Giang Sơn Bất Hối
Chương 7
Đêm sâu như biển, ánh lửa ngút trời.
Bộ Thiên Hành đã từng vô số lần tưởng tượng dung nhan của Phan Phá Nguyệt, diễm lệ, thanh tú, đáng yêu… Trên chóp mũi nàng còn có hai nốt ruồi nhỏ, sắc mặt đỏ bừng như nàng thiếu nữ xinh xắn.
Nhưng chàng thực sự không ngờ rằng trông nàng lại như thế này.
Nhợt nhạt, nhỏ bé yếu ớt, yêu mị, tinh tế.
Tựa như chỉ cần chạm vào là nàng sẽ vỡ vụn trong lòng. Yếu ớt nhường ấy, đủ để khiến mọi nam tử phải bảo vệ và thương yêu nàng.
Dung Trạm nói không sai, một nữ tử như yêu tinh. Nhưng chính nữ tử ấy hằng ngày đấu khẩu với chàng, hành vi cử chỉ lúc nào cũng lỗ mãng như một nam nhân? Chính nữ tử ấy từng bị chàng lặng lẽ ôm vào lòng?
Cũng chính nữ tử này đã đưa một nhóm tàn binh của chàng chạy ra ngoài thành để phản công?
Chàng nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng như cánh hoa của nàng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ…
Nàng làm bừa quá, nhưng chàng biết làm thế nào với nàng?
Trong cuộc đời Phá Nguyệt, đây là lần đầu tiên vào sinh ra tử, lại được chàng đưa về từ Quỷ môn quan, tâm tình đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Nghe chàng nói mặt nạ rơi rồi, sau một thoáng kinh ngạc, nàng lộ thần sắc bình thản:
– Rơi rồi thì thôi. Tôi biết là trông hơi buồn nôn…
Bộ Thiên Hành không hiểu vì sao nàng lại nói là “buồn nôn”, nhưng nàng đã quay đầu nhìn Dung Trạm:
– Dung tướng quân!
Dung Trạm thẫn thờ.
Các binh sĩ ở đằng xa vẫn còn đang hoan hô, chửi mắng, sau lưng Dung Trạm, mấy chục người đều đưa mắt nhìn, ai cũng sững sờ.
Thấy mọi người giống như nhìn thấy quỷ, trong lòng Phá Nguyệt thấy thật sảng khoái, vẫn không chịu từ bỏ, ló đầu ra sau lưng Thiên Bộ Hành, cười hi hi nói:
– Lưu Đô úy, đã tạ ơn cứu mạng của ngài. – Rồi lại nói với mấy chục người theo Bộ Thiên Hành xông ra ban nãy, – Mọi người vất vả quá.
Lưu Đô úy đã nhìn thấy dung nhan của nàng từ trước, bẽn lẽn không nói gì. Các quân sĩ còn lại đều sửng sốt.
– Nàng ta là ai? – Có người hỏi khẽ.
– … Tông Hiệu úy. – Lưu Đô úy bất lực cười.
Đám binh sĩ nhất thời á khẩu, người này nhìn người kia ngơ ngác.
Rất lâu sau, đột nhiên có người buông tràng cười sảng khoái, sau đó, tất cả đều cảm nhiễm, cười lớn. Trên những thân thể mệt mỏi, trên những gương mặt cáu bẩn vì bùn và máu, đôi mắt sáng ngời của họ đều đang hiền hòa nhìn Nhan Phá Nguyệt.
Máu nóng trong người Phá Nguyệt lại một lần nữa bốc lên, đó là những anh hùng ban nãy còn cùng nàng vào sinh ra tử đấy!
Nàng cựa quậy, đang định nhảy xuống ngựa trò chuyện với họ thì lại bị Bộ Thiên Hành ấn xuống.
Chàng xuống ngựa trước, nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lại nói với nàng:
– Cô về lều trước đi.
Chưa chờ nàng từ chối, bàn tay to lớn của chàng đã vỗ mạnh lên mông Đạp Tuyết, người Phá Nguyệt chao đi, bị Đạp Tuyết đưa vào trong thành như một làn khói.
Đêm lạnh như nước, cả thành là sự hỗn loạn và huyên náo.
Một người một ngựa đạp lên cành khô, xương gãy, len lỏi qua các binh sĩ đang đi qua đi lại. Có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tuấn mã là một dung nhan yêu kiều tựa tuyết, ngỡ ngàng dừng lại, nhưng con ngựa đó chạy nhanh như sao xẹt, chớp mắt đã chạy xa.
Tuy rằng tâm trạng vẫn còn rất kích động, nhưng Phá Nguyệt về tới lều trướng, tắm rửa sạch sẽ xong là cả người đã mệt mỏi, mềm nhũn nằm trên giường.
Chỉ có điều cả đêm trằn trọc, trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh những thi thể đẫm máu ấy. Khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi, nửa đêm nằm mơ, giật mình toát cả mồ hôi.
Giấc ngủ này không mấy ngon lành, khi nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao ba con sào. Một phụ nhân chạy vào, thần sắc kính sợ, nói với nàng:
– Cô nương, tướng quân nói, cô tỉnh dậy thì tới thành lầu.
Phá Nguyệt biết chắc chắn Bộ Thiên Hành muốn hỏi tường tận nguyên do chuyện ngày hôm qua, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Dọc đường, các binh sĩ đều ghé mắt nhìn nàng.
Phá Nguyệt mỉm cười gật đầu, thần sắc tự nhiên.
Nàng chịu đựng đủ rồi. Cả ngày vác cái mặt nạ ấy, cho dù là tác phẩm tuyệt diệu của Tô Ẩn Ẩn thì cũng vô cùng khó chịu. Nàng biết điệu bộ của mình ngày hôm nay trông rất kì quái, mặc binh phục, không bó ngực, cũng không eo, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ.
Nhưng đã lâu lắm rồi nàng chưa từng cảm thấy dễ chịu thế này. Từng trải qua sống chết, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ trở nên rạng rỡ. Dù sao cũng không cần che giấu tướng mạo nữa, nàng không cần sợ nữa.
Nàng bước từng bước về phía thành lầu mà Bộ Thiên Hành đang chỉ huy, trái tim lại từng bước trầm xuống.
Thắng rồi, họ thắng rồi.
Thắng rồi thì có nghĩa là, nguy cơ đã được hóa giải.
Cũng có nghĩa là, Nhan Phác Tông sẽ nhanh chóng tới đây.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đi theo Bộ Thiên Hành và Dung Trạm cả đời, nếu không phải là vì chiến sự, giờ nàng đã ẩn cư ở một thôn làng nào đó rồi cũng nên?
Nàng nên đi thôi, để không làm liên lụy tới hai nam nhân này.
Cửa doanh trại mở ra, gương mặt anh tuấn của Bộ Thiên Hành đứng ngay trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm như nước hồ khiến nàng bỗng có một cảm giác chân thực và ấm áp.
Chàng rất bình tĩnh nhìn nàng, rồi quay người đi trở lại.
Nàng cảm thấy chàng hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Phá Nguyệt bước vào, Dung Trạm ngẩng đầu lên, không nhìn mặt nàng mà nhìn những đường cong đầy đặn được bao bọc trong quân phục, bất giác đờ người ra. Sau đó, ánh mắt cứ găm thẳng vào đỉnh đầu Phá Nguyệt.
Bộ Thiên Hành ngồi xuống, vẫn không nhìn Phá Nguyệt mà nhìn bản đồ.
– Gan to gớm nhỉ. – Ngữ khí của chàng vẫn tỏ vẻ khinh mạn như mọi khi.
Phá Nguyệt đã nghĩ sẵn những gì cần nói, hiền hòa nói:
– Khi đó tôi bị người ta đưa lên thành lầu, cũng chỉ vì muốn sống thôi, nên không kịp bẩm báo. – Thế là nàng báo cáo tình hình cùng phán đoán của mình ngày hôm qua cho chàng nghe một lượt.
Bộ Thiên Hành và Dung Trạm trao nhanh ánh mắt, Dung Trạm mỉm cười nói:
– Biết hôm qua các người đã giết được bao nhiêu quân địch không?
Phá Nguyệt nghĩ ngợi:
– Ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tên?
Chẳng mấy khi Dung Trạm có ánh mắt tinh nghịch thế này:
– Hơn hai nghìn người.
Phá Nguyệt khựng lại, nhìn chàng với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Bộ Thiên Hành. Thần sắc Bộ Thiên Hành vốn đang lạnh lùng, lúc này trên mặt cũng nở một nụ cười, gật đầu với nàng.
Lông mày Phá Nguyệt giãn ra, thành một nụ cười rạng rỡ.
Bộ Thiên Hành chầm chậm đưa ánh mắt, trầm giọng nói:
– Cô giả truyền quân lệnh, mở cổng thành, vô cùng nguy hiểm, lấy công chuộc tội nên ta không phạt cô nữa.
Phá Nguyệt bẽn lẽn gật đầu. Tuy rằng Bộ Thiên Hành bình thường hay đùa cợt, nhưng trong quân tình, một lời nặng tựa Thái Sơn. Mặc dù giờ bị chàng trách móc thì nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.
– Với người ngoài thì vẫn nói như những gì nàng nói, là mệnh lệnh của đại ca. – Dung Trạm mỉm cười nói.
– Hiểu rồi. – Phá Nguyệt rất rõ, nếu các binh sĩ mà biết chân tướng thì cho dù kết quả có tốt đến đâu cũng sẽ cảm thấy nàng đang làm càn, Bộ Thiên Hành đã quá dung túng cho nàng.
– Liên quân năm nước lần này tổng cộng bị tổn hại hơn hai vạn người ở thành Mặc Quan. – Dung Trạm thở dài, – Sáng sớm hôm nay, sứ giả tới báo, ba vạn quân Bắc Lộ của triều đình đã xuất phát chi viện cho tiền tuyến, Đại Hoàng tử cũng đích thân ra tiền tuyến cầm quân. Liên quân đã nghe tin bỏ chạy, thành Mặc Quan đã không còn nguy hiểm nữa.
Phá Nguyệt cả mừng: Tốt quá! Địch nhân lui binh triệt để, trận chiến này coi như đại thắng rồi!
– Phá Nguyệt, chúng ta muốn hỏi nàng, hôm nay có sẵn sàng nhận thân phận trợ tá để bàn chuyện quân sự với đại ca không? – Dung Trạm dịu giọng hỏi.
Phá Nguyệt khựng lại, ngước mắt nhìn Bộ Thiên Hành. Không hiểu vì sao mà hôm nay chàng nói rất ít, hình như hơi… lạnh nhạt với nàng?
– Tôi được không? – Tim nàng rúng động.
Giọng nàng run rẩy, câu hỏi rất khẩn thiết, nụ cười thoáng qua trên mặt Bộ Thiên Hành:
– Tàm tạm.
Dung Trạm thì nói:
– Phá Nguyệt không cần khiêm tốn. Đại Tư rất trọng dụng nhân tài, nếu không phải vì thân phận của nàng đặc biệt, lại không có quân tịch thì sau chiến dịch này sẽ được thăng liền ba cấp.
Nàng thấy trong lòng ngọt ngào, tuyệt thật.
Thì ra trong mắt họ, cuối cùng nàng cũng không còn là một nữ tử yếu ớt cần bảo vệ nữa.
Nàng cười nói:
– Được, vậy để tôi suy nghĩ.
Dung Trạm và Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười. Lúc này có một binh sĩ tới báo cáo về tình hình tổn thất về binh khí, thần sắc hai người lập tức nghiêm túc lại, chăm chú lắng nghe và lại dặn dò thêm một hồi.
Phá Nguyệt ngồi nghe cũng chán, liếc thấy đĩa bánh bao đặt trên bàn mới thấy bụng mình cồn cào, bèn lại gần, cầm một cái lên rồi thản nhiên ngoạm một miếng to.
Thơm thật, có lẽ sau thắng lợi, ăn cái gì cũng ngon đặc biệt!
