Giang sơn mĩ sắc

Chương 251 : Phá vây

Khi Trương Tu Đà thở dài, tràn đầy tịch mịch, La Sĩ Tín ở một bên muốn an ủi, nhưng lại thôi. Trương Tu Đà xem ra mệt chết được, hắn cũng như thế, hắn mười bốn tuổi nhập ngũ tới nay, vốn tràn ngập hào tình, tưởng bằng một thân bản lãnh, sát tặc bảo gia, sáng lập sự nghiệp. Nhưng chinh chiến nhiều năm, tặc càng diệt càng nhiều, gia hương lại càng phiền loạn, thân nhân bằng hữu ngày xưa biến thành giặc không ít, có những người thậm chí cùng hắn trở mặt thành thù, xem hắn là đại địch. La Sĩ Tín đột nhiên có chút mất mác, không biết mình mấy năm nay làm là có ý nghĩa gì, hắn có thể kiên trì đi theo Trương Tu Đà, đã không vì Đại Tùy, bất quá chỉ là vì ân tri ngộ của Trương Tu Đà. Không có Trương Tu Đà, cũng sẽ không có La Sĩ Tín hôm nay! Nhìn thấy cảnh Trương Tu Đà đứng nhìn vực sâu, La Sĩ Tín đột nhiên muốn hỏi, Trương tướng quân có phải cũng có suy nghĩ như thế không? Trương Tu Đà thực trung, tức trung với Dương Quảng, cũng trung với Đại Tùy. Dương Quảng là người có nghi tâm rất nặng, đối với người nắm đại quyền trong lòng luôn có kiêng kị, từ Dương Tố cho đến Lý Mẫn, Dương Quảng tại vị hơn mười năm, giết quyền thần trọng thần tuyệt đối không dưới mười người, chỉ cần đối với giang sơn của hắn có sự uy hiếp, Dương Quảng sẽ không chút do dự mà diệt trừ, sẽ không chút bận tâm về thân tình, Tiêu Bố Y chính là một minh chứng trong đó, tuy nói hắn cũng là thân thích của Dương Quảng. Nhưng trên đời này nếu nói còn có một người không bị Dương Quảng cố kỵ, thì đó chính là Trương Tu Đà, đây cũng tuyệt đối là một dị số của Đại Tùy. Trương Tu Đà tay nắm binh mã, chưởng quản mười hai quận Hà Nam quan lớn tới trời, mà thật ra không chỉ là mười hai quận Hà Nam, cho dù hắn dẫn binh đánh đến các quận Hoài Bắc, bách quan nhìn thấy hắn cũng tất cung tất kính. Quan chức của hắn có lẽ không bằng thấy quý trong triều, nhưng quyền lợi của hắn cho dù thất quý trong triều cũng không bì kịp. Nhưng Dương Quảng đối với hắn cho tới bây giờ chưa từng sinh ý nghi kỵ, quyền lợi trao cho hắn chỉ có càng lúc càng lớn. Sĩ có thể chết vì người tri kỷ, Trương Tu Đà cho tới bây giờ cũng chưa từng phụ sự coi trọng của Dương Quảng. Hắn chinh chiến lâu năm, chưa bao giờ bại qua, Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Nam, Hoài Bắc đạo phỉ các nơi nghe được tiếng Trương Tu Đà liền biến sắc, nhìn thấy cờ Trương Tu Đà, là nhìn hướng gió mà chạy. Đạo phỉ hoành hành, thay nhau nổi lên liên miên không ngớt, chết ở trong tay Trương Tu Đà cũng không thể đếm xuể. Nhưng Trương Tu Đà dù sao cũng là người, hắn không phải là thần. Đại Tùy hiện tại loạn tuyệt không phải một mình hắn là có thể bình định. Căn cơ không ổn, mặc cho hắn có thủ đoạn như thần cũng là khó có thể vãn hồi. Khi biết Tiêu Bố Y thanh danh nổi lên, Trương Tu Đà rất là vui mừng, hắn hy vọng mình có thể cùng Tiêu Bố Y liên thủ bình loạn. Nhưng khi biết Tiêu Bố Y là thiên cơ, hắn chỉ có thể cảm khái tạo hóa trêu người, nếu Tiêu Bố Y thực chính là thiên cơ, thanh danh càng nổi thì đối với Đại Tùy lại càng có hại! Trương Tu Đà không muốn giết lầm loại tướng tài khó được này, cho nên mới thiết hạ khảo nghiệm, chỉ hy vọng Tiêu Bố Y cùng thiên cơ không có quan hệ, cùng Thái Bình đạo không có quan hệ. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tiêu Bố Y biết văn tự trên thiên thư, hắn đã giương cung bắn tới không chút do dự, trong mắt hắn, Thái Bình đạo đồ đối với giang sơn các triều chỉ có làm hại, tru sát không có thương lượng. Nhưng hắn vẫn xem thường Tiêu Bố Y, xem thường bá lực của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y có được thanh danh to lớn, lại dễ dàng bỏ qua không chút do dự, Tiêu Bố Y đương nhiên cũng đối với hắn có sự cảnh giác, thích khách phục kích đã chứng minh điểm ấy. Tiêu Bố Y có thể trốn, là ở chỗ hắn có thể dứt khoát dứt bỏ rất nhiều thứ. Người này về sau, tuyệt đối là tâm phúc đại họa của Đại Tùy. Tiêu Bố Y thua mà chạy trốn, nhưng Trương Tu Đà hắn cũng không có thắng được cái gì. Nghĩ vậy Trương Tu Đà lại thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ sầu khổ, gió núi càng lạnh, bóng đêm càng dày. Khi Tiêu Bố Y từ trên vách núi nhảy xuống, cũng hoảng sợ, tuy hắn cảm thấy nữ tử ăn cơm trắng trước mắt sẽ không hại hắn, nhưng sự sợ hãi khi từ trên cao nhảy xuống, thực sự là ít có người có thể thừa nhận được. Hắn không nghĩ đến mình có thể có lúc cùng nữ tử này liên thủ, nữ tử này khi tập kích tại Lạc Thủy, hắn cùng nàng ta là kẻ địch sinh tử. Nhưng thế sự thường thường xảo diệu như thế, nữ tử áo đen này lại chủ động tìm tới cửa, ngay vào ngày Địch Vô Song ám sát hắn. Sự tình tiếp được đều là âm thầm mưu tính, tất cả mọi chuyện chỉ có hắn cùng nữ tử áo đen mới rõ ràng. Bọn họ thật sự không tính là thân mật, chỉ bởi vì quan hệ hợp tác mới đi cùng một chỗ, Tiêu Bố Y thích gọi nữ tử này là ăn cơm trắng, bởi vì hắn phát hiện nữ tử này yêu cầu rất là đơn giản. Mỗi bữa cơm bình thường đều là cơm trắng với chút đồ ăn là được. Nàng ta ăn cơm mỗi bữa đều rất cẩn thận, nhai chậm nuốt kỹ, một hạt cơm cũng không lãng phí, giống như không có lần sau vậy. Quan hệ của bọn họ thật sự không tính là thân mật, nhưng trước mắt xem ra không thể thân mật hơn, Tiêu Bố Y ôm chặt eo của nữ tử, rơi xuống trong không trung, sự kích thích này thật sự là Tiêu Bố Y chưa từng gặp. Tiêu Bố Y nhìn như quan tâm, nhưng vẫn dấu diếm cảnh giác, lưu ý động tĩnh của nữ tử. Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, nhu nhược như không xương, khi Tiêu Bố Y ôm nữ tử xem ra thực không có phản đối. Đương nhiên không phản đối cũng không có nghĩa là tán thành, cũng có hương vị bất đắc dĩ. Nữ tử ánh mắt lạnh lùng, cau mày, sau lớp khăn che mặt mơ hồ đang cắn môi. Nữ tử bịthương thật sự không nhẹ, nhưng nàng cũng tính tuy bại mà vinh. Khắp cả thiên hạ người có thể làm Trương Tu Đà bị thương, thật sự cũng không có mấy, nàng lại đâm trúng Trương Tu Đà một kiếm, nhưng trả giá cũng thảm trọng. Trương Tu Đà dù sao cũng bất phàm, một tiễn bắn ra, nữ tử vì