Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Chương 69 : Mở quan tài nghiệm thi
Yến Linh Lung giật mình, lớn tiếng nói: "Cậu điên rồi!"
Tô Chuyết vội vàng che miệng cô, Yến Linh Lung hạ giọng nói: "Cậu muốn mở quan tài của Lăng Chí Thiện ngay trên linh đường Lăng gia sao? Sao bọn họ đồng ý được?"
Tô Chuyết cười nói: "Cho nên ta mới xin cô hỗ trợ a!"
Yến Linh Lung liếc xéo hắn, đáp: "Loại chuyện tổn âm hại đức này, ta không giúp cậu đâu!"
Tô Chuyết năn nỉ: "Vụ án này ta đã gần như nghĩ ra rồi, chỉ kém một khâu cuối cùng này. Chỉ cần để ta xem thi thể một chút, biết đâu thì có thể phá giải tất cả mê cục!"
Yến Linh Lung "A" một tiếng, đáp: "Quả thật cậu đã tra ra rõ ràng mọi chuyện rồi sao? Nếu thật là như vậy, ta còn thực sự muốn giúp cậu một tay. Nói đi, muốn ta làm thế nào?"
Tô Chuyết nói: "Ở trong nội viện này ta có vẻ vô cùng tự do, kì thực khắp nơi đều có người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ta. Cho nên ta hi vọng cô có thể dẫn dắt những hạ nhân Lăng gia này rời đi, cho ta thời gian một nén hương!"
Khóe miệng Yến Linh Lung khẽ cong, đáp: "Quá phiền toái!" Vừa dứt lời, nàng đã ra cửa.
Chỉ một lúc sau, Tô Chuyết liền nghe trước viện khẽ vang vài tiếng. Y bất đắc dĩ lắc đầu, biết Yến Linh Lung tất nhiên đều đánh hôn mê bất tỉnh tất cả mọi người. Tô Chuyết không kịp cân nhắc chuyện khác, trực tiếp đi vào linh đường. Y hướng linh vị của Lăng Chí Thiện bá một cái, đẩy nắp quan tài ra.
Nắp quan tài vừa mở, trong quan tài gỗ một cỗ xác thối xông vào mũi. Trong quan tài đặt vào rất nhiều hương liệu chống phân huỷ, trong quách lại chứa đựng khối băng, thay đổi mỗi ngày. Bởi vậy thời gian vào giữa hè, lại dài nữa tháng, còn có thể bảo trì thi thể Lăng Chí Thiện hoàn hảo, chưa hư hại.
Tô Chuyết mừng thầm trong lòng, cẩn thận xem thi thể. Chỉ thấy sắc mặt Lăng Chí Thiện vàng như nến, hình dáng gầy gò, đúng là trạng thái mắc bệnh, giống hệt chỗ mà Hoa Bình điều tra được. Y lại cởi ra áo liệm trên thân thi thể, quả nhiên thấy một đường vết rách trước ngực, ước chừng dài ba tấc, rất sâu vào thịt.
Tô Chuyết nghĩ nghĩ, loại đao có thể tạo thành loại vết thương này, chỉ có một loại đao nhọn cạo xương, xem ra hung khí chính là nó rồi. Y lại đưa thay sờ sờ thi thể, chỉ cảm thấy chỗ ngực bụng Lăng Chí Thiện hơi hơi lõm xuống một khối, dùng tay nhấn một cái có tiếng "Khanh khách" nhẹ vang lên.
Tô Chuyết có chút kỳ quái, lẩm bẩm: "Đây là tiếng xương sườn đứt gãy, chẳng lẽ lúc vật lộn cùng hung thủ, bị hung thủ đánh gãy..."
Y lại kiểm tra toàn thân Lăng Chí Thiện một lần, cũng không có vết thương khác, chỉ có một chỗ tổn thương nơi cổ tay phải. Bất quá vết thương đã đóng kết vảy khi còn sống, cũng không phải là lưu lại lúc sắp chết.
Tô Chuyết đứng bên linh cữu, đem tất cả manh mối trong đầu thoáng hiện một lần, bỗng nhiên Linh Quang lóe lên, bật thốt ra: "Chẳng lẽ là như vậy?" Dứt lời, lần nữa đắp kín nắp quan tài, vội vã chạy hướng sương phòng hậu viện. Y đẩy cửa tiến vào gian phòng Lăng Chí Thiện, ngẩng đầu quan sát một phen.
Đột nhiên, Tô Chuyết tung người lên, hai tay móc một cái, liền nhảy lên xà nhà. Y lắc sáng cây châm lửa, cẩn thận tìm tòi gì đó. Nhưng trên xà nhà trống rỗng, đâu có thứ gì. Tô Chuyết lại nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười, lần nữa trở xuống mặt đất.
Y thổi tắt cây châm lửa, lấy ra tấm áo rách rưới trong ngực, lâm vào trầm tư. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng của Yến Linh Lung: "Tô Chuyết cậu lúc nào đã trở thành đầu trộm đuôi cướp rồi?"
Tô Chuyết biết một màn vừa rồi nhất định bị nàng nhìn thấy, nhịn không được muốn đấu võ mồm cùng nàng, liền đáp: "Gần son thì đỏ, hai ngày này cùng cô ngốc thời gian dài, tự nhiên cũng dưỡng thành tật xấu này."
Yến Linh Lung gắt một cái, nói: "Bớt nhiều lời, bọn chúng sắp tỉnh lại, cậu tra được thế nào rồi?"
Tô Chuyết nhún nhún vai, phối hợp đi ra ngoài đáp: "Tám chín phần mười đi."
