Đại quận chúa của Thịnh Đô chính là người chị cả của Phong Quân Dương gả vào hoàng thất, Quý phi của đương kim Hoàng đế. Vị Phong Quý phi này xuất thân cao quý, ở trong cung lại nhận được sủng ái muôn phần, nên ngay cả Hoàng hậu cũng phải giữ lễ ba phần. Nếu đặt trong nhà người khác, thì đây vốn là chuyện vinh dự không gì bằng, nhưng Thuận Bình lại hiểu quá rõ Phong Quân Dương cực kỳ không thích người khác nhắc đến hai chữ “Quý phi” này trước mặt hắn, vì thế từ trước đến giờ vẫn dựa theo thói quen ngày xưa, gọi Phong quý phi là “Đại quận chúa”. Phong Quân Dương chưa từng nghĩ thư hồi âm lại đến nhanh như vậy, nên có chút bất ngờ, xé bức thư ra xem, sắc mặt từ từ trầm xuống. Sau khi Triều Dương Tử trị thương cho hắn xong, hắn đã gửi một phong thư cho người chị cả đang ở Thịnh Đô, kể sơ qua tình hình ở hai châu Thanh Ký, lại nói thêm việc mình bị thích khách đả thương, may mà có một cô nương cứu giúp. Cô nương này lương thiện dũng cảm lại thông minh kiên nghị, trong lòng hắn vô cùng ái mộ, muốn dẫn về Thịnh Đô để chị cả gặp mặt. Tình cảm giữa Phong Quân Dương và người chị cả này của mình rất tốt, nên mới gửi thư xin được giúp đỡ, vốn dĩ đầu tiên là hy vọng có được sự ủng hộ của chị, tạo một thân phận giả cho Thần Niên để có thể môn đăng hộ đối với vương thất Vân Tây. Trong thư hắn tuy chưa nói thẳng ra, nhưng ý tứ truyền đạt thì lại rất rõ ràng, hắn thích Thần Niên, muốn lấy nàng làm vợ. Nhưng Phong Quý phi lại trả lời hắn một cách rất chắc chắn rằng: Nếu thật sự thích, thì có thể nạp làm thiếp, chỉ là chính thất vẫn còn chưa lấy, thì không được quá công khai, càng không được có con nối dõi trước. Con người Phong Quý phi thông minh như vậy, sao có thể không nhìn thấu ý đồ của Phong Quân Dương chứ, lý do hồi đáp như vậy chỉ có một, đó là nàng không tán thành, không tán thành chuyện Phong Quân Dương cưới một dân nữ không mảy may có gốc gác về làm vợ. Trong thư, Phong Quý phi còn dạy hắn phải lấy gia đình quốc gia làm trọng, nhất định không thể trầm mê trong nữ sắc, ngàn vạn lần không được vì tư tình nữ nhi mà không quan tâm đến xã tắc phụ mẫu. Mặc dù không có một câu trách móc mắng mỏ nào, nhưng lời lẽ lại rất nặng nề. Phong Quân Dương thu bức thư lại, sắc mặt sầm sì ủ dột, một mình lặng lẽ thiêu hủy bức thư đi, ngước mắt lên hỏi Thuận Bình: “Phía Hạ Trạch thế nào rồi?”. Thuận Bình đoán trong bức thư nhất định là đã viết điều gì đó mới khiến tâm tình Phong Quân Dương không vui như vậy, nên trả lời lại càng dè dặt cẩn trọng hơn, “Sáng sớm hôm qua đã ra khỏi Ký Châu, mấy ngày nữa là sẽ đến thôi ạ, nghe nói còn dẫn theo cả cô nương của Tiết gia cùng đi.” Phong Quân Dương hơi hơi gật đầu. Thuận Bình nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Khâu Tam quay lại rồi ạ.” “Người đang ở đâu rồi?” Phong Quân Dương hỏi. Thuận Bình đáp: “Gặp Tạ cô nương ở ngoài tiểu viện, không để ý lỡ lời nói một câu, khiến Tạ cô nương không vui, liền bị Tạ cô nương lôi đi rồi.” Phong Quân Dương ngạc nhiên nhướng nhướng mày, hỏi: “Hắn nói gì?”