Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 68 : Di chúc

Thẩm phu nhân vừa nói lời này ra, Lăng Phong giật nảy cả mình, sững sờ không nói. Tô Chuyết cũng không ngờ tới bọn họ lại có một chiêu này. Bất quá y nghĩ lại, lại có chút kỳ quái: Lăng Chí Thiện xác thực không coi trọng Lăng Phong, e rằng thật không muốn truyền gia nghiệp cho hắn ta. Nhưng nếu ông ấy đã lập di chúc, vì sao lại muốn tới Kim Lăng xem Lăng Sương đây? Đã nhiều năm Lăng Sương không trở về nhà, hiển nhiên không có hứng thú với gia nghiệp, Lăng Chí Thiện làm như vậy chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao? Thẩm Đông Lai nói: "Lăng Phong, mặc kệ cháu có liên quan đến bản án Lăng Sương hay không, chúng ta tạm thời bỏ qua. Bây giờ cha cháu đã lập di chúc rồi, cháu cuối cùng không cãi nữa chứ? Bất quá cháu yên tâm, Lăng Vũ biết được nguyên tắc, hiểu được nghĩa anh em, khẳng định sẽ lưu lại Cô Tô tổ trạch." Lăng Phong đột nhiên nghiêm nghị nói: "Không! Di chúc nhất định là giả, là các người ngụy tạo!" Thẩm phu nhân cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy gấp, mở bày ra, nói: "Bút tích của phụ thân ngươi, dù sao ngươi cũng nên nhận ra chứ? Cầm lấy nhìn cho rõ đi!" Nói xong vỗ một cái lên bàn. Hai tay Lăng Phong khẽ run, cầm bản di chúc kia, chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra nét chữ phụ thân, quả nhiên không giả. Tô Chuyết ở bên cạnh gã, cũng nhìn chằm chằm lá di chúc kia, muốn tìm xem có gì sơ hở không, nhưng mà y càng xem càng thấy kỳ. Y không nhận biết nét chữ trong thư, nhưng lại biết loại giấy này. Giấy này vừa mỏng vừa dẻo, là sản sinh từ bản địa Cô Tô. Giấy mà Kim Lăng dùng, đều sinh ra từ Tuyên Thành, chất giấy dày đặc, có chỗ khác biệt với loại giấy Tô này. Ở Kim Lăng căn bản mua không được loại giấy này, điều này nói rõ lá di chúc này là viết tại Cô Tô. Nếu như di chúc là ngụy tạo, như vậy sao Thẩm phu nhân có thể có dự kiến trước, cố ý mang đến một trang giấy như đây? Thẩm phu nhân lại nói: "Bức di chúc này đã lập xuống sớm một tháng trước, ngươi còn lời gì nói không?" Tô Chuyết chăm chú nhìn hồi lâu, điểm khả nghi dần sinh. Y biết Thẩm phu nhân tuyệt sẽ không giao bản di chúc cho bọn hắn, bởi vậy chỉ có thể đem nội dung bên trong nhớ ở trong lòng. Lăng Phong xem hết, tựa hồ có chút ngây người, tự lẩm bẩm, không biết nên nói gì. Thẩm Đông Lai cảm thấy đắc ý, cười nói: "Lăng Phong, phụ thân cháu vốn không coi trọng cháu, truyền nghiệp cho Lăng Vũ cũng trong dự liệu thôi. Cho dù ông ta đến Kim Lăng là muốn nhìn xem tiền đồ Lăng Sương, nhưng Lăng Sương lòng lang dạ thú, vậy mà giết cha, chẳng mấy chốc sẽ đền mạng. Lăng gia vẫn phải dựa vào Lăng Vũ a!" Lăng Phong đã có chút sụp đổ, vẫn ngẩn người. Tô Chuyết đột nhiên đứng lên nói: "Ông sai rồi! Lăng Sương có giết người hay không, căn bản còn chưa biết. Như huynh ấy thật giết Lăng lão gia, làm gì ở lại trong phòng, chờ các người đi bắt sao? Hơn nữa theo ta được biết, hiện trường hung án căn bản không có hung khí, chẳng lẽ Lăng Sương sẽ đi ném hung khí, lại quay về gian phòng kia sao? Theo ta được thấy, hung thủ thật sự căn bản còn ung dung ngoài vòng pháp luật, chính là kẻ xuất hiện tại biệt thự Thủy Hương đêm đó, đương nhiên Thẩm lão gia cũng không thoát được hiềm nghi!" Thẩm Đông Lai lên cơn giận dữ, đứng dậy cả giận nói: "Ngươi là ai? Lại dám ở đây phát ngôn bừa bãi! Những lời vu khống của ngươi hồi nãy, chỉ cần ta bẩm báo lên chỗ của Tri phủ đại nhân, tất nhiên để ngươi ăn không nổi!" Tô Chuyết lại hoàn toàn không sợ, ánh mắt hơi có thâm ý, đảo qua từng người đang ngồi. Thẩm Đông Lai bị nhìn mà run rẩy trong lòng, cả giận nói: "Thẩm Phúc, tiễn khách!" Lăng Phong và Tô Chuyết chẳng chờ người tiễn, đã xoay người, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra cửa. Trên đường Lăng Phong mặc dù còn tức giận, nhưng càng nhiều là ngẩn người xuất thần, hiển nhiên bởi vì chuyện di chúc, chịu đả kích không nhỏ. Tô Chuyết cũng không nói một lời, nhưng trong lòng vẫn hồi tưởng đến lá di chúc kia. Hai người một đường trầm mặc, đến biệt thử Thủy