Giang sơn mĩ sắc
Chương 250 : Liên thủ
Bùi Hành Quảng nói cũng đúng, chết là vô ích, hiện tại cần nhất chính là sống sót.
Nhưng Tiêu Bố Y lại cảm giác được, hắn hình như đã sống không nổi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng khinh thị Trương Tu Đà, không có ai dám khinh thị Trương Tu Đà, nhưng hắn đến bây giờ vẫn không biết Trương Tu Đà rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, hắn cho tới bây giờ chưa từng trốn tránh chật vật như thế.
Thực lực của Trương Tu Đà như là sóng triều, vô cùng vô tận.
Tiêu Bố Y chạy phía trước, thể năng hiện tại cơ hồ phát huy đến cực điểm. Hắn tính mình chạy trốn thì Trương Tu Đà tất sẽ truy đuổi hắn, Bùi Hành Quảng tuy cũng mưu nghịch nhưng trong mắt Trương Tu Đà dù sao cũng không bằng.
Kết quả như hắn sở liệu, chẳng những Trương Tu Đà cho dù là La Sĩ Tín cũng đuổi theo.
Khi hắn chạy đến chân núi, đã lăn lộn bảy tám lần, chật vật không chịu nổi.
Trương Tu Đà trong khi đuổi theo, vẫn còn dư lực bắn ra hai phát tên. Nhưng Tiêu Bố Y luôn có loại bản năng trời sinh, ngay khi Trương Tu Đà giương cung là đã thay đổi phương hướng chạy, luôn tránh né được tên.
Loại bản năng cảnh giác khó hiểu này là trời sinh, trước khi hắn học được Dịch Cân kinh thì đã thường xuyên linh quang thoáng hiện, sau khi hắn cần mẫn tu luyện Dịch Cân kinh thì lại càng nhạy cảm. Trương Tu Đà dây cung vừa vang lên, quỷ thần cũng khó tránh, nhưng Tiêu Bố Y lại luôn có thể tránh né ngay một khắc khi tên bắn ra làm cho Trương Tu Đà cũng không thể làm gì được.
Trương Tu Đà trong lòng quái dị, chỉ cảm thấy Tiêu Bố Y võ công có lẽ thua xa hắn, nhưng nếu chỉ nói về phần thông minh ứng biến, xúc giác nhạy cảm thì đúng là hắn trước giờ chưa từng gặp. Thái Bình đạo mỗi lần đều lấy Thiên cơ mà khởi sự, Thiên cơ này cũng phải có dị năng khác thường, tuyệt không phải người thường.
Chính kể từ đó, cũng càng kiên định ý niệm diệt trừ Tiêu Bố Y trong đầu Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà võ công siêu tuyệt nhưng mỗi lần sau khi bắn tên ra chẳng những không làm Tiêu Bố Y bị thương ngược lại còn tăng thêm khoảng cách, cho nên không bắn tên nữa mà chuyên tâm đuổi theo. Hắn vừa phát lực truy đuổi, La Sĩ Tín đã rất nhanh bị hắn bỏ lại phía sau, cũng từ từ thu hẹp khoảng cách với Tiêu Bố Y, khi đuổi tới chân núi thì đã ở phía sau Tiêu Bố Y.
Kinh ngạc trước sức chịu đựng của Tiêu Bố Y, dưới sức chạy nhanh Trương Tu Đà dưới chân vận sức, tung người mà dậy, trường cung trong tay điểm nhanh vào sau lưng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y bỗng nhiên lăn xuống, rồi lại vọt lên, cũng không quay trở lại mà lại phát lực chạy như điên lên trên núi.
Trương Tu Đà lạnh lùng quát: "Cứ chạy trốn như thế thì tính là anh hùng hảo hán gì?" Hôm nay giao chiến với nhau, Trương Tu Đà một lòng cầu chiến, nhưng Tiêu Bố Y lại luôn né tránh, làm cho hắn có cảm giác có lực mà không có chỗ sử dụng.
Tiêu Bố Y dưới chân không ngừng, lời cũng không nói. Trên núi cao quái thạch trùng trùng, cây cối cũng không nhiều lắm. Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, không biết mình có thể chạy đến đỉnh núi hay không.