Nàng ăn vài miếng đã hết quá nửa cái, còn lại một miếng nhỏ nhét hết vào miệng, thò tay ra lấy cái thứ hai. Ai ngờ vừa ngước đầu lên thấy Bộ Thiên Hành và Dung Trạm đều đang nhìn mình.
Nàng tưởng là có tình hình gì khẩn cấp nên nuốt vội miếng bánh, suýt thì bị nghẹn, khó nhọc hỏi:
– Sao thế?
Hai người lặng lẽ ngắm đôi má mịn màng tinh tế của nàng, vậy mà giờ đã phồng mang trợn mắt nhét bánh bao. Có lẽ ở trong quân đội với đám nam nhân lâu quá, nàng lại đóng giả Tiểu Tông thành quen, nên tướng ăn hơi thô lỗ.
Ngoại hình yêu mị, hành động thì thô lỗ, thực sự là quá trái ngược nhau.
Hai người đều không lên tiếng, cùng quay mặt đi, tiếp tục dặn dò binh sĩ. Binh sĩ đó đã nhìn Phá Nguyệt tới thất thần, hoảng hốt tỉnh lại, miệng ấp a ấp úng.
Hai ngày tiếp theo, Phá Nguyệt không gặp hai người họ. Sau chiến sự có rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết, hai người bận tối tăm mặt mũi, làm gì còn thời gian quan tâm tới nàng.
Chỉ có nàng thi thoảng rảnh rỗi đi lang thang trong thành, đám binh sĩ tuy rằng vẫn còn kinh ngạc, nhưng cái danh hiệu “Mục hiệu úy” đã được truyền đi rộng rãi.
– Mục Thanh Mục Hiệu úy! – Lưu Đô úy còn tới bái kiến nàng, truyền đạt lời cảm tạ và sự tôn kính của các huynh đệ dành cho nàng.
– Mục Hiệu úy tuy là nữ tử, nhưng mọi người đều bằng lòng sau này đi theo Mục Hiệu úy. – Lưu Đô úy nói.
Phá Nguyệt biết, Đại Tư cũng không ít các nữ tướng, Bộ Thiên Hành định dùng cái tên “Mục Thanh” để báo cáo công lao của nàng, xác thực cái tên giả cho nàng với thân phận Hiệu úy. Nhưng nàng biết, như thế cũng không ngăn nổi Nhan Phác Tông. Nàng đã quyết ý đi rồi, đối với sự giúp đỡ của Bộ Thiên Hành và sự trung thành của Lưu Đô úy, nàng thấy thật hổ thẹn.
– Tôi chỉ đánh bừa thôi, không có bản lĩnh thực sự, Đô úy đừng kỳ vọng quá cao vào tôi. – Nàng nói.
Lưu Đô úy bật cười ha hả.
Khó khăn lắm mới chỉnh đốn thành Mặc Quan mới hoàn tất, hơn hai nghìn tàn quân Xích Thố Doanh hào khí ngút trời, Phá Nguyệt cũng thu dọn tay nải định không từ mà biệt. Đúng vào lúc này, một bức thư khẩn cấp yêu cần cứu viện được gửi tới thành Mặc Quan.
“Đại Hoàng tử đích thân ra tiền tuyến khao quân, đội thân vệ bị hàng ngàn quân địch bao vây tại bờ sông Hắc Sa, nguy hiểm cận kề! Lệnh cho Bộ Thiên Hành nhanh chóng đi cứu viện!”.
Trong bức thư có ấn chương của Đại Hoàng tử, Bộ Thiên Hành và Dung Trạm vừa nhìn đã hiểu – sông Hắc Sa nằm cách phía Tây Bắc thành Mặc Quan hơn năm trăm dặm, Xích Thố Doanh là đội quân ở gần họ nhất, rất có khả năng Đại Hoàng tử xui xẻo gặp phải cánh liên quân đã bỏ chạy khỏi thành Mặc Quan nên rơi vào vòng vây.
Cứu người như cứu hỏa, Bộ Thiên Hành không dám chần chừ, cũng không kịp xin lệnh của Triệu Sơ Túc tướng quân, nhanh chóng điểm đủ một nghìn năm trăm nhân mã, chỉ để lại năm trăm người cho Dung Trạm thủ thành, tập kết tại cổng Bắc.
Nhan Phá Nguyệt vừa nhận được tin đã chạy từ doanh trại ra cổng Bắc. Nàng đã định đi, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp Bộ Thiên Hành!
Nghĩ tới đây, nàng thấy hơi buồn bã.
Lúc này đang là chiều tối, ráng chiều đỏ rực bao phủ thành Mặc Quan, nàng vừa chạy tới cổng thành, từ đằng xa đã thấy hàng ngàn con ngựa giậm vó chuẩn bị xuất phát, vành mắt bỗng ướt nhòe.
Đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước. Vì chiến trường ở cổng thành vẫn chưa được thu dọn xong nên tốc độ di chuyển của họ chưa nhanh.
Phá Nguyệt lại chạy về phía trước vài bước, thấy Ô Vân Đạp Tuyết đứng ở đầu đội ngũ, hai người ở trước ngựa, chính là Bộ Thiên Hành và Dung Trạm.
Xung quanh còn có vài binh sĩ tới tiễn biệt, thấy Phá Nguyệt, ai cũng im lặng. Trên mặt Bộ Thiên Hành còn treo một nụ cười, đang nói gì đó với Dung Trạm, ngẩng đầu nhìn thấy Phá Nguyệt, nụ cười trở nên cứng lại.
Dung Trạm cũng quay đầu lại nhìn thấy nàng, vẫy tay.
Phá Nguyệt chạy tới, nhìn dung nhan anh tuấn của Bộ Thiên Hành, nhất thời không biết phải nói gì.
Hôm đó đánh thắng trận xong, chàng chẳng nói được gì với nàng nhiều, ai ngờ chỉ mới chớp mắt đã lại phải đi đánh trận.
Vẫn là Bộ Thiên Hành lên tiếng trước, vô cùng nghiêm túc:
– Ngoan ngoãn ở đây, chăm chỉ luyện quyền pháp, sau này làm phụ tá, làm Hiệu úy, không phải trò đùa đâu.
– Ừm. – Phá Nguyệt không biết vì sao lại buột miệng nói, – Huynh cũng uống ít rượu thôi, uống nhiều hại thân.
Khóe mắt Dung Trạm và Bộ Thiên Hành đều lộ vẻ kinh ngạc, Bộ Thiên Hành cười một tiếng:
– Nha đầu này, cứ làm như ta không quay về nữa vậy. Bản tướng quân chỉ đi cứu viện, nhanh thì hai, ba ngày, chậm thì bốn, năm ngày sẽ quay về.
Phá Nguyệt gật đầu, nhìn chằm chằm vào vạt áo của chàng, không muốn nhìn dung nhan anh tuấn ngời ngời của chàng nữa.
Bộ Thiên Hành thấy nàng cứ cúi đầu thì không nói gì nhiều, đưa tay ra nắm lấy dây cương, định leo lên ngựa.
Nghe thấy tiếng vó ngựa nhè nhẹ vang lên, Phá Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào chàng. Hành động này khiến Bộ Thiên Hành thoáng giật mình, sau đó chưa chờ chàng hỏi gì, Phá Nguyệt đã bước lên ôm chặt lấy chàng.
Yên lặng, yên lặng như chết.
Các binh sĩ xung quanh đều yên lặng, yên lặng nhìn tướng quân nhà mình bị nữ hiệu úy ôm chặt, đa số mọi người đều hận rằng người được ôm không phải là mình.
Dung Trạm cũng im lặng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nàng ôm đại ca rồi, nàng ôm đại ca rồi! Vì sao nàng lại ôm đại ca? Nam nữ thọ thọ bất thân, nàng như thế này là muốn hứa gả cho đại ca sao?
Bộ Thiên Hành cũng sững sờ. Cảm thấy thân hình mềm mại, thơm ngát của nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng mình; bàn tay mềm mại dán chặt vào sống lưng mình. Nàng chủ động ôm chàng?
– Cô… – Chàng nghe thấy giọng nói của mình nghèn nghẹt.
– Bảo trọng. – Phá Nguyệt hít sâu một hơi trong lòng chàng, buông tay, lùi về sau, mỉm cười nhìn chàng.
Nàng đang… không nỡ sao?
Bộ Thiên Hành muốn hỏi rõ đầu đuôi, muốn trêu chọc nàng vài câu, nhưng lời đã tới cổ họng rồi mà vẫn không thể thốt ra được. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn dung nhan dịu dàng, xinh đẹp của nàng, trái tim lúc nào cũng cứng rắn, lạnh lùng tựa như cũng bị bàn tay ấp áp làm cho hồ đồ.
– Tướng quân! – Ở đuôi của đội ngũ, có người thấy Bộ Thiên Hành mãi không khởi hành thì gọi to.
Bộ Thiên Hành thu vội ánh mắt về, leo lên lưng ngựa, vỗ mạnh lên Đạp Tuyết, lao đi như bay, chớp mắt đã xông tới điểm đầu của đội ngũ.
Những người còn lại đứng nguyên chỗ cũ, là Phá Nguyệt quay người đi trước, nụ cười ngấn lệ nói với Dung Trạm:
– Quay về thôi.
Dung Trạm máy móc gật đầu, quay người đi theo.
Bộ Thiên Hành thúc ngựa đi đầu đội ngũ, nhìn vầng mặt trời nhàn nhạt đang lặn, cảm giác toàn thân vẫn cứng đờ như một khúc gỗ, huyết mạch như ngưng kết lại.
Trời trắng, đất vàng, bốn bề hiu quạnh, cả đời chinh chiến của tướng quân rồi cũng có một ngày phơi xương trắng nơi đồng không mông quạnh.
Đây là sự chờ đợi của chàng, cũng chính là chí khí của chàng.
Nhưng vì sao, hôm nay bị nàng ôm một cái, tâm trạng tiêu diêu tự tại trước đây lại thêm chút tình ý dịu dàng chưa từng có?
Không, không phải là hôm nay.
Là từ ngày cứu nàng khỏi tay Ngũ Hổ, nhìn thấy đôi mắt trong vắt như mặt trăng của nàng; là khi nàng bị bệnh trong địa lao, cả người run rẩy, nằm trong lòng chàng như một con thú nhỏ bị thương; là khi nàng to gan lớn mật, cởi quần của chàng, hơi thở lướt qua thân hình đầy nhiệt huyết của một nam nhân.
Chính con ngựa của nàng đã như ngôi sao rơi vào giữa quân địch.
Chính nàng đã đích thân tạo ra một luyện ngục Diêm La, địch quân thảm bại vô số, thi thể chất cao thành núi.
Mà đến cuối cùng, chính nàng đứng giữ vô số quân địch, mặt nạ buông xuống, hoang mang nhìn quanh, cô độc và bất lực.
Đúng lúc đó, chàng chỉ lướt mắt đã nhận ra nàng!
Tim Bộ Thiên Hành thắt mạnh, ghìm cương ngựa lại.
Mấy hôm nay, chàng luôn cố tình trốn tránh, xa lánh nàng. Khi trước ngoại hình của nàng xấu xí, nàng đóng giả làm Tiểu Tông, chàng và nàng đã sớm tối bên nhau, tự do tự tại, trêu chọc nàng thế nào cũng không thấy ngượng ngùng; nay nàng đã thay một gương mặt mới lại khiến chàng thấy khó chịu. Bởi vì chàng không thể giả bộ như không nhìn thấy, nàng là một nữ nhân, lại còn là nữ nhân đẹp như hoa như ngọc. Làm sao chàng có thể tiếp tục làm một đại gia nô dịch nàng, còn giả bộ ngủ để nàng bôi thuốc cho mình, rồi len lén kiếm cớ ôm nàng?
Có khoảnh khắc, chàng thà mình chưa từng nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng, như thế chàng vẫn có thể bình thường, thân mật với nàng không giới hạn. Nhưng hôm nay… vì sao chàng lại cảm thấy nếu lúc này chàng không quay đầu thì sẽ bỏ mất thứ gì đó?
