Giang Hồ Thập Tam Ðao
Chương 8 : Nhi nữ cao tay
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
- Hi hi! Triệu Hoạt Lý danh bất hư truyền, hắn thích chôn sống người thật!
Triệu Đảm lại càng tức giận, nghiến răng quát :
- Trương Bát! Các ngươi còn chần chừ gì nữa? Mau động thủ giải quyết nha đầu khốn kiếp đó đi, chúng ta còn phải vào Kim Thụ pha tìm bọn chó chết kia!
Bạch đại đầu xuất thủ trước tiên, một thanh đao to bản hướng mũi lên trời rồi nhanh như chớp nhằm chiếc cổ trắng ngần của Tiểu Ngọc Nhi phạt chéo sang.
Chiêu thức tàn độc không biết gì đến việc thương hoa tiếc ngọc, quả đúng là hành vi của bọn buôn bán quan tài!
Tên chủ hiệu cười lên hô hố.
Nhất định hôm nay trong vùng lại có thêm mấy kẻ chết bất đắc kỳ tử, đó cũng là việc góp sức làm hưng thịnh cho nghề kinh doanh quan tài của hắn.
Vương quả phụ hàng ngày đều hy vọng sẽ có nhiều người chết và nói ra không giấu giếm. Hắn chỉ khác mụ ta là không nói ra lời mà thôi.
Trừ Vương quả phụ, các chủ hiệu quan tài còn lại cố ghìm để khỏi nói ra hy vọng đó.
Nhưng Trương Bát thì không giấu được. Không có gì hắn ghìm giữ lại được trong lòng :
- Chúng ta chôn sống ngươi, sau đó thịt luôn mấy tên trong Trường An dược hiệu. Hắc hắc... trước hết bán được mấy cỗ quan tài, sau này càng ít thầy thuốc, người chết càng nhiều. Hắc hắc... bổn hiệu càng phát đạt.
Trong tiếng cười man rợ, ngọn đao trong tay hắn lóe lên như ánh chớp, nháy mắt đã xuất liền mười sáu đao đều hung tàn hiểm độc, nhưng không đao nào làm tổn hại đến Tiểu Ngọc Nhi.
Có lẽ hắn cố tình làm như vậy.
Hai chân của Tiểu Ngọc Nhi vẫn đứng bất động trên đất, nhưng từ thắt lưng nàng trở lên lại chuyển động vô cùng thần diệu, chẳng khác gì một vũ nữ quán thế đang múa lượn.
Như một nàng tiên thì đúng hơn.
Chợt nàng rút thanh đoản côn bằng đoạn mây cầm tay, cười nói :
- Các ngươi sao độc ác thế? Đêm trước đến Mai Hoa sơn trang ăn trộm quan tài, hôm nay lại định chôn sống ta. Tiếc rằng bổn cô nương chẳng phải hạng tầm thường như các ngươi nghĩ đâu! Chính các ngươi mới là kẻ phải chịu khổ đó!
Vừa dứt câu, từ ngọn đoản côn đã phát ra những âm hưởng rào rào không dứt...
Choang!
Choang!
Giữa những âm thanh hỗn loạn và không gian mù mịt, chỉ thấy Trương Bát và Bạch đại đầu vứt đao ôm đầu bỏ chạy ra khỏi vòng chiến, cả hai tên máu đầu phọt ra.
Trương Bát lao đi được ba trượng rồi ngã sấp xuống cỏ không dậy được nữa, miệng không ngừng rú lên rền rĩ như con lợn bị chọc tiết trước khi chết.
Bạch đại đầu vấp phải một tảng đá ngã bịch xuống, miệng định nói gì nhưng không thốt lên được, chỉ một lát đã nằm bất động.
Triệu Hoạt Lý bốc hỏa lên đầu, đôi mắt long lên như ác thú, sấn tới rít lên :
- Bây giờ ta mới hiểu!
Tiểu Ngọc Nhi theo phản xạ lại giữ chặt ngọn đoản côn trong lòng bàn tay, hỏi :
- Triệu Hoạt Lý, ngươi hiểu gì?
Triệu Đảm phẫn nộ trả lời :
- Ta đã hiểu ra tên tiểu tử đó với ngươi là đồng bọn. Đáng lẽ lão tử nên nghĩ ra từ trước.
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
- Ngươi hiểu ra thì muộn quá rồi!
Triệu Đảm gầm lên :
- Chưa muộn! Nha đầu! Tuy ngươi đánh ngã hai tên thủ hạ của ta, nhưng lão tử tin tưởng rằng ngươi không thể thoát khỏi tay ta được đâu!
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
- Ta lớn đến từng này tuổi còn chưa biết chạy là gì! Bởi vì từng chứng kiến không ít những kẻ hống hách như ngươi chưa đánh hết trận đã ôm đầu hòng tẩu thoát như hai tên vừa rồi!
Triệu Đảm hét to :
- Thứ chưa ráo máu đầu kia! Sao dám huênh hoang?
Tiểu Ngọc Nhi vẫn mềm mỏng :
- Nếu ngươi không tin thì cứ việc xuất thủ là biết ngay thôi!
Triệu Đảm tuy miệng la lối nhưng bụng nhủ thầm :
- Nha đầu này xem ra trấn tĩnh như thế tất bản lĩnh không tầm thường. Ta không cẩn thận mới được!
Bởi nghĩ thế mà hắn không vội xuất thủ ngay, thận trọng đi từng bước một tới sát bên Tiểu Ngọc Nhi, tiến vào bảy bước lại lùi ra bảy bước, tay cầm chiếc đục sáng loáng dài hai thước múa lên như gió rít, phát ra hàn quang và tiếng gió rất đáng sợ.
Trong ánh hàng quang lóa mắt, Tiểu Ngọc Nhi vẫn đứng bất động, mắt không rời đối phương, sốt ruột nói :
- Hừ! Ngươi xuất thủ đi chứ! Làm gì mà cứ đem trò hù dọa trẻ con ấy ra mãi thế.
