Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 166
Dựa theo mùi trong không khí, hai người nhanh chóng tìm được kho dầu hoả, xung quanh có không ít người trông coi, phòng thủ rất nghiêm ngặt.
“Tiếp theo phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Hôn một cái ta sẽ nói cho ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi thật sự nghiêm túc đi nằm vùng ư?
Tần Thiếu Vũ đưa mặt tới.
Tuy Thẩm Thiên Lăng rất muốn tát hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn giận dữ mà thoả hiệp, nhanh chóng hôn lên!
Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Ngoan ghê”
“Bây giờ nói được chưa?”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn. “Tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Ta cũng không biết”
Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt phẫn nộ!
Không biết còn bắt ta hôn!
Gian thương thật quá đáng!
“Đến phía Bắc xem gỗ trước”. Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn, lách mình đi về phía Bắc.
Cự ly càng rút ngắn, mùi gỗ trong không khí càng nồng nặc, có vẻ không phù hợp với sa mạc. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng tránh thoát thủ vệ, đi vào một cái lều chứa đồ linh tinh.
“Tối quá”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ.
“Không có người”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Đừng sợ”
“Đây là đâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn. “Nhà kho”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nói thì cứ nói, cần gì phải hôn?
“Lát nữa đôi mắt mới thích ứng được”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm Thẩm Thiên Lăng lên. “Không thể lãng phí thời gian”
Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Ngươi làm vậy là không đúng… ô!”
Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo hắn, chậm rãi hôn sâu hơn. Đợi hai người tách ra thì Thẩm Thiên Lăng đã tuyệt vọng về nam nhân “tuỳ thời tuỳ lúc đều có thể xx và hôn nhau” này rồi.
Trong bóng tối, Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười, ánh mắt trong trẻo tuyệt đẹp.
Thẩm Thiên Lăng tức giận đá hắn một cái, mặt đỏ tới mang tai.
Mắt đã thích ứng với bóng tối, Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy nơi nơi chất đầy gỗ, còn có một cái giá được ghép lại.
“Chiến xa ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không giống”. Tần Thiếu Vũ ngồi xuống nhìn kĩ. “Huống hồ trong sa mạc cũng không cần dùng chiến xa”
“Vậy là cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn đầu gỗ. “Đều gọt thành hình rồi, chắc là muốn ghép lại với nhau”
Trên cái giá gỗ đã hoàn thành một nửa có một tấm da dê, Tần Thiếu Vũ móc đánh lửa ra, nhìn qua một lượt thì đã đoán được đại khái.
“Xem xong rồi thì tắt đi”. Thẩm Thiên Lăng lấy y phục che ánh sáng cho hắn, vô cùng khẩn trương.
“Thổi tắt rất đáng tiếc”. Tần Thiếu Vũ đốt tấm da dê, ném vào khe hở trong đống gỗ.
Trong đầu Thẩm Thiên Lăng lập tức hiện ra bốn chữ “giết người phóng hoả”, cực kì hợp với tình hình hiện tại!
“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn chạy ra ngoài, thân hình nhanh như gió, trong nháy mắt đã ẩn vào bóng đêm.
“Cháy rồi”. Một lát sau, phía sau truyền tới tiếng kinh hô, bốn phía trong nháy mắt trở nên ầm ĩ.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Kho dầu hoả”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Cho Cổ Lực Hãn một lễ vật nữa”
Vì nơi chứa gỗ bén lửa nên thủ vệ kho dầu hoả cũng luống cuống. Dù sao nếu gỗ cháy thì chỉ mất gỗ, nhưng nếu dầu hoả cháy nhất định sẽ xảy ra sự cố chết người. Vì vậy thủ vệ đồng loạt tiến vào kho kiểm tra. Tần Thiếu Vũ canh đúng thời cơ, bay lên đá tảng đá lớn dùng để cắm cờ trước doanh trại vào phía gần nhất trong kho.
Một tiếng động thật lớn vang lên, mười mấy thùng dầu lăn ra, dầu hoả chảy xuống đất, trong nháy mắt không khí tràn ngập mùi dầu gay mũi.