Không thể quay về, không thể! Có một âm thanh vang lên trong lòng: Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, ngươi chẳng qua chỉ là lính ngũ phẩm, không quyền không thế, làm thế nào để bảo vệ cho một thiên kim tiểu thư như nàng? Làm gì có chuyện nàng để mắt tới một võ phu thô lỗ như ngươi? Nhưng rồi chàng lại nghe thấy một giọng nói khác quyết tuyệt hơn vang lên:
– Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.
Ngay sau đó chàng quay đầu ngựa, lao vút về phía cổng thành.
Phá Nguyệt vừa mới đi vào cổng thành được mấy chục trượng đã nghe thấy có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên. Nàng vô thức tránh sang một bên đường, đang định quay đầu thì tiếng vó ngựa đột ngột dừng lại ngay sau lưng mình!
Cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị một người lôi mạnh từ dưới đất lên, con ngựa lao nhanh như bay, qua bờ vai vững chãi, quen thuộc của người đó, nàng nhìn thấy gương mặt sửng sốt của Dung Trạm và những người khác càng lúc càng xa.
– Sao thế? – Phá Nguyệt kinh ngạc nhìn chàng.
Chàng im lặng, chỉ im lặng. Khuôn mặt trước nay luôn toát lên vẻ ngạo đời, nay lần đầu tiên tỏ ra căng thẳng, các cơ mặt căng cứng lại, thậm chí gân xanh còn nổi rõ trên trán. Bàn tay chàng ôm lấy thắt lưng nàng, siết thật chặt, khiến nàng nhoi nhói đau! Phá Nguyệt vô thức ngả ra đằng sau, nhưng lại bị một sức mạnh lớn hơn ghim chặt nàng vào ngực chàng.
Nàng nằm trong lòng chàng, không thể cựa quậy.
Chàng ôm nàng, con ngựa chạy mãi, chạy mãi, không biết đã chạy được bao lâu, lâu tới mức khiến Phá Nguyệt thấy hơi sợ hãi, không biết mình chọc giận chàng lúc nào. Đột nhiên chàng ghìm dây cương, ôm nàng bay xuống khỏi lưng ngựa.
Phá Nguyệt miễn cưỡng đứng yên, phát hiện ra xung quanh là một cánh đồng hoang. Có lẽ cũng đã trải qua buổi lễ rửa tội của chiến tranh, ruộng đồng hoang vu, rừng bị đốt cháy, chỉ còn một màu trọc lốc.
Đất trời mênh mông, xung quanh không một bóng người, chỉ có hai người họ.
Chàng đưa nàng tới đây làm gì?
Phá Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Chưa chờ nàng ngẩng đầu, trước mắt bỗng tối đi, Bộ Thiên Hành sa sầm mặt, trợn trừng mắt, đôi môi đã bịt chặt miệng nàng.
Như một người đã phải nhịn đói nhịn khát lâu ngày, nụ hôn của chàng lộ vẻ hoảng loạn, cấp thiết. Chàng dùng lực ngậm chặt môi nàng, vừa liếm, vừa mút mạnh, hoàn toàn không có bài bản gì cả. Phá Nguyệt lúng búng trong miệng:
– Huynh… – Thế là lưỡi nàng bị chàng bắt trúng, ngậm chặt không chịu buông.
Ban đầu Phá Nguyệt sửng sốt, sau đó là kháng cự, cuối cùng… thì mềm oặt. Chàng ôm nàng quá chặt, nàng không thể cựa quậy nổi. Nàng chỉ thấy hơi nóng trong miệng chàng, mùi máu tanh trên cơ thể chàng, còn cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi lan từ miệng ra toàn thân, vào cả trong tim.
Rất lâu sau chàng mới buông nàng ra.
Gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhưng thần sắc chàng đã nhẹ nhõm trở lại, hoàn toàn khác hẳn với con người hùng hổ, cưỡng hôn nàng ban nãy. Trong đôi mắt sáng rực là ý cười biếng nhác mà nàng đã quen thuộc. Trong sự biếng nhác đó còn có chút gì như thỏa mãn.
Rõ ràng là chàng vô lễ với nàng, vậy mà Phá Nguyệt lại thấy ngượng ngùng, hồi hộp hỏi:
– Huynh… sao lại hôn tôi?
Cánh tay chàng gác hờ lên vai nàng:
– Bởi vì nàng ôm ta trước.
Thế này cũng là câu trả lời sao? Khóe môi Phá Nguyệt vẫn còn hơi đau, chàng hôn mạnh quá.
Nhưng vì sao nàng lại thấy vừa ngọt vừa chát?
– Ta đưa nàng về. – Chàng bế nàng lên lưng ngựa, ngập ngừng rồi lại nói. – Chờ ta.
Phá Nguyệt đỏ mặt tía tai, tim đập như trống trận. Trong lòng chỉ có giọng nói của chàng còn vang vọng.
Chờ chàng…
Chờ chàng…
Ôi, sao nàng lại cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi sùng sục chỉ vì hai chữ đơn giản này?
Bộ Thiên Hành chờ một lát, thấy sắc mặt nàng vẫn còn mơ màng, không đẩy chàng ra, cũng không cho chàng một bạt tai. Bất giác chàng thầm vui trong lòng, hú dài một tiếng, tiếng hú vang vào tận trời xanh.
Phá Nguyệt giật nảy mình co người lại, chàng nhân cơ hội đó ôm nàng chặt hơn, vung roi thúc ngựa, quay đầu lao về phía thành Mặc Quan.
– Trông chừng kỹ, đừng để nàng đi.
Bộ Thiên Hành ném lại cho Dung Trạm câu này rồi thúc ngựa lao nhanh như cơn gió, đuổi theo đội quân của chàng.
Đêm sâu như biển, ánh lửa ngút trời.
Bộ Thiên Hành đã từng vô số lần tưởng tượng dung nhan của Phan Phá Nguyệt, diễm lệ, thanh tú, đáng yêu… Trên chóp mũi nàng còn có hai nốt ruồi nhỏ, sắc mặt đỏ bừng như nàng thiếu nữ xinh xắn.
Nhưng chàng thực sự không ngờ rằng trông nàng lại như thế này.
Nhợt nhạt, nhỏ bé yếu ớt, yêu mị, tinh tế.
Tựa như chỉ cần chạm vào là nàng sẽ vỡ vụn trong lòng. Yếu ớt nhường ấy, đủ để khiến mọi nam tử phải bảo vệ và thương yêu nàng.
Dung Trạm nói không sai, một nữ tử như yêu tinh. Nhưng chính nữ tử ấy hằng ngày đấu khẩu với chàng, hành vi cử chỉ lúc nào cũng lỗ mãng như một nam nhân? Chính nữ tử ấy từng bị chàng lặng lẽ ôm vào lòng?
Cũng chính nữ tử này đã đưa một nhóm tàn binh của chàng chạy ra ngoài thành để phản công?
Chàng nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng như cánh hoa của nàng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ…
Nàng làm bừa quá, nhưng chàng biết làm thế nào với nàng?
Trong cuộc đời Phá Nguyệt, đây là lần đầu tiên vào sinh ra tử, lại được chàng đưa về từ Quỷ môn quan, tâm tình đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Nghe chàng nói mặt nạ rơi rồi, sau một thoáng kinh ngạc, nàng lộ thần sắc bình thản:
– Rơi rồi thì thôi. Tôi biết là trông hơi buồn nôn…
Bộ Thiên Hành không hiểu vì sao nàng lại nói là “buồn nôn”, nhưng nàng đã quay đầu nhìn Dung Trạm:
– Dung tướng quân!
Dung Trạm thẫn thờ.
Các binh sĩ ở đằng xa vẫn còn đang hoan hô, chửi mắng, sau lưng Dung Trạm, mấy chục người đều đưa mắt nhìn, ai cũng sững sờ.
Thấy mọi người giống như nhìn thấy quỷ, trong lòng Phá Nguyệt thấy thật sảng khoái, vẫn không chịu từ bỏ, ló đầu ra sau lưng Thiên Bộ Hành, cười hi hi nói:
– Lưu Đô úy, đã tạ ơn cứu mạng của ngài. – Rồi lại nói với mấy chục người theo Bộ Thiên Hành xông ra ban nãy, – Mọi người vất vả quá.
Lưu Đô úy đã nhìn thấy dung nhan của nàng từ trước, bẽn lẽn không nói gì. Các quân sĩ còn lại đều sửng sốt.
– Nàng ta là ai? – Có người hỏi khẽ.
– … Tông Hiệu úy. – Lưu Đô úy bất lực cười.
Đám binh sĩ nhất thời á khẩu, người này nhìn người kia ngơ ngác.
Rất lâu sau, đột nhiên có người buông tràng cười sảng khoái, sau đó, tất cả đều cảm nhiễm, cười lớn. Trên những thân thể mệt mỏi, trên những gương mặt cáu bẩn vì bùn và máu, đôi mắt sáng ngời của họ đều đang hiền hòa nhìn Nhan Phá Nguyệt.
Máu nóng trong người Phá Nguyệt lại một lần nữa bốc lên, đó là những anh hùng ban nãy còn cùng nàng vào sinh ra tử đấy!
Nàng cựa quậy, đang định nhảy xuống ngựa trò chuyện với họ thì lại bị Bộ Thiên Hành ấn xuống.
Chàng xuống ngựa trước, nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lại nói với nàng:
– Cô về lều trước đi.
Chưa chờ nàng từ chối, bàn tay to lớn của chàng đã vỗ mạnh lên mông Đạp Tuyết, người Phá Nguyệt chao đi, bị Đạp Tuyết đưa vào trong thành như một làn khói.
Đêm lạnh như nước, cả thành là sự hỗn loạn và huyên náo.
Một người một ngựa đạp lên cành khô, xương gãy, len lỏi qua các binh sĩ đang đi qua đi lại. Có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tuấn mã là một dung nhan yêu kiều tựa tuyết, ngỡ ngàng dừng lại, nhưng con ngựa đó chạy nhanh như sao xẹt, chớp mắt đã chạy xa.
Tuy rằng tâm trạng vẫn còn rất kích động, nhưng Phá Nguyệt về tới lều trướng, tắm rửa sạch sẽ xong là cả người đã mệt mỏi, mềm nhũn nằm trên giường.
Chỉ có điều cả đêm trằn trọc, trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh những thi thể đẫm máu ấy. Khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi, nửa đêm nằm mơ, giật mình toát cả mồ hôi.
Giấc ngủ này không mấy ngon lành, khi nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao ba con sào. Một phụ nhân chạy vào, thần sắc kính sợ, nói với nàng:
– Cô nương, tướng quân nói, cô tỉnh dậy thì tới thành lầu.
Phá Nguyệt biết chắc chắn Bộ Thiên Hành muốn hỏi tường tận nguyên do chuyện ngày hôm qua, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Dọc đường, các binh sĩ đều ghé mắt nhìn nàng.
Phá Nguyệt mỉm cười gật đầu, thần sắc tự nhiên.
Nàng chịu đựng đủ rồi. Cả ngày vác cái mặt nạ ấy, cho dù là tác phẩm tuyệt diệu của Tô Ẩn Ẩn thì cũng vô cùng khó chịu. Nàng biết điệu bộ của mình ngày hôm nay trông rất kì quái, mặc binh phục, không bó ngực, cũng không eo, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ.
Nhưng đã lâu lắm rồi nàng chưa từng cảm thấy dễ chịu thế này. Từng trải qua sống chết, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ trở nên rạng rỡ. Dù sao cũng không cần che giấu tướng mạo nữa, nàng không cần sợ nữa.
Nàng bước từng bước về phía thành lầu mà Bộ Thiên Hành đang chỉ huy, trái tim lại từng bước trầm xuống.
Thắng rồi, họ thắng rồi.
Thắng rồi thì có nghĩa là, nguy cơ đã được hóa giải.
Cũng có nghĩa là, Nhan Phác Tông sẽ nhanh chóng tới đây.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đi theo Bộ Thiên Hành và Dung Trạm cả đời, nếu không phải là vì chiến sự, giờ nàng đã ẩn cư ở một thôn làng nào đó rồi cũng nên?
Nàng nên đi thôi, để không làm liên lụy tới hai nam nhân này.