Cũng may mấy ngày nay hắn gặp nhiều biến động nhưng vẫn không loạn, vẫn dưỡng sức rất tốt, một phen chạy tới đây, tinh lực mười phần cũng không mỏi mệt.
Đột nhiên phía sau lại nổi lên một trận gió, Tiêu Bố Y cau mày, nghe nơi phát ra tiếng gió. Phành một tiếng vang lên, một tảng đá lớn nện ở trên vách đá, ánh lửa văng tung tóe.
Ngay sau đó tảng đá lớn lại cứ hai ba bước lại có một tảng bay tới, Trương Tu Đà bước chân không ngừng, mũi chân đá nhẹ tảng đá trên đất đã bay lên như mũi tên nhọn đánh về phía Tiêu Bố Y.
Hòn đá dưới chân của Trương Tu Đà cũng sắc bén giết người không thua gì dao. Tiêu Bố Y chạy trốn đã không xong, tránh đông né tây, chạy được thêm mấy bước nữa, thì phía sau kình phong đánh úp tới, uy mãnh như thái sơn áp đỉnh.
Tiêu Bố Y trong lòng hoảng hốt, biết là Trương Tu Đà đã toàn lực ra tay, rốt cuộc đã không thể tránh né, lập tức đã ngưng kình nơi tay đột nhiên chém ngược về sau.
Lần này hắn thật sự đã dừng tới lực đạo toàn thân, tuy chỉ là một đao đơn giản, nhưng tiếng gió nổ vang, lấy sự sắc bén phá sức mạnh của Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà trong không trung một chưởng đánh tới, nhìn thấy Tiêu Bố Y liều chết đánh lại, không kinh mà còn mừng, trở chưởng đánh ngay giữa đơn đao của Tiêu Bố Y.
Hắn xuất chưởng cực kỳ xảo diệu, lấy sống chưởng chặt ngang thân đao, thuận thế hất đi, một chưởng khác ấn ngay ngực Tiêu Bố Y.
Đơn đao đã gãy!
Bảo đao tuy sắc bén, nhưng thân đao đúng là chỗ yếu nhất của bảo đao, Trương Tu Đà lập chưởng như chùy, dễ dàng đánh gãy bảo đao của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y chỉ kịp dùng tay trái ngăn trở chỗ yếu hại trước ngực, song chưởng va chạm, Tiêu Bố Y cảm thấy toàn thân như bị đại chùy ngàn cân đập trúng, bay bổng lên không.
Tiêu Bố Y không đau lòng về bảo đao, cầm trong tay khúc đao gãy không chịu buông ra, giữa không trung cảm thấy cả người đau đớn muốn chết được, cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình đều dời vị trí, khí huyết dâng trào, khi rơi xuống đất, Tiêu Bố Y máu tươi phun ra, xương cốt kêu răng rắc mà lăn đi, có thể thấy được một kích của Trương Tu Đà trầm trọng đến cỡ nào.
Một tiếng phành vang lên, Tiêu Bố Y đập vào trong tảng đá, còn chưa đứng dậy, Trương Tu Đà đã đứng ở bên cạnh hắn, lạnh lùng đứng nhìn không vội ra tay.
Tuy là một kích đắc thủ, Trương Tu Đà vẫn cảm khái sự dẻo dai của Tiêu Bố Y, một chưởng này của hắn tuy xem thì nhẹ nhàng, tuy bị đơn đao phân đi tinh lực, nhưng vẫn mang theo mười phần lực đạo, vốn tưởng rằng Tiêu Bố Y sẽ bị hắn chấn đoạn tâm mạch mà chết, không nghĩ tới hai mắt hắn vẫn là mười phần thần quang, chỉ bị nội thương.
"Trương tướng quân, ngươi thắng rồi" Tiêu Bố Y liếc nhìn La Sĩ Tín đang ở phương xa chạy tới, khóe miệng lộ ra vẻ khổ sở, "Ta trốn không thoát bàn tay của ngươi. Cái gì thiên cơ hay phi cơ, ngươi một pháo cũng bắn rụng xuống".