Hương. Lăng Phong xuống xe, trở lại linh đường, bình tĩnh nhìn qua linh cữu Lăng Chí Thiện, không biết đang suy nghĩ gì. Tô Chuyết cúi đầu vào nhà, trước mắt không ngừng vút qua bản di chúc kia. Bỗng nhiên, y giống như có điều ngộ ra, nói: "Lăng huynh, có thể đưa mấy quyển sổ sách cho tại hạ mượn xem chút được không?" Lăng Phong sững sờ, hỏi: "Công tử cần sách làm gì?" Mặc dù hỏi thế, hắn vẫn về phòng, mang tới hai quyển sách. Tô Chuyết tiếp nhận xem xét, đúng là thứ thấy trong hòm gỗ ở Lăng Phong đêm qua. Y tiện tay lật ra, hỏi: "Quyển sổ sách này không phải huynh chép sao?" Lăng Phong lắc đầu đáp: "Không phải, mấy bản này đều là tiên phụ tự ghi khi còn sống, chỉ vì phụ thân chết bất đắc kỳ tử, tại hạ thu hồi sổ sách, vì ngày sau chiếu ứng sinh ý." Tô Chuyết gật đầu, lật từ đầu đến cuối, lông mày mở ra lại nhăn lại, hoàn toàn đoán không ra y nghĩ gì trong lòng. Trầm tư hồi lâu, Tô Chuyết bỗng nhiên nói: "Thì ra là thế!" Lăng Phong sững sờ, hỏi: "Tô công tử nói gì cơ?" Tô Chuyết bỗng nhiên nghĩ đến tai vách mạch rừng, cười nhạt một tiếng, lắc đầu, đáp: "Không có gì..." Nhưng Lăng Phong cũng biết y tất nhiên đã phát hiện manh mối, chỉ là Tô Chuyết không nói, gã cũng không tiện hỏi. Trầm mặc một lát, Lăng Phong nói: "Tô công tử, tại hạ còn một ít chuyện, cần phải ra ngoài xử lý một chút, tạm thời thứ lỗi không tiếp được... A, cơm tối tự có hạ nhân đưa tới, Tô công tử không cần chờ ta." Nói xong ôm quyền hướng Tô Chuyết hành lễ. Tô Chuyết cười nói: "Lăng huynh có việc, vậy nên đi mau, không cần quản ta." Lăng Phong lại hơi khom người, mới quay người đi ra ngoài. Tô Chuyết đưa mắt nhìn Lăng Phong lên xe ngựa, nhẹ giọng tự nói: "Lại đi tìm Lữ Khang sao?" Thuận theo "Hừ" một tiếng, quay người trở về phòng. Tô Chuyết ngồi một mình trong phòng, bài trừ tạp niệm, đem tất cả chi tiết nhớ lại từng cái. Y đang chờ Yến Linh Lung, trước khi nàng đến, t nhất định phải xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện. Buổi trưa ngày mai, Lăng Sương sẽ bị áp giải đến hình trường, nếu như tìm không ra chứng cứ, chỉ có thể nhìn Lăng Sương đi chết thôi. Mặc dù trên mặt Tô Chuyết nhẹ nhõm, nhưng trong lòng mười phần nặng nề. Thời khắc như này, chỉ có minh tưởng, mới có thể để y ổn định tâm thần. Tô Chuyết tự nhiên làm được, ngay đến sắc trời càng ngày càng mờ, nha hoàn đẩy cửa vào phòng, y cũng không phát giác. Nha hoàn kia không biết Tô Chuyết làm trò điên gì, không dám kinh động, cẩn thận đặt hộp cơm lên bàn, rồi lại lặng lẽ đi. Thẳng đến trăng lên đầu ngọn, trong viện mới lại nhẹ nhàng vang lên một tiếng —— "Két". Tô Chuyết đột nhiên bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: "Cô đã đến!" Ngoài phòng truyền đến tiếng cười "Khanh khách" của Yến Linh Lung, nói: "Thời điểm con nha hoàn xinh xắn kia đưa cơm cho cậu, ta đã đến rồi. Thật sự là đáng tiếc, tiểu mỹ nhân như kia tới lui trước mặt cậu, thế mà cậu vô tri vô giác. Ta thật hoài nghi cậu căn bản chính là ưa thích đồng tính!" Yến Linh Lung vừa nói chuyện, đã ngồi đối diện Tô Chuyết, mà cánh cửa kia tựa hồ chưa từng mở ra. Tô Chuyết cười nói: "Nha hoàn kia dù đẹp, cũng không bì nổi Linh Lung tỷ a!" Yến Linh Lung cười mắng: "Miệng lưỡi trơn tru!" Nhưng nhìn thần sắc của cô, lại vô cùng hưởng thụ câu vỗ mông ngựa này của Tô Chuyết. Tô Chuyết hỏi: "Cô đến rồi sao không tiến vào?" Yến Linh Lung nói: "Ta đây không phải sợ quấy rầy cậu suy nghĩ sao! Lại nói, ta còn muốn thử một chút cái gã mà suốt ngày nhìn chằm chằm cậu đây." Tô Chuyết uốn mi một cái, nói: "Ồ? Có phát hiện gì sao?" Yến Linh Lung thở dài, đáp: "Thân thủ gã quả thật không tệ, chỉ tiếc cảnh giác còn kém chút. Ta ngây người sau lưng gã nửa canh giờ, gã cũng không phát giác!" Tô Chuyết cười nói: "Đó là đương nhiên, ai có thể có khinh công cao như cô đây!" Yến Linh Lung cười "Khanh khách" một tiếng, nói: "Được rồi, vẫn là tranh thủ thời gian nói chính sự đi!" Tô Chuyết đột nhiên đánh gãy nàng, nói ra: "Thong thả, giúp ta làm một chuyện trước đã." Yến Linh Lung hỏi: "Chuyện gì?" Tô Chuyết đáp: "Ta muốn mở quan tài nghiệm thi!"