Vào lúc đó Triệu Đảm mới chợt xuất thủ.
Thân pháp hắn thật kỳ quái, cứ như không phải bước đi mà lăn tròn trên mặt đất, người khom xuống đảo qua đảo lại.
Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm lúc ở đồi Bạch Mã cùng Tiền Thông Thần Trương Địch liên thủ định giết Hoàng Phủ Sơn, đầu tiên hắn cũng sử dụng chiêu thức này.
Đó là chiêu thức mà khi gặp phải cường địch hắn mới sử dụng.
Bây giờ hắn xác định rằng Tiểu Ngọc Nhi chính là một kẻ cường địch.
Từ sau lần bị thương ở đồi Bạch Mã, nhất là thấy Tiểu Ngọc Nhi chỉ bằng một chiêu làm thương vong hai tên thuộc hạ đắc lực, cùng với thái độ trầm tĩnh của đối phương, hắn không dám khinh suất.
Tiểu Ngọc Nhi chợt cất tiếng cười lanh lảnh rồi phóng vút lên cao.
Khi còn chưa xác định được chiêu thức của đối phương và nhất là chưa bao giờ gặp phải thứ thân pháp kỳ quái kia, việc tránh đi là thích hợp nhất.
Từ trên không, Tiểu Ngọc Nhi sà xuống, vừa khéo ngay bên cạnh hai tên đại hán đang hì hục đào hố.
Lúc này hố chỉ mới đào sâu được nửa thước, vì không được lệnh ngừng nên chúng vẫn tiếp tục đào, tuy vậy vẫn lấm lét nhìn đối phương canh chừng.
Thấy Tiểu Ngọc Nhi đáp xuống bên cạnh, cả hai tên đại hán cùng vung đao chém ra.
Ngọn côn đánh bật ngay được một thanh đao, Tiểu Ngọc Nhi thừa thế vung cước đá vào bụng tên đại hán, cười nói :
- Ngươi đào huyệt tự chôn mình đó hả?
Quả nhiên tên đại hán ngã phịch xuống hố.
Tên đại hán thứ hai xuất một đao chém không trúng thì đã bị một côn đánh vào giữa mặt, máu mồm máu mũi trào ra, kêu lên thảm thiết rồi không cần biết thua thắng gì hắn cắm cổ chạy xuống chân đồi.
Ngay lúc đó Triệu Đảm vừa đuổi tới.
Hắn tức giận chửi rủa :
- Mẹ kiếp! Lão tử phải ăn thịt ngươi, uống máu ngươi mới hả giận!
Cái đục sắc ngọt đâm tới như vũ bão, nhằm tất cả những yếu huyệt trên người đối phương.
Tiểu Ngọc Nhi lạnh giọng :
- Thịt của ta là thịt thiên nga, loại cóc bẩn như ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ mơ tưởng tới.
Triệu Đảm phát nộ, nghiến răng ken két gầm lên :
- Chết này!
Chiếc đục đâm thẳng vào ngực đối phương, nhưng giữa đường thì chợt tỏa ra thành hai mươi điểm sáng lấp lánh như tia chớp vừa phát ra tiếng rèn rẹt nghe đến kinh hồn bạt vía, ánh chớp xanh lẹt nhìn hoa cả mắt như cả một màn lửa ập sang!
Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, người linh hoạt như con rắn uyển chuyển tránh khỏi bức màn lửa, đồng thời tay phải phất mạnh...
Vút!
Triệu Đảm ré lên một tiếng, lảo đảo lùi về đến bảy tám bước, hai mắt trợn trừng như lồi hẳn ra nhìn địch nhân.
Tiểu Ngọc Nhi thong thả tiến lên ba bước, cười nói :
- Đại chưởng quầy học được ở đâu một chiêu tránh né thật tài tình, nếu không...
Triệu Đảm oán hận ngắt lời :
- Nha đầu! Ngươi dám lăng nhục Triệu gia ư?
- Đâu có! Ta chỉ tán dương ngươi thôi chứ! Nếu đổi vào người khác thì chiêu Phụng Điểm Đầu của ta đã cắt lìa cổ rồi!
Triệu Đảm định xông vào truy sát tiếp, nhưng vừa đứng thẳng lên thì đột nhiên phát hiện thấy mình cứng đơ, không thể điều khiển được một cách tự nhiên nữa.
Triệu Hoạt Lý vốn là nhân vật hùng bá một phương.
Những tên gian hùng như thế không nhất thiết chỉ dựa vào võ công mà còn có mánh khóe, sự xảo quyệt và gian trá.
Thấy đối phương trầm tĩnh như vậy, biết gặp phải cao thủ trên tay mình, hắn lạnh giọng nói :
- Nha đầu! Ngươi quả nhiên là đồng bọn với tên tiểu tử hôm trước ở đồi Bạch Mã. Nhưng chớ vội đắc ý, nên biết rằng hai mẹ con tên họ Thạch còn ở trong tay chúng ta. Trừ phi...
Hắn không nói hết câu, nhìn dán vào mặt đối phương để xem có phản ứng thế nào.
Thế nhưng hắn lại phát hiện thấy rằng Tiểu Ngọc Nhi không lo lắng hoảng sợ như mình suy đoán.
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
- Thì ra ngươi với Khoái Lạc bảo là cùng một giuộc! Qua Trường Giang mới chính là kẻ cầm đầu cả bọn chứ gì?
Triệu Đảm không phản đối mà còn làm ra vẻ hí hửng :
- Xung quanh khu vực Thái Tường phủ này tới bảy trăm dặm đều nằm trong tầm khống chế của Qua đại bảo chủ. Nha đầu! Ngươi còn chưa biết thế lực của Khoái Lạc bảo uy mãnh thế nào đâu. Ngươi đã tự rước họa vào thân đấy!
Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt :
- Dù sao thì ta cũng sợ chuốc họa vào thân rồi, chẳng cần ngươi phải lo giúp.
