giáo của hắn. Tiết Phức lặp đi lặp lại những câu đó, dùng đủ thứ ngôn từ hoa mỹ, mô tả khả năng chung sống hòa bình với phản quân. Nhưng dường như hắn quên mất một điểm cực kỳ quan trọng, liệu phản quân có chịu ngồi xuống đàm phán với hắn không? Đương nhiên, rồi sẽ có ngày phản quân ngồi lại đàm phán với hắn, chỉ có điều khi đó đôi bên đều đã gánh tổn thất nặng nề. Thanh niên bí ẩn ngoắc ngoắc tay với Dương Túc Phong: “Dương công tử, chúng ta trò chuyện có được chăng?” Từ đầu Dương Túc Phong đã thấy ngán ngẩm, giờ nghe được lời đề nghị thế này, vui vẻ đồng ý ngay, đứng dậy rời khỏi băng ghế. Song do hắn đứng dậy vội vã, ghế bật lại quá nhanh phát ra tiếng động rõ to, làm tất cả đều chú ý đến hắn. Tiết Phức đang thao thao bất tuyệt cũng bị hắn làm ngắt ngang, nhìn hắn chòng chọc đầy bực tức. Dương Túc Phong trơ mặt không nói, quay lưng bỏ đi, còn nghe tiếng Tiết Phức léo nhéo đằng sau: “Hội nghị hôm nay liên quan đến tương lai sau này của các vị, xin hãy tự trọng, chú ý thân phận!” Dương Túc Phong ra khỏi hành cung, tức thì cảm thấy không khí thoáng đãng hẳn, người nhẹ nhõm rất nhiều. Thanh niên bí ẩn cũng đi theo sau hắn, bình thản nói: “Dương công tử, ta từng đến cảng Bà Châu, cũng nắm được tình hình lực lượng hải quân của Dương gia các vị. Thẳng thắn mà nói, sử dụng chiến hạm Long Nha tranh giành địa vị trên biển Ni Tư không phải không được nhưng sẽ rất khó khăn. Hải chiến hiện nay, không có chiến hạm chủ lực là chuyện không thể. Dương công tử muốn thành đại nghiệp, phải nhanh chóng xây dựng đội hình chiến hạm cho mình.” Dương Túc Phong ra đây vì muốn biết thanh niên này hiểu biết về hải quân đến đâu, nhưng nghĩ hoài cũng không ra y là thần thánh phương nào. Còn trẻ tuổi mà lời lẽ quả đoán như thế, khiến người ta cảm thấy tin tưởng. Dương Túc Phong không biết vì sao hắn lại muốn nói chuyện thẳng thắn với y, thành thử không hề dè chừng, đáp ngay: “Huynh đài, không phải ta không muốn chế tạo chiến hạm, có điều tạm thời ta chưa có năng lực đó. Dương gia chúng ta cư ngụ tại đó, tuy dựa vào biển nhưng nguy hiểm trước mắt lại đến từ đất liền, không chỉ phía đông, phía nam mà có lẽ cả phía bắc nữa. Ta phải đảm bảo lực lượng quân sự trên lục địa đủ năng lực ứng phó địch nhân mới có thời gian phát triển hải quân. Ta cũng biết tầm quan trọng của hải quân nhưng thực sự bây giờ chưa đủ năng lực.” Nói xong, hắn không nhịn được hỏi tiếp: “Huynh đài, huynh đã biết tên ta, vậy ta có thể biết huynh tên gì không?” Thanh niên bí ẩn hững hờ đáp: “Huynh kêu ta là Minh Phàn là được rồi!” Dương Túc Phong nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ từng có người trẻ tuổi nào tên Minh Phàn, nghĩ bụng chắc là tên giả. Vì thế hắn cũng ý tứ không hỏi thêm, cứ kêu y là Minh Phàn. Minh Phàn ngạo nghễ chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Dương Túc Phong, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ta cả gan hỏi một câu, Dương công tử, huynh có quyết tâm tranh giành thiên hạ hay