“Ai?”. Có thủ vệ kêu to.
Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng, tay phải rút đao ra, chỉ một chiêu cũng xông lên chém ngã cả đám quân Mạc Bắc.
“Người đâu! Có thích khách!”. Binh lính Mạc Bắc biết người này võ công rất cao, vì vậy đồng loạt nắm chặt vũ khí, muốn chờ nhiều người tới tiếp ứng. Đáng tiếc kho gỗ bị cháy, đa số mọi người đều qua bên kia hỗ trợ, nhất thời không thể tới kịp. Vì vậy đám lính ở đây bị Tần Thiếu Vũ giết đến tan tác, một người rồi lại một người bị ném vào trong kho, đập vào thùng dầu, khiến các thùng lăn khắp xung quanh.
“Giết thích khách!”. Xa xa truyền tới tiếng hô rung trời, rõ ràng đa số quân lính đã nhận được tin mà tới nơi. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đến mức đổ mồ hôi, Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhảy lên một con chiến mã, xông tới chỗ đại quân.
Gió thổi vù vù rát cả mặt, Thẩm Thiên Lăng ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng. Chạy trốn không phải là tìm nơi ẩn nấp sao, thời điểm này đừng lộn đường chứ!
Binh lính Mạc Bắc lần đầu tiên thấy có người dưới tình huống như vậy nhưng không lùi mà còn tiến tới, vì thế đều khó hiểu. Tần Thiếu Vũ một tay cầm đao cưỡi ngựa chạy như bay, loé ra ánh sáng bạc giữa ánh trăng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và dầu hoả. Trông hắn không còn giống với người thường mà càng giống một quỷ thần giết chóc đỏ cả mắt.
“Xông lên cho ta!”. Một tên thủ lĩnh phát ra mệnh lệnh.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, tay phải nắm chặt chuôi đao.
Chiến mã giống như một que xiên bằng sắt được nung đỏ mà đâm vào quân địch, đến mức tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía. Thẩm Thiên Lăng nhắm chặt hai mắt, thế nhưng vẫn cảm giác được có chất dịch nóng hổi chảy trên mặt mình, đầu óc trống rỗng, chỉ mong người bị thương không phải là Tần Thiếu Vũ.
“Cầm cho chắc”. Tần Thiếu Vũ nhét một thứ vào ngực hắn.
Thẩm Thiên Lăng vội vàng nắm chặt, mở mắt ra chỉ thấy một cây cung.
Chân chiến mã bị thương, Tần Thiếu Vũ ôm eo Thẩm Thiên Lăng, giống như hắc ưng mà bay lên trời, mũi chân đạp lên đầu người hướng về phía Bắc.
“Bắt hắn lại!”. Cổ Lực Hãn nghe tin chạy tới, chỉ thấy trong kho hỗn độn, vì vậy giận tím mặt, rút đao dẫn đầu đuổi theo.
Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên đài, đá binh lính Mạc Bắc phía trên xuống, tiện tay xé cờ chiến bọc lên mũi tên, sau khi châm lửa thì bắn tới kho dầu hoả.
Ba mũi tên nhọn giống như sao băng xẹt qua bầu trời, lưu lại từng vệt sáng trên không trung.
“Nằm xuống!”. Binh lính Mạc Bắc đoán được ý đồ của Tần Thiếu Vũ, lập tức hô lên thành tiếng. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống đài, lướt thẳng ra ngoài.
Phía sau ánh lửa dâng lên tận trời, trong thoáng chốc nhuộm đỏ nửa không trung. Bên tai không ngừng truyền tới tiếng nổ mạnh, trại địch loạn thành một đống, mấy trăm con chiến mã giật mình chạy bốn phía, binh lính đang gác cổng từ xa nhìn thấy hai người đầy máu tươi, giống như gặp phải Tu La mà chạy trốn, sợ rằng không cẩn thận sẽ phải nạp mạng.