Triệu Đảm nói :
- Ta khuyên các ngươi nên biết điều một chút, hãy tự lượng sức mình. Việc hôm nay Triệu gia bỏ qua cho. Ngươi đi đi!
Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách đáp :
- Hay thật! Không ngờ ta lại là kẻ bại trận, được người rủ lòng thương tha mạng...
- Vậy ngươi muốn gì?
Tiểu Ngọc Nhi nghiêm giọng :
- Ta muốn chôn sống ngươi!
Triệu Đảm bụng phát run, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên, cười to một tràng hỏi :
- Ta ư? Hắc hắc hắc...
- Ngươi cho rằng không được sao?
Triệu Đảm là người giảo hoạt, rất biết tiến thoái, nghe vậy liền dịu giọng :
- Ngươi đã đánh thủ hạ của chúng ta như thế còn chưa thấy đủ nữa sao? Ngươi mới chỉ là thiếu nữ, sao lại có tâm trường độc ác đến như vậy?
Tiểu Ngọc Nhi chợt hỏi :
- Bây giờ ngươi còn muốn ăn thịt ta nữa không?
- Ta không còn điều gì đáng nói nữa.
Tiểu Ngọc Nhi chợt nghiêm mặt, không những thế còn tỏ ra lạnh lùng rất đáng sợ, bước từng bước đến trước mặt Triệu Đảm, cất giọng lạnh như băng :
- Triệu Hoạt Lý, ta muốn cảnh cáo ngươi một câu...
Triệu Đảm hỏi :
- Câu gì?
- Trên giang hồ nữ nhân so với nam nhân còn ác độc hơn nhiều!
Triệu Đảm chú mục nhìn đối phương, run giọng :
- Trước mặt ngươi, ta thừa nhận câu đó.
- Vậy là ngươi thừa nhận ta còn độc ác hơn ngươi.
- Không hẳn thế. Nhưng nói chung trên giang hồ nữ nhân cũng phải độc ác, nếu không sẽ bị nam nhân bức hiếp.
- Thế nhưng ngươi dựa vào thế lực của Khoái Lạc bảo đã từng bức hiếp biết bao người. Hai mẹ con thê tử Thạch Trang bị các ngươi khống chế là một trong vô số tội ác tương tự...
Đột nhiên một tiếng vút cắt ngang câu nói của Tiểu Ngọc Nhi. Chiếc đục rời tay Triệu Đảm bay tới như tia chớp.
Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi vội lánh sang bên, đồng thời vung đoản côn lên phản thủ một chiêu.
Nhưng Triệu Đảm đã có phòng bị, nhảy phắt sang bên tránh được ngọc côn!
Dường như đó chỉ là hư chiêu.
Khi Triệu Đảm vừa tránh được ngọn côn thì Tiểu Ngọc Nhi đã điểm ra một chỉ.
Chỉ lực hết sức chính xác, trúng ngay vào Khúc Trì huyệt ở chân phải tên chủ hiệu quan tài.
Như vậy chân phải hắn không thể nào cử dộng được nữa.
Triệu Đảm kinh hãi, cố gượng đứng trên chân trái cho khỏi ngã, căm hận thốt lên :
- Ngươi... ngươi quả là độc ác?
Tiểu Ngọc Nhi không đáp, quay người bước đến bên Trương Bát và Bạch đại đầu hỏi :
- Thế nào? Hai vị đã bớt đau chưa?
Trương Bát tính nhanh nhẩu, vội nhổm dậy ngay, riêng Bạch đại đầu vẫn nằm im.
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Trương bằng hữu, cố đến xem vị họ Bạch xem hắn chết chưa, nếu chết rồi thì ta phải gọi vị bằng hữu kia bảo hắn đào lỗ...
Rồi không chờ Trương Bát kịp phản ứng, nàng phóng chân mấy bước đã đuổi kịp tên hán tử thứ hai vừa ôm đầu chạy xuống đồi nhưng giờ đây không còn hơi sức nữa đành theo Tiểu Ngọc Nhi quay lại hiện trường.
Lúc này cả Bạch đại đầu cũng đã ngồi lên được.
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
- Các vị đã có thể nhấc chân nhấc tay được chưa?
Trương Bát nói :
- Đầu vẫn còn đau lắm!
Bạch đại đầu thêm :
- Không biết chiếc côn làm bằng thứ gì, chỉ bị một cú vào đầu mà cứ tưởng đã vỡ óc!
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
- Nếu các vị là anh hùng hảo hán thì tiếp tục đứng dậy chuẩn bị tiếp bổn cô nương mấy côn nữa...
Bạch đại đầu tranh lời :
- Chúng tôi không phải là anh hùng hảo hán gì đâu, chỉ là kế toán trong hiệu quan tài thôi.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ tay vào chiếc huyệt mới đào được nửa thước nói :
- Nếu các ngươi không muốn đau nữa thì dậy đào huyệt đi. Nếu ai không chịu sẽ bị đánh một trăm côn...
Trương Bát kêu lên :
- Chỉ bị một côn vào đầu mà còn ngất đi nửa ngày, đầu đau như búa bổ không sao chịu thấu, nay phải chịu cả trăm côn thì còn sống sao được?
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên bảo :
- Vậy thì động thủ nhanh lên!
Bạc đại đầu gượng đứng lên hỏi :
- Cô nương bảo phải đào mấy hố?
Tiểu Ngọc Nhi đưa mắt nhìn Triệu Đảm rồi nói :
- Chỉ một hố thôi, nhưng thật sâu vào.
Trương Bát lại hỏi :
- Nhưng... đào hố làm gì vậy?
Tiểu Ngọc Nhi đanh giọng :
- Ta bảo làm gì thì làm vậy. Nếu ai còn hỏi nữa sẽ ăn một côn đấy!