cầu giết Trương Tu Đà, mạo hiểm một kích, lại bị mũi tên bắn thủng cánh tay, máu tươi đầm đìa. Khi đâm trúng Trương Tu Đà, lại bị Trương Tu Đà đánh trúng một chưởng, gân cốt nửa người như muốn đứt gãy hết cả, hiện tại đã không thể nhúc nhích. Trương Tu Đà bị hai người công kích, dưới sự phân tâm đã xuất ra hết toàn lực, lực của một đôi bàn tay cũng có thể khai bia phá thạch. Nàng chỉ còn một cánh tay có thể động, trong ngực phiền muộn chết được, nếu không phải tu luyện khắc khổ, hơn nữa Tiêu Bố Y liều mạng giúp đỡ, nàng nói không chừng đã chết ở dưới tay Trương Tu Đà. Nhưng Trương Tu Đà bất quá chỉ bị thương nhẹ mà thôi, Trương Tu Đà là cao thủ đệ nhất Đại Tùy, tuyệt không phải giả. Tuy chỉ một tay, nhưng nữ tử cũng không ở không, rúc vào trong lòng Tiêu Bố Y, trên đường rơi xuống hai mắt nhìn không chớp, đột nhiên ra tay, một sợi tơ màu đen bay ra, quấn quanh một cay tùng nhỏ mọc ở trên vách núi. Tợi sơ giống như lụa, nhưng lại cực kỳ bền chắc, vẫn không bị đứt, nhưng cây tùng nhỏ cũng chịu không được sức rơi của hai người, răng rắc mà gãy ngang. Nhưng thế rơi của hai người cũng đã chậm lại, nữ tử rung tay chấn bay đoạn tùng gãy, cổ tay lại vung lên, lại cuốn lấy một cây khác, cây lại gãy, thế rơi của hai người lại chậm đi vài phần. Trên đường những cây như vậy cũng không ít, mọc bám từ trên vách đá, nữ tử khi cuốn lấy thân cây thứ ba, tay dùng sức, đã hướng tới gần vách đá. Thế đi của hai người cũng gấp, Tiêu Bố Y vẫn sức nơi tay để tiếp sát vách đá, khi nữ tử thu sợi tơ lại, Tiêu Bố Y đã lựa chọn chỗ đá nhô ra, ôm nữ tử dựa vào vách mà đứng, tuy hiểm ác, lại tạm thời thoát ly nguy hiểm. "Xem ra chúng ta phối hợp coi như không tệ" Tiêu Bố Y cười nói. Nữ tử áo đen lạnh lùng nói: "Ngươi còn có tâm tình đùa giỡn sao?" Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn chung quanh, "Sầu cũng một ngày, cười cũng một ngày, một khi đã không chết, luôn là chuyện đáng giá may mắn nhất". Nữ tử áo đen chỉ ngón tay, "Nơi đây có thể đi xuống". Tiêu Bố Y nhìn lại, phát hiện vách núi bên trái có một chỗ nứt, bị mưa gió sói mòn đã lâu, tạo thành một kẽ nứt thật dài, miễn cưỡng có thể leo xuống được, liền gật gật đầu, thả người nhảy qua, tay như móc câu, bám chặt vào nham thạch, theo khe hở mà nhanh chóng leo xuống. Cát đá lóc tóc rơi xuống, Tiêu Bố Y ôm một người, cố hết sức cẩn thận. Nữ tử áo đen chỉ nhìn hắn, tùy ý để Tiêu Bố Y ra tay, đột nhiên hỏi, "Ngươi không hận ta?" "Hận cô làm cái gì?" Tiêu Bố Y thầm nghĩ sớm đến đáy cốc, rồi tìm đường mà chạy, hắn tạm thời không muốn gặp lại Trương Tu Đà. "Ta hại ngươi từ Đại tướng quân trở thành bị đuổi giết, từ thân cực phẩm cho đến hai bàn tay trắng, ta nghĩ ngươi sẽ hận ta". Tiêu Bố Y cười cười, "Ta vốn chính là hai bàn tay trắng, hiện tại thêm cô nữa, cuối cùng cũng có chút thu hoạch". Nữ tử áo đen cũng không nói gì nữa, Tiêu Bố Y tay chân đều dùng, khi leo xuống phía dưới thì mỏi mệt không chịu nổi, nhưng sau khi điều tức một chút, thì cảm thấy chạy trốn cũng không thành vấn