. Thuận Bình cố nhịn cười giải thích: “Thật ra hắn cũng không nói gì cả, chỉ là lúc nhìn thấy Tạ cô nương không cẩn thận thốt ra một tiếng ‘Ối’, Tạ cô nương hỏi hắn ối cái gì, hắn nói nhìn Tạ cô nương dung mạo càng lúc càng yêu kiều, ai ngờ lại chọc khiến Tạ cô nương không vui.” Phong Quân Dương nghe xong bất giác bật cười, một tiếng ‘Ối’ này của Khâu Tam nhất định là kinh ngạc vì màu da của Thần Niên rồi, lúc Thần Niên hỏi hắn nguyên do, nếu hắn thành thật trả lời có lẽ sẽ không sao, nhưng hắn lại tự cho mình là thông minh đi tâng bốc Thần Niên, kết quả lại khiến Thần Niên càng thêm tức giận. Chỉ nghĩ đến tình hình lúc đó không thôi, mà tâm tư nặng nề của Phong Quân Dương đã vơi đi không ít, bèn đứng dậy nói với Thuận Bình: “Đi, chúng ta qua đó thử xem.” Thuận Bình thấy tâm tình hắn chuyển biến tốt lên, bèn vội vàng theo sau cùng đi ra ngoài, không ngờ Phong Quân Dương chưa ra khỏi cửa lại dừng bước, nói: “Thôi, không đi nữa, đợi tới lúc ăn cơm hãy qua vậy.” Thuận Bình không biết tại sao Phong Quân Dương lại đột nhiên thay đổi ý định, nhưng thấy hắn không dặn dò gì khác, liền nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài canh cửa chờ hầu. Phong Quân Dương lại quay trở lại ngồi xuống sau thư án, cầm một quyền sách lật ra xem, thoạt nhìn thì có vẻ rất tập trung, nhưng tâm tư thì lại chuyển đến nơi khác. Thần Niên không phải là người nhỏ mọn, tuy rằng yêu cái đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không vì một câu nói vô tâm của người khác mà thật sự phát cáu nổi giận, nàng lôi Khâu Tam đi như vậy, chỉ có thể là có lý do khác. Mà lý do đó là gì, hắn chỉ thoáng suy nghĩ thôi là đã hiểu ra, vì thế hiện giờ hắn không thể đi tìm nàng được. Nàng đã có nghi vấn, thì hắn giành cho nàng thời gian để hỏi. Phong Quân Dương dự đoán không sai, Thần Niên lôi Khâu Tam đi, thật sự không phải là vì câu nói lỡ lời của hắn, mà là muốn hỏi hắn một số chuyện. Nhưng nàng cũng không phải cố ý tránh né Phong Quân Dương, chỉ là cảm thấy bên chỗ Vân Sinh nhiều người không tiện, nên dứt khoát lấy cớ tức giận kéo Khâu Tam đến chỗ ở của mình. Vì trước đó đã được Phong Quân Dương dặn dò, nên Khâu Tam không mảy may che giấu điều gì với Thần Niên, kể lại tất cả những chuyện xảy ra sau khi chia tay ở núi Chiếu Bích, “…… Hôm ấy tiểu nhân ra sức vung roi phi ngựa quay về trong trại Thanh Phong báo tin, sau đó chưa đến hai ngày Thế tử gia đã bảo người bí mật tới tìm tiểu nhân, dặn dò tiểu nhân đến chỗ Tiết tướng quân nghe lệnh, tiểu nhân rời trại đi tới chỗ Tiết tướng quân, sau đó lại cùng ngài ấy tới Thanh Châu. Vì tiểu nhân tương đối hiểu rõ thành Thanh Châu, nên Tiết tướng quân đã lệnh cho tiểu nhân giúp ngài ấy sắp xếp quân vụ trong thành, dạo trước sự vụ trong thành bận bụi, mãi không có thời gian rảnh để tới thăm cô nương và Thế tử gia được. Hôm nay mới luân phiên đến lượt tiểu nhân nghỉ, nên tiểu nhân đã vội vàng đến đây ngay.” Trên người Khâu Tam đang mặc quân phục, tuy rằng vẫn mắt la mày lén như hồi trước, nhưng cả người cũng toát lên không ít vẻ oai dũng. Thần Niên mặc dù không nắm rõ các chức quan trong quân đội, nhưng cũng nhìn ra được qua cách ăn mặc của hắn không phải là một tiểu binh bình thường. Nàng chần chừ một lúc, vẫn không nhịn được hỏi Khâu Tam: “Ngươi có biết hiện giờ trại Thanh Phong thế nào không?”