Cửa doanh trại mở ra, gương mặt anh tuấn của Bộ Thiên Hành đứng ngay trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm như nước hồ khiến nàng bỗng có một cảm giác chân thực và ấm áp.
Chàng rất bình tĩnh nhìn nàng, rồi quay người đi trở lại.
Nàng cảm thấy chàng hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Phá Nguyệt bước vào, Dung Trạm ngẩng đầu lên, không nhìn mặt nàng mà nhìn những đường cong đầy đặn được bao bọc trong quân phục, bất giác đờ người ra. Sau đó, ánh mắt cứ găm thẳng vào đỉnh đầu Phá Nguyệt.
Bộ Thiên Hành ngồi xuống, vẫn không nhìn Phá Nguyệt mà nhìn bản đồ.
– Gan to gớm nhỉ. – Ngữ khí của chàng vẫn tỏ vẻ khinh mạn như mọi khi.
Phá Nguyệt đã nghĩ sẵn những gì cần nói, hiền hòa nói:
– Khi đó tôi bị người ta đưa lên thành lầu, cũng chỉ vì muốn sống thôi, nên không kịp bẩm báo. – Thế là nàng báo cáo tình hình cùng phán đoán của mình ngày hôm qua cho chàng nghe một lượt.
Bộ Thiên Hành và Dung Trạm trao nhanh ánh mắt, Dung Trạm mỉm cười nói:
– Biết hôm qua các người đã giết được bao nhiêu quân địch không?
Phá Nguyệt nghĩ ngợi:
– Ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tên?
Chẳng mấy khi Dung Trạm có ánh mắt tinh nghịch thế này:
– Hơn hai nghìn người.
Phá Nguyệt khựng lại, nhìn chàng với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Bộ Thiên Hành. Thần sắc Bộ Thiên Hành vốn đang lạnh lùng, lúc này trên mặt cũng nở một nụ cười, gật đầu với nàng.
Lông mày Phá Nguyệt giãn ra, thành một nụ cười rạng rỡ.
Bộ Thiên Hành chầm chậm đưa ánh mắt, trầm giọng nói:
– Cô giả truyền quân lệnh, mở cổng thành, vô cùng nguy hiểm, lấy công chuộc tội nên ta không phạt cô nữa.
Phá Nguyệt bẽn lẽn gật đầu. Tuy rằng Bộ Thiên Hành bình thường hay đùa cợt, nhưng trong quân tình, một lời nặng tựa Thái Sơn. Mặc dù giờ bị chàng trách móc thì nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.
– Với người ngoài thì vẫn nói như những gì nàng nói, là mệnh lệnh của đại ca. – Dung Trạm mỉm cười nói.
– Hiểu rồi. – Phá Nguyệt rất rõ, nếu các binh sĩ mà biết chân tướng thì cho dù kết quả có tốt đến đâu cũng sẽ cảm thấy nàng đang làm càn, Bộ Thiên Hành đã quá dung túng cho nàng.
– Liên quân năm nước lần này tổng cộng bị tổn hại hơn hai vạn người ở thành Mặc Quan. – Dung Trạm thở dài, – Sáng sớm hôm nay, sứ giả tới báo, ba vạn quân Bắc Lộ của triều đình đã xuất phát chi viện cho tiền tuyến, Đại Hoàng tử cũng đích thân ra tiền tuyến cầm quân. Liên quân đã nghe tin bỏ chạy, thành Mặc Quan đã không còn nguy hiểm nữa.
Phá Nguyệt cả mừng: Tốt quá! Địch nhân lui binh triệt để, trận chiến này coi như đại thắng rồi!
– Phá Nguyệt, chúng ta muốn hỏi nàng, hôm nay có sẵn sàng nhận thân phận trợ tá để bàn chuyện quân sự với đại ca không? – Dung Trạm dịu giọng hỏi.
Phá Nguyệt khựng lại, ngước mắt nhìn Bộ Thiên Hành. Không hiểu vì sao mà hôm nay chàng nói rất ít, hình như hơi… lạnh nhạt với nàng?
– Tôi được không? – Tim nàng rúng động.
Giọng nàng run rẩy, câu hỏi rất khẩn thiết, nụ cười thoáng qua trên mặt Bộ Thiên Hành:
– Tàm tạm.
Dung Trạm thì nói:
– Phá Nguyệt không cần khiêm tốn. Đại Tư rất trọng dụng nhân tài, nếu không phải vì thân phận của nàng đặc biệt, lại không có quân tịch thì sau chiến dịch này sẽ được thăng liền ba cấp.
Nàng thấy trong lòng ngọt ngào, tuyệt thật.
Thì ra trong mắt họ, cuối cùng nàng cũng không còn là một nữ tử yếu ớt cần bảo vệ nữa.
Nàng cười nói:
– Được, vậy để tôi suy nghĩ.
Dung Trạm và Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười. Lúc này có một binh sĩ tới báo cáo về tình hình tổn thất về binh khí, thần sắc hai người lập tức nghiêm túc lại, chăm chú lắng nghe và lại dặn dò thêm một hồi.
Phá Nguyệt ngồi nghe cũng chán, liếc thấy đĩa bánh bao đặt trên bàn mới thấy bụng mình cồn cào, bèn lại gần, cầm một cái lên rồi thản nhiên ngoạm một miếng to.
Thơm thật, có lẽ sau thắng lợi, ăn cái gì cũng ngon đặc biệt!
Nàng ăn vài miếng đã hết quá nửa cái, còn lại một miếng nhỏ nhét hết vào miệng, thò tay ra lấy cái thứ hai. Ai ngờ vừa ngước đầu lên thấy Bộ Thiên Hành và Dung Trạm đều đang nhìn mình.
Nàng tưởng là có tình hình gì khẩn cấp nên nuốt vội miếng bánh, suýt thì bị nghẹn, khó nhọc hỏi:
– Sao thế?
Hai người lặng lẽ ngắm đôi má mịn màng tinh tế của nàng, vậy mà giờ đã phồng mang trợn mắt nhét bánh bao. Có lẽ ở trong quân đội với đám nam nhân lâu quá, nàng lại đóng giả Tiểu Tông thành quen, nên tướng ăn hơi thô lỗ.
Ngoại hình yêu mị, hành động thì thô lỗ, thực sự là quá trái ngược nhau.
Hai người đều không lên tiếng, cùng quay mặt đi, tiếp tục dặn dò binh sĩ. Binh sĩ đó đã nhìn Phá Nguyệt tới thất thần, hoảng hốt tỉnh lại, miệng ấp a ấp úng.
Hai ngày tiếp theo, Phá Nguyệt không gặp hai người họ. Sau chiến sự có rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết, hai người bận tối tăm mặt mũi, làm gì còn thời gian quan tâm tới nàng.
Chỉ có nàng thi thoảng rảnh rỗi đi lang thang trong thành, đám binh sĩ tuy rằng vẫn còn kinh ngạc, nhưng cái danh hiệu “Mục hiệu úy” đã được truyền đi rộng rãi.
– Mục Thanh Mục Hiệu úy! – Lưu Đô úy còn tới bái kiến nàng, truyền đạt lời cảm tạ và sự tôn kính của các huynh đệ dành cho nàng.
– Mục Hiệu úy tuy là nữ tử, nhưng mọi người đều bằng lòng sau này đi theo Mục Hiệu úy. – Lưu Đô úy nói.
Phá Nguyệt biết, Đại Tư cũng không ít các nữ tướng, Bộ Thiên Hành định dùng cái tên “Mục Thanh” để báo cáo công lao của nàng, xác thực cái tên giả cho nàng với thân phận Hiệu úy. Nhưng nàng biết, như thế cũng không ngăn nổi Nhan Phác Tông. Nàng đã quyết ý đi rồi, đối với sự giúp đỡ của Bộ Thiên Hành và sự trung thành của Lưu Đô úy, nàng thấy thật hổ thẹn.
– Tôi chỉ đánh bừa thôi, không có bản lĩnh thực sự, Đô úy đừng kỳ vọng quá cao vào tôi. – Nàng nói.
Lưu Đô úy bật cười ha hả.
Khó khăn lắm mới chỉnh đốn thành Mặc Quan mới hoàn tất, hơn hai nghìn tàn quân Xích Thố Doanh hào khí ngút trời, Phá Nguyệt cũng thu dọn tay nải định không từ mà biệt. Đúng vào lúc này, một bức thư khẩn cấp yêu cần cứu viện được gửi tới thành Mặc Quan.
“Đại Hoàng tử đích thân ra tiền tuyến khao quân, đội thân vệ bị hàng ngàn quân địch bao vây tại bờ sông Hắc Sa, nguy hiểm cận kề! Lệnh cho Bộ Thiên Hành nhanh chóng đi cứu viện!”.
Trong bức thư có ấn chương của Đại Hoàng tử, Bộ Thiên Hành và Dung Trạm vừa nhìn đã hiểu – sông Hắc Sa nằm cách phía Tây Bắc thành Mặc Quan hơn năm trăm dặm, Xích Thố Doanh là đội quân ở gần họ nhất, rất có khả năng Đại Hoàng tử xui xẻo gặp phải cánh liên quân đã bỏ chạy khỏi thành Mặc Quan nên rơi vào vòng vây.
Cứu người như cứu hỏa, Bộ Thiên Hành không dám chần chừ, cũng không kịp xin lệnh của Triệu Sơ Túc tướng quân, nhanh chóng điểm đủ một nghìn năm trăm nhân mã, chỉ để lại năm trăm người cho Dung Trạm thủ thành, tập kết tại cổng Bắc.
Nhan Phá Nguyệt vừa nhận được tin đã chạy từ doanh trại ra cổng Bắc. Nàng đã định đi, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp Bộ Thiên Hành!
Nghĩ tới đây, nàng thấy hơi buồn bã.
Lúc này đang là chiều tối, ráng chiều đỏ rực bao phủ thành Mặc Quan, nàng vừa chạy tới cổng thành, từ đằng xa đã thấy hàng ngàn con ngựa giậm vó chuẩn bị xuất phát, vành mắt bỗng ướt nhòe.
Đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước. Vì chiến trường ở cổng thành vẫn chưa được thu dọn xong nên tốc độ di chuyển của họ chưa nhanh.
Phá Nguyệt lại chạy về phía trước vài bước, thấy Ô Vân Đạp Tuyết đứng ở đầu đội ngũ, hai người ở trước ngựa, chính là Bộ Thiên Hành và Dung Trạm.
Xung quanh còn có vài binh sĩ tới tiễn biệt, thấy Phá Nguyệt, ai cũng im lặng. Trên mặt Bộ Thiên Hành còn treo một nụ cười, đang nói gì đó với Dung Trạm, ngẩng đầu nhìn thấy Phá Nguyệt, nụ cười trở nên cứng lại.
Dung Trạm cũng quay đầu lại nhìn thấy nàng, vẫy tay.
Phá Nguyệt chạy tới, nhìn dung nhan anh tuấn của Bộ Thiên Hành, nhất thời không biết phải nói gì.
Hôm đó đánh thắng trận xong, chàng chẳng nói được gì với nàng nhiều, ai ngờ chỉ mới chớp mắt đã lại phải đi đánh trận.
Vẫn là Bộ Thiên Hành lên tiếng trước, vô cùng nghiêm túc:
– Ngoan ngoãn ở đây, chăm chỉ luyện quyền pháp, sau này làm phụ tá, làm Hiệu úy, không phải trò đùa đâu.
– Ừm. – Phá Nguyệt không biết vì sao lại buột miệng nói, – Huynh cũng uống ít rượu thôi, uống nhiều hại thân.
Khóe mắt Dung Trạm và Bộ Thiên Hành đều lộ vẻ kinh ngạc, Bộ Thiên Hành cười một tiếng:
– Nha đầu này, cứ làm như ta không quay về nữa vậy. Bản tướng quân chỉ đi cứu viện, nhanh thì hai, ba ngày, chậm thì bốn, năm ngày sẽ quay về.
Phá Nguyệt gật đầu, nhìn chằm chằm vào vạt áo của chàng, không muốn nhìn dung nhan anh tuấn ngời ngời của chàng nữa.
