Ban đêm, trong Nhật Nguyệt sơn trang mở một bữa tiệc gia đình náo nhiệt. Cục Bông ngồi trong ổ nhỏ bằng vải Vân cẩm tinh xảo, vô cùng tò mò nhìn xung quanh. “Lăng nhi của ta đúng là tốt số mà”. Thẩm phu nhân nói. “Ra ngoài một chuyến không những giải được hàn độc mà còn tìm được phượng hoàng” Ám vệ nghe vậy trong nháy mắt không vui, sao có thể nói Thiếu cung chủ nhà ta là nhặt về chứ, rõ ràng là con ruột của Thẩm công tử, chúng ta đều có thể làm chứng! “Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu, há mỏ đòi ăn. Tần Thiếu Vũ dùng đũa chấm vài giọt rượu Lê Hoa đút cho nó. “Ê!”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn, muốn ngăn lại nhưng đã chậm. Sau khi Cục Bông uống rượu xong, đầu tiên là cứng người lại, sau đó hoang mang nằm xuống ổ. … Thẩm Thiên Lăng khẩn trương nhìn chằm chằm nó. “Chíp”. Một lát sau, Cục Bông lắc lắc đầu, xoè cánh đứng dậy. Hình như không sao? Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, cầm đĩa muốn múc cho nó một ít mật Hoa quế thì Cục Bông đã lắc lư chạy đến trước mặt cha nó, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh. Cực kì thê thảm! Thẩm Thiên Lăng: … Ám vệ: … Những người còn lại trên bàn: … Đầu sỏ gây nên tội lỗi là Tần cung chủ bình tĩnh bỏ con trai vào ổ, giao cho ám vệ bên cạnh. “Mang nó đi nghỉ ngơi” “Vâng”. Ám vệ ôm Thiếu cung chủ nhà mình trở về. “Ai cho ngươi đút nó uống rượu?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng phàn nàn. “Nó còn nhỏ mà” Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một đũa thịt bò. “Chơi có vẻ vui” Đây là lý do quỷ gì. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa giận, sao không lấy ngươi ra mà chơi? Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, múc cho hắn một chén canh cá nhỏ. “Coi chừng có xương” Thẩm phu nhân lấy khăn lau nước mắt. “Lúc trước mới đi, nương còn lo hai đứa sẽ mâu thuẫn với nhau, hôm nay thấy các ngươi ân ái như vậy cũng yên tâm” Thẩm Thiên Lăng bây giờ mới phát hiện cả bàn đang nhìn mình, vì vậy trong phút chốc sởn gai ốc. Các ngươi ăn cơm thì ăn đi, ánh mắt gì thế này? “Khụ khụ”. Thẩm trang chủ bưng chén rượu lên, nói với Tần Thiếu Vũ. “Lần này vất vả cho ngươi rồi” “Nhạc phụ khách khí, đây là bổn phận của Tần mỗ”. Tần Thiếu Vũ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch. “Thật ra lần này ta mang Lăng nhi về là có việc muốn nhờ” Thẩm Thiên Lăng lập tức khẩn trương, ngươi có chắc là muốn nói trước mặt nhiều người như vậy không? Tần Thiếu Vũ nói. “Ta muốn thành thân với Lăng nhi” Thẩm Thiên Lăng: … Thật đúng là nói trước mặt nhiều người. “Mới vừa từ xa trở về, cần gì nóng vội như vậy”. Thẩm trang chủ cười nói. “Trước hết nghỉ ngơi một thời gian đã” Trong lòng Thẩm Thiên Lăng chột dạ, chẳng lẽ cha muốn hối hôn? Tần Thiếu Vũ cũng không nhiều lời nữa, sau khi ăn cơm xong thì ngồi trò chuyện một lúc rồi mới về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Thiên Lăng vốn định về xem tiểu phượng hoàng tỉnh chưa thì bị Thẩm phu nhân gọi lại. “Mẫu thân có việc gì ư?”