Chiến mã tung vó mang hai người chạy ra khỏi trại địch. Từng cơn gió trên sa mạc thổi vào mặt, xua tan mùi máu vào hương vị giết chóc, Thẩm Thiên Lăng nghiêng người nhìn Tần Thiếu Vũ, trong ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Sợ không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta biết ngươi lợi hại nhất”
Tần Thiếu Vũ cười to, giục ngựa chạy về phía Bắc, những cây Hồ dương bên đường in bóng loang lổ trên mặt cát.
Trong quân doanh Mạc Bắc, Cổ Lực Hãn nhìn doanh trại nhếch nhác, yết hầu dâng lên mùi máu tươi.
“Khả hãn bảo trọng”. Quỷ Hầu đứng bên cạnh hắn, sắc mặt như ngày mưa dầm dề.
“Rốt cuộc là ai, sao lại vào được?”. Cổ Lực Hãn gào lên. “Cửa quân doanh đều có binh lính canh gác, sao lại có hai người bên ngoài trà trộn vào?”
“Sao Khả hãn không hỏi công chúa?”. Quỷ Hầu lạnh lùng nói. “Trừ nàng ra, không ai có thể mang người lạ vào”
“Khả hãn”. Một binh lính Mạc Bắc mồ hôi đầm đìa chạy tới. “Công chúa, công chúa bị đánh ngất xỉu”
“Cái gì?”. Cổ Lực Hãn giật mình.
“Thuộc hạ nghe nói bên ngoài có thích khách, vì vậy muốn vào nhắc công chúa chú ý, ai ngờ ở bên ngoài kêu vài lần cũng không có người đáp lại”. Binh lính Mạc Bắc quỳ dưới đất. “Sau đó thuộc hạ cả gan vào doanh trướng thì phát hiện công chúa đang hôn mê bất tỉnh, bên người là A Bắc. Đáp khả 18 đã không còn thấy bóng dáng”
Sắc mặt Cổ Lực Hãn trắng bệch.
“Chả trách có thể khiến công chúa mê mẩn”. Quỷ Hầu cười nhạt. “Hoá ra đúng là một kẻ có bản lĩnh”
Cổ Lực Hãn không nói lời nào, đi nhanh về phía doanh trướng.
“Quỷ sư”. Một thủ lĩnh Mạc Bắc tiến lên hỏi. “Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi thấy thế nào?”. Quỷ Hầu hỏi lại.
Thủ lĩnh ngượng ngùng không dám nói câu nào.
“Chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng lại vì nữ nhân mà thất bại trong gang tấc, quả thật không có số làm chuyện lớn”. Ánh mắt Quỷ Hầu băng lãnh.
Thủ lĩnh thức thời lui ra, bốn phía cũng không có người nào dám ra hỏi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Thẩm Thiên Lăng mơ màng ngáp một cái, cọ cọ vào ngực Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Heo”
“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng mở mắt.
“Trời sắp sáng rồi”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Có lạnh không?”
“Không”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ngươi cả đêm không ngủ ư?”. Quanh thân đều ấm áp, rõ ràng là hắn sợ mình bị cảm lạnh.
“Không tính là cả đêm, ngươi cũng mới ngủ được hai canh giờ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đi thôi, hôm nay chúng ta phải đuổi kịp tiểu Sơn”
“Muốn tìm hắn ư?”. Thẩm Thiên Lăng đứng dậy.
“Chúng ta dẫn hắn về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu là người thông minh, hắn sẽ biết theo ai”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Kí hiệu trên cây thì sao? Ngươi có tìm được không?”
“Có phải mấy vết gạch hình tam giác không?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không khó tìm cho lắm”
“Đi thôi”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Mau về nhà tắm”. Cả người đầy máu quả thật ghê tởm.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn nam nhân của hắn. Ngươi đừng có mà mỗi lần nghe đến tắm thì lại lộ ra bộ dạng này! Cực kì biến thái! Đại hiệp khí phách đêm qua và ngươi nhất định là hai người!
Phân thân gì đó thật đáng sợ!