Trương Tu Đà cau mày: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Bố Y chỉ nói ra suy nghĩ trong đầu mình, biết Trương Tu Đà sẽ không lý giải được cái gì là phi cơ đại pháo, "Ngươi thắng, sao lại vẫn mặt mày sầu khổ, sau không giống như ta, trước khi chết vẫn tươi cười có phải tốt hơn không? Ngươi làm ra bộ dáng mặt mày sầu khổ, nói thật, thực rất khó coi".
"Tiêu Bố Y, ngươi chết đến nơi rồi, còn dám chọc tức Trương tướng quân?" La Sĩ Tín rốt cuộc đã đuổi tới, lắc đầu nói.
Vô luận như thế nào, cho dù Tiêu Bố Y có chết, La Sĩ Tín trong lòng đối với hắn rốt cuộc cũng có sự tôn kính, cũng không lớn tiếng hô quát nữa.
"Trên đời này, có thể làm cho Trương tướng quân xuất toàn lực truy sát, ngươi là người đầu tiên. Tiêu Bố Y, ngươi tuy bại mà vinh".
Tiêu Bố Y cười khổ: "Ta cũng không cần loại vinh diệu này, chỉ muốn sống sót mà thôi, nhưng trước mắt xem ra, ta hình như không có hy vọng?"
Trương Tu Đà thở dài nói: "Tiêu Bố Y, ngươi là một kiêu hùng, tâm cơ rất sâu, ứng biến rất lẹ đều là cực kỳ hiếm thấy. Ta không muốn giết ngươi cũng không thể không giết ngươi".
"Vậy trước khi chết ta có thể hỏi một vấn đề chứ?" Tiêu Bố Y đột nhiên nói.
Trương Tu Đà nhíu mày nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Trương tướng quân cùng Vô Thượng vương giao thủ nhiều lần, có từng gặp qua bộ mặt thực của hắn không?"
"Bộ mặt thực?" Trương Tu Đà lại nhíu mày, hắn không biết những lời của hậu nhân hay dùng, nhưng vẫn hiểu được ý của Tiêu Bố Y, "Ngươi hỏi ta có từng gặp qua Vô Thượng vương chân chính hay chưa?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Trương Tu Đà đột nhiên cười nói: "Ngươi là Thiên cơ, sao lại cũng không biết điểm ấy?"
Tiêu Bố Y mờ mịt lắc đầu: "Ta không phải Thiên cơ, ta cũng chưa từng thấy qua Vô Thượng vương, ta nếu biết trước vận mệnh của mình làm sao mà không thể đoán được nguy hiểm hôm nay? Ta nếu là Thiên cơ, biết nguy hiểm hôm nay, phương pháp tốt nhất chính là tìm một chỗ mà trốn đi. Ta nếu mà trốn đi, Trương tướng quân cho dù võ công cái thế, thần mãnh vô địch chỉ sợ cũng tìm không ra ta".
Trương Tu Đà cau mày, trầm mặc hồi lâu. La Sĩ Tín lại nói: "Trên đời này vẫn có nhiều người vọng tưởng làm chuyện nghịch thiên, cho dù biết vận mệnh ngược lại càng kiệt lực phản kháng".
"Nói có lý" Tiêu Bố Y gật đầu, "Bất quá vô luận ta thuận thiên hay nghịch thiên, ta vẫn đối với Vô Thượng vương thực cảm thấy hứng thú, mong Trương tướng quân trước khi ra tay, cho ta chết cũng làm quỷ rõ ràng".
"Vô Thượng vương, Vô Thượng vương…" Trương Tu Đà lắc đầu nói: "Theo ta thấy, ý chính là không có quân vương cao cao tại thượng…"
Tiêu Bố Y ngẩn ra, khó hiểu nói: "Không có quân vương cao cao tại thượng, đây là ý tứ gì?"