đề, quay đầu nhìn về phía nữ tử áo đen nói: "Ăn cơm trắng, cô muốn chạy một mình, hay là cùng ta chạy trốn trước". Nữ tử sau khi xuống đáy cốc đã sớm thoát ly khỏi vòng tay của Tiêu Bố Y, hơi có chút hương vị qua cầu rút ván, nghe được Tiêu Bố Y hỏi, trầm ngâm rồi trả lời: "Trước chạy cùng ngươi cái đã, ta chỉ sợ Trương Tu Đà đến đây, ta độc mộc khó chống". "Có thêm ta cũng không chống được" Tiêu Bố Y cười khổ, rồi phân biệt phương hướng, nữ tử chỉ tay nói: "Trong này có ba lối có thể rời núi. Một là hướng bắc, nhưng đến Hồng Trạch hồ, một là hướng đông, tiến đến Đông hải, còn lại là hướng tây. Trương Tu Đà tuy là thần dũng, cho dù hắn có thể đi đường vòng tới, nhưng dù sao cũng không có thuật phân thân, cho dù đuổi theo, cũng chỉ có thể chọn một trong ba lối". "Cô đề nghị đi lối nào?" Nữ tử áo đen trầm ngâm, "Hướng bắc qua Hồng Trạch hồ có trọng binh Dương Nghĩa Thần, Trương Tu Đà trấn thủ, hắn sẽ không nghĩ chúng ta sẽ đi, chúng ta không bằng ngược lại đi lối này, lập tức đi hướng bắc rồi tính sau". Tiêu Bố Y gật đầu, "Ta chuẩn bị đi hướng tây, những chuyện mà cô nghĩ, Trương Tu Đà quá nữa cũng sẽ nghĩ đến. Hướng bắc sẽ cực kỳ hung hiểm". Nữ tử áo đen thản nhiên nói: "Tiêu Bố Y, ngươi quá tự phụ rồi". "Ta đây chính là cẩn thận, nói như thế nào cũng không phải là tự phụ, đi thôi" Tiêu Bố Y đưa tay ra đỡ. Nữ tử áo đen hất tay Tiêu Bố Y ra, cũng lập tức nhằm hướng Tây mà đi, Tiêu Bố Y cười cười đi theo phía sau. Nữ tử áo đen tuy đối với hắn bất mãn, những vẫn lựa chọn đề nghị của Tiêu Bố Y. Hai người ra cửa cốc, ra ngoài dự kiến chính là không có Trương Tu Đà ngăn đón, nữ tử áo đen dừng bước lại, nhíu mày hỏi, "Hiện tại như thế nào đây?" "Đi Thanh thủy độ" Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Chúng ta từ đây theo đường trong mà đi, tạm thời tránh né". Nữ tử áo đen không có ý kiến, sau khi phân biệt phương hướng, nhằm hướng tây nam mà đi tới, Thanh thủy độ nàng cũng biết, đó là một nhánh của Hoài Thủy trước khi nhập vào Hồng Trạch hồ, ở hướng tây nam. Nàng bị thương khá nặng, bước chân thiếu đi sự nhẹ nhàng vững vàng lúc trước, chỉ là trong quá trình đi, người dần dần đứng thẳng lại, bước chân cũng từ lảo đảo trở nên vững vàng hơn, đi thêm một đoạn thời gian, ngoại trừ thân mình có chút cứng ngắc, thì bước chân đã nhìn không ra bộ dáng bị thương. Tiêu Bố Y trong khi đi cũng điều tức. Hắn tập luyện Dịch Cân kinh tới nay, vô luận đứng, ngồi, đi lại đều có thể điều tức vận khí, tuy bị Trương Tu Đà hai lần đánh ói máu, nhưng từ đỉnh núi rơi xuống, đến khi đi ra khỏi cốc, tuy mệt mỏi, nhưng sự khổ luyện trong hai năm đã có tác dụng. Sau một lúc lấy hơi lại, thì đã tinh lực mười phần, nghe được tiếng bước chân của nữ tử áo đen dần dần biến nhẹ nhàng hẳn lên, Tiêu Bố Y thầm nghĩ, công phu của người này còn trên cả mình, nói vậy cũng là phương pháp nào đó. "Sau khi vòng qua ngọn núi này, phía trước chính là Thanh thủy độ" Tiêu Bố Y tìm lời muốn nói, vốn tưởng rằng nữ tử áo đen không đáp, không nghĩ tới nàng ta