không?” Dương Túc Phong khẽ giật mình. Trực giác mách bảo hắn Minh Phàn chắc chắn không đến đây để thảo luận mỗi chuyện hải quân đơn giản vậy được, quả nhiên không sai. Vì thế trấn định tâm thần, mặt không đổi sắc nói: “Minh Phàn huynh đệ nói đi đâu vậy? Dù ta có năng lực, sao có quyết tâm như thế được? Mà nói có quyết tâm thì sao chứ, không có thực lực chẳng phải là tự tìm đường chết sao?” Minh Phàn không thèm để ý nét mặt thay đổi của Dương Túc Phong, ngạo nghễ nói tiếp: “Mĩ Ni Tư hiện giờ đã mất người khống chế, từ trên xuống dưới bất quá là anh tranh tôi đoạt, cá lớn nuốt cá bé, mạnh thì làm vua. Bề ngoài xem ra sáng lạn, bất quá bên trong đã thối nát hủ bại tột độ, thời kì thay đổi triều đại đã tới rồi. Dương công tử, huynh muốn tranh đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn của thiên hạ, không thể không trọng dụng hải quân. Mĩ Ni Tư tọa lập đơn độc ở hải ngoại, hải quân không mạnh không thể đưa công tử vào đất liền. Công tử có hiểu không?” Dương Túc Phong cười khổ, thở dài đáp: “Minh Phàn, ta không muốn gạt huynh. Nếu nói ta không có lòng là lừa dối huynh. Ai lại muốn vận mệnh của mình bị người khác chi phối? Ai lại không muốn làm một vĩ nhân thời đại chứ? Có điều, ta là một người thực tế, ta tự biết mình có năng lực thực hiện hay không. Ta không nghĩ nhiều nghĩ xa vậy được, còn phải cân nhắc lực lượng của ta rồi mới đưa ra quyết định. Tục ngữ nói, có bao nhiêu gạo nấu bấy nhiêu cơm, lỡ đâu cơm nở quá nhiều sẽ biến thành cháo, chừng đó đúng là được một mất mười. Bất quá, huynh có cao kiến gì về việc kiến thiết hải quân, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.” Minh Phàn lắc đầu: “Ta chỉ có sách lược hải chiến để giành trung nguyên, đoạt thiên hạ. Nếu công tử không có bụng đó, có nghe cũng bằng thừa. Thôi bỏ đi!” nói xong, không lí gì đến Dương Túc Phong nữa, quay lưng bỏ đi. Dương Túc Phong ngẩn ra, liền cảm thấy hối hận. Một nhân tài thế này sao lại để vuột mất chứ, định kêu y quay lại, lời ra đến miệng đã vội thu về vì hắn nhác thấy một viên quan biên phòng quân đang đi tìm mình, từ xa đã vẫy tay ra hiệu cho hắn quay lại hồi trường. Dương Túc Phong trở vào hội trường, thấy mọi người đang tập trung lắng nghe. Tiết Phức hoa chân múa tay, nói như rồng bay phượng múa: “...Dương Xuyên đạo, phủ Mễ Đan, Lữ Chấn Vũ huynh đệ hài lòng chứ? Cam Xuyên đạo, phủ Uông Đan,...” ở trên y văng nước miếng tung tóe, ở dưới mọi người cắm đầu cắm cổ khoanh bút gạch trên bản đồ, cẩn thận ghi chú, kí hiệu trên đó. Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe Tiết Phức hô lớn: “còn như Tử Xuyên đạo, tôi nghĩ giao cho Dương Túc Phong huynh đệ là yên tâm nhất...” Dương Túc Phong không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cau mày hỏi: “Cái gì mà giao Tử Xuyên cho ta?” Tiết Phức cười ha hả, đắc ý nói: “Vậy mới nói các vị đừng bỏ đi, bằng không chẳng được lợi gì đâu. Ta vừa mới nói, Tử Xuyên đạo giao cho Dương gia các vị, huynh đệ các người muốn làm sao đó thì