La Sĩ Tín cười lạnh nói: "Tiêu Bố Y, lúc này ngươi còn làm trò để làm gì? Ngươi cùng Thái Bình đạo quan hệ sâu xa như thế, làm sao còn không rõ ý nghĩa của những lời này. Thái bình đạo vẫn dùng yêu ngôn hoặc chúng, đưa ra “Thái Bình kinh” mê hoặc ngu dân, nói cái gì trên đời này vốn không có quân vương, mỗi người đều ngang hàng, không có bóc lột, quả thực là chuyện cười trong thiên hạ. Trên đời này làm sao mà có loại chuyện này? Ngu dân nghe được khẩu hiệu của Thái Bình đạo, lại nghĩ thấy chí lý, trước sau đều vì bọn họ mà bán mạng, như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Từ trước đến nay Thái Bình đạo đều là đại địch của quốc gia, là cừu địch của môn phiệt, buồn cười mấy ngu dân đạo lý đơn giản nhất này cũng không rõ, chỉ cần ngươi có đại quyền nơi tay, làm sao lại không nghĩ làm quân vương? Thái Bình đạo lấy lý luận mê hoặc ngu dân tạo phản. Trương tướng quân trung quân yêu nước, làm sao dung được?"
"Bọn họ thực ngu muội" Tiêu Bố Y thì thào tự nói, trong lòng cười khổ, cũng không hiểu ngu muội là La Sĩ Tín hay là những dân chúng đã tin vào tuyên ngôn của Thái Bình đạo.
"Nói như vậy các ngươi cũng chưa từng bắt được Vô Thượng vương?"
"Không có thì làm thế nào đến bắt?" Trương Tu Đà trầm giọng nói: "Ngươi hỏi ta có gặp qua Vô Thượng vương hay không, ta cũng có thể nói cho ngươi biết. Ta tuy vài lần đánh bại Vô Thượng vương Lô Minh Nguyệt, cũng chém mấy Lô Minh Nguyệt, khả cứ cách một đoạn thời gian thì lại có một Vô Thượng vương Lô Minh Nguyệt mới xuất hiện, giết mãi không dứt. Nhưng Vô Thượng vương tuy nhiều, Thiên cơ lại hiếm thấy, lão phu biết Thái Bình đạo lấy Thiên cơ làm trọng, chỉ cần giết ngươi mặc cho Vô Thượng vương gây sức ép như thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì. Tiêu Bố Y, ngươi hỏi đã xong chưa?"
Trương Tu Đà tuy biết hôm nay tất phải giết Tiêu Bố Y, nhưng nhìn thấy hắn trước khi chết vẫn trấn định tự nhiên, đàm tiếu hài hước, trong lòng cũng tiếc hận, lại từtừ không muốn ra tay.
"Không có Vô Thượng vương?" Tiêu Bố Y cười nói: "Vậy đứng phía sau các ngươi là ai?"
Trương Tu Đà nhìn thấy hắn nói thản nhiên, đầy vẻ tự tin nhịn không được quay đầu lại nhìn, vô luận có Vô Thượng vương hay không, hắn đều biết Vô Thượng vương cùng Tiêu Bố Y đều là đối thủ khó chơi, Tiêu Bố Y chạy không thoát vẫn ở trên ngọn núi này, chẳng lẽ lại là kế dụ địch?
Trương Tu Đà xem ra giống như một lão nông, nhưng so với bất luận kẻ nào nghĩ cũng muốn nhiều hơn. Thử hỏi hắn đông chinh tây thảo đã lâu, chỉ bằng sự dũng mãnh thì làm sao có thể sống đến ngày hôm nay?
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy phía sau trống rỗng, nào có bóng dáng Vô Thượng vương nào, biết đã trúng quỷ kế của Tiêu Bố Y, nghe được phía sau có tiếng gió, cũng không sợ hãi mà dưới chân xoay chuyển, vung chưởng nghênh đón.
La Sĩ Tín lại kêu to lên: "Nhanh né!"
Trương Tu Đà ánh mắt chớp động nhìn thấy đánh úp tới là thanh đao gãy trên tay Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y bóng người nhoáng lên đã đến phía sau tảng đá lớn. La Sĩ Tín rất sợ hắn ám toán, lại lại vòng sang bên bắt hắn. Trương Tu Đà ra tay bắt lấy chuôi đao, tung người nhảy lên phía trên tảng đá lớn, chỉ nghe được La Sĩ Tín kêu lên một tiếng đau đớn, ôm đầu vai, lảo đảo lui về phía sau.
Trương Tu Đà thất kinh: "Sĩ Tín làm sao vậy?"
"Cẩn thận ám khí tuyệt độc của hắn" La Sĩ Tín quát lớn.
