Giang Nguyệt Cố Nhân FULL
Chương 21
Quân đội đóng quân ở ngoài thành, Tiết Viễn mang theo bản đồ vẽ sông ngòi xuống thăm phủ thái thú.
Hắn muốn giúp tôi tìm hiểu xung quanh, cũng tiện thể dắt tôi đi cùng.
Con người quả nhiên rất giỏi thích ứng, lúc đầu tôi còn tìm công tắc đèn trên tường, hiện tại đã học được cách mò mẫm đốt đèn.
Chỉ là mỗi lần tỉnh lại luôn hy vọng nhìn thấy trần nhà quen thuộc của mình, nhưng vừa mở mắt liền thất bại.
Hiện tại coi như không còn hy vọng trở về nhà, trước tiên phải ở đây sống thật tốt.
Sách vở dùng để nhận chữ là mượn từ Viên đại phu, y khen tôi hiểu biết, học nhanh, bộ dáng rất vui mừng.
Tôi mỉm cười chột dạ, trong lòng thầm trả lời, phải chăng, là do tôi đã có một nền tảng văn hóa nhất định.
Nhưng mà nền tảng văn hóa này thực sự không là gì trước trí tuệ của tổ tiên, rất nhiều đều tôi cần bắt đầu từ số không.
Nhớ lại lúc trước tôi nghĩ sau khi nguồn thu nhập ổn định, tôi liền nằm luôn, giống như vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trực tiếp thành phật, không nghĩ tới hôm nay lại vì sinh tồn mà liều mạng học hỏi.
Cũng may là có Tiết Viễn ở trước mặt, không đến mức thật sự ngâm mình trong tri thức một lần nữa trải nghiệm nỗi khổ ám ảnh của tuổi dậy thì.
Tiết Viễn đại khái cũng đang tự vượt qua cửa ải khó khăn, tôi từng thấy nụ cười chân thật từ đáy lòng của hắn, nụ cười hiện giờ giả dối tới mức nào, mỉm cười khi đối đãi với người khác có lẽ chỉ là xuất phát từ lễ tiết.
Viên đại phu bỗng nhiên lên tiếng: "Sao ngươi luôn nhìn chằm chằm hắn vậy? ”
Tôi bị bắt ở ngay trước mặt, sợ tới mức ngoạch một vết mực trên giấy, khẩn trương tìm chuyện: "Hầu gia trông rất uy nghiêm ”
Viên đại phu nghe xong, vuốt lấy nắm râu hoa râm, chậm rãi nói: "Hắn từ nhỏ đã chạy khắp nơi trên thiên hạ, hoang dã hơn những đứa trẻ bình thường, giống như khỉ con, mấy tầng tường viện Hầu phủ cũng không giam được, hiện giờ bộ dáng này coi như đoan chính rồi ”
Thì ra vị này là nhìn Tiết Viễn lớn lên.
Thời thơ ấu của Tiết Viễn được lão miêu tả sinh động lại đáng yêu, nhưng tôi lại nghĩ đến chuyện khác, nhất thời thu liễm ý cười, trầm mặc chốc lát, thăm dò hỏi: "Hôm nay như vậy, là bởi vì lão Hầu gia..."
Là bởi vì cha mẹ hắn đều đã qua đời, Hầu phủ lớn như vậy chỉ còn lại một mình hắn, hắn không thể là một đứa trẻ vô tư được nữa.
"Ngươi đã nghe nói qua?" Viên đại phu liếc tôi một cái, phát ra một tiếng thở dài ngắn ngủi: "Đúng vậy.
”
Tiếng thở dài tan biến trong mùi thuốc và mực thoang thoảng, không ai lên tiếng nữa.
Bản đồ sông được gửi trước đó có vẻ rất hữu dụng, Thái Thú thoải mái hơn rất nhiều, buổi tối ở hậu viện thiết yến, mời Tiết Viễn.