Nàng cau mày đưa cao chiếc côn lên, cả ba tên hốt hoảng bắt tay đào hố ngay, cả tên hán tử đang nằm dưới huyệt cũng lổm ngổm bò ngay dậy giúp sức cho ba kẻ đồng bọn.
Bốn tên đại hán mỗi tên dùng đao to bản cố sức đào.
Lúc này tên mục đồng hốt hoảng lùa đàn trâu sang phía bên kia đồi, lát sau đã đi khuất không thấy nữa.
Hắn thật không phải là kẻ hồ đồ. Khi người ta đã động đến đao kiếm thì đừng giương mắt ếch ra mà nhìn, tốt nhất tránh đi thật xa, đao kiếm có mắt đâu, ngay cả những người dùng nó có mắt thật đấy, nhưng biết đâu tới lúc nhìn ai cũng thành kẻ thù, dại gì luẩn quẩn mà mang vạ?
Trong khi bốn tên đại hán đang hì hục đào hố, Tiểu Ngọc Nhi đến trước Triệu Đảm hỏi :
- Triệu Đảm, chẳng lẽ đúng là ngươi mở tới chín cửa hiệu quan tài thật sao?
Triệu Đảm nhíu mày :
- Ngươi biết rồi còn cố hỏi vặn làm gì?
- Nhưng ngươi chưa hiểu ý ta...
- Nghĩa là sao chứ?
Tiểu Ngọc Nhi điềm nhiên nói :
- Nghĩa là ngươi có ngoại hiệu Triệu Hoạt Lý hay Triệu Chôn Sống. Đã chôn sống người ta sao còn dùng quan tài làm gì nữa mà chính ngươi lại mở hiệu quan tài?
Triệu Đảm đáp :
- Triệu đại gia chỉ bán quan tài thôi. Ai thích thì cứ mua!
- Hôm nay ta không mua quan tài mà chôn sống người.
Triệu Đảm ra vẻ ngạc nhiên :
- Ngươi cũng độc ác đến mức đó, chôn sống ai vậy?
Tiểu Ngọc Nhi chỉ ngọn côn thẳng vào mặt hắn bảo :
- Chính là ngươi, Triệu Hoạt Lý. Xưa nay ngươi từng chôn sống nhiều người, chỉ biết thưởng thức sự đau đớn thống khổ và nỗi kinh hoàng của họ, còn tự mình còn chưa nếm trải cảm giác của người bị chôn sống. Ngươi gây ra tự nhiên phải được quyền thưởng thức kiệt tác của mình.
Triệu Đảm tức giận gào lên :
- Nha đầu! Ta với ngươi có oán cừu gì, nay ngươi nhục mạ ta như thế, lại còn bức hiếp thuộc hạ của ta. Thế còn chưa đủ, nay lại định chôn sống ta nữa. Ngươi... ngươi...
Hắn nói một mạch đến đứt cả hơi, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, chẳng khác gì con ác thú đang bị dồn vào thế bí.
Tiểu Ngọc Nhi cũng giận dữ quát lên :
- Ngươi nói sao không chịu nghĩ? Các ngươi cậy thế lộng hành bức hiếp dân lành, gây nên biết bao điều bạo ngược suốt mấy trăm dặm xung quanh phủ Thái Tường này. Ngay cả đối với một người thợ săn xa lánh việc đời, một mình sống trong rừng thẳm cũng không được yên thân, các ngươi cũng hiếp đáp vợ con, giết người phong lưu. Còn đối với ta, các ngươi dốc hết cao thủ vây sát một mình A Sơn ca của ta. Chính ta đang muốn tìm từng tên một để hỏi tội, nào ngờ chính ngươi tìm đến ta trước, lấy số đông uy hiếp ta, đe dọa cả một vị thầy thuốc. Mới đây ngươi lại giở trò đê tiện đánh lén hòng lấy mạng ta, nay còn mồm loa mép giải kêu oan nỗi gì? Triệu Đảm! Ngươi gieo gió, nay tất phải gặt bão! Nhận lệnh đi!
Triệu Đảm biết không mong gì ở sự nhân từ của đối phương, nghiến răng nói :
- Nha đầu! Ta vốn đã cầm chắc giết sống tên tiểu tử đó, thế mà bị ngươi chọc gậy bánh xe. Hôm đó song phương đều bị thương, chúng ta còn có mấy người đều chết. Nếu nói thiệt thòi thì chúng ta còn chịu tổn thật lớn hơn, vậy ngươi tìm chúng ta phục cừu gì nữa?
Tiểu Ngọc Nhi cười hỏi :
- Xem ra ngươi rất sợ chết?
Triệu Đảm đáp :
- Ngay cả sâu kiến cũng tham sống, huống chi người?
- Tiếc rằng ngươi sống từng ấy là quá đủ!
Triệu Đảm run giọng hỏi :
- Nha đầu, ngươi bảo bốn tên kia đào huyệt?
- Chính ngươi đã thấy đấy.
- Để chôn sống ta?
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
- Ta không phủ nhận!
- Ngươi là nữ nhân tàn bạo nhất mà ta từng gặp, cũng là nữ nhân đầu tiên muốn chôn sống kẻ khác mà ta được biết!
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên tiếp lời :
- Và cũng là người duy nhất mà ngươi biết được khi còn ở thế gian!
Nói xong liền quay sang nhìn bốn tên đại hán đang dốc sức đào hố, gật đầu vẻ hài lòng :
- Hố sâu năm thước. Để chôn sống một người thế là đủ!
Bọn Trương Bát dừng tay lau mồ hôi trán.
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
- Tới đây! Hãy đem đại chưởng quầy của các ngươi đẩy xuống hố!
Bốn tên đại hán vẫn đứng yên không dám nhúc nhích.
Bạch đại đầu lúng túng nói :
- Cô nương, chúng tôi hằng ngày ăn cơm của đại chưởng quầy, sao có thể làm như thế? Sống trong trời đất phải nghĩ đến tình nghĩa. Bốn chúng tôi đâu thể thành kẻ tiểu nhân? Mong cô nương nghĩ lại...