. “Gần đây nhất tiểu nhân ở suốt trong thành Thanh Châu, nên không nghe thấy tin tức gì có liên quan đến trại Thanh Phong. Nhưng,” Khâu Tam dừng lại một thoáng, rồi mới lại nói tiếp: “Hôm đó lúc Lý Sùng dẫn quân tấn công vào trong sơn trại, vừa hay tiểu nhân đang hầu bên cạnh Tiết tướng quân, có nghe được lõm bõm mấy câu quân báo, rằng người trong trại thương vong không ít, Tam đương gia đã chết trận, Đại đương nha và Nhị đương gia dẫn mấy trăm người còn lại chạy trốn vào sâu trong núi.” Quân báo đương nhiên không nói như vậy, những lời trên thực tế còn tàn khốc hơn nhiều. Hôm trại Thanh Phong bị công phá, sơn phỉ trong trại thương vong quá nửa, Lưu Trung Nghĩa bị chém chết tại chỗ, thủ lĩnh đám sơn phỉ Trương Khuê Túc và Văn Phượng Minh dẫn đám người còn lại chạy vào sâu trong núi, Lý Sùng đích thân dẫn tinh binh đi truy kích, thề rằng sẽ giết sạch toàn bộ sơn phỉ của trại Thanh Phong, không tha dù chỉ một người. Thần Niên bất giác ảm đảm, so với người sống trong trại Thanh Phong được hơn một tháng như Khâu Tam, tình cảm nàng giành cho trại sâu đậm hơn rất nhiều, tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy trại rơi vào tình cảnh này, trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút đau đớn âm ỉ. Nàng ngồi im lặng hồi lâu, lại mang theo một thoáng hy vọng hỏi Khâu Tam: “Vậy có biết tin tức gì của Diệp Tiểu Thất và tiểu Liễu cô nương không?”. “Không ạ”. Khâu Tam lắc đầu, thấy Thần Niên rất quan tâm đến hai người bọn họ, lại lên tiếng an ủi nàng: “Tạ cô nương không cần phải lo lắng đâu, tiểu nhân từng bảo một người vào trong trại tìm kiếm rồi, trong số những người chết không thấy có hai người bọn họ, nên có lẽ đã cùng chạy thoát với đám người Đại đương gia rồi. Hiện giờ tình hình như thế này, không có tin tức gì ngược lại chính là tin tốt đấy.” Thần Niên biết những lời này chẳng qua chỉ để an ủi mình mà thôi, nàng cười khổ, cũng không nói gì thêm. Mấy ngày sau, vì chuyện trong trại Thanh Phong mà Thần Niên cứ u sầu không vui, cả người lộ rõ vè thờ ơ không chút tinh thần. Ngày nào Triều Dương Tử cũng theo dõi nàng vận công bức độc, thấy nàng không vui vẻ nhảy nhót như những ngày trước nữa trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, có một hôm thật sự không nhịn nổi nữa, bèn trợn mắt khinh thường dạy bảo nàng: “Con nhóc tuổi không lớn, mà tâm tư lại không ít nhỉ, cũng không biết là lo lắng ở đâu mà nhiều thế! Nào, nói thử với đạo gia ta xem rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi chán nản không vui.”