Hắn mới vừa mở miệng, Trương Tu Đà nhìn thấy Tiêu Bố Y hai tay cùng vung ra, chợt nghe âm thanh tặc tặc không dứt bên tai, bóng đen đầy trời đánh úp lại.
Trương Tu Đà cả kinh, trầm giọng quát lên, trong tay đoạn đao tung bay, dưới chân vận sức, liên tục lui ra ngoài. Cho dù là như thế, mấy bóng đen cơ hồ bay sát qua vạt áo của hắn. Trương Tu Đà cánh tay chấn mạnh, đánh bay các nỏ tiễn, trong khoảng cách ngắn kình đạo mạnh, tốc độ cực nhanh, sau khi bắn xong một loạt Trương Tu Đà cũng không khỏi kinh sợ giao nhau, thầm nghĩ mình nhất thời mềm lòng nương tay, Tiêu Bố Y này lại không có chút nương tay nào, khi nhảy lên trên tảng đá, phát hiện Tiêu Bố Y đã chạy ra xa hơn mười trượng. Trương Tu Đà thét dài một tiếng, tung người đuổi theo, còn chưa tới đỉnh núi, lại đã đến phía sau Tiêu Bố Y, một chưởng vỗ tới, Tiêu Bố Y tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể tiếp chưởng, lại ói ra một ngụm máu tươi, thần sắc mỏi mệt, lăn xuống dựa vào một gốc đại thụ, mở miệng thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
Nỏ tiễn của hắn bá đạo vô cùng, lúc trước dùng để đối kháng ba người Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy, Tây Môn Quân Nghi cũng làm cho bọn hắn thua chạy, không nghĩ tới lại không làm gì được Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà chậm rãi đi qua, ngưng thần tập trung nhìn ám khí của Tiêu Bố Y, muốn ra tay, Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Trương tướng quân, ta có thể hỏi ngươi một việc không?"
Trương Tu Đà nhìn thấy hắn diễn lại trò cũ, giận quá thành cười, tay rung lên liền muốn đề đao chém ra. Hắn ra chiêu cũng không hoa lệ cũng không rắc rối, nhưng mỗi lần ra tay đều phi thường trầm trọng làm cho người ta không thể đỡ nổi.
Tiêu Bố Y mới hiểu được sự khác nhau giữa mình cùng loại tuyệt thế cao thủ như Trương Tu Đà, hắn hiện tại vẫn còn ỷ vào tốc độ lực lượng chiêu thức thủ thắng, Trương Tu Đà lại đã đến bước đại xảo bất công, giơ tay nhấc chân đều có thể lấy mạng của người khác.
Nhìn thấy Trương Tu Đà đề đao, Tiêu Bố Y như thịt nằm trên thớt, tựa hồ tâm tro ý lạnh, trong tiếng thở dài nắm hai mắt, giống như chờ chết. Trương Tu Đà hơi ngẩn ra, biết tính cách tiểu tử này tuyệt đối không phải chờ chết như vậy lại không biết lại có âm mưu quỷ kế gì. Chỉ là hắn hoàn toàn không sợ, cũng không chần chờ huy đao chém xuống!
Trương Tu Đà xuất đao khí thế bức người, trong thiên địa như tối lại vốn tưởng rằng một đao cả người lẫn cây đều chém đứt đôi.
Thiên địa mới tối lại rồi đột nhiên biến sáng, hào quang chói mắt cắt qua bóng đêm từ giữa không trung đánh xuống thẳng đến Trương Tu Đà!
Hào quang cực sáng như tia chớp cắt qua bóng đêm, La Sĩ Tín ở xa, Trương Tu Đà ở gần đều kinh ngạc không hiểu hoảng sợ hào quang đến đột ngột. Tiêu Bố Y lại không chút kỳ quái, hào quang mới khởi đột nhiên đã biến chiêu, người lăn trên mặt đất hai tay vung ra vô điểm hàn quang đã phóng thẳng đến bụng của Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà quát lên một tiếng, chân vận sức, đột nhiên nhảy lên đã né tránh ám khí của Tiêu Bố Y, người trong không trung đoạn đao hoành ngang đã ngăn trở đạo hào quang kia!