Trương Bát tiếp lời :
- Dù cô nương có giết, chúng tôi cũng không thể...
Tiểu Ngọc Nhi quay sang Triệu Đảm cười nói :
- Không ngờ ngươi có được những thủ hạ trung thành, nghĩa khí như thế! Thật đáng quý đáng phục!...
Triệu Đảm chợt quát to :
- Các ngươi hãy liều mạng một phen!
Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt :
- Nếu vậy ta sẽ thành toàn cho tất cả!
Nhưng bốn tên đại hán không ai dám vọng động.
Riêng Triệu Đảm vung chưởng lên định đánh xuống, nhưng cánh tay lập tức cứng đơ.
Lực bất tòng tâm.
Tiểu Ngọc Nhi từ từ tiến lại phía tên chủ hiệu. Hiển nhiên muốn vứt hắn xuống huyệt!
Nhưng đúng lúc đó từ chân đồi có tiếng quát to :
- Dừng lại!
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt quay lại nhìn.
Cả Triệu Đảm lẫn bốn tên đại hán không ai bảo ai đều quay phắt về hướng người vừa gọi.
Chúng đều cho rằng người mình đã đến tiếp ứng, và trong lòng tràn trề hy vọng, tim đập rộn lên.
Tiểu Ngọc Nhi bỏ mặc Triệu Đảm ở đấy, bước nhanh xuống chân đồi, miệng kêu lên phấn chấn :
- A Sơn ca! Chàng đấy ư?
Từ chân đồi một người thong thả bước lên.
Đó là một thanh niên khẳng khiu, chừng trên dưới ba mươi tuổi, dáng xương xẩu, ốm nhom, râu ria tua tủa.
Chính là Hoàng Phủ Sơn, nhưng gầy còm hốc hác hơn trước đây nhiều.
Tiểu Ngọc Nhi lao tới như sẵn sàng bổ vào vòng tay chàng?
Nhưng Hoàng Phủ Sơn đón giữ lấy đôi vai mảnh mai của nàng đẩy lùi lại một chút.
Tiểu Ngọc Nhi nói líu ríu :
- A Sơn ca! Vậy là tìm được chàng rồi! Làm sao chàng quay lại đây thế? Bất đại phu và muội định đi tìm chàng. Chắc hẳn chàng tới Khoái Lạc bảo để cứu người, đúng vậy chứ?
Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Vậy mà ta cho rằng cô định chôn sống người thật!
Hiển nhiên với khoảng cách đó, Triệu Đảm và bọn Trương Bát không nghe được đối thoại của hai người.
Tuy nhiên khi nhận ra người đang tới chính là Hoàng Phủ Sơn, Triệu Đảm mặt đã tái nhợt, khẽ nói với bốn tên thủ hạ :
- Xong rồi! Chính cừu nhân đã tới!
Bạch đại đầu có vẻ xem thường :
- Chỉ là một tiểu tử còn da bọc xương sắp xuống lỗ, có gì đáng sợ đâu?
Triệu Đảm trừng mắt nhìn hắn nói :
- Ngươi thì biết quái gì? Tiểu tử đó bản lĩnh còn cao cường hơn nha đầu kia gấp bội. Khi song thủ hắn vận đủ nội công thì vàng chóe lên, ngay cả sắt thép cũng không sao đương nổi. Ngươi có nghe nói tới Kim Thủ chỉ bao giờ chưa? Ngay cả khối đá còn xuyên thủng chứ nói gì chiếc sọ rỗng của ngươi!
Bạch đại đầu há hốc mồm câm bặt.
Ba tên đại hán còn lại ngẩn mặt ra như chó bị cắt tai.
Chớp mắt Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Ngọc Nhi đã tới bên hố.
Chính Triệu Đảm lên tiếng trước :
- Nha đầu! Ta đã biết mà! Thì ra ngươi và vị nhân huynh của mình đã bày trò lừa chúng ta vào bẫy!
Hoàng Phủ Sơn ngắt lời :
- Vị đại chưởng quầy các cửa hiệu quan tài không ngờ quá bộ tới Kim Thụ pha này tìm thượng môn...
Triệu Đảm trầm giọng :
- Ai đến tìm các ngươi? Ở Kim Thụ pha có một phân hiệu của Triệu lão gia nên ta đến thị sát tình hình...
Hoàng Phủ Sơn mỉa mai hỏi :
- Chẳng lẽ phân hiệu của đại chưởng quầy ở cánh đồng cỏ này ư?
Triệu Đảm chỉ tay vào Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Chỉ tại nha đầu này lừa chúng ta. Hắn bảo rằng ngươi trốn ở quanh đây...
Chợt nghĩ ra mình vừa lỡ lời, Triệu Đảm nín bặt.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Cô ấy không lừa ngươi đâu. Chẳng phải ta đang ở trước mắt ngươi đó sao?
Chàng bước lên một bước, lại hỏi :
- Ngươi tìm ta làm gì?
Triệu Đảm giương mắt đáp :
- Hừ! Ngươi hỏi câu đó là thừa!
Hoàng Phủ Sơn hỏi tiếp :
- Định tìm giết ta đúng không?
- Không sai! Triệu đại gia không thể bỏ lỡ cơ hội tìm giết ngươi.
Tiểu Ngọc Nhi không chịu được chen lời :
- Hừ! Chết đến nơi rồi mà còn già miệng.
Hoàng Phủ Sơn quay lại nhẹ giọng bảo :
- Chúng ta không cần giết hắn. Tiểu Ngọc, hãy thả cho họ đi!
Triệu Đảm và bốn tên đại hán nghe nói vậy thì hết sức ngơ ngác.
Nhất là tên đại chưởng quầy. Hắn không sao tin được kẻ mà bọn hắn cố tâm tìm giết nay gặp cơ hội thuận lợi trả thù mà có thể bỏ qua.