. Thẩm Thiên Lăng đỡ nàng. “Hơn hai năm không gặp, nói chuyện với nương một lát”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Nói về đại ca ngươi đi, cũng hơn một năm không gặp rồi” “Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi về trước đi” Tần Thiếu Vũ đáp ứng. “Lát nữa ta qua đón ngươi” Những người xung quanh thầm chậc lưỡi, ở trong nhà mà còn đi đón, ân ái đến mức không chịu nổi! Vậy mà trang chủ còn không chịu để tiểu công tử thành thân, thật không hợp lý! Trong phòng Thẩm phu nhân rất thanh tịnh, mùi hương thanh nhã dễ chịu. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà đưa nàng. “Mẫu thân muốn nói gì?” “Thân thể không sao rồi chứ?”. Thẩm phu nhân hỏi. “Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Quỷ thủ tiền bối rất tốt, ta ở Nhiễm Sương đảo hơn nửa năm, mỗi ngày hắn đều sắc thuốc cho ta, đã hoàn toàn không bị lạnh nữa” “Cổ độc thì sao?”. Thẩm phu nhân nắm tay hắn. “Không sao rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mẫu thân đừng lo” “Không sao là tốt rồi”. Khoé mắt Thẩm phu nhân đỏ lên. “Nếu sớm biết thuốc kia có vấn đề, bất luận thế nào ta cũng không cho ngươi uống” “Mẫu thân đừng tự trách”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Dù từng trúng độc nhưng hiện tại ta rất khoẻ mạnh, không có gì đáng ngại” “Không biết vì sao cậu ngươi phải hại ngươi”. Thẩm phu nhân lau nước mắt. “Lúc trước đọc được mật báo của Thiếu Vũ, ta lập tức phái người đến Đường gia bảo tìm hắn, nghĩ dù thế nào cũng phải lấy được thuốc giải, ai ngờ hắn đã bỏ trốn, không biết đi nơi nào” “Ngoại trừ mẫu thân, còn ai biết việc này không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Còn ông ngoại ngươi nữa”. Thẩm phu nhân nói. “Cha ngươi vẫn xem ngươi là bảo bối, nếu hắn biết chuyện này…” “Đừng nói cho cha”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói. “Nếu không lại liên luỵ tới mẫu thân” “Liên luỵ ta là chuyện nhỏ”. Thẩm phu nhân thở dài. “Nhưng cho dù ngàn lần sai thì cũng là ca ca ta, con trai của ngoại ngươi. Ta sợ cha ngươi sẽ gây xung đột với Đường gia bảo, đến lúc đó mất nhiều hơn được” “Ông ngoại thấy sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ông ngoại thương ngươi nhất, đương nhiên cũng giận tím mặt”. Thẩm phu nhân nói. “Hắn thậm chí còn đoán hồi nhỏ cơ thể ngươi không khoẻ cũng vì cậu ngươi giở trò” “Dù sao chuyện cũng qua rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Xem như chưa từng xảy ra là được” Thẩm phu nhân thở dài, vươn tay chỉnh lại quần áo cho hắn. “Chỉ tội cho ngươi phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Nếu sau này còn gặp lại cậu ngươi, ta nhất định hỏi rõ đến tột cùng hắn muốn thế nào” Cậu của Thẩm Thiên Lăng tên là Đường Trác, trước kia Tần Thiếu Vũ vì bảo vệ Thẩm Thiên Lăng mà không kể hết mọi chuyện cho Thẩm phu nhân nghe, chỉ nói trong thuốc có cổ trùng, muốn nàng để ý đến người đưa thuốc một chút, những chuyện khác vẫn chưa nói gì. Nếu Thẩm gia biết Đường Trác là người của Phượng Cửu Dạ, nhất định sẽ tìm hiểu nguồn gốc Thẩm Thiên Lăng trúng cổ độc vì làm việc cho Ma giáo. Đến lúc đó tám chín phần lại xảy ra chuyện, cho nên bớt được việc nào hay việc nấy. “Mẫu thân đừng tự trách nữa”. Thẩm Thiên Lăng đấm chân cho nàng. “Hiện tại ta rất tốt” “Lúc trước ngươi khóc lóc không chịu đi Nam Hải, cả nhà hợp lại khuyên ngươi, muốn ngươi thân thiết với Thiếu Vũ hơn”. Thẩm phu nhân nói. “Bây giờ ngươi về rồi ta lại không nỡ đưa ngươi cho hắn” “…”. Không nỡ cũng phải đưa, chúng ta đã xx rồi, lại còn xx rất nhiều lần! Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nói. “Dù thành thân rồi sau này ta cũng sẽ thường xuyên về thăm cha và nương” “Muốn theo hắn thật sao?”. Thẩm phu nhân thử hỏi. “Nếu không cha ngươi sẽ nghĩ cách giải quyết” Quả nhiên là muốn hối hôn! Thẩm tiểu thụ thở dài. “Ta rất nghiêm túc” “Nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân”. Thẩm phu nhân nói. “Lúc trước chỉ có hắn mới giải độc được cho ngươi, nhưng bây giờ…” “Nương”. Thẩm Thiên Lăng cắt ngang. “Ta thật lòng thích hắn” Thẩm phu nhân: … “Hai năm qua chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có lúc bình yên, có lúc nguy hiểm, thậm chí còn suýt mất mạng. Nếu đổi thành người khác, chắc cũng không bảo vệ ta được đến bây giờ” “Nguy hiểm vậy sao?”. Tim Thẩm phu nhân đập nhanh. “Vậy mà ngươi còn theo hắn!” “Cùng nhau trải qua sống chết lại càng khó chia xa”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay nàng. “Cha không đồng ý thì thôi, nhưng mẫu thân phải giúp ta” Thẩm phu nhân u sầu. “Vậy làm sao ta ôm cháu được” Thật ra ngươi đã có một đứa cháu nhưng chuyện này tạm thời không thể nói! Thẩm Thiên Lăng còn đang suy nghĩ tìm lời để nói thì đột nhiên truyền đến tiếng kêu, sau đó Cục Bông rơi thẳng xuống. “Chíp!” Thẩm Thiên Lăng vội tiếp được. Tần Thiếu Vũ đậy lại mái ngói, tiếp tục bắt chéo chân hóng gió, bên môi có ý cười nhàn nhạt. “Sao đang êm đẹp lại rơi từ trên nóc nhà xuống?”. Thẩm phu nhân kinh hoảng vỗ ngực. “Còn tưởng là ám khí” “Chắc là nó nghịch ngợm”. Thẩm Thiên Lăng che giấu dùm nam nhân của hắn, sau đó đặt Cục Bông lên bàn. “Chíp!”. Sau khi tỉnh rượu, Cục Bông rất có tinh thần, nhảy hai vòng trên bàn rồi xoè cánh muốn Thẩm phu nhân ôm một cái. “Thật đáng yêu”. Thẩm phu nhân bị chọc cười. “Chả trách ai cũng nói là ngươi sinh” “Nương”. Thẩm Thiên Lăng nóng nảy. Cục Bông ngồi trong lòng bàn tay Thẩm phu nhân, đôi mắt hạt đậu rất thân thiện. “Nó rất biết điều”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mẫu thân nhất định sẽ thích” Cho dù thích thì cũng không phải cháu trai thật. Thẩm phu nhân tiếc nuối. “Xem ra khuyên ngươi không được, cũng chỉ đành trông mong đại ca ngươi cưới được một người vợ tốt” … Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi vặn vẹo. “Vẻ mặt gì thế này?”. Thẩm phu nhân bối rối. Thẩm Thiên Lăng còn đang nghĩ có nên làm đệm cho đại ca của hắn hay không. “Đừng nói lời đồn ngoài đầu ngõ là thật nhé”. Sắc mặt Thẩm phu nhân trắng bệch. “Hắn quả thật tìm một người hái thuốc trong núi ư?” Thẩm Thiên Lăng: … Người hái thuốc đó chính là một thần y rất lợi hại! Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc suy xét điều này, mà phải làm sao để nói với nương chuyện đại tẩu của hắn là nam nhân! “Ôi, ta không thật không chịu nổi”. Thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, Thẩm phu nhân ôm ngực thở dốc. “Ngươi đừng nói nữa” “Nương”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn, vội tiến lên vuốt lưng cho nàng. “Ngươi không sao chứ?” “Mệnh ta là mệnh gì thế này”. Thẩm phu nhân than thở. Thẩm Thiên Lăng nhanh trí nói. “Mệnh phú quý cát tường” Thẩm phu nhân vô lực xua tay. “Cho dù nói êm tai đi chăng nữa cũng vô ích” “Thật mà”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Diệp đại ca…” “Đừng nhắc đến tên này”. Thẩm phu nhân cắt ngang. “Trong lòng ta hoảng hốt” Thẩm Thiên Lăng: … “Thôi, trở về đi”. Thẩm phu nhân nói. “Để ta một mình suy nghĩ” “Hay là ta ở đây với mẫu thân?