làm.” Dương Túc Phong ngờ vực nhíu mày, không nói lời nào, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn đám người tay cầm bản đồ Mĩ Ni Tư. Trên đó sớm đã bị họ vạch xanh xanh đỏ đỏ, rất nhiều kí hiệu là tên các lãnh chúa, trên cùng bản đồ là sáu chữ lớn: khu tự trị Mĩ Ni Tư! Hắn giật mình, Mĩ Ni Tư lại muốn tự trị sao? Tiết Phức hừng hực khí thế, lặp lại kế hoạch của mình lần nữa. Hình như hắn cực kỳ thỏa mãn với kế hoạch này, vì thế diễn đạt trầm bổng, rõ ràng mạch lạc, rất hấp dẫn, khiến người chung quanh nghe lại lần hai vẫn không cảm thấy chán. Trong tưởng tượng của hắn, Mĩ Ni Tư tự trị là kết cục tất yếu, vì thế thành lập khu tự trị Mĩ Ni Tư cũng là chuyện thuận lí thành chương. Sau khi thành lập, khu tự trị Mĩ Ni Tư sẽ hoàn toàn thay đổi mối quan hệ phụ thuộc với triều đình đế quốc trước mắt. Nói một cách đơn giản, Mĩ Ni Tư sẽ không trở thành một tỉnh của Đường Xuyên nữa, cũng giống như Bát đạo liên minh. Tuy trên danh nghĩa vẫn tuân phục lãnh đạo tối cao là hoàng đế Đường Xuyên, thực tế hoàng đế đế quốc không có quyền can thiệp vào chuyện ở đây, quyền lực đều nằm trong tay khu tự trị. Đối với Mĩ Ni Tư nói chung, quyền khống chế nằm trong tay đô đốc. truyenonline.vn Đương nhiên, để phân chia quyền lực, các đạo các phủ cũng sẽ được hưởng quyền tjw trị thực sự, có điều họ phải chịu sự quản lý của đô đốc. Để lấy lòng đại biểu tham dự, Tiết Phức đã dày công chuẩn bị rất chu đáo. Như bọn Lữ Chấn Vũ đã bị mất lãnh địa từ lâu đều được y hào phóng an trí cho lãnh địa mới, hơn nữa còn ở khu vực cách xa tiền tuyến, Dương Xuyên đạo, phủ Mễ Đan. Những người ủng hộ y, cũng được y an bài tại Dương Xuyên, Cam Xuyên, hai nơi ấy tạm thời yên ổn nhất. Duy có Dương Túc Phong, bị y bố trí cho Tử Xuyên. Tuy hắn được quyền quản lý cả Tử Xuyên đạo nhưng lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đông bắc là ba vạn quân khăn hồng Ma Ni giáo, phía đông là mười vạn “Trung nghĩa cứu quốc quân” của Bành Việt, bất kì lúc nào cũng có thể bị diệt vong. Dương Túc Phong không nén được nhíu chặt lông mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang phân chia phạm vi thế lực?” Tiết Phức tựa hồ có ý trào phúng, thản nhiên cười: “Dương huynh đệ quả là người thông minh, đúng là như thế. Tử Xuyên đạo đã được hào phóng cấp cho Dương gia các ngươi, huynh đệ các ngươi phải ưu ái, bảo hộ, gìn giữ nó thật tốt...” Dương Túc Phong tức giận cắt ngang: “Ngươi bằng vào cái gì mà dám phân chia thế lực?” Tiết Phức sầm mặt không đáp, Mai Cáp Đức dửng dưng nói: “Dựa vào quyền lực ta giao cho y, dựa vào quyền đế quốc giao cho y. Sao, ngươi thấy chưa đủ à? Một Tử Xuyên đạo còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn chỗ nào nữa?” Dương Túc Phong hít mạnh một hơi, trở về ghế ngồi. Tiết Phức xua tay ra ý ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hào hứng nói tiếp: “Được rồi, được rồi, kế hoạch an trí mới quyết định vậy đi. Sau này mọi người quản lý khu vực của mình, người mình cho tốt...”