Đổi vào địa vị của hắn, đương nhiên là hắn sẽ nghĩ đến cách trả thù đối phương một cách thảm khốc nhất.
Bấy giờ nghe Trương Bát chen lời với nụ cười hết sức thiếu tự nhiên :
- Chúng ta vốn chẳng có cừu oán gì với nhau, chẳng qua mọi xung khắc phát sinh từ Vương quả phụ, vì thế chúng tôi mới bị lôi cuốn vào mối hiềm khích với Trường An Hiệu, tuy nhiên...
Triệu Đảm trừng mắt quát :
- Im mồm!
Nguyên Triệu Đảm nhờ Vương quả phụ mới biết giữa Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn có quan hệ, vì thế hắn mới cùng thuộc hạ tới Kim Thụ pha.
Không ngờ có sự đổi thay không đúng như hắn dự đoán, lẽ ra Vương quả phụ có công lớn, đâu thể để mụ phải liên lụy?
Tiểu Ngọc Nhi tức giận, lại vung chiếc đoản côn lên.
Hoàng Phủ Sơn ngăn lại :
- Đi thôi! Chúng ta có cấp sự cần làm.
Tiểu Ngọc Nhi hậm hực hỏi :
- Chẳng lẽ dễ dàng thả chúng như vậy?
Hoàng Phủ Sơn quay người bước xuống đồi, nói thêm :
- Thả họ đi! Đừng để lỡ mất việc!
Tiểu Ngọc Nhi đành bước theo, nhưng còn ngoái lại hừ một tiếng, đanh giọng :
- Các ngươi vậy là phúc tổ đấy! Lần sau đừng để gặp phải bổn cô nương!
* * * * *
Mắt nhìn theo bóng Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Ngọc Nhi xa dần, Triệu Đảm tức tối nguyền rủa :
- Đồ chó chết! Rồi sẽ biết tay đại gia!
Bạch đại đầu rụt rè, đến bên Triệu Đảm hỏi :
- Đại chưởng quầy thương thế ra sao? Để thuộc hạ dìu về trấn...
Triệu Đảm xua tay quát :
- Xéo! Ta không cần dìu!
Thế rồi cả năm thầy tớ, tên nào cũng như mèo bị cắt tai khó nhọc dắt díu nhau trở lại Vạn Thọ Hiệu của Vương quả phụ.
Mụ chủ thấy vậy thất kinh. Không cần hỏi, chỉ thấy bộ dạng cũng biết vị đại chưởng quầy cùng thuộc hạ đã nếm khổ đầu.
Mụ dìu Triệu Đảm vào ngay trong phòng riêng của mình, vừa cẩn thận nắn bóp những chỗ đau, vừa luôn miệng chửi rủa tên chó chết Y Tử Nhân ở dược hiệu đối diện cùng những tên a tòng của hắn.
Tiếc rằng Triệu Đảm chẳng hơi đâu mà tán thưởng những câu rủa độc địa đó.
Vừa mệt vừa đau, vừa chán chường, chỉ một lúc hắn đã ngủ thiếp đi!
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn cùng Tiểu Ngọc Nhi đi liền một hơi tới hai chục dặm, chợt thấy phía trước có một người đứng dưới gốc cây, Tiểu Ngọc Nhi nhận ra ngay đó là Biện Bất Nghi.
Hoàng Phủ Sơn bước đến gần nói :
- Biện đại phu, tiểu đệ vừa đến kịp gọi Tiểu Ngọc Nhi lại đây!
Biện Bất Nghi nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói giọng trách cứ :
- Ta đã dặn ngươi chỉ cần dẫn chúng tránh đi một lúc, thế mà cứ sinh chuyện! May Hoàng Phủ Sơn về kịp, nếu không...
Tiểu Ngọc Nhi phân trần :
- Tôi chỉ muốn truy bức Triệu Đảm để biết cách phá giải Cửu Cung đại mê trận của Khoái Lạc bảo chủ thế nào thì A Sơn ca đột nhiên xuất hiện...
Biện Bất Nghi nói :
- Cô có hỏi cũng vô ích thôi! Tên họ Triệu đó chẳng chịu nói đâu. Cho dù có nói cũng lừa bịp. Ai dám mạo hiểm lao thân vào mê trận của chúng?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tôi mới vào tới hậu bảo thì cảm thấy khác thường nên vội vã về đây để thương lượng.
Biện Bất Nghi thán phục nói :
- Lần này thì ngươi khôn ra nhiều đấu! Nếu không thì mang họa mất rồi! Không ngờ ngươi còn biết thận trọng như vậy!
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
- Có những việc không thể nhắm mắt làm bừa được. Các vị có biết tôi đã phát hiện được gì không?
Biện Bất Nghi nói :
- Nhất định ngươi đã phát hiện ra bầy chó do Khấp Huyết Kiếm Qua Trường Giang cho mai phục quanh Cửu Cung đại mê trận. Có đúng vậy không?
Hoàng Phủ Sơn kinh ngạc hỏi :
- Lạ thật! Sao đại phu biết được?
Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi đắc ý cười vang.
Hoàng Phủ Sơn lại hỏi :
- Chẳng lẽ hai vị vừa tiềm phục ở Khoái Lạc bảo?
Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được, nói :
- A Sơn ca, chúng tôi không phải tới Khoái Lạc bảo mà tới Mai Hoa sơn trang. Ở đó...
Biện Bất Nghi tiếp lời :
- Chúng ta cũng phát hiện thấy có người bí mật hoạt động ở đó.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Có phải hai vị điều tra ở Mai Hoa sơn trang mà biết Qua Trường Giang thiết lập Cửu Cung đại mê trận không?
Biện Bất Nghi gật đầu :
- Chính thế! Bởi vậy chúng ta rất lo cho ngươi, lập tức tạm gác việc tiếp tục điều tra ở Mai Hoa sơn trang để trở về tìm ngươi. Quả nhiên...