Nghe cảng một tiếng lớn, không trung hoa lửa bắn ra bốn phía, Trương Tu Đà ngự phong mà lui, hắn tuy già nua mặt khổ nhưng thân pháp trong khi chớp động lại có sự phiêu dật tiêu sái nói không nên lời, làm cho người ta nhìn thấy lại quên mất sự già nua của hắn.
Hào quang bị ngăn trở, đột nhiên phóng lên cao lại nhẹ nhàng biến chuyển như du long lại lăng không đánh ra đâm thẳng vào ngực Trương Tu Đà.
Tiêu Bố Y cũng không buông tha, lại càng không có bộ dáng chờ chết, nhanh chóng tiến lên, biết công phu quyền cước tuyệt không phải là đối thủ của Trương Tu Đà chỉ có thểỷ vào nỏ tiễn mà Lý Tĩnh tặng để giết địch.
Cánh tay hắn khẽ nâng, nỏ tiễn phân biệt hướng thượng trung hạ ba lộ của Trương Tu Đà mà bắn tới.
La Sĩ Tín mới vừa rồi không kịp đề phòng, bị nỏ tiễn của Tiêu Bố Y bắn bị thương đầu vai, hành động không tiện chỉ bám theo xa xa ở phía sau Trương Tu Đà, lúc này nhìn thấy hào quang trong không trung lại tự động chuyển biến, không khỏi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, hào quang lại là một thanh bảo kiếm, bảo kiếm lại được cầm trên tay một người đồ đen.
Người đồ đen từ đầu đến chân đều bao phủ một màu đen, điều này làm cho hắn giống như một u linh trong đêm vậy, nếu như không nhìn cẩn thận, cực khó phát hiện. Lúc này hắn tay cầm bảo kiếm, nhìn qua chỉ có thể thấy một luồng hào quang.
La Sĩ Tín sau khi phát hiện điểm ấy, đã hiểu được tất cả, người này vẫn nấp ở trên thân đại thụ phía sau Tiêu Bố Y, đợi khi Trương Tu Đà xuất đao lúc này mới ra tay.
Nhưng tuy hiểu được tất cả, La Sĩ Tín nhìn thấy người nọ không trung mờảo bay như chim, kiếm khí lành lạnh cũng không biết từ đâu lại đi ra một cao thủ như vậy, bức Trương Tu Đà không thể không lùi!
"Trương tướng quân cẩn thận!" La Sĩ Tín chỉ kịp nói câu này, chứ không làm được gì khác.
Trương Tu Đà cũng không rảnh mà quan tâm đến La Sĩ Tín, hắn cũng bị thích khách áo đen trước mắt làm cho khiếp sợ, kinh ngạc nhất chính là, trong đầu hắn thích khách này không hề có ấn tượng.
Nhưng không hề nghi ngờ chính là thích khách võ công cao tuyệt còn trên cả Tiêu Bố Y!
Thích khách trường kiếm đêm đến, nhẹ nhàng như kình long, hắn cùng Tiêu Bố Y liên thủ một kích làm cho Trương Tu Đà không thể không toàn lực ứng phó.
Trương Tu Đà người trong không trung xẹt ngang một bước, phát ra nỏ tiễn của Tiêu BốY, quát lên một tiếng thanh đao gãy trong tay đột nhiên bay ra phóng thẳng vào Tiêu Bố Y, trong tích tắc trường cung trên lưng đã cầm trên tay, Trương Tu Đà trong không trung lắp tên, hai tay rung lên cung chín thạch đã bị hắn kéo như trăng tròn nhưng vẫn ngưng lực không xuất.
Thích khách vẫn không úy kỵ, trường kiếm như cầu vồng đâm đến, theo thế ngọc đá cùng tan!
Tiêu Bố Y lăn xuống một vòng, tránh được đoạn đao gãy cũng đã đến bên cạnh Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà bắn tên, nghe xẹt một tiếng, không khí vì đó mà bị xé rách. Thích khách trong không trung đột nhiên xoay vòng như con vụ, trong không trung xuất hiện vô số bóng đen, mũi tên bắn vào trong bóng đen ở không trung, mang theo một vết máu phá không mà đi, nhưng kiếm của thích khách đã đến trước mắt Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà hừ lạnh một tiếng, trường cung nhanh chóng quay ngược trở lại dây cung đã đỡ lấy một kiếm này.