quay đầu lại nhìn, dừng bước, "Xem ra ngươi tính kế cũng không chuẩn như vậy, ta chỉ sợ chúng ta đến không được nơi đó". "Vì sao?" Tiêu Bố Y đang nói chợt ngừng, chỉ nghe được tiếng vó ngựa cấp chấn, mấy trăm binh sĩ từ trên núi ùa xuống, giương cung ngăn trở đường đi. Người đi đầu cầm lợi phủ trong tay, rõ ràng chính là Trình Giảo Kim đã gặp qua ở Đông Đô. "Tiêu Bố Y, ta đã đợi từ lâu" Trình Giảo Kim ngồi ngay ngắn trên ngựa, sắc mặt âm trầm, so với Trình Giảo Kim đại sảo đại nháo gặp lần trước thì hoàn toàn khác biệt. "Trình huynh chờ ta làm chi, không lẽ muốn trả lại ta ngựa đã điều độ sao?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi. Trình Giảo Kim trong màn đêm sắc mặt khác thường, biết Tiêu Bố Y nhắc lại chuyện xưa, mơ hồ có ý cười hắn vong ân phụ nghĩa, "Tiêu đại nhân. Giảo Kim bất quá chỉ là một giới mãng phu, khi ở Đông Đô, cùng Thúc Bảo đều rất cảm kích ân đức của Tiêu đại nhân, nếu không có Tiêu đại nhân viện thủ, chúng ta cũng không thể thuận lợi mà có ngựa được. Chỉ là thế sự khó liệu, không nghĩ tới hôm nay lại đao kiếm gặp lại". "Ta cũng không có nghĩ đến" Tiêu Bố Y trên mặt không có chút khẩn trương, vẫn cười nói: "Thật ra mọi người lùi một bước biển rộng trời cao là tốt nhất". "Tên đã giương, không thể không phát" Trình Giảo Kim sắc mặt ngưng trọng nói: "Trương tướng quân có lệnh, ta không thể không theo". Trình Giảo Kim cũng có chút bất đắc dĩ, hắn không muốn cùng Tiêu Bố Y là địch, một là bởi vì lúc trước tại Đông Đô Tiêu Bố Y có giúp qua hai người, hai là Tiêu Bố Y uy danh hiển hách, mình cũng không nguyện là kẻ mặt đen. Tiêu Bố Y có chết hay không cùng hắn thật sự cũng không có quan hệ, nhưng bởi vì chuyện chân giết Tiêu Bố Y có rất nhiều phiền toái, thật sự không phải ý của hắn. Hiện tại Tiêu Bố Y uy danh hiển hách, tuy đang chạy trốn, nhìn như hai bàn tay trắng, nhưng cho dù Trình Giảo Kim cũng hiểu được, Tiêu Bố Y danh vọng cả Trung Nguyên đều biết, chỉ cần vung tay lên hô, muốn làm chuyện gì thật sự là cũng không khó. Trình Giảo Kim cùng Trương Tu Đà đông chinh tây thảo, mới đầu bất quá là vì hộ thủ gia viên, sau lại muốn nương theo chinh thảo mà lấy uy danh, cầu được phú quý, nhưng chinh thảo nhiều năm, tiền đồ vẫn mơ hồ. Đại Tùy đã loạn như tương, cũng làm Trình Giảo Kim mờ mịt, không biết đường ở phương nào, nếu giống như đám người Địch mà tạo phản, dù sao cũng là không thể. Hắn hiện tại bàng hoàng vô kế, ngăn đón Tiêu Bố Y cũng không muốn, mà không ngăn đón cũng không được, thật ra cũng khó xử. Hắn mai phục ở nơi này, bản ý cũng không phải là vây bắt Tiêu Bố Y, mà là đi bắt dư đảng đi theo Tiêu Bố Y trốn. Trương Tu Đà phân binh tác chiến, đối với việc bắt Tiêu Bố Y đã sớm bố trí cẩn thận. Hắn hiểu rõ tay trái tay phải Tiêu Bố Y một là Uất Trì Cung, một là Bùi Hành Quảng, mà vấn đề lớn hơn là mấy vạn binh sĩ dưới tay Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y hiện nay trong tướng sĩ rất có uy vọng, nếu tùy tiện bắt chém, chỉ sợ sẽ khiến cho lòng quân biến động, tới