Sự thật chứng minh nội lực của Tần cung chủ rất thâm hậu, hai người đi chừng nửa nén nhang thì quả nhiên thấy một dòng suối nhỏ róc rách, bốn phía nở các đóa hoa nho nhỏ xum xuê, bướm trắng bay đầy trời, nhìn như cảnh tiên. “Oa”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt. “Thích chỗ này sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, so với cảnh đẹp nơi đây thì cách dựng cảnh trong phim ở kiếp trước thật chả ra gì! “Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến nhé?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau, giọng đầy dịu dàng và cưng chiều. “Không muốn lắm”. Thẩm Thiên Lăng tiếc nuối lắc đầu. “Quá xa, hơn nữa đường xá còn xóc nảy” Tần Thiếu Vũ: … “Thanh hoa là loại nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. Tần cung chủ xoay người hắn lại, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại. “Xa cũng không sao, sau này ta xây một cái y như thế ở Truy Ảnh cung cho ngươi xem là được rồi” Thẩm Thiên Lăng: … “Được không?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn. Được thì được, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta không thảo luận chuyện này! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Chúng ta vẫn nên nói chuyện Hồng lão bang… ô!” WTF, đừng tùy tiện hôn hít chứ! Thật đáng ghét! Sau một hồi triền miên, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông ra. “Ngọt ghê” Môi Thẩm Thiên Lăng tê dại, cực kì căm tức nhìn hắn. Đừng nói những lời thoại rẻ tiền trong truyện ngôn tình này với ta, xuyên việt qua đã thấy nhiều rồi! “Còn muốn hả?”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên. Muốn muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, bực tức nói. “Không phải chúng ta đang tra án sao?”. Cứ ôm hôn mãi là thế nào?! “Không còn cách nào khác”. Vẻ mặt Tần cung chủ rất vô tội. “Cảnh đẹp, phu nhân cũng đẹp” Thẩm Thiên Lăng: … Còn giả bộ vô tội thử xem, có tin ta lấy gạch đập nát mặt ngươi không? Một con rắn mối màu bạc té từ trên cây xuống vai Thẩm Thiên Lăng, vô tội trợn to mắt. Thẩm tiểu thụ sợ hết hồn, vươn tay hất xuống. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao lại trực tiếp dùng tay, không sợ có độc sao?” “Không đâu”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Nếu có độc ngươi nhất định sẽ không để nó rớt xuống người ta” Tần Thiếu Vũ nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói. “Những lời này thật ngoan, nhưng ngươi không mang theo Bích Lục Đồng bên người, không nghe lời chồng dạy, nếu lần sau còn tái phạm thì đánh đòn” “Hôm qua tắm xong thì quên mất”. Thẩm Thiên Lăng thả con rắn mối xuống đất, đứng lên vỗ vào ngực hắn. “Được rồi, không gây sự nữa, chúng ta tới gần Thanh hoa nhìn xem” “Gần Thanh hoa hay có trùng độc bò tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhớ cẩn thận một chút” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tay trong tay cùng hắn qua đó. Bên dòng suối có rất nhiều tảng đá to, từng cụm hoa nhỏ màu tím thấp thoáng dưới lớp cỏ xanh, gần như nằm rạp trên đất, nếu không phải người tỉ mỉ thì chín phần sẽ bỏ qua. “Là cái này sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Có gai nhỏ, đừng dùng tay sờ” “Nhưng nhìn như không có ai hái qua”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống nhìn kỹ. “Nhiều người của Thái Hồ bang trúng độc như vậy, đương nhiên cần không ít Thanh hoa, đâu thể hoàn chỉnh thế này được” “Sợ là phải tìm kiếm một phen”. Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi cho hắn. “Nóng không?” “Hơi hơi, nhưng không sao”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn. “Chúng ta đi chỗ khác nhìn xem” “Nếu đổi thành trước lúc mất trí nhớ, ngươi sẽ không quan tâm chuyện này đến vậy”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa nói. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hơi chột dạ. “Bây giờ đáng yêu hơn”. Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay hắn. “Dù hơi nhiều chuyện nhưng ta vẫn thích” Thẩm Thiên Lăng hơi >__