Sau bữa tối, tôi đi bộ về chỗ ở của mình, lướt qua hai người hầu, nghe thấy giọng điệu lo lắng của họ: "Lão gia lại uống nhiều rồi! ”
Bước chân tôi dừng lại.
Nghe nói tửu lượng ở thời cổ đại tương đối thấp, không biết Tiết Viễn uống bao nhiêu, chẳng lẽ cũng say rồi sao? Do dự vài giây, tôi quay người đi về hướng hai người kia rời đi.
Tiệc rượu đã tan, chén đĩa lộn xộn, trên ghế trống trơn, không thấy Tiết Viễn đâu.
Thái thú quả nhiên đã say, lắc lư muốn ngã, hai mắt mờ mịt, một tay bắt lấy người hầu đến đỡ hắn, không biết coi đối phương là ai, rượu vào lời ra nói: "Người Tây Nhung tham lam, sẽ không từ bỏ ý đồ.’
"Món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính, tân đế không giống như tiên đế..." Hắn vỗ bả vai người hầu, nghĩ là âm thânh rất nhỏ, thật ra tôi ở xa cũng nghe thấy rõ ràng.
Người hầu kia mặt trắng bệch, vội vàng gọi một người khác đem lão gia nhà mình đỡ đi.
Người đều bị khiêng đi, còn có thể nghe thấy một tiếng rên rỉ kèm theo ba tiếng thở dài: "Huyết hải thâm cừu! không thể không báo! ”
Tôi lặng lẽ đi xa, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Sắc trời đã tối, hành lang nhà cổ chín khúc nối liền, tôi vòng qua vòng lui, đi tới một chỗ đất rộng.
Trước mắt một hàng bia cỏ, đây có lẽ là sân đấu võ, tôi không kịp nhìn sang chỗ khác, đã nghe thấy tiếng phá gió sắc bén ập tới, ngay sau đó là tiếng mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Lập tức lại là một mũi tên nữa vững vàng ngoan độc đánh trúng hồng tâm.
Tôi ngước theo hướng mũi tên nhìn ra xa, chạng vạng xung quanh, dưới bầu trời u tịch, có một bóng người đang ngồi trên mái ngói đen u ám.
Quả nhiên là hắn.
Tiết Viễn kiếp trước có thể coi là chim bay lượn trên bầu trời, luôn thích đậu ở trên cao.
Chỉ tiếc đôi cánh tự do bị ép uốn cong, trời đất làm lồng, trần thế dùng một loại phương thức tàn khốc để bắt hắn dừng lại.
Hắn cũng nhìn thấy tôi, nhẹ nhàng đứng dậy từ trên cao nhảy xuống, chỉ cách tôi vài bước, ánh mắt hắn trong veo, hẳn là không uống nhiều rượu, u ám trong mắt dễ dàng bị tôi bắt được, biết hắn vừa rồi một mình tâm tình không tốt.
Tiết Viễn hai mươi ba tuổi không để giọt nước nào lọt qua, Tiết Viễn mười lăm tuổi vẫn còn sơ hở.
Mới vừa rồi thái thú kia căm phẫn không che đậy, không chừng ở trước mặt hắn nói bao nhiêu.
Thế cục trước mắt đối với hắn mà nói vừa là gia cừu vừa là quốc hận, đổi lại tôi cũng sẽ ăn không trôi.
Hắn nghe tôi đi từ bữa tiệc rượu hỏi: "Tiệc tan rồi à?"
"Ừm, thái thú hồ ngôn loạn ngữ, rượu hun ngất trời, bị người hầu khiêng đi, bốn chân chổng vó lên giời."
Tiết viễn cười: "Đó chính là thái thú đại nhân, ngươi dám ở sau lưng nói hắn như vậy..
”
Tôi cũng mỉm cười: "Nói sự thật mà thôi, dù sao cũng không bị ai nghe thấy ”
Đừng nói là thái thú, cho dù là hoàng đế, người hiện đại như tôi cũng không có quá nhiều lòng kính sợ.