bước không thể thu thập, tuy nói tinh binh vệ phủ đa phần là nghe chỉ ý Thánh Thượng, đi theo Tiêu Bố Y tạo phản có thể là rất nhỏ, nhưng có thểổn thỏa mà làm việc đương nhiên là tốt nhất. Cho dù trong quân không biến đọng, chỉ lấy một cái tội danh thiên cơ đối với Tiêu Bố Y vấn tội, chỉ sợ triều dã cũng sẽ nghịluận. Trương Tu Đà vì giảm bớt ảnh hưởng, lúc này mới cho Dương Nghĩa Thần cùng Tần Thúc Bảo đối phó Uất Trì Cung, thuận tiện không kèn không trống an phủ thu biên đại quân của Tiêu Bố Y, lại cho Bùi Nhân Cơ cùng Bàng Ngọc đi khuyên hàng Bùi Hành Quảng, cho Trình Giảo Kim mai phục tại con đường này, bắt lấy phản nghịch, bản thân lại tự bố cục, cho La Sĩ Tín giả Vô Thượng vương, từng bước lấy khẩu cung thật của Tiêu Bố Y, sau đó lập tức trảm, bất động thanh sắc. Mọi mưu kế đều không kém, nhưng cho dù Trương Tu Đà cũng không có nghĩ đến, Tiêu Bố Y chẳng những từ trong cung điện dưới lòng đất trốn ra, mà còn có thể lực phá trùng vây, nhưng hiện vẫn còn Trình Giảo Kim ở trước mặt! "Tiêu Bố Y, ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì" Nữ tử áo đen tuy trách cứ, ngữ khí lại vẫn bình thản, nàng dường như chỉ nói ra suy nghĩ trong đầu mình, cũng không có tình cảm quá mức hỗn loạn, "Nếu không trốn, nếu không đánh giết qua, thì chẳng lẽ còn có nhiều lựa chọn hơn sao?" "Còn…" Tiêu Bố Y lại cười nói. Nữ tử áo đen rất kỳ quái, "Ngươi còn có lựa chọn gì". "Đợi" Tiêu Bố Y nói đơn giản rõ ràng. "Đợi Trương Tu Đà sao chứ?" Nữ tử áo đen hỏi. "Đợi thiên binh" Tiêu Bố Y khi nói xong những lời này, trên mặt có nụ cười bất đắc dĩ, Trình Giảo Kim nhìn ra xa xa quát: "Tiêu đại nhân, ta không phải là đối thủ của ngươi, mong thứ ta vô lễ" Hắn lời vừa nói xong, đang chuẩn bị xua binh vây công Tiêu Bố Y, dù sao Tiêu Bố Y tuy là cao thủ, nhưng binh sĩ ở đây cũng không phải là đồ bỏ. Chỉ là hắn mệnh lệnh còn chưa dứt, sắc mặt đã kịch biến, chỉ vì phía sau hắn đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa oành oành ầm ầm. Tiếng vó ngựa ồn dập vang lên, giây lát đã muốn vọt tới sau lưng đại quân của Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim kinh hãi, nghe tiếng vó ngựa nổ vang, dường như là có thiên quân vạn mã ở phía sau hắn, làm sao lại xuất hiện một cánh đại quân như vậy? Đối thủ khí thế hung hãn, Trình Giảo Kim cũng là thân kinh bách chiến, làm sao nghe không ra ý đến bất thiện của đối phương. Bất chấp Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim hiệu lệnh binh sĩ quay lại nghênh địch, chỉ nghe được trong bóng đêm có một tiếng quát, "Đâm!" Sau đó hắn liền thấy địch quân khôi giáp màu đen, như u linh từ phía sau hắn tràn ra, thọc sâu vào trong hậu quân của hắn. Địch quân cầm thuẫn và thương xốc thẳng tới trước, thọc thẳng vào trong Tùy quân, nhân số cũng không tính là nhiều, nhưng công lúc chưa chuẩn bị, Tùy quân đã đại loạn trận cước. Trình Giảo Kim vừa sợ vừa giận, đã bị Tùy quân tán loạn làm đứng không vững chân, chiến mã hí vang chạy loạn, hắn thật vất vả mới ghìm lại được chiến mã. Một