Bộ Thiên Hành thấy nàng cứ cúi đầu thì không nói gì nhiều, đưa tay ra nắm lấy dây cương, định leo lên ngựa.
Nghe thấy tiếng vó ngựa nhè nhẹ vang lên, Phá Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào chàng. Hành động này khiến Bộ Thiên Hành thoáng giật mình, sau đó chưa chờ chàng hỏi gì, Phá Nguyệt đã bước lên ôm chặt lấy chàng.
Yên lặng, yên lặng như chết.
Các binh sĩ xung quanh đều yên lặng, yên lặng nhìn tướng quân nhà mình bị nữ hiệu úy ôm chặt, đa số mọi người đều hận rằng người được ôm không phải là mình.
Dung Trạm cũng im lặng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nàng ôm đại ca rồi, nàng ôm đại ca rồi! Vì sao nàng lại ôm đại ca? Nam nữ thọ thọ bất thân, nàng như thế này là muốn hứa gả cho đại ca sao?
Bộ Thiên Hành cũng sững sờ. Cảm thấy thân hình mềm mại, thơm ngát của nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng mình; bàn tay mềm mại dán chặt vào sống lưng mình. Nàng chủ động ôm chàng?
– Cô… – Chàng nghe thấy giọng nói của mình nghèn nghẹt.
– Bảo trọng. – Phá Nguyệt hít sâu một hơi trong lòng chàng, buông tay, lùi về sau, mỉm cười nhìn chàng.
Nàng đang… không nỡ sao?
Bộ Thiên Hành muốn hỏi rõ đầu đuôi, muốn trêu chọc nàng vài câu, nhưng lời đã tới cổ họng rồi mà vẫn không thể thốt ra được. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn dung nhan dịu dàng, xinh đẹp của nàng, trái tim lúc nào cũng cứng rắn, lạnh lùng tựa như cũng bị bàn tay ấp áp làm cho hồ đồ.
– Tướng quân! – Ở đuôi của đội ngũ, có người thấy Bộ Thiên Hành mãi không khởi hành thì gọi to.
Bộ Thiên Hành thu vội ánh mắt về, leo lên lưng ngựa, vỗ mạnh lên Đạp Tuyết, lao đi như bay, chớp mắt đã xông tới điểm đầu của đội ngũ.
Những người còn lại đứng nguyên chỗ cũ, là Phá Nguyệt quay người đi trước, nụ cười ngấn lệ nói với Dung Trạm:
– Quay về thôi.
Dung Trạm máy móc gật đầu, quay người đi theo.
Bộ Thiên Hành thúc ngựa đi đầu đội ngũ, nhìn vầng mặt trời nhàn nhạt đang lặn, cảm giác toàn thân vẫn cứng đờ như một khúc gỗ, huyết mạch như ngưng kết lại.
Trời trắng, đất vàng, bốn bề hiu quạnh, cả đời chinh chiến của tướng quân rồi cũng có một ngày phơi xương trắng nơi đồng không mông quạnh.
Đây là sự chờ đợi của chàng, cũng chính là chí khí của chàng.
Nhưng vì sao, hôm nay bị nàng ôm một cái, tâm trạng tiêu diêu tự tại trước đây lại thêm chút tình ý dịu dàng chưa từng có?
Không, không phải là hôm nay.
Là từ ngày cứu nàng khỏi tay Ngũ Hổ, nhìn thấy đôi mắt trong vắt như mặt trăng của nàng; là khi nàng bị bệnh trong địa lao, cả người run rẩy, nằm trong lòng chàng như một con thú nhỏ bị thương; là khi nàng to gan lớn mật, cởi quần của chàng, hơi thở lướt qua thân hình đầy nhiệt huyết của một nam nhân.
Chính con ngựa của nàng đã như ngôi sao rơi vào giữa quân địch.
Chính nàng đã đích thân tạo ra một luyện ngục Diêm La, địch quân thảm bại vô số, thi thể chất cao thành núi.
Mà đến cuối cùng, chính nàng đứng giữ vô số quân địch, mặt nạ buông xuống, hoang mang nhìn quanh, cô độc và bất lực.
Đúng lúc đó, chàng chỉ lướt mắt đã nhận ra nàng!
Tim Bộ Thiên Hành thắt mạnh, ghìm cương ngựa lại.
Mấy hôm nay, chàng luôn cố tình trốn tránh, xa lánh nàng. Khi trước ngoại hình của nàng xấu xí, nàng đóng giả làm Tiểu Tông, chàng và nàng đã sớm tối bên nhau, tự do tự tại, trêu chọc nàng thế nào cũng không thấy ngượng ngùng; nay nàng đã thay một gương mặt mới lại khiến chàng thấy khó chịu. Bởi vì chàng không thể giả bộ như không nhìn thấy, nàng là một nữ nhân, lại còn là nữ nhân đẹp như hoa như ngọc. Làm sao chàng có thể tiếp tục làm một đại gia nô dịch nàng, còn giả bộ ngủ để nàng bôi thuốc cho mình, rồi len lén kiếm cớ ôm nàng?
Có khoảnh khắc, chàng thà mình chưa từng nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng, như thế chàng vẫn có thể bình thường, thân mật với nàng không giới hạn. Nhưng hôm nay… vì sao chàng lại cảm thấy nếu lúc này chàng không quay đầu thì sẽ bỏ mất thứ gì đó?
Không thể quay về, không thể! Có một âm thanh vang lên trong lòng: Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, ngươi chẳng qua chỉ là lính ngũ phẩm, không quyền không thế, làm thế nào để bảo vệ cho một thiên kim tiểu thư như nàng? Làm gì có chuyện nàng để mắt tới một võ phu thô lỗ như ngươi? Nhưng rồi chàng lại nghe thấy một giọng nói khác quyết tuyệt hơn vang lên:
– Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.
Ngay sau đó chàng quay đầu ngựa, lao vút về phía cổng thành.
Phá Nguyệt vừa mới đi vào cổng thành được mấy chục trượng đã nghe thấy có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên. Nàng vô thức tránh sang một bên đường, đang định quay đầu thì tiếng vó ngựa đột ngột dừng lại ngay sau lưng mình!
Cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị một người lôi mạnh từ dưới đất lên, con ngựa lao nhanh như bay, qua bờ vai vững chãi, quen thuộc của người đó, nàng nhìn thấy gương mặt sửng sốt của Dung Trạm và những người khác càng lúc càng xa.
– Sao thế? – Phá Nguyệt kinh ngạc nhìn chàng.
Chàng im lặng, chỉ im lặng. Khuôn mặt trước nay luôn toát lên vẻ ngạo đời, nay lần đầu tiên tỏ ra căng thẳng, các cơ mặt căng cứng lại, thậm chí gân xanh còn nổi rõ trên trán. Bàn tay chàng ôm lấy thắt lưng nàng, siết thật chặt, khiến nàng nhoi nhói đau! Phá Nguyệt vô thức ngả ra đằng sau, nhưng lại bị một sức mạnh lớn hơn ghim chặt nàng vào ngực chàng.
Nàng nằm trong lòng chàng, không thể cựa quậy.
Chàng ôm nàng, con ngựa chạy mãi, chạy mãi, không biết đã chạy được bao lâu, lâu tới mức khiến Phá Nguyệt thấy hơi sợ hãi, không biết mình chọc giận chàng lúc nào. Đột nhiên chàng ghìm dây cương, ôm nàng bay xuống khỏi lưng ngựa.
Phá Nguyệt miễn cưỡng đứng yên, phát hiện ra xung quanh là một cánh đồng hoang. Có lẽ cũng đã trải qua buổi lễ rửa tội của chiến tranh, ruộng đồng hoang vu, rừng bị đốt cháy, chỉ còn một màu trọc lốc.
Đất trời mênh mông, xung quanh không một bóng người, chỉ có hai người họ.
Chàng đưa nàng tới đây làm gì?
Phá Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Chưa chờ nàng ngẩng đầu, trước mắt bỗng tối đi, Bộ Thiên Hành sa sầm mặt, trợn trừng mắt, đôi môi đã bịt chặt miệng nàng.
Như một người đã phải nhịn đói nhịn khát lâu ngày, nụ hôn của chàng lộ vẻ hoảng loạn, cấp thiết. Chàng dùng lực ngậm chặt môi nàng, vừa liếm, vừa mút mạnh, hoàn toàn không có bài bản gì cả. Phá Nguyệt lúng búng trong miệng:
– Huynh… – Thế là lưỡi nàng bị chàng bắt trúng, ngậm chặt không chịu buông.
Ban đầu Phá Nguyệt sửng sốt, sau đó là kháng cự, cuối cùng… thì mềm oặt. Chàng ôm nàng quá chặt, nàng không thể cựa quậy nổi. Nàng chỉ thấy hơi nóng trong miệng chàng, mùi máu tanh trên cơ thể chàng, còn cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi lan từ miệng ra toàn thân, vào cả trong tim.
Rất lâu sau chàng mới buông nàng ra.
Gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhưng thần sắc chàng đã nhẹ nhõm trở lại, hoàn toàn khác hẳn với con người hùng hổ, cưỡng hôn nàng ban nãy. Trong đôi mắt sáng rực là ý cười biếng nhác mà nàng đã quen thuộc. Trong sự biếng nhác đó còn có chút gì như thỏa mãn.
Rõ ràng là chàng vô lễ với nàng, vậy mà Phá Nguyệt lại thấy ngượng ngùng, hồi hộp hỏi:
– Huynh… sao lại hôn tôi?
Cánh tay chàng gác hờ lên vai nàng:
– Bởi vì nàng ôm ta trước.
Thế này cũng là câu trả lời sao? Khóe môi Phá Nguyệt vẫn còn hơi đau, chàng hôn mạnh quá.
Nhưng vì sao nàng lại thấy vừa ngọt vừa chát?
– Ta đưa nàng về. – Chàng bế nàng lên lưng ngựa, ngập ngừng rồi lại nói. – Chờ ta.
Phá Nguyệt đỏ mặt tía tai, tim đập như trống trận. Trong lòng chỉ có giọng nói của chàng còn vang vọng.
Chờ chàng…
Chờ chàng…
Ôi, sao nàng lại cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi sùng sục chỉ vì hai chữ đơn giản này?
Bộ Thiên Hành chờ một lát, thấy sắc mặt nàng vẫn còn mơ màng, không đẩy chàng ra, cũng không cho chàng một bạt tai. Bất giác chàng thầm vui trong lòng, hú dài một tiếng, tiếng hú vang vào tận trời xanh.
Phá Nguyệt giật nảy mình co người lại, chàng nhân cơ hội đó ôm nàng chặt hơn, vung roi thúc ngựa, quay đầu lao về phía thành Mặc Quan.
– Trông chừng kỹ, đừng để nàng đi.
Bộ Thiên Hành ném lại cho Dung Trạm câu này rồi thúc ngựa lao nhanh như cơn gió, đuổi theo đội quân của chàng.
Nước nóng vào miệng, thần sắc Mộ Dung Trạm thả lỏng hơn đôi chút, nghiêm túc nói với hai người:
– Hai ngươi đều là con trai xuất sắc nhất của hoàng huynh, người đưa các ngươi ra tiền tuyến rèn luyện, Thập thất thúc không can thiệp, cũng không hỏi nhiều. Nhưng Bộ Thiên Hành trung quân ái quốc, đã nhiều lần cứu ta. Các ngươi động vào ai cũng được, nhưng không được động vào huynh ấy.
Hai người đều không lên tiếng. Mộ Dung Lan tuy lớn hơn Mộ Dung Trạm hai tuổi, nhưng hai người tuổi tác tương đương, giống như huynh đệ. Mộ Dung Trạm từ nhỏ tính tình đã cẩn trọng, đối xử rất tốt với những đứa con của hoàng huynh, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng lời của chàng, Mộ Dung Lan không thể không nghe.
Còn về Mộ Dung Dung, hồi nhỏ lúc nào cũng theo sau Mộ Dung Trạm luyện võ, học chữ. Trong hoàng thất hiện nay, Mộ Dung Trạm được coi là đệ nhất cao thủ. Từ nhỏ Mộ Dung Sung đã rất ngưỡng mộ Mộ Dung Trạm.