Nhưng bất luận thái độ như thế nào, vẫn phải tuân thủ quy tắc xã hội bên này, tôi không ngại mệnh dài, chỉ là Tiết Viễn không giống, tuy rằng hắn hiện tại không quen tôi, tôi vẫn coi hắn như người của mình.
May mắn Tiết Viễn cũng không phải người chú ý tục lễ, cười liền qua, thấy tôi đánh giá cung tiễn trong tay hắn, cầm lấy giơ lên: "Ngươi biết cái này không? ”
Tôi vội vàng lắc đầu, cây cung này toàn thân đen nhánh điêu khắc văn tự, dài hơn cánh tay, trông rất có giá trị, trước đây tôi chỉ thấy nó trên TV.
Hắn đại khái nhìn ra sự tò mò của tôi, đưa tay ra: "Có muốn thử không? ”
Trường cung nắm trong tay, nặng hơn so với tôi tưởng tượng, tôi học bộ dáng vừa rồi của hắn, hướng về phía bia cỏ bày ra tư thế tốt, động tác thật sự xa lạ, Tiết Viễn ở một bên liên tục chỉ điểm.
"Sụp vai, nâng khuỷu tay...!thắt lưng thẳng hơn một chút.
" Hắn ở rất gần, giọng nói không quá lớn nhưng rõ ràng lọt vào tai, ra tay ấn bả vai tôi, lại đỡ cánh tay một chút, đến thắt lưng liền không chạm vào nữa, tôi đành phải đi theo cảm giác của riêng mình.
Tôi cố gắng để mũi tên nhắm trúng mục tiêu, không ôm hy vọng nhắm trúng hồng tâm, bắt đầu sử dụng lực trong tay.
Dây cung không nhúc nhích.
Tôi trợn tròn mắt, biết kéo cung cần lực lớn, nhưng không đến mức một chút cũng không kéo ra được đi, rõ ràng Tiết Viễn kéo trông chẳng khác nào kéo dây cao su, chênh lệch giữa người và người lớn như vậy sao?
Tiết Viễn đại khái cũng không nghĩ tới, nhắc nhở: "Đây là đang chuẩn bị xuất lực hả.
”
Đã xuất lực rồi! tôi căm giận, hít sâu một hơi, cắn răng tiếp tục dùng sức, rốt cục kéo ra một chút, nhưng giây tiếp theo nó bật trở lại, tôi vô tình bỏ tay ra, giật mình vội vàng nắm lấy cây cung, vô ý mũi tên rơi xuống đất.
Bên tai vang lên tiếng cười khúc khích, Tiết Viễn nhíu mày nhìn tôi, rất hiển nhiên là bị tôi chọc cho cười, tôi ôm cung có chút không nói gì nhìn hắn, hắn ngược lại cười càng lớn hơn, miễn cưỡng mới nhịn được xuống nói: "Xin lỗi.
”
"Không sao..." Là thao tác của tôi quá chậm.
Tiết Viễn cất cung tên đi, trên đường rời khỏi võ trường, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Ta phái người hỏi chung quanh, trong thành này gần đây không có người đi lạc, nhiều năm trước có, cùng tuổi với ngươi nhưng lại không đúng.
”
Hắn nhìn tôi: "Ngươi về sau......!có tính toán gì không?
Tôi gần như ngay lập tức trả lời: "Ta có thể đi với ngươi không?"
Hắn sửng sốt: “Ta là muốn đi đánh trận.”
Tôi đương nhiên biết, tương lai hắn sẽ đánh bao nhiêu trận, đi đường dài bao nhiêu, so với hắn giờ phút này còn rõ ràng hơn.
"Nếu như ta liên lụy đến ngươi, ta sẽ tự mình rời đi." Tại thời điểm này tôi thực sự không có lợi thế để thuyết phục hắn, chỉ có thể nói như vậy.
Hắn mỉm cười bất lực: " Ta không có ý đó.".
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
122 chương
111 chương
17 chương
28 chương