Phành một tiếng vang lớn, cung nứt kiếm gãy, Trương Tu Đà một chưởng vỗ tới trúng ngay vai thích khách, rắc một tiếng thích khách lại vẫn không trốn không tránh, đoạn kiếm gãy đã đâm trúng ngực Trương Tu Đà!
Tiêu Bố Y cũng đã bổ nhào tới, thừa dịp Trương Tu Đà toàn lực đối địch, kiếm trong tay chợt lóe, cũng đã đâm vào dưới eo Trương Tu Đà!
Trương Tu Đà ở giữa không trung phảng phất như ngưng lại, ba người giằng co chỉ một lát rồi đã tách ra, thích khách cùng Tiêu Bố Y bay ra ngoài mà lăn lông lốc.
Trương Tu Đà giật mình với kiếm pháp của thích khách, lại giật mình vì sự liều mạng hoàn toàn không để ý tới bản thân của hắn.
Nhưng hắn dù sao cũng là tuyệt thế cao thủ, trong khoảnh khắc trúng kiếm đã phản ứng lại không đợi địch thủ đâm hết đà, song chưởng đã đánh ra đánh bay Tiêu Bố Y cùng thích khách đi, tuy thân trúng hai kiếm nhưng bị thương ngược lại so với Tiêu Bố Y cùng thích khách thì nhẹ hơn.
Trương Tu Đà hạ xuống đất, quay đầu nhìn vết thương của mình, khẽ nhíu mày. Tiêu Bố Y cùng thích khách rơi xuống đất, xoay người nhảy lên lập tức quay đầu chạy tới đỉnh núi.
Tiêu Bố Y chạy vẫn nhanh, thích khách lại có chút lảo đảo bị Tiêu BốY kéo chạy như điên. Trương Tu Đà tuy có thương tích, nhưng vẫn không sợ, vứt đi cung tên, tay không liền đuổi theo. Đợi khi lên trên đỉnh núi, phát hiện Tiêu Bố Y cùng thích khách đứng đứng sát vực núi, liền chậm chân lại.
"Trương tướng quân, thân thủ thật tốt" Tiêu Bố Y tuy mặt xám mày tro, người đầy vết máu, nhưng vẫn có thể nở nụ cười.
Trương Tu Đà nhìn vết máu trên ngực và dưới eo, trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y, tâm cơ thật tốt, ngươi mai phục cao thủở đây, là chuẩn bị muốn lấy mạng của ta? Ta tính kế ngươi một đường, ngươi lại cũng tính kế ta một lần".
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Ngươi nếu không giết ta, ta sao lại sẽ mai phục ngươi? Có một số việc, bất đắc dĩ mà làm thôi. Đối với ngươi hiện tại rốt cuộc cũng biết một điểm, Trương Tu Đà nổi tiếng Đại Tùy đệnhất cao thủ quả nhiên là danh bất hư truyền".
Thích khách ói máu, đột nhiên nói: "Trương Tu Đà, ngươi võ công cao cường, dùng quân như thần, uy chấn Trung Nguyên, nhưng ta lại cảm thấy ngươi làm người cũng không cao minh".
Hắn thanh âm thấp nhẹ, thực không có tình cảm gì, nhưng lại là là thanh âm của nữ nhân.
"Trương Tu Đà làm việc, không cần người bên ngoài bình luận".
Trương Tu Đà thản nhiên nói, ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng được thích khách liều mạng như vậy lại là một nữ nhân, xem nàng ta liều mạng chém giết giống như cùng hắn có thâm cừu đại hận vậy, nghĩ lại trong lòng thở dài, thầm nghĩ mình nam chinh bắc chiến, đông đánh tây giết, trong cuộc đời tuy không thẹn với lòng, giết người nào có thiếu? Mình giết người, người khác giết lại, thì cần tính chi là quen hay không quen, trong khi thở dài, cũng đã không muốn hỏi nữ tử này rốt cuộc là ai.
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Ăn cơm trắng, ta đã nói qua, quỷ kế gì trong mắt loại cao thủ như Trương tướng quân, đều trở thành trò hề, quần ma loạn vũ, hiện tại chúng ta không còn đường có thể đi, thật sự là do cô ban tặng, hiện tại phải làm thế nào cho phải?"