tướng của đối phương đã xông tới nhằm thẳng cổ họng của Trình Giảo Kim, quát lớn: "Cút ngay!" Thương thế phi thường nhanh, Trình Giảo Kim huy phủ lên đỡ, người nọ đã thu thương rồi lại đâm tới, chuyển hướng ngực hắn. Trình Giảo Kim thầm nhíu mày, biết đối thủ thương thế cực nhanh, huy động thoải mái có thừa, lại là một cao thủ sử thương. Hắn võ công cũng không tệ, đại phủ trong tay múa lên tiếng gió vù vù, chỉ là bị đối thủ chiếm tiên cơ, không khỏi liên tục lui về phía sau. Người nọ hai mắt lớn, râu ria lởm chởm, vung thương trên ngựa vô cùng hăng hái. Bên cạnh hắn có một bạch mã, trong đêm đen dị thường bắt mắt, thần tuấn phi thường, trên lưng cũng không có ai, nhìn thấy Tiêu Bố Y ở phương xa, hí dài một tiếng, đã xuyên qua mọi người mà ra, hướng Tiêu Bố Y chạy tới. Ngựa đúng là Nguyệt Quang. Tiêu Bố Y nhìn thấy Nguyệt Quang, trong lòng xuất hiện sựấm áp, mỉm cười đưa tay kéo nữ tử ado đen, "Cùng cưỡi được không?" Hắn nói vừa xong, Nguyệt Quang đã đến bên cạnh Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y kéo nữ tử áo đen vọt lên, nhảy lên trên lưng ngựa, hô lên một tiếng, Nguyệt Quang đã vui vẻ xoay người, theo đường cũ mà vọt trở về. Nữ tử áo đen nắm tay cùng Tiêu Bố Y nhảy lên lên lưng Nguyệt Quang, ngồi ở trước người Tiêu Bố Y, thực không đề nghị gì. Nàng vẫn trầm mặc ít nói, những lời nói cùng Tiêu Bố Y đã tính là nhiều rồi. Chỉ là đợi cho Tiêu Bố Y giục ngựa nhập vào trong loạn quân, nàng đột nhiên nhảy lên, giữa không trung múa may sợi tơ, cuốn lấy một gã Tùy binh, cổ tay chấn động, Tùy binh đã ai u một tiếng bay ra giữa không trung, ném vào trong loạn quân, giây lát đã bị thiết kỵ đạp thành tương thịt. Nữ tử áo đen giết Tùy binh đoạt ngựa, chỉ cho nhát mắt đã giục ngựa đi tới bên cạnh Tiêu Bố Y, không nói một lời. Tiêu Bố Y chỉ mỉm cười, thầm nghĩ nữ tử này rất là quái dị, làm cho người ta khó có thể lý giải được lòng của nàng. Mà tướng lãnh bên kia đã đem Trình Giảo Kim đánh đến liên tục thụt lùi. Tiêu Bố Y không muốn tiến hành trận chiến vô vị này, thầm nghĩ cho dù đem Tùy quân trong này giết hết cũng chẳng để làm gì, liền hô lên, "Thế Tích, đi thôi". Tướng lãnh râu ria đương nhiên chính là Từ Thế Tích, Từ Thế Tích nghe được Tiêu Bố Y phân phó, hú dài một tiếng, huy thương quát: "Lui". Hai quân đang loạn chiến, nhân số tương đương, điểm duy nhất khác nhau chính là Tùy quân loạn đến nát bét, không thể khống chế, hắc giáp kỵ binh thì kỷ luật nghiêm minh, nghe được Từ Thế Tích ra lệnh, trận hình xoay chuyển, tuy địa thế nhỏ hẹp, nhưng vận chuyển cũng thoải mái có thừa. Hắc giáp kỵ binh đột nhiên biến trận, như nước chảy lướt qua Tùy binh, dưới trường thương thiết thuẫn, đã giết hơn trăm Tùy binh, đợi khi đưa Tiêu Bố Y xông qua đội ngũ của Trình Giảo Kim, trận hình không tan, chậm rãi rút lui, Từ Thế Tích áp trận, Tùy binh đã sớm kinh sợ, cũng không dám đuổi theo. Trình Giảo Kim lúc này mới tỉnh ngộ lại, giận dữ nói: "Ngươi chính là Từ Thế Tích?! Tiêu Bố Y, ngươi quả nhiên bao tàng họa tâm, đã lén