Yến Linh Lung thấy hắn lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, thì biết hắn đã nắm chắc trong lòng, chỉ là không muốn kể với nàng thôi. Nhưng mà lòng hiếu kỳ của nàng bị dẫn ra, đã kìm nén không được, vội vàng đuổi theo Tô Chuyết nói: "Tô Chuyết, quỷ linh tinh cậu! Cậu rốt cục nói hay không?"
Tô Chuyết tự mình đi trước, đẩy ra cửa phòng mình, sâu xa khó hiểu nói: "Phật viết, không thể nói, không thể nói..."
Yến Linh Lung thở dài, biết tính tình Tô Chuyết, lúc không muốn nói, ai cũng đừng hòng cạy mở miệng hắn. Nàng không biết làm thế nào, nói: "Tô Chuyết, cậu nắm chắc trong lòng là được. Buổi trưa ngày mai, Lăng Sương sẽ bị áp đến hình trường, cậu đừng quên đó!"
Nghe nàng nói, biểu lộ Tô Chuyết cũng trịnh trọng lên, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Họ có thể tới lúc nào?"
Yến Linh Lung lại nghe hiểu rồi, nói: "Dù sao cũng hẳn là ngày mai đi..."
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, bấm ngón tay tính nhẩm một lát, lẩm bẩm: "Không còn kịp rồi..."
Yến Linh Lung rõ ràng trong lòng, vội la lên: "Cản không nổi Lăng Sương hành hình sao? Vậy sao bây giờ? Không bằng để tối nay ta đi thử một lần, cướp Lăng Sương ra!"
Tô Chuyết vung tay lên, quả quyết nói: "Không thể! Lại để ta ngẫm lại..." Trầm mặc một lát, Đột nhiên y lại hỏi: "Hôm nay cô đến có phải có việc muốn nói với ta hay không?"
Yến Linh Lung làm biểu tình tâm phục khẩu phục, nói: "Rốt cục cậu cũng nghĩ tới! Bận rộn một đêm, làm cho ta suýt nữa quên mất!"
Tô Chuyết mời nàng vào phòng, đóng kỹ cửa phòng, lại rót chén trà cho nàng, nói: "Tỷ tỷ vất vả rồi, mau nói, mau nói!"
Yến Linh Lung uống một ngụm trà nước, nói: "Lần đầu thấy tiểu tử cậu có lương tâm như thế! Hôm qua cậu để ta đi dò tra buổi tối Lăng Phong gặp mặt với ai."
Tô Chuyết gật đầu, đáp: "Không sai, đêm qua ta nhìn thấy tờ giấy cô cho ta. Hắn đi gặp chính là Lữ Khang!"
Yến Linh Lung gật đầu, nói: "Không sai! Hôm qua rời khỏi chỗ cậu, ta liền đi tìm Lăng Phong. Hắn cưỡi xe ngựa xa hoa như thế, mười phần đáng chú ý, tùy tiện hỏi thăm một chút, thì tìm được. Ta nhìn thấy hắn trên đường Chu Tước, chỉ thấy hắn xuống xe ngựa, nhưng lại tiến vào một chiếc xe ngựa khác, chiếc xe của hắn thì quay đầu trở về nơi này. Ta không biết trong hồ lô hắn muốn làm gì, liền ẩn thân dưới chiếc xe ngựa kia, muốn nghe một chút. Ai ngờ tấm ngăn xe kia thật dầy, căn bản nghe không được người trong xe nói chuyện gì. Bất quá ta có thể khẳng định, trong xe là hai người. Thanh âm mà bàn chân hai người đạp lên ván toa xe rất không giống nhau, một người trong đó tựa hồ thân mang võ công."
"Ta không dám khinh thường, cẩn thận trốn dưới gầm xe. Chiếc xe kia lượn một vòng lớn trong thành, cuối cùng lại về đến nơi này. Ta vụng trộm xuống xe, thì trông thấy Lăng Phong xuống xe, cùng người trong xe tạm biệt. Vì thế ta liền trông thấy kẻ đó rốt cục là ai. Chính là công tử Tri phủ, Lữ Khang!"
Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Ta biết ngay trong này nhất định có chuyện của hắn! Sao lúc đó cô không tìm đến ta, mà lưu lại một tờ giấy?"
Yến Linh Lung đáp: "Lúc ấy ta cảm thấy rất hứng thú với gã Lữ Khang này, liền muốn theo hắn, cũng không kịp nói tỉ mỉ cho cậu. Bất quá một chuyến này, thật đúng là phát hiện đầu mối mới! Cậu có biết hắn ngồi xe rời khỏi chỗ đó, lại gặp ai không?"
Tô Chuyết mờ mịt lắc đầu.
Yến Linh Lung thần bí nói: "Cậu nhất định nghĩ không ra, đêm qua hắn lại đến Thẩm phủ, gặp tên Thẩm Đông Lai kia! Đáng tiếc nơi đó phòng vệ sâm nghiêm, ta không dám tới gần, cũng không biết bọn hắn nói chuyện gì. Bất quá Lữ Khang rất nhanh rời khỏi Thẩm phủ, về sau trực tiếp trở về nhà."
Tô Chuyết xác thực lấy làm kinh hãi, lẩm bẩm nói: "Hắn lại đi gặp Thẩm Đông Lai làm gì đây? Lăng Phong và Thẩm gia không phải đối đầu sao? Hôm nay hai bên mới vì gia sản, cãi nhau tan rã trong không vui. Lữ Khang làm như thế... Là muốn được lợi hai đầu sao?"
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
116 chương
91 chương
40 chương