Tuy con người Mộ Dung Trạm bảo thủ, nhưng cũng không phải không hiểu thế sự. Chàng biết giờ hai huynh đệ này không ai lên tiếng, chắc chắn trong lòng đang ngầm tính toán, bèn nói thẳng:
– Ngày xuất phát khỏi thành Mặc Quan, ta đã viết một bức thư gửi hoàng huynh. Ta tin rằng chỉ mấy ngày nữa sẽ nhận được thánh chỉ phóng thích Bộ Thiên Hành. Các ngươi thả sớm hay thả muộn cũng chỉ trong vài ngày mà thôi.
Lúc này Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung mới thoáng kinh hãi. Đương nhiên họ có thể hiểu ý của Mộ Dung Trạm. Hai huynh đệ tranh đấu gay gắt, tuy rằng phụ hoàng không quản, nhưng nếu để Mộ Dung Trạm tố cáo với phụ hoàng, họ làm liên lụy tới trung thần vô tội thì chắc chắn hai người sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Mộ Dung Lan lên tiếng trước:
– Vương thúc xử lý rất hay. Thực ra con cũng luôn cảm thấy trong chiến dịch ở sông Hắc Sa còn có ẩn tình.
Mộ Dung Sung nghe hắn nói thế thì thầm lo, nhưng nghĩ tới Bộ Thiên Hành thà chết cũng không quy phục mình, sẽ không nói ra chân tướng thì không mấy lo lắng nữa. Hắn cười nói:
– Mọi việc đều nghe theo Thập thất thúc. Thập thất thúc, đừng nói gì nữa, sức khỏe quan trọng, uống thuốc rồi ngủ một đêm đã.
Mộ Dung Trạm lắc đầu:
– Ta phải đi thăm Bộ tướng quân. – Chàng chống tay xuống giường định dậy mới phát giác ra tay mình còn nắm thứ gì đó mềm mại.
Chàng ngước mắt lên, thấy một đôi mắt trong sáng như nước hồ, ở đó ngập tràn sự quan tâm và vui mừng, như hai luồng ánh sáng dịu dàng rọi thẳng vào tim chàng. Nhất thời chàng quên cả buông tay, ngơ ngác nhìn nàng.
Hóa ra thứ chàng nắm chính là bàn tay nàng. Trong mơ chàng chỉ tâm niệm, không được buông, không được buông, nhất định không được buông, hóa ra là tay nàng.
Hai huynh đệ Mộ Dung Lan thấy vương thúc nhìn Phá Nguyệt thẫn thờ, liền hiểu ra. Tuy rằng dung nhan Phá Nguyệt diễm lệ đáng yêu, nhưng mỹ nhân mà hai người từng gặp rất nhiều, cũng chưa tới nỗi phải kinh ngạc vì dung mạo của nàng. Mộ Dung Lan nói trước:
– Xin Mục cô nương chăm sóc tốt cho vương thúc ta.
Mộ Dung Trạm buông tay Phá Nguyệt như bị điện giật, mặt nóng bừng. Nhưng trước mặt các cháu, chàng không thể để mất uy nghiêm của một thúc thúc, cúi đầu xuống, không cho họ thấy sắc mặt đỏ bừng của mình.
Khi ba chú cháu nói chuyện, Phá Nguyệt chỉ im lặng, giờ mới lên tiếng:
– Tôi đưa… vương gia đi thăm Bộ tướng quân nhé.
Hai huynh đệ Mộ Dung Lan không còn cách nào khác, chỉ đành đưa hai người vào địa lao. Khi tới cửa, hai người đều tìm cớ thoái thác để không vào. Mộ Dung Trạm cũng không miễn cưỡng, nhớ ra một việc, bèn bảo Nhan Phá Nguyệt vào địa lao trước, còn mình quay sang nói với họ:
– Có một việc cần nhờ hai ngươi, ngoài ta ra, đừng cho bất cứ ai tiếp cận Mục cô nương, nếu nàng xảy ra chuyện gì…
Chàng còn chưa nói xong, Mộ Dung Sung đã nhanh nhảu cười:
– Tiểu Vương thúc an tâm, điệt nhi sẽ lập tức hạ lệnh cho các thân vệ, tuyệt đối không để cho bất cứ ai tiếp cận tiểu thẩm thẩm của con nửa bước!
Mộ Dung Trạm vốn chỉ muốn đề phòng Nhan Phác Tông tới giờ vẫn chưa lộ diện, không ngờ bọn họ lại hiểu lầm quan hệ của mình với Phá Nguyệt. Nhưng cũng chẳng cần giải thích quá nhiều, đành nói:
– Nàng và ta tình như huynh muội, các con đừng hiểu lầm, làm tổn hại thanh danh của nàng.
Mộ Dung Sung vẫn cười, Mộ Dung Lan thì thận trọng hơn, mỉm cười nói:
– Thập thất thúc, người dọc đường bế nàng xông vào sở chỉ huy, hôn mê còn nắm tay nàng không buông. Đương nhiên ai cũng hiểu nàng là người của thúc rồi. Phụ hoàng mà biết thì chắc chắn là mừng lắm.
Tuy rằng mặt Mộ Dung Trạm đỏ bừng, nhưng ý chí vẫn rất kiên định, nghĩ chỉ cần mình giải thích với hoàng huynh là được. Bởi vậy cũng không nhiều lời, quay người đi vào địa lao.
Trong địa lao vô cùng tối tăm, ngoại trừ ngoài cửa lao có lính gác thì các thủ vệ bên trong đều được hai vị hoàng tử cho lui. Dung Trạm bước vào, thấy Phá Nguyệt đang lặng lẽ đứng ở một góc chờ mình.
– Những lời họ nói, nàng đừng để bụng. – Mộ Dung Trạm dịu giọng nói.
Phá Nguyệt chỉ sợ chàng ngại, nghe nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
– Đương nhiên là không.
Nàng nói rất nhẹ nhàng mà chẳng hiểu sao Mộ Dung Trạm lại thấy trong lòng thoáng thất vọng.
Chàng bỗng nhớ tới nhiều tháng trước, chàng vẫn đang ở tiền tuyến thì nhận được bức thư do chính tay hoàng huynh viết.
“… Nhan Phác Tông có duy nhất một nữ nhi, tuổi chừng mười sáu, khuê danh Phá Nguyệt, dung nhan xinh đẹp, diễm lệ đáng yêu. Nhan Phác Tông chiến công hiển hách, quan danh rất tốt, nhưng trẫm không thể nào nhìn thấu được hắn. Lan Nhi và Sung Nhi đều đã lập phi, đệ cưới Nhan Phá Nguyệt đó, được không?”
Khi đó tuy rằng chàng rất hoang mang, nhưng vẫn trả lời: “Mọi việc nghe theo sự sắp đặt của hoàng huynh”. Chàng có thể ở trong quân đội tự do xông pha là hoàng huynh đã đặc biệt dung túng rồi, nay hoàng huynh muốn chàng cưới vợ, chàng không thể không cưới.
Sau đó, chàng cũng từng tưởng tượng tới dáng vẻ thiên kim của Nhan thị, nhưng chỉ có thể tưởng tượng ra được một thiếu nữ mơ hồ, trẻ trung, non nớt. Chàng cũng từng nghĩ, nếu mình cưới nàng, cho dù không thích thì cũng phải toàn tâm toàn ý, yêu thương, chiều chuộng nàng cả đời.
Ai ngờ sau đó hoàng huynh lại thay đổi chủ ý, chỉ hôn thiên kim Nhan thị cho một tướng quân hạ cấp. Khi nghe tin này, chàng thở phào nhẹ nhõm, lại như hơi thất vọng. Tính tình chàng hướng nội, nhưng cũng là thiếu niên trẻ tuổi, trong lòng thực ra đã sớm coi Nhan tiểu thư như thê tử của mình, cũng đã nhiều lần tưởng tượng “dung nhan xinh đẹp, diễm lệ đáng yêu” rốt cuộc là trông như thế nào. Lâu dần, chàng cũng gửi gắm một chút tình cảm cho vị hôn thê chưa từng gặp mặt này.
Vậy mà không ngờ cuối cùng chỉ là người qua đường.
Sau đó thì chàng gặp Phá Nguyệt.
Sau đó nữa, vì đã từng thấy dung nhan thật sự của nàng, lại gặp ám vệ trong Nhan phủ nên chàng âm thầm đoán được thân phận của nàng.
Thì ra thiên kim Nhan thị trông như vậy. Dáng hình yếu ớt khiến người ta thương xót lại hoàn toàn không có vẻ gì là tao nhã, tính tình hào sảng, tùy tiện, không có vẻ ngượng nghịu như những nữ tử khác; thậm chí trên chiến trường còn không thua kém nam nhi, trăm người truy kích hàng ngàn người. Việc này Mộ Dung Trạm tự hỏi bản thân chắc chắn không dám làm, mà Bộ Thiên Hành cũng chẳng dám.
Nhưng nàng đã làm.
Một tướng công thành xương trắng phơi đầy, nàng không biết, Hiệu úy Mục Thanh đã vang danh thiên hạ.
– Che giấu thân phận thực sự là bất đắc dĩ, Phá Nguyệt đừng trách. – Chàng ngậm cười vái dài, – Cứ coi ta là Dung Trạm được rồi.
Chàng ngẩng đầu lên, trong ánh trăng mờ ảo, nụ cười của Phá Nguyệt rạng rỡ như hoa đào, hàm răng trắng như ngọc.
– Sao tôi lại trách huynh được? – Giọng nói của nàng dịu ngọt như đường, Mộ Dung Trạm cảm thấy thần hồn điên đảo.
– Ừm, đi thôi, Tiểu Dung. – Phá Nguyệt quay người đi vào trong. – Chúng ta đi gặp chàng.
Mộ Dung Trạm đi sau, nhìn vòng eo thon nhỏ của nàng, đột nhiên này ra một ý nghĩ. Nếu khi đó hoàng huynh hứa gả nàng cho mình thì có lẽ… mình cũng sẽ thích nàng.
Ý nghĩ này như một viên than nóng rực làm bỏng rát đầu chàng, chàng cố giấu suy nghĩ, rảo nhanh bước đuổi theo.
Trong địa lao vô cùng ẩm ướt, Phá Nguyệt đi được hai bước đã rùng mình. Mộ Dung Trạm thấy vai nàng thoáng run, định cởi áo bào của mình ra khoác lên người nàng, bàn tay đã đặt lên áo bào mà vẫn do dự.
Hai người cứ thế một trước một sau đi tới nơi có ánh sáng, thấy một bóng người cao lớn đang đứng giữa phòng giam. Trong đó có một ngọn nến, soi rõ gương mặt anh tuấn của chàng. Có lẽ vì mấy ngày chưa cạo râu nên trông chàng râu ria lởm chởm, y phục bẩn thỉu, nhếch nhác, nhưng đôi mắt sáng rực khác thường, ý cười như lan ra cả gương mặt.
– Bộ đại ca!
– Đại ca!
Hai người cùng gọi khẽ, rảo bước đến gần.
Mộ Dung Trạm mở cửa nhà lao, lao lên trước, ôm Bộ Thiên Hành thật chặt. Phá Nguyệt đứng cạnh hai người, vừa vui mừng, vừa căng thẳng. Tuy rằng nàng lúc nào cũng tỏ ra tùy tiện, nhưng giờ lại thấy bối rối, chỉ biết ngây ngô nhìn gương mặt vừa bẩn vừa đen của Bộ Thiên Hành, và cả bộ râu lởm chởm của chàng, nghĩ bụng, chàng để râu chẳng đẹp chút nào.
Bộ Thiên Hành buông Mộ Dung Trạm ra, nhướng mày cười khẽ:
– Tiểu Dung, đệ giấu ta cũng kỹ thật!
Mộ Dung Trạm đáp rất chân thành:
– Năm xưa khi huynh liều chết lôi đệ trong mưa tên ra ngoài, không biết rằng đệ họ Mộ Dung. Đại ca đừng tỏ ra xa cách với tiểu đệ, nếu không tiểu đệ… hổ thẹn vạn phần.