"Ngươi nói sai rồi một điểm" Thích khách đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y khó hiểu: "Nói sai cái gì?"
"Chúng ta ít nhất còn có một con đường có thể đi" Thích khách lạnh lùng nói.
Tiêu Bố Y tinh thần rung lên, gấp giọng hỏi: "Đường nào?"
"Từ trên đây nhảy xuống" Thích khách đưa tay chỉ xuống vách núi, giữ chặt lấy Tiêu Bố Y, đột nhiên từ trên vách núi mà phóng người xuống.
"A…" Tiêu BốY chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã theo thích khách từ trên vách núi mà nhảy xuống.
Trương Tu Đà lắp bắp kinh hãi, đột nhiên vọt tới mép vách núi, tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng vẫn không kịp bắt lấy hai người, nói đến hắn vốn là đến giết Tiêu Bố Y, luôn đềphòng Tiêu Bố Y ám toán, căn bản không có ý nghĩ kéo hắn lại trong đầu.
Nhìn xuống vách núi, chỉ thấy Tiêu Bố Y cùng thích khách sớm đã không thấy, vách núi cao chót vót, sâu không thấy đáy, trong đêm đen mờ mịt, làm sao mà nhìn ra được cái gì.
Trương Tu Đà cau mày, đứng tại chỗ không nói gì.
"Trương tướng quân, không nghĩ tới Tiêu Bố Y tâm cơ như thế, nhưng bọn họ cuối cùng cũng đã chết" La Sĩ Tín rốt cuộc đuổi tới, sắc mặt đờ đẫn.
Tất cả những gì phát sinh trong một đêm này quả thực có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung, La Sĩ Tín thân kinh bách chiến nhưng hung hiểm tới bực này cũng là lần đầu gặp phải.
Nhưng Trương Tu Đà hôm nay đã dốc toàn lực vẫn không thể giết Tiêu Bố Y, khó tránh có chút chưa toàn vẹn. Nhưng trong mắt La Sĩ Tín, hai người rơi xuống dưới đó cũng có thể xem như là kết thúc.
Trương Tu Đà vẫn cau chặt mày, lắc đầu nói: "Tiêu Bố Y xảo trá phi thường, làm sao mà dễ dàng chết như vậy? Hắn nơi khác không đi, chỉ chạy lên trên núi này, lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn do hoảng mà không biết chọn đường nhưng thích khách xuất hiện đã nói rõ chính là Tiêu Bố Y đã sớm chủ mưu. Hai người bọn họ liên thủ, vốn là đã muốn giết ta sau đó thấy không địch lại lúc này mới chạy trốn khỏi đỉnh núi".
"Trương tướng quân vậy ý của người là gì?" La Sĩ Tín hỏi.
"Bọn họ nhất định đã lưu lại hậu lộ chạy trốn tại vách đá này" Trương Tu Đà thở dài một hơi nói: "Hôm nay lão phu thua, chỉ sợ rốt cuộc sẽ bắt không được Tiêu Bố Y. Ta lần này giết không được Tiêu Bố Y, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội nữa".
Gió núi phần phật, thổi lên trên người, làm cho khắp cả người sinh lạnh, La Sĩ Tín cũng trầm mặc xuống, Trương Tu Đà tuy lấy thân thủ vô thượng đánh lui Tiêu Bố Y cùng thích khách tập kích nhưng cũng đã thất bại, mục đích của hắn dù sao cũng không có đạt được.
"Trương tướng quân, chúng ta còn có một đạo mai phục, Tiêu Bố Y cùng thích khách đều đã bị thương, nói không chừng có thể bắt được Tiêu Bố Y".
Trương Tu Đà ngóng nhìn ra núi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười chua sót, "Chúng ta tính kế đến cỡ đó mà cũng giết không được Tiêu Bố Y, Giảo Kim dẫn người thủ tại miệng cốc thì có thể thế nào, ài, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, lão phu già rồi…"
Truyện khác cùng thể loại
277 chương
223 chương
247 chương
109 chương
40 chương
209 chương
70 chương
136 chương
532 chương