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị, đương nhiên quan trọng hơn là muốn thủ thỉ khuyên nhủ. “Ngươi ở đây thì có ích gì”. Thẩm phu nhân nói. “Nhìn càng bực bội” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm trạng phức tạp, sao lại bực bội chứ, rõ ràng ta mới về chưa tới một ngày. “Cứ để ta một mình là tốt nhất”. Thẩm phu nhân nói. “Về đi” “Vậy ta gọi nha hoàn vào”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Mẫu thân ngủ sớm đi” Thẩm phu nhân gật đầu, nhìn hắn và tiểu phượng hoàng ra khỏi phòng. “Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ đang tựa vào tàng cây ngoài sân chờ đợi. “Đã nghe lén mà còn hỏi gì nữa”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho hắn. “Ôm con trai ngươi nè” “Đang giận hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Cha nương không muốn chúng ta thành thân”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng u sầu. “Cũng không muốn đại ca và Diệp đại ca thành thân” “Hôn sự của Thiên Phong và Diệp Cẩn e rằng không phải do Thẩm trang chủ và Thẩm phu nhân định đoạt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà là mệnh lệnh của Hoàng thượng” “Vậy chúng ta thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Chẳng lẽ cũng nhờ Hoàng thượng tứ hôn?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta muốn dựa vào chính mình mang ngươi về Truy Ảnh cung” “Vậy bây giờ phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Báo trước là ta sẽ không chấp nhận ý tưởng quái quỷ kia của ngươi”. Bị bắt gặp lúc đang xx thì rất hạ lưu! Cũng đâu phải thích khoe thân! Cho dù giả vờ cũng không được! Tần Thiếu Vũ cười nói. “Vậy ta đành phải cướp tân nương thôi” Thẩm Thiên Lăng: … Thiếu hiệp, ngươi chỉ nhất thời nổi hứng nói một câu thôi đúng không? “Ta về chuẩn bị người”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Đến lúc nào rồi mà còn quậy” “Nếu không thì phải làm thế nào?”. Tần Thiếu Vũ nghiêm trang nói. “Tấm thân trinh trắng của ta đều đã cho ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm” Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn hắn, bước nhanh về phía trước. Đi chung đường với lưu manh thật đáng sợ. “Hay chúng ta đổi biện pháp?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo hắn. “Ngươi thì có phương pháp gì tốt chứ?”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập thiếu tín nhiệm. “Nói rằng trong bụng ngươi có…” Lời còn chưa nói hết, Thẩm Thiên Lăng đã đập cho hắn một trận, cực kì bạo lực. Cục Bông ngồi trên cây hớn hở xem toàn bộ quá trình, đồng thời nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lao xuống đá cha nó vài cái. “Này cũng không được kia cũng không được, rốt cuộc đến chừng nào ngươi mới thành thân với ta?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy cổ tay Thẩm Thiên Lăng. “Cũng không thể khiến ta đợi đến bảy tám chục tuổi” “Không phải chỉ là thành thân thôi sao, làm gì mà phức tạp quá vậy!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Sáng mai ta sẽ tự đi tìm cha!” Cực kì dũng cảm!