Bộ Thiên Hành biết tính chàng, trong lòng lại càng kích động, gật đầu rồi mới quay sang nhìn Nhan Phá Nguyệt đứng cạnh. Bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Phá Nguyệt dịu dàng nói:
– Huynh đừng lo, Dung Trạm đã xin được thánh chỉ, nhất định sẽ cứu huynh ra ngoài.
Từ sau khi Bộ Thiên Hành xảy ra chuyện, tuy nhiều lần nhớ nàng, nhưng nghĩ sinh tử của mình còn chưa biết thế nào, bởi vậy cố ép mình phải quên nàng đi. Hôm nay cuối cùng cũng thoát chết trong gang tấc, nàng lại ngàn dặm xa xôi tới thăm, đứng trước mặt mình, nhất thời ngơ ngẩn nhìn nàng, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng, bình thường mồm miệng nhanh nhẹn, vậy mà hôm nay lại lóng ngóng không biết nói gì.
Đúng lúc này, cả người Phá Nguyệt run lên, hắt xì hơi một cái.
Bộ Thiên Hành thấy nàng ăn mặc mỏng manh, sắc mặt tái xanh, bất giác đưa tay siết nhẹ tay nàng, quả nhiên lạnh lẽo. Y phục trên người chàng bẩn thỉu, lại đang bị xiềng xích nên không thể cởi ra, bèn quay sang nói với Dung Trạm:
– Tiểu Dung, cởi áo ngoài của đệ ra cho nàng mặc.
Mộ Dung Trạm khựng lại, áo ngoài của chàng là ban nãy ra khỏi cửa, Mộ Dung Sung khoác lên cho chàng, rất sạch sẽ.
Chàng chầm chậm cởi áo bào ra, đưa cho Phá Nguyệt. Phá Nguyệt ngần ngừ nhìn Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Trạm hiểu ánh mắt của nàng, vì sợ mình bị lạnh, nói khẽ:
– Ta không sao.
Phá Nguyệt cũng sợ mình bị bệnh làm hỏng đại sự nên không từ chối, nhận lấy khoác lên.
Nàng vốn gầy nhỏ, áo bào của Mộ Dung Trạm quá rộng rãi nên chỉ lộ ra mỗi gương mặt, vạt áo quét trên đất, trông chẳng ra làm sao. Bộ Thiên Hành nhìn nàng phì cười, nghĩ bụng, nàng bé thật đấy, ôm trong lòng chỉ như một nắm tay; Mộ Dung Trạm thì lặng lẽ, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nàng mặc y phục của mình thực sự là quá thân thiết, quá không nên. Nhưng cuối cùng nàng vẫn mặc y phục của chàng…
Giây lát sau, Mộ Dung Trạm mới tiếp lời Phá Nguyệt:
– Đại ca, rốt cuộc ở sông Hắc Sa đã xảy ra chuyện gì?
Bộ Thiên Hành trầm tư giây lát rồi thì thào to nhỏ, nói thật với hai người.
Phá Nguyệt nghe mà lửa giận trào dâng. Ban nãy trong phòng, nàng có ấn tượng khá tốt với Đại Hoàng tử đôn hậu và Nhị Hoàng tử hoạt bát, không ngờ hai người họ vì tranh quyền đoạt vị mà không tiếc hy sinh tính mạng của các chiến sĩ trên tiền tuyến! Thậm chí lại còn liên lụy tới một vị tướng tài hiếm có như Bộ Thiên Hành. Nhưng nghĩ lại, mình từng đọc các tiểu thuyết chính trị, những thủ đoạn này là do vị trí của họ quyết định, chỉ biết thở dài.
Mộ Dung Trạm đã sớm đoán được bí mật trong đó, chỉ không ngờ rằng hai người lại đi tới mức này, trầm mặc giây lát, áy náy nói với Bộ Thiên Hành:
– Làm liên lụy tới đại ca rồi, đệ thay chúng xin lỗi đại ca!
Bộ Thiên Hành nói:
– Đệ khách khí quá. Nếu không có đệ, lúc này đầu và thân ta đã mỗi nơi một ngả rồi.
Ba người lại hàn huyên thăm hỏi nhau một hồi, Mộ Dung Trạm nhớ ra một việc, chần chừ giây lát rồi vẫn nói:
– Lão rùa đang ở đây.
Sắc mặt Bộ Thiên Hành thoáng thay đổi, đưa mắt sang Phá Nguyệt:
– Lão rùa chưa làm gì nàng chứ?
Phá Nguyệt nhớ mình bị Nhan Phác Tông siết tím cả cổ tay, lắc đầu.
Bộ Thiên Hành vẫn không an tâm:
– Nếu hắn nói rõ thân phận, bảo rằng Phá Nguyệt là con gái của hắn, bắt quay về thì làm thế nào?
Tim Phá Nguyệt thắt lại, đây cũng chính là chuyện mà nàng lo lắng nhất. Nhưng sau khi Mộ Dung Trạm hôn mê, Nhan Phác Tông không xuất hiện đòi hai vị Hoàng tử bắt nàng về, khiến nàng thấp thỏm không yên.
Mộ Dung Trạm mỉm cười:
– Khi đó Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn bắt cóc, lão rùa nói với hoàng huynh là con gái và con rể trong đêm tân hôn bị kẻ thù hạ độc thủ, còn xác nhận hai thi thể. Hắn không thể lấy đá đập chân mình đâu, làm gì có chuyện dám tới chỗ ta đòi người? Hơn nữa Lan Nhi và Sung Nhi đều đã thấy đệ và Phá Nguyệt…
Giọng nói của chàng đột ngột khựng lại, ý của chàng vốn là, Phá Nguyệt được chàng bế vào đây, bao nhiêu người nhìn thấy. Nếu Nhan Phác Tông muốn nhận thì sau này Phá Nguyệt sẽ trở thành vương phi của chàng. Thế nên chắc chắn Nhan Phác Tông không dám đứng ra nhận nàng.
Nhưng làm thế nào để nói điều đó trước mặt Bộ thiên Hành?
Bộ Thiên Hành thấy chàng đột nhiên ngừng lại thì không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ hỏi:
– Đệ với Phá Nguyệt làm sao?
Phá Nguyệt đột nhiên mỉm cười tiếp lời:
– Họ thấy Dung Trạm trước nay không gần nữ sắc, lần này đưa tôi đến, hiểu lầm quan hệ của chúng tôi… Ông ta… Nhan Phác Tông đương nhiên là không dám nhận, sợ Hoàng đế chỉ hôn tôi cho Dung Trạm.
Bộ Thiên Hành nghe nói thế thì bật cười:
– Hiểu lầm thì hiểu lầm! Cứ để cho lão rùa há miệng mắc quai đi. Phá Nguyệt, mấy ngày này nàng phải đi theo Tiểu Dung, hắn không dám động tới nàng đâu!
Thấy chàng không để bụng, Mộ Dung Trạm không khỏi cảm thấy hổ thẹn, bèn chân thành nói:
– Đại ca, chắc chắn đệ sẽ cứu huynh ra ngoài, bảo vệ Phá Nguyệt, huynh hãy an tâm! – Chàng nhớ ra một việc, rồi lại mỉm cười. – Huống hồ lão rùa đó cũng chẳng ở đây được lâu đâu.
– Ồ? – Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều cảm thấy bất ngờ.
Mộ Dung Trạm cười nói:
– Khi đệ viết thư xin hoàng huynh thả đại ca ra, cũng nhắc tới việc hai Hoàng tử đều ở tiền tuyến, quân quyền phân tán, không có lợi cho việc chỉ huy. Nay lại xảy ra chuyện ở Hắc Sa, đề nghị Nhan Phác Tông hộ tống Đại Hoàng tử hồi kinh. Theo như tính khí của hoàng huynh thì chắc chắn sẽ triệu hắn về.
Hai người cả mừng.
Ba người lại ngồi một lát nữa, Mộ Dung Trạm công lực thâm hậu, cất tiếng lệnh cho ngục tốt mang rượu thịt vào. Hai huynh đệ ngồi đối ẩm với nhau, tuy rằng ở trong nhà lao, căn phòng thô lậu, nhưng lúc này tâm ý tương thông, lại có Phá Nguyệt ngồi cạnh tiếp rượu, cả hai đều cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Uống được một nửa, Mộ Dung Trạm ngừng chén, nói:
– Chỉ sợ đệ sắp phải quay về.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều khựng lại, Mộ Dung Trạm cười khổ:
– Năm ngoái, hoàng huynh đã có ý muốn ta hồi kinh. Lần này… chiến dịch thành Mặc Quan thực sự quá hung hiểm, chắc chắn là người không vui. Nay ta lại chủ động xin tha cho huynh, nợ ân tình rất lớn, không thể không về. Một mình ngài gánh vác giang sơn xã tắc, bên cạnh lại chẳng có ai tin tưởng để giúp đỡ.
– Vậy huynh có quay lại không? – Phá Nguyệt hỏi.
Mộ Dung Trạm kiên định nói:
– Đương nhiên.
Bộ Thiên Hành chẳng nói gì, cùng Mộ Dung Trạm uống cạn một bát rượu lớn rồi mới nói:
– Chờ chiến sự kết thúc, chúng ta tới Đế Kinh thăm đệ là được.
Hàng lông mày dài của Mộ Dung Trạm giãn ra:
– Chí phải! Tiểu đệ sẽ ở Đế Kinh chờ đợi đại ca và Phá Nguyệt!
Có lẽ vì nhắc tới chuyện phân ly, hai người uống thêm một hồi nữa, không ai nói gì. Đại lao yên lặng như tờ. Bộ Thiên Hành dựa vào tường, khép hờ hai mắt, lặng lẽ ngắm Phá Nguyệt; Dung Trạm thì ngồi vững như núi, nghĩ sau khi về Đế Kinh nên giải thích với hoàng huynh chuyện ở sông Hắc Sa như thế nào, bất giác thấy thật khó xử.
Phá Nguyệt không tiện chen lời vào nói chuyện với Bộ Thiên Hành, thấy hai người đều im lặng, bèn mở miệng định nói với chàng điều gì đó. Có điều nàng có rất nhiều điều muốn nói, mà lời ra tới miệng lại cảm thấy không còn quan trọng nữa. Chỉ lặng lẽ nhìn chàng vẫn bình an như trước, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, Bộ Thiên Hành nhận ra rất rõ ràng, cười khẽ:
– Dọc đường đến đây không chịu khổ gì chứ?
– Không, cũng may có Dung Trạm – Phá Nguyệt nhìn vào đôi mắt sáng rực của chàng, chỉ cảm thấy ánh mắt tràn ngập ý cười ấy khiến cả trái tim mình như chìm trong sóng mắt ấy.
Mộ Dung Trạm ngẩng đầu lên, thấy đại ca dịu dàng nhìn Phá Nguyệt, còn Phá Nguyệt tuy rằng bộ dạng có vẻ khép nép, nhưng đầu mày cuối mắt ánh lên ý cười e thẹn. Thần thái của họ rõ ràng là rất đường hoàng, lời lẽ bình thường, nhưng chàng có thể cảm nhận sâu sắc rằng nó đã khác trước kia.
Chàng không biết là khác ở chỗ nào, nhưng cảm thấy khi hai người khe khẽ nói chuyện với nhau khác với khi ba người trò chuyện.
Chàng bỗng dưng cảm thấy khó chịu, không tự nhiên, bèn đứng phắt dậy.
Hai người kinh ngạc nhìn sang, Dung Trạm ngượng ngùng nói:
– Đệ đi lấy thêm ít rượu. – Rồi lập tức ra khỏi phòng giam, bước thẳng tới cửa lao. Ngục tốt và các thị vệ gác cửa thấy chàng đi ra một mình thì đều quỳ rạp xuống đất. Chàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng trên trời, hít sâu một hơi mới thấy tâm mình bình tĩnh lại, bật cười không thành tiếng.
Thấy Dung Trạm đã đi xa, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt lại trở nên yên lặng.
