Lực khôi phục của Tiết Viễn thật sự kinh người, không bao lâu sau liền hành động như thường. Nhiệt độ giảm dần theo từng ngày, trong khi đó, tình hình ở Tây cảnh có xu hướng ổn định. Hôm nay tôi mê man đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh, đầu óc choáng váng, ngẩn ngơ lề mề đi ra khỏi cửa, mắt chợt sáng lên—— Khắp nơi bao phủ một màu trắng, ánh mặt trời không che không đậy đổ xuống, chiếu rọi sáng tỏ. Tôi thức dậy quá muộn, tuyết vừa sâu vừa dày đã được xúc ra khỏi đường, dấu chân và vết bánh xe lộn xộn chồng lên nhau. Viên đại phu cười tôi: "Hôm nay tinh thần tốt nhỉ ” Dù sao tôi cũng là người phương nam, chưa từng thấy qua tuyết bao giờ. Tôi đi dạo trong tuyết một vòng, bắt đầu làm nhào nặn ra tác phẩm nghệ thuật, sắp đại công cáo thành, thì nghe thấy tiếng vó ngựa lộn xộn ở phía xa. ||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung ||||| Ngước mắt nhìn ra, chỉ thấy đoàn người giục ngựa đi qua, tuyết bay văng khắp nơi, bên yên ngựa hình như còn treo động vật trói bốn chân, hẳn là Tiết Viễn cùng những người khác đi săn trở về. Quả nhiên, không bao lâu sau, Tiết Viễn đi tới, tò mò nhìn người tuyết dưới tay tôi: "Đây là cái gì? ” Tôi mỉm cười với hắn, lùi lại để cho hắn nhìn thấy rõ: "Giống như ai?" Tiết Viễn có chút nghiêm túc đánh giá, trầm ngâm một lát, thăm dò hỏi: “ Ta? ” Tôi gật đầu khẳng định, đúng vậy, không uổng công tôi tinh tế mài giũa hơn nửa ngày. Hắn khàn khàn bật cười, nhìn chăm chú vào người tuyết trước mặt, lại rũ mắt nhìn tôi: "Ngươi làm bao lâu, tay đều đông lạnh đỏ cả rồi. ” Nghe hắn nói như vậy, tôi mới ý thức được ngón tay có chút cứng đờ, vì hưng phấn quá nên không để ý. Cảm xúc bay bổng trong lòng, tôi thốt lên: "Ta chưa từng thấy tuyết rơi dày như thế này bao giờ". Hắn kéo tay tôi qua, ôm vào lòng bàn tay ấm áp, bỗng nhiên động tác dừng lại, biểu tình dịu dàng cũng cứng đờ, ánh mắt quan tâm: "Ngươi nhớ lại chuyện trước kia rồi sao?” Tệ quá. Ở đây quá lâu, tôi cũng quên mất bản thân mình là một người đang mất trí nhớ. Tôi nghẹn họng, vội vàng ngậm ngùi che giấu: "Hình như nhớ lại một chút..." Tiết Viễn dường như còn muốn hỏi thêm vài câu, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vang liên tiếp, thu hút sự chút ý của cả tôi và hắn "Chiêu này gọi là đẩy cửa sổ ngắm trăng" “Mãnh hổ xuống núi!” "Xem ra không chỉ có một mình tôi thích chơi tuyết, mấy vị tinh lực tràn đầy kia lúc săn bắn còn chưa hao hết, trực tiếp ở trong tuyết này đọ sức, hơn nữa còn càng ngày càng mãnh liệt. Tôi nhìn trong chốc lát liền quay người lại, đột nhiên vai bị siết chặt, Tiết Viễn ôm sát, thiếu chút nữa tôi ngã vào trong ngực hắn. Một quả cầu tuyết bay từ phía sau lướt qua tôi, oạch một tiếng đập vào trán người tuyết. Quay đầu nhìn lại, thủ phạm hiển nhiên cũng không ngờ tới, nụ cười cứng ngắc, cánh tay đang giơ lên cũng quên thu hồi. "Hỏng! ngươi đánh nát tướng quân của chúng ta rồi! "Có người lập tức châm lửa đốt nhà, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tiết Viễn cũng rất phối hợp sắc mặt trầm xuống, ra lệnh: "Chôn hắn vào tuyết cho ta." Ngay khi lệnh được đưa ra, bên kia bắt đầu chính khí lẫm liệt vây đánh, tiếng cười cùng tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên, khuôn mặt trộn đống tuyết làm một màu, vô cùng náo nhiệt, tình nghĩa chiến hữu chân thành kiên cố đập vào mặt. Tiết Viễn không thật sự tức giận, nhưng tôi vẫn cười dỗ dành hắn: "Ta sửa lại cho ngươi nha? ” Hắn nắm chặt bàn tay lạnh của tôi: "Không, đi thôi, ta cho ngươi thấy cái khác hay hơn" Trở lại trong lều, mới nhận ra rằng bên ngoài trời thực sự rất lạnh. Nhiệt độ hai bên va vào nhau, kích thích đến mức tôi che miệng ho khan vài tiếng. "Cảm lạnh rồi sao?" Tiết Viễn quay đầu nhìn tôi. Tôi lắc đầu: "Ngươi muốn cho ta xem cái gì?" Thừa dịp hắn rời đi, tôi lặng lẽ lau sạch vết máu