Tiểu Ngọc Nhi tiếp :
- Thương thế của huynh còn chưa bình phục mà tự động rời khỏi dược điếm để vào Khoái Lạc bảo làm người ta lo chết đi được!
Hoàng Phủ Sơn làm như không nhận ra tình cảm tha thiết đầy tình ý của Tiểu Ngọc Nhi, nói tránh đi :
- Hơn một năm chưa quay lại với Mai Hoa sơn trang đầy xác chết, quan tài và ma quỷ, không ngờ bây giờ còn có người bí mật hành động ở đó. Nếu những kẻ đó không phải là hung thủ của vụ huyết án năm xưa thì cũng là những nhân vật can đảm...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Chuyện đó bàn sau. Trước hết ngươi hãy nói xem ngươi đã gặp chuyện gì ở Khoái Lạc bảo mà ngay cả Kim Thủ chỉ cũng không thể khắc phục được?
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu :
- Vì thế tôi phải tìm đại phu để thương lượng! Biện đại phu! Trên giang hồ có nhiều chuyện quái dị mà không thể không tin vào tà môn. Người ta nói là “Thuốc láo trị nan y, quái chiêu lấy mạng người”. Tôi đi cứu người nhưng không muốn bị mắc lừa bởi vì...
Tiểu Ngọc Nhi nhanh miệng :
- Bởi vì huynh vẫn không quên nhiệm vụ mà Vu lão lão đã giao phó, đúng vậy chứ?
- Không sai. Nếu chết vì việc khác thì biết nói sao trước mặt Vu lão lão?
Hoàng Phủ Sơn ngước nhìn trời, sau đó ngồi xổm xuống lấy một cành cây vẽ lên mặt đất nói :
- Các vị nhìn đây! Trước đại môn của Khoái Lạc bảo có một hào nước rộng tới tám trượng, có hai chiếc cầu đá bắc qua con hào nước đó ở đầu một chiếc cầu có rồng chầu, đầu cầu thứ hai có hổ chầu, nên gọi là cầu bạch long và cầu bạch hổ...
Biện Bất Nghi tán tụng :
- Thật là tiêu tao quý phái, gọi tên Khoái Lạc bảo quả không sai!
Hoàng Phủ Sơn vừa vẽ vừa nói tiếp :
- Trong bảo có hai con đường chính đều từ đại sảnh chính phía tây đi vào hậu bảo. Quanh bảo là tường viện rất kiên cố, cao tới ba trượng kéo dài tận vách đứng ở núi phía sau. Qua đại sảnh tới hai hậu viện rộng, lại có hai sảnh đường khác. Biện đại phu thử đoán xem tôi phát hiện được gì?
Biện Bất Nghi đáp :
- Cửu Cung đại mê trận!
- Cửu Cung đại mê trận thì tôi mới nghe đại phu nói. Còn lúc đó tôi còn chưa biết đó là thứ trận gì bởi vì chỉ thấy giữa quảng trường treo một chiếc cũi sắt rất lớn, trong cũi chính là thê tử của Thạch Trang!
Tiểu Ngọc Nhi thốt lên :
- Thật đáng thương!
Hoàng Phủ Sơn nói tiếp :
- Xung quanh cũi sắt có mười con chó dữ, nhưng có điều đặc biệt là bầy chó này trông dạng như chó rừng, mỗi con ngồi chồm hổm cách chiếc cũi sắt ba trượng quay lưng vào cũi, mặt hướng ra ngoài, lưỡi thè ra đỏ lòm, không sủa không động. Mặc dù lúc đó không thấy bóng người nào trong quảng trường nhưng tôi có cảm giác rằng nhất định có nhiều người mai phục đâu đó...
Biện Bất Nghi hỏi :
- Nhất định còn có hiện tượng khác lạ nữa, đúng không?
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
- Chính thế! Tôi vừa nhảy lên đỉnh tường viện thì đã thấy ba con chó dữ trước mắt, nhưng điều kỳ lạ là ba con chó vẫn cứ điềm nhiên như không. Đúng hơn là có thấy nhưng không hề có phản ứng gì, vẫn không sủa không động. Hoàn toàn không giống chó thường, chỉ cần thấy người lạ là sủa nhặng lên!
Biện Bất Nghi mở to mắt nói :
- Đúng là quái sự!
Hoàng Phủ Sơn lại tiếp :
- Còn điều kỳ quặc khác là lúc đó trăng thượng tuần rất sáng, tôi thấy rõ hai mẹ con Thạch Tú nằm trong cũi sắt, tôi vận công truyền âm nhập mật gọi, thế mà không ai trả lời. Tôi cứ ngỡ cả hai đều đã chết liền gọi thật to. Khoảng cách chỉ có năm sáu trượng, thế mà họ vẫn không nghe, cũng chẳng thấy.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi làm thế mà vẫn không kinh động đến người của Khoái Lạc bảo?
- Lẽ ra chúng phải nghe thấy mới đúng. Đằng này vẫn im ắng như không. Im lặng đến nỗi ngay cả tiếng gọi của mình tôi cũng không nghe thấy!
Tiểu Ngọc Nhi chợt chớp chớp đôi mắt to tròn, góp lời :
- Nhất định Qua Trường Giang đã giở trò quỷ quái gì rồi.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Sau đó ngươi hành động thế nào?
Hoàng Phủ Sơn đáp :
- Tôi không dám xông vào mà suy tính để tìm biện pháp.
Biện Bất Nghi tán thưởng :
- Thế mới đúng là hành vi của bậc cao thủ! Nhiều lúc cơ trí còn quan trọng hơn cả võ công. Hoàng Phủ Sơn, ngươi so với trước đây đã già dặn, kinh nghiệm hơn nhiều rồi đấy!
Hoàng Phủ Sơn cười khổ đáp :
- Nhưng tôi không nghĩ ra được cao kiến nào, vì thế mới trở về tìm hai vị nghĩ đối sách.