liên hết với Ngõa Cương". Tuy là nói như thế, nhưng Trình Giảo Kim nhìn thấy đối phương thế đến hung hãn trận dung tề chỉnh, trang bị tinh lương, thậm chí Tùy binh cũng không bằng, không khỏi lạnh người, lại càng không dám đuổi theo. Tiêu Bố Y lớn giọng quát: "Trình Giảo Kim, phiền ngươi chuyển cáo Trương tướng quân, Tiêu Bố Y hôm nay cũng là tên đã giương, không thể không phát, hôm nay Tiêu Bố Y thất bại, sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ mong sẽ có duyên gặp lại, lại mời Trương tướng quân chỉ giáo". Tiêu Bố Y Từ Thế Tích dẫn quân chìm vào trong bóng đêm, Trình Giảo Kim không có phẫn hận, chỉ thở dài một tiếng, ra lệnh Tùy binh chỉnh đốn trở về, mới được nửa đường, đã đụng La Sĩ Tín đi tới, hai người nhìn thấy đều uể oải, đã biết sự tình không thành. La Sĩ Tín nhìn thấy sắc mặt Trình Giảo Kim, nhẹ giọng an ủi: "Lão Trình, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, gặp qua Tiêu Bố Y, nhưng hắn một thân một mình, cũng có thể đánh bại binh sĩ của ngươi?" Trình Giảo Kim hừ một tiếng, "Cái gì một thân một mình, Tiêu Bố Y sớm biết hướng đi của ta, đã phái đại quân chận hậu lộ, ta làm sao mà không bại?" La Sĩ Tín cả kinh nói: "Hắn làm sao còn có đại quân, chúng ta không phải đã khống chế mọi lực lượng của hắn sao?" "Ta làm sao mà biết, quá nửa là thiên binh" Trình Giảo Kim than thở một tiếng, hứng thú rã rời nói, "Trương tướng quân đâu?" "Người không có tới đây, oqr tại doanh trại chờ ngươi, cho ta đi thông báo ngươi tạm thả trở về". Trình Giảo Kim thầm nghĩ, sao lại không nói sớm, hại ta ở đây bị đánh cho quăng mũ gởi giáp. Tuy nén giận, nhưng vẫn đi theo La Sĩ Tín về lại doanh trại. Doanh trại ở trong Quy sơn, cũng chính là nơi mà trước đây Bùi Hành Quảng đóng quân, chỉ là hôm nay đã đổi thành Trương Tu Đà. Trương Tu Đà uy danh hiển hách, trong quân không ai không phục, Trình Giảo Kim La Sĩ Tín đến doanh trại, phát hiện trong đại trướng đèn đuốc huy hoàng, thi thể của Bàng Ngọc nằm ở trên mặt đất trong doanh trại, huyết nhục mơ hồ. Trương Tu Đà sắc mặt vẫn sầu khổ như vậy, Bùi Nhân Cơ thì lo lắng đứng ở một bên. Bàng Ngọc tuy chết, nhưng ngực có một lỗ thủng lớn, rất là khủng bố, Bùi Nhân Cơ vừa nhìn đã biết không phải là trường thương, mà là do mã sóc đâm vào, nhớ tới con mình thiện dùng mã sóc, Bùi Nhân Cơ lại sợ hãi. Nhìn thấy Trình Giảo Kim chật vật, Trương Tu Đà hỏi: "Giảo Kim, sao lại thế này?" Trình Giảo Kim đem sự tình đơn giản nói ra, Trương Tu Đà càng cau mày, "Ngươi nói hắn còn có mấy trăm thiết giáp kỵ binh? Nhằm hướng tây nam mà bỏ chạy? Giảo Kim, ngươi phân phó nhân thủ, tại các huyện dọc đường phát ra thông bộ văn thư, nếu có một đám người như vậy, ngược lại càng dễ dàng tìm chỗ của bọn họ. Xem quan viên các quận huyện truy tung bọn họ đến tột cùng là đi đâu, trước tiên phải tra được chỗ bọn họ đặt chân, không được coi thường vọng động, có chuyện gì lập tức báo cáo". Trình Giảo Kim gật đầu vâng dạ, sau khi rời khỏi lều trại thì khẽ thở dài, cúi đầu đi vào trong bóng đêm.