trong lòng bàn tay. Tiết Viễn ôm áo choàng của mình trở về, ở giữa che lại hơi cong lên, hắn thật cẩn thận mở ra, nâng đến trước mặt tôi: "Nhìn này. ” Là một con thỏ lông xù. Tôi sững sờ chớp mắt, đưa tay ra nhận lấy, sờ vào thấy mềm ấm, khối trắng như tuyết rụt lại trong vòng tay tôi, ánh mắt như hạt đậu nhỏ ướt át trong trẻo, vành tai khẽ phát run, tuyệt không giãy dụa, ngoan ngoãn vô cùng. Tôi ngẩng đầu nhìn Tiết Viễn: "Ăn như thế nào? Nướng à? ” "Hả?" Tiết Viễn dường như không biết nên bày ra vẻ mặt gì, một lúc lâu sau, không hề có khí thế giải thích: “Ta vốn là muốn đưa cho ngươi giữ lại nuôi chơi.” Trong lòng lộp bộp một chút, nhất thời dâng lên cảm giác áy náy. Thế nhưng, con thỏ này thoạt nhìn không quá khỏe mạnh, nuôi cũng không được bao lâu, nếu là thỏ rừng bình thường, tinh thần sớm đã phấn chấn đạp tôi vài cước mới đúng. Không đợi tôi nói ra miệng, Tiết Viễn dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu thỏ, nhỏ giọng nói thầm: "Ta cảm thấy nó có chút giống ngươi. ” ......!Người này bình thường đang dùng filter gì nhìn tôi vậy. Mặc dù biết ý của hắn, nhưng trong mắt tôi lúc này, điểm chung lớn nhất của tôi với con vật nhỏ bé này là chúng tôi sẽ chết sớm thôi. "Còn có...!gần đây ngươi không có tinh thần gì cả.” Tiết Viễn lại giương mắt nhìn tôi: "Ta nghĩ, có phải là trong quân doanh quá nhàm chán hay không. ” Cho nên muốn tìm chút mới mẻ đến cho tôi vui vẻ? Lần này đến lượt tôi không nói nên lời, lòng tôi đau nhói, thân thiết ôm con thỏ yếu ớt cười với nó: "Ta không sao, chỉ là hơi sợ lạnh thôi." Thỏ con thoát khỏi kiếp làm đồ ăn, con mồi khác không may mắn như vậy. Buổi tối, thịt hươu được nướng trên lửa than, dao găm cắt xuống mỡ chảy khắp nơi, không biết được dưới lên nước sốt gì, mùi thơm xông vào mũi. Tiết Viễn giúp tôi cắt miếng, nhìn tôi cười: "Cẩn thận nóng. ” Ngọn lửa nhảy nhót, lớp tuyết còn sót lại chưa được quét sạch dần dần tan ra, thấm sâu vào mặt đất tối tăm. Tôi bế con thỏ ra cho ăn một ít cỏ khô. nó có vẻ rất có hứng thú với người tuyết Tiết Viễn, nhảy nhót vòng quanh mấy vòng, không chịu rời đi, ở bên chân tạo thành một quả tuyết cầu an tĩnh, híp mắt lại, giống như là đang chợp mắt. Những người khác vây quanh lửa trại uống rượu nói chuyện, tiếng ồn ào lúc cao lúc thấp truyền đến. Tiết Viễn không có đi qua, chỉ ở bên cạnh tôi. Hắn nhìn đống lửa gần đó, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng, trong mắt lấp lánh, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chờ qua mùa đông này, sang năm chúng ta cùng nhau trở về kinh thành đi. ” "Có lẽ còn có thể bắt kịp hoa đào nở của sơn tự." Hắn nhìn tôi nở nụ cười. Lời nói đột ngột khiến tôi cứng nhắc, giống như thủy triều dâng trào, cảm giác đau khổ hít thở không thông cùng nhau dâng lên, lời hứa hẹn ngay ở đầu lưỡi, quanh quẩn khó nói thành lời. Tiết Viễn không nghe được câu trả lời, ánh mắt trở nên có chút hoang mang, còn xen lẫn căng thẳng như có như không. Tôi không có cách nào nhìn thẳng hắn, lúng ta lúng túng mở miệng: Ta không biết......!Có lẽ ta sẽ sớm đi…” "Tại sao?" Vừa dứt lời hắn liền đuổi theo tôi. "Thiên hạ nào có bữa tiệc không tan." Tôi nói càng lúc càng khó khăn, cổ họng khô khốc, chỉ có thể dùng vài câu sáo rỗng mơ hồ để đáp lại. Tiết Viễn không nói gì nữa, bên cạnh đống lửa yên lặng, chỉ có tiếng củi cháy, tựa hồ nhiệt độ đều giảm xuống vài phần. Tôi đột nhiên hối tiếc, tại sao nói như vậy? Tạm đáp ứng trước cũng được mà... "Ta sẽ đi tìm ngươi." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, tôi sững sờ một lúc, nhìn thấy Tiết Viễn đang nắm tay tôi, vẻ mặt ôn nhu cùng ánh mắt kiên định. Hắn nhìn thẳng vào tôi lặp đi lặp lại một cách chậm rãi: "Chân trời góc bể, bất luận bao xa, ta đều sẽ đi gặp ngươi.” “......!Được rồi. "đáy mắt từng đợt chua xót, tôi cố nén lộ ra tươi cười: "Ta chờ ngươi. ”.