Tiểu Ngọc Nhi khoác tay Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nào đi, muội sẽ giúp huynh!
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu :
- Không dám phiền đến cô nương đâu. Tiểu Ngọc! Chưa được lệnh của Vu lão lão, cô phải nhanh chóng quay lại Bách Linh cương mới được!
Tiểu Ngọc Nhi phụng phịu :
- Cho dù có bị mắng muội cũng quyết giúp huynh. A Sơn ca! Huynh không thể đuổi được muội về đâu!
- Tôi chỉ trở về tìm Biện đại phu để thương lượng chứ không yêu cầu cô động thủ giải quyết bất cứ ai...
Biện Bất Nghi hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi cũng không cần ta giúp?
Hoàng Phủ Sơn khẩn khoản :
- Biện đại ca! Hai người hãy đến Mai Hoa sơn trang để tra tìm những chi tiết có thể dò ra manh mối vụ huyết án năm xưa. Xin đừng quên chúng ta đã tìm suốt ba năm mà chưa đạt được kết quả gì. Nay hai vị đã phát hiện thấy có người bí mật hành động, việc đó thật khả quan, sao có thể vứt bỏ mà không giúp tôi chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Dù có vội cũng không phải chỉ trong một vài ngày mà được việc. Hoàng Phủ Sơn, ta sẽ chịu trách nhiệm việc này trước Vu lão lão!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tiểu đệ chỉ muốn thỉnh thị ý kiến đại ca!
Biện Bất Nghi trầm ngâm nói :
- Hãy từ từ để ta suy nghĩ xem sao!
Tiểu Ngọc Nhi tỏ vẻ nóng ruột :
- Có gì mà phải suy nghĩ chứ. Chúng ta ba người liên thủ, tôi không tin là không thể cứu người!
Hoàng Phủ Sơn nói giọng ôn hòa :
- Tiểu Ngọc! Ngay cả tôi còn chưa vội thì cô sao phải sốt ruột vậy chứ? Hãy chờ nghe cao kiến của Biện đại ca xem đã!
Tiểu Ngọc Nhi giẩu môi nói :
- Tôi không thích huynh nói với tôi bằng giọng lưỡi như thế. Không giống như tình nhân với nhau mà như một vị ca ca đối với tiểu muội!
Hoàng Phủ Sơn không phản đối :
- Thì từ nhỏ ta cũng chỉ coi cô là một đứa em gái mà, cũng như đối với Tiểu Tước Nhi...
Tiểu Ngọc Nhi biện bác :
- Nhưng lúc trước khác, bây giờ khác. Hiện tại chúng ta đều đã lớn...
- Lớn cũng vậy chứ gì? Cũng vẫn là huynh muội.
Tiểu Ngọc Nhi thấy Hoàng Phủ Sơn kiên quyết như vậy tức đến muốn khóc.
Chợt Biện Bất Nghi cất lời hỏi :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi thấy lũ chó ở Khoái Lạc bảo thế nào?
- Chúng đều rất thính, to lớn nhưng chỉ ngồi một chỗ...
Biện Bất Nghi trầm ngâm nói :
- Ta có cách đối phó với mười con chó dữ đó!
- Đối phó với lũ chó thì không khó lắm. Tôi chỉ lo những người mai phục bên trong không chịu lộ diện.
- Nếu ngươi không hiện thân ở trong trận thì chúng cũng không lộ diện đâu!
Tiểu Ngọc Nhi chợt góp lời :
- A Sơn ca, muội chợt nảy ra ý này huynh thử cân nhắc xem!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Muội có chủ ý gì vậy? Tốt nhất là mau quay về Bách Linh cương đi!
Tiểu Ngọc Nhi xìu mặt :
- Huynh lúc đuổi rồi... Còn coi thường không định nghe xem muội có ý kiến gì...
Hoàng Phủ Sơn vỗ nhẹ vào vai Tiểu Ngọc Nhi biểu lộ sự ân cần, nhưng lại không có chút gì tình yêu nam nữ, dịu dàng nói :
- Muội cứ nói xem có chủ ý gì hay nào?
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
- Loại chó vào giờ chính ngọ là lười biếng nhất. Còn lúc nửa đêm lại vô cùng linh hoạt và hung dữ. Giữa trưa chúng ta sẽ thâm nhập vào đó, muội cùng Biện đại ca lo tiêu diệt bầy chó, còn huynh xông vào trận cứu người.
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu :
- Ta vừa nói rồi, chó không phải là thứ đáng sợ nhất.
- Nhưng muội vẫn chưa nói hết.
Nàng liếc nhìn Biện Bất Nghi, lại tiếp :
- Một mình huynh xông vào trận, còn muội và Biện đại ca nấp ở nơi kín đáo. Nếu Khoái Lạc bảo có người mai phục hoặc cạm bẫy gì tất phải lộ diện để đối phó với huynh mà không để ý đến muội và Biện đại ca, như vậy chúng ta sẽ dễ đối phó.
Biện Bất Nghi trầm ngâm nói :
- Kế hoạch đó tuy cũng tốt, nhưng ta cho rằng hành động vào nửa đêm sẽ thuận tiện hơn. Khi đó trời tối gió mạnh, hành động của chúng ta sẽ không bị lộ. Còn lũ chó, ta sẽ dùng dược vật để khống chế.
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày :
- Bàn từ hồi tới giờ làm như hai vị nhất định phải đi Khoái Lạc bảo mới xong...
Tiểu Ngọc Nhi dứt khoát :
- Đương nhiên rồi!
Biện Bất Nghi ôn tồn nói :
- Hoàng Phủ Sơn! Lúc còn nhỏ chúng ta mới hay cãi nhau. Còn bây giờ đã lớn, chẳng nên đôi co nữa. Nhanh đến Khoái Lạc bảo đi!
Nói xong liền quay người lao về hướng Bắc.
Truyện khác cùng thể loại
496 chương
4 chương
321 chương
69 chương
135 chương
78 chương
149 chương