Hôm đó Bộ Thiên Hành hôn nàng đều là do xúc động nhất thời. Sau khi trải qua đại nạn, tuy rằng tình ý với nàng chỉ tăng không giảm, nhưng lại thêm nhiều điều cố kỵ, nhất thời cảm thấy đôi môi ấy gần ngay trước mắt, còn mơn mởn và mời gọi hơn cả trong giấc mộng, mà chàng lại chẳng tài nào dịch nổi thân mình để hôn nàng lần nữa.
– Phá Nguyệt, nàng nói ta không làm tướng quân nữa được không? – Chàng tìm một chủ đề.
Phá Nguyệt ngẩn ngơ rồi bật cười:
– Cũng không nhất thiết là phải làm tướng quân, là một người dân bình thường cũng được. Ừm, huynh có thể làm một đại hiệp.
Tuy rằng Bộ Thiên Hành khí phách, chí hướng ngút trời nhưng lần này suýt nữa đặt chân vào Quỷ môn quan, nên cũng thấy nguội lòng. Tuy rằng biết triều chính có chỗ thối nát của triều chính, nhưng chàng vẫn thấy khó thích nghi. Chỉ là chàng luôn cho rằng, mình chuyên tâm giết giặc, không cần phải dính dáng gì đến bè lũ xu nịnh kia. Nay thực sự đã không đủ kiên nhẫn nữa.
Không ngờ thế lực của các hoàng tử trong quan đội lại sâu như vậy, chiến công hiển hách cũng chẳng bằng một câu nói của hoàng tử. Điều này khiến chàng vô cùng buồn bã. Sau khi trải qua sự kiện lần này, tuy rằng Dung Trạm nói là sẽ cứu mình, nhưng trong lời lẽ ban nãy cũng có ý lo lắng cho tiền đồ của chàng. Thế nên chàng mới hỏi Phá Nguyệt, mình không làm tướng quân nữa được không.
Giờ thấy nàng có vẻ thản nhiên, lại còn tán đồng chàng làm một bách tính bình thường, chàng thấy hoan hỷ trong lòng, nghĩ nàng quả nhiên là khác những nữ tử bình thường khác. Nữ tử bình thường chỉ mong… chỉ mong người mình thương thăng quan tiến chức?
Nhưng nghĩ tới việc rời khỏi quân doanh, chàng lại thấy hoang mang, thở dài:
– Từ nhỏ ta đã muốn làm tướng quân; học võ luôn nhanh hơn những đứa trẻ khác; đọc binh pháp, mọi người đều thấy vô vị, chỉ có ta là thích thú, say mê.
Tuy rằng ngữ khí của chàng ôn hòa, nhưng Phá Nguyệt nhận ra sự không cam lòng của chàng, biết rằng tuy lòng chàng có ý muốn thoái lui, nhưng nếu bắt một người có tính tình phóng khoáng như chàng phải về quê làm ruộng thì có lẽ chàng sẽ buồn bã suốt đời.
– Ra ngoài rồi nói. – Phá Nguyệt mỉm cười đổi chủ đề.
Bộ Thiên Hành gật đầu, liếc nhìn dung nhan mệt mỏi của nàng, lòng thầm hổ thẹn. Buột miệng nói:
– Nàng đi theo Dung Trạm đi.
Phá Nguyệt giật mình, đương nhiên nàng có thể nhận ra “đi” là có ý gì, bất giác há hốc miệng.
Bộ Thiên Hành vừa nói xong câu đó mới cảm thấy ý định này đã manh nha trong lòng mình từ rất lâu. Chàng luôn tự phụ mình tài nghệ hơn người, một ngày nào đó trở thành đại tướng quân, sẽ tiêu diệt Nhan Phác Tông, xả hận cho Phá Nguyệt, báo thù cho các bằng hữu đã chết. Nhưng lần này thiếu chút nữa thì bị chém đầu, lại còn phải nhờ Mộ Dung Trạm tới cứu. Huống hồ con đường sau quan lộ này khó đoán, rất có thể từ nay chàng sẽ không được trọng dụng, Phá Nguyệt theo chàng chẳng phải sẽ phải chịu khổ sao?
– Người có thể bảo vệ sự tự do cho nàng cả đời chỉ có Tiểu Dung thôi. – Chàng thong thả nói.
Lời vừa thốt ra đã cảm thấy tim đau nhói. Nhưng nghĩ đại trượng phu sống trên đời sao chỉ biết lo tới tham niệm của mình mà đưa người khác vào hiểm cảnh được? Ban nãy hai người bước vào địa lao, đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Dung Trạm tính tình trung hậu, địa vị hiển hách, Phá Nguyệt mà đi theo đệ ấy thì chắc chắn cả đời chẳng phải lo lắng. Hơn nữa Tiểu Dung luôn rất quan tâm, chăm sóc Phá Nguyệt.
Mỗi một lý do đều vô cùng đương nhiên, nhưng lồng ngực chàng vẫn thấy khó chịu, ngoài mặt thì tỏ ra thản nhiên:
– … Nghe lời ta, cứ quyết vậy đi!
Nhưng Phá Nguyệt thì nổi giận.
– Bộ Thiên Hành, đầu huynh bị ngựa đá hay bị cửa kẹp vào hả? – Nàng trợn mắt, – Huynh với tôi là gì của nhau, chuyện của tôi cần huynh quyết định sao?
Bộ Thiên Hành giật mình, nghĩ: Đúng thế, ta là gì của nàng? Nhưng ngoài mặt thì cười:
– Chẳng phải ta là ân nhân cứu mạng của nàng ư?
Phá Nguyệt thấy nụ cười nhẹ nhàng của chàng thì biết chàng không thực lòng muốn nói thế. Rồi lại nhìn dáng vẻ thê thảm của chàng lúc này, nghĩ tới nỗi oan ức và khổ sở mà chàng phải chịu bao ngày qua, cơn tức đã tiêu tan một nửa.
Ngữ khí của nàng hòa hoãn đi vài phần:
– Sự việc không đơn giản như huynh nghĩ đâu.
Bộ Thiên Hành khựng lại, thấy nàng không chịu đi theo Dung Trạm thì bỗng thoải mái hắn ra.
Phá Nguyệt liếc chàng một cái:
– Nếu tôi thực sự gả cho Dung Trạm thì với thân phận gì? Nhan Phá Nguyệt đã chết rồi, tôi chỉ là một Hiệu úy, gả cho chàng chắc chắn chỉ có thể làm trắc phi hay tì thiếp, địa vị rất thấp. Sau này Hoàng đế sẽ vẫn chỉ hôn cho chàng một chính phi, như thế chẳng phải tôi sẽ bị người ta ức hiếp?
Bộ Thiên Hành lắc đầu:
– Tiểu Dung không làm thế đâu.
Phá Nguyệt dịch người về phía chàng:
– Thế thì huynh không biết rồi, cửa quan sâu như biển cả, đương kim Hoàng đế anh minh thần vũ, đâu có để mặc Tiểu Dung muốn làm gì thì làm? Tới khi đó, tôi sẽ phải giành giật với rất nhiều nữ tử, đấu đá mệt lắm, khi thì bỏ thuốc độc, khi thì vu oan giá họa, tôi mà thua thì chết chẳng toàn thây. Huynh nỡ nhìn tôi như thế sao?
Bộ Thiên Hành nghe nàng nói rất khoa trương thì bất giác phì cười. Nhưng chàng cũng từng nghe nói tới sự hủ bại trong các gia đình nhà giàu, cũng rúng động vài phần. Cuối cùng nghe nàng nói, “huynh nỡ nhìn thấy tôi như thế sao” thì trái tim chao đảo, cảm thấy nàng oán trách nhưng bản thân lại vô cùng thoải mái.
– Thế nên, chắc chắn đời này tôi sẽ quy ẩn điền viên. – Phá Nguyệt ngậm cười, ánh mắt sáng ngời, – Làm một cánh chim vân du chân trời, Nhan Phác Tông không thể nào lật tung từng ngọn núi của Đại Tư lên được.
Bộ Thiên Hành thấy nàng khoáng đạt như vậy thì trong lòng bỗng xấu hổ. Thầm nghĩ, Bộ Thiên Hành ơi là Bộ Thiên Hành, nàng là một nữ tử, bị cha ruột bức hại mà còn nghĩ được như thế, ngươi chỉ mới gặp một trắc trở nho nhỏ sao đã nản chí? Ngươi đã phải lòng nàng, một lòng muốn bảo vệ nàng thì phải làm một nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, không sợ trắc trở nhất thời, vì nàng mà tạo dựng nên thiên hạ chứ!
Nghĩ tới đây, đám mây đen trong lòng chàng đã tan, nhìn dung nhan diễm lệ trước mặt, bất giác dịu giọng:
– Nguyệt Nhi, ta lỡ lời. Xin lỗi!
Phá Nguyệt nghe chàng gọi thật là thân mật, lòng thầm run rẩy, hoang mang nghĩ, chàng gọi mình là Nguyệt Nhi, tuy rằng cách xưng hô này nghe rất tầm thường, nhưng chàng gọi mình là Nguyệt Nhi!
Sau khi bị chàng cưỡng hôn, tim nàng đã rối bời, chỉ muốn tìm được đáp án.
Nàng không biết Bộ Thiên Hành hôn nàng có phải là do xúc động nhất thời hay không? Cũng không biết mình có động lòng thật với chàng hay không.
Ngày trước nàng cũng từng yêu thầm người con trai khác, tâm trạng vừa hồi hộp, vừa kích động ấy, nàng vẫn còn nhớ như in. Nhưng cảm giác với Bộ Thiên Hành lại hoàn toàn khác. Từ lần đầu tiên gặp nhau, nàng đã có ấn tượng rất sâu sắc với đôi mắt sâu thẳm của chàng, lúc nào cũng nghĩ tới nó, nhưng nếu nói là tiếng sét ái tình thì cũng không phải.
Sau khi tới quân doanh của chàng, hai người dần dần xóa bỏ ranh giới, ngày đêm bên nhau đồng cam cộng khổ, nàng chỉ cảm thấy ở bên cạnh chàng rất tự tại, vui vẻ. Chàng không câu nệ tiểu tiết, nàng cũng là người phóng khoáng, tướng quân không giống tướng quân, thân binh không giống thân binh. Cảm giác đó như một người bạn đặc biệt hợp cạ. Có điều khi chàng vô tình ôm hay bế nàng, nàng lại thấy bối rối khác với những người bạn khác giới khác… Hình như nàng cũng có cảm giác hân hoan, một chút căng thẳng, một chút chờ đợi.
Sau đó chàng nhìn thấy dung mạo thật của nàng, mấy ngày liền không đếm xỉa tới nàng, trong lòng nàng không thể nói là không thất vọng. Khi chàng hôn nàng, cả người nàng như tê liệt. Nụ hôn đó hoàn toàn khác với nụ hôn của Nhan Phác Tông. Y chỉ khiến nàng sợ hãi, kháng cự; nhưng nụ hôn của chàng vừa rụt rè, vừa lỗ mãng, lại… khiến người ta run rẩy trong tim.
Nghĩ tới đây, bất giác nàng lại nhìn miệng Bộ Thiên Hành. Lúc này, đôi môi mỏng đang bị vùi lấp sau chòm râu lởm chởm, hoàn toàn không phải dáng vẻ mà nàng thích.
Không ngờ Bộ Thiên Hành thấy nàng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm của nàng, cũng nhớ tới nụ hôn ấy. Thấy nàng nhìn mình, hai người đối mặt, cả hai đều có cảm giác chột dạ, đồng thời quay mặt đi.
– Tôi đi tìm Dung Trạm đây. – Nàng đứng dậy. – Huynh bảo trọng.
– Ừm. – Chàng chậm rãi nói, – Chờ ta thoát ra rồi sẽ đi tìm nàng… nói chuyện.
Một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến mặt mũi Phá Nguyệt nóng bừng, vội gật đầu, lưu luyến nhìn chàng thêm lần nữa rồi rảo bước đi.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
60 chương
9 chương
22 chương
11 chương
53 chương
98 chương
10 chương
141 chương