Chiến mã Mạc Bắc tuy không bằng Đạp Tuyết Bạch nhưng cũng quen chạy trên sa mạc, tốc độ cũng không tính là chậm. Gần chạng vạng, hai người quả nhiên bắt gặp tiểu Sơn ở một gốc cây Hồ dương ven đường.
“…”. Bởi vì hai người đã dỡ xuống hoá trang, toàn thân đều là máu, vì vậy tiểu Sơn khó tránh khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ra sức nuốt xuống bánh nướng trong miệng.
“Ngươi chậm một chút”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng. “Coi chừng nghẹn”
Vừa dứt lời, tiểu Sơn bắt đầu ho sặc sụa.
Thẩm Thiên Lăng: …
Hoá ra ta chính là miệng quạ đen.
Nhất định phải tận dụng một chút.
Cổ Lực Hãn sẽ lập tức tiêu đời, tiêu đời, tiêu đời! Cái này nhất định phải linh nghiệm!
Tần Thiếu Vũ nhặt túi nước dưới đất lên, mở nút đưa qua.
Tiểu Sơn uống một ngụm lớn, rốt cuộc có thể hô hấp trở lại, hơi cảnh giác nhìn hai người.
Thẩm Thiên Lăng chủ động mở miệng. “Sư phụ ngươi không phải người tốt, ngươi theo hắn chẳng học được gì cả, có muốn theo chúng ta về không?”
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Tiểu Sơn hỏi.
“Chúng ta là người của quân Sở”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu ngươi đáp ứng sau này không giúp người xấu làm chuyện ác, nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại”
“Các ngươi tới tìm ta ư?”. Tiểu Sơn cau mày.
“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
Tiểu Sơn chỉ hướng ngược lại. “Vậy các ngươi đi lầm đường rồi, con đường về Sở quân hẳn là bên kia”
“Còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Cùng đi với chúng ta đi, ngươi không phải người xấu, sao lại theo Quỷ Hầu? Hơn nữa ngươi cũng nói hắn không muốn dạy gì cho ngươi, chỉ cho ngươi làm người giúp việc mà thôi”
“Ta đương nhiên không phải người xấu”. Tiểu Sơn bĩu môi.
“Hai chúng ta vẫn là bạn đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng rất có kiên nhẫn và thành ý.
“Ngươi tên gì?”. Tiểu Sơn hỏi.
“Thẩm Thiên Lăng”. Lần này Thẩm tiểu thụ nói thật.
“Thì ra là ngươi”. Tiểu Sơn giật mình mở to mắt. “Ta từng nghe nói đến ngươi”
“Phải không?”. Thẩm tiểu thụ ngượng ngùng.
“Ngươi có thể gọi ra sấm sét, hô phong hoán vũ thật ư?”. Tiểu Sơn vây quanh hắn xem xét.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không thể.
“Ngươi chính là Tần cung chủ ư?”. Tiểu Sơn lại nhìn Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Trong mắt tiểu Sơn đầy hâm mộ. “Ngươi có phượng hoàng ư?”
Tần Thiếu Vũ tiếp tục gật đầu.
“Vậy nên theo chúng ta về quân doanh nhé?”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay tiểu Sơn. “Tìm được Vọng quy hoa rồi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, đến lúc đó sẽ tìm một sư phụ chân chính cho ngươi, không lợi dụng ngươi, sẽ dạy ngươi bản lĩnh thật sự”
Nhìn ánh mắt chân thành của Thẩm Thiên Lăng, tiểu Sơn rốt cuộc gật đầu.
Bóng đêm buông xuống, ba người hai con ngựa tiếp tục vào sâu trong sa mạc, móng ngựa đạp tung cát vàng.
Mà trong doanh trại quân Sở, Diệp Cẩn đang đút Cục Bông ăn cháo.
“Sao lại ăn nữa rồi?”. Thẩm Thiên Phong vừa vào thì cau mày.
“Muốn trưởng thành thì phải ăn nhiều”. Diệp Cẩn lại bỏ thịt bò vào.
“Chíp!”. Tâm trạng Cục Bông rất tốt, ngẩng đầu vui vẻ kêu.
“Dù trưởng thành cũng không thể mỗi ngày ăn năm bữa”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Huống hồ trước khi xuất phát Lăng nhi đã dặn, không thể cho nó ăn quá nhiều”
“Ta là đại phu, đương nhiên biết chừng mực”. Diệp Cẩn xoa bụng Cục Bông.
Tiểu phượng hoàng ợ một cái, rõ ràng cực kì no.
Diệp Cẩn: …
“Được rồi, đừng ăn nữa”. Thẩm Thiên Phong ôm lấy Cục Bông, xoay người đặt lên bệ cửa sổ. “Tự đi chơi đi”
Cục Bông lưu luyến quay đầu nhìn chén cháo, xoè cánh để ám vệ ôm ra khỏi phòng.
“Ăn no chưa?”. Thẩm Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn. “Gần đây ta bận việc không thể lo cho ngươi, ai cũng nói ngươi gầy”
“Ai mà rảnh quá vậy?”. Diệp Cẩn nghe vậy kinh hãi, ngay cả béo gầy cũng có người mách lẻo!
“Mang ngươi đi ăn khuya”. Thẩm Thiên Phong kéo hắn ra ngoài.
“Không ăn”. Diệp Cẩn ôm lấy khung cửa. “Ta muốn ngủ”
Ám vệ ngồi trên nóc nhà hít một hơi khí lạnh. Diệp cốc chủ từ lúc nào mà trở nên phóng túng như thế?
“Nghĩ gì vậy?”. Diệp Cẩn căm tức nhìn lên nóc nhà. “Xấu xa”
Ám vệ: …
Liên tưởng một chút cũng không được ư, sao Diệp cốc chủ lại dữ như vậy? Không biết sao Thẩm đại thiếu có thể chịu được! Vậy mới nói phu nhân nhà ta mới là tốt nhất, vừa ngây thơ sáng lạn vừa mềm mỏng, quả thật không gì sánh được!
Không biết chừng nào mới có thể trở về.
“Chíp!”. Cục Bông nằm trên nóc nhà, đôi mắt hạt đậu nhìn chằm chằm phòng của Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ không chớp mắt.
Ám vệ thấy vậy nước mắt lưng tròng. Thiếu cung chủ thật hiếu thảo, không chừng còn nằm dãi nắng dầm mưa ở đây không thèm về ổ, hình ảnh này chỉ nghĩ thôi đã muốn nghẹn ngào.
“Xuống đây”. Vân Tuyệt Ca ở dưới sân vươn tay với nó.
Cục Bông lập tức phấn khởi lao xuống, chuẩn xác cọ vào thứ mềm nhũn. “Chíp!”
Ám vệ lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó đồng loạt tự hào ưỡn ngực.
Không sai, Thiếu cung chủ nhà ta rất hiếu thảo, chỉ có trong lòng đau xót mới có thể vừa gọi đã đi, bởi vì cần được an ủi!
Thật cảm động!
Trình độ não tàn được thăng cấp, thật đáng mừng!
Qua mấy ngày sau, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc mang Thẩm Thiên Lăng về quân doanh. Mọi người đang ở nhà ăn, nghe được tin thì vội vàng chạy tới, lại bị ám vệ báo rằng cung chủ và Thẩm công tử đang tắm.
“Không bị thương chứ?”. Sở Uyên thân thiết hỏi.
“Đương nhiên không”. Ám vệ lắc đầu. Cung chủ nhà ta sao lại bị thương được, chỉ có trong tưởng tượng mà thôi!
“Vậy thì tốt”. Sở Uyên lại hỏi. “Đồ đâu, có tìm được không?”
“Ở đây”. Ám vệ đưa cái túi trong tay ra. “Vốn định đi đưa cho Diệp cốc chủ”
“Tìm được rồi sao?”. Diệp Cẩn mở ra nhìn thoáng qua, vui vẻ nói. “Đúng là Vọng quy hoa”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
25 chương
56 chương
96 chương
3 chương
105 chương
31 chương