Giang Bắc Nữ Phỉ
Chương 92
Lúc tu vi của Trang Thiếu Khâm đạt đến mức nhìn thấu được đạo trời, thì cũng là lúc đạo môn lâm vào tình cảnh bấp bênh. Mấy năm qua tư tưởng đạo gia nổi lên khắp nơi, xung đột giữa yêu quái và đạo sĩ càng lúc càng khốc liệt, gần như đã trở thành cuộc tranh đấu giữa chính đạo và gian tà. Không ít yêu quái được nuôi dưỡng đều bị rơi vào tình cảnh đuổi giết không chút nể nang, hoặc liều mình chống trả hoặc bỏ trốn đi nơi khác. Thượng Dương tông đưa Hà Miêu đến sau núi trông chừng rất nghiêm ngặt, chỉ sợ chuyện tông phái mình nuôi yêu quái truyền ra ngoài.
Cuối cùng có một ngày, yêu quái và đạo sĩ hoàn toàn đứng ở hai bên bờ chiến tuyến. Để bảo vệ những yêu sủng có tu vi bất phàm của bản thân, các tu sĩ đã đặt một quy tắc —— Yêu sủng nào giết được nhiều yêu quái nhất, có lòng trung thành bảo vệ chủ nhân nhất, thì được giữ lại chăm nuôi. Phàm là yêu sủng nào không giết yêu quái hoặc giết được ít nhất sẽ bị bắt giết.
Lúc Trang Thiếu Khâm tới, hốc cây Hà Miêu ngủ đông đã bị băng tuyết bao phủ, hắn thở dài, lệnh cho đệ tử đào Hà Miêu từ trong hốc ra. Nàng đã lạnh cóng tới mức đóng thành một cục băng.
Hắn mang Hà Miêu về phòng mình, đặt bên cạnh lò sưởi, để nàng từ từ tỉnh lại.
Hà Miêu mở mắt nhìn thấy ánh lửa ấm áp trong phòng, cả người Trang Thiếu Khâm mặc bộ y phục đơn sắc của đạo gia, dựa vào bên lò sưởi yên lặng đọc sách. Nàng đột nhiên nhớ tới năm ấy, Hoa Đà bị Tào Thào chặt đầu, Trang Thiếu Khâm đã cướp được rất nhiều sách y thuật nói về cách tránh được lửa liếm lên người từ trên tay vị phu nhân của ông ta. Lúc ấy hắn cũng ngồi bên cạnh hàng cổ thụ giữa núi hoang như thế này, chớp mắt mà đã mấy tháng rồi.
Lúc ấy cơ thể hắn đã là của địa tiên, tích cốc nhiều năm, không sợ đói rét, không biết đến ốm đau bệnh tật. Hà Miêu lặng lẽ nằm bò ra bên cạnh hắn, tiết trời dần dần lạnh hơn, tuyết rơi dày, khiến nàng đông cứng thành tảng, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt ngủ đông. Lúc Trang Thiếu Khâm phát hiện ra cũng chỉ đành mang nàng đến quán trọ, đốt lò sưởi thật ấm, hắn dùng rượu nóng làm ấm thân thể cho nàng, ánh mắt đau đớn cùng cực: “Xin lỗi Miêu Miêu, xin lỗi nàng……”
(Địa tiên là để chỉ những vị tiên nhưng lại thường sống ở nhân gian.)
(Tích cốc là một trong những phương pháp dưỡng sinh cổ xưa của đạo gia, nghĩa là không ăn ngũ cốc. Phương pháp này có nguồn gốc từ thời nhà Tần, thịnh hành vào thời nhà Đương, người dưỡng sinh theo cách này sẽ không ăn các loại ngũ cốc, chỉ hít gió và uống sương để sống, thông qua việc tuyệt thực để điều chỉnh khí tức.)
Trang Thiếu Khâm biết nàng đã tỉnh, hắn đặt quyển sách trong tay xuống, thần sắc trầm tĩnh từ tốn nói: “Ngày mai đi tới núi Hoa Dinh một chuyến.”
Hà Miêu gật đầu, không hỏi đi làm gì, nàng rất ngoan, hơn tám trăm năm nay chưa từng hỏi Trang Thiếu Khâm muốn làm gì.
Trang Thiếu Khâm giống như nhớ ra điều gì, khẽ thở dài một tiếng, hơi nhấc tay lên, muốn xoa xoa đầu nàng, thì Hà Miêu bỗng co rúm người lại, tránh bàn tay hắn. Phản ứng quá đột ngột, khiến cả hai bên đều sững sỡ, thấy bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, Hà Miêu ngại ngùng dựa đầu lại gần, cái mào ngẩng cao cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Rất khẽ, một cái đụng chạm đầy cẩn thận e dè. Kể từ khi có một người tên là Tư Mã Viêm bái hắn làm quốc sư, bọn họ chưa từng có hành động nào thân mật như vậy. Thời gian quá lâu, ngay cả đường vân trong lòng bàn tay hắn cũng đã trở nên xa lạ.
(Tư Mã Viêm chính là Tấn Vũ Đế, hoàng đế đầu tiên của nhà Tây Tấn (266-316) trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người có công thống nhất Trung Hoa, chấm dứt thời chia cắt Tam Quốc.)
Tuyết tích tụ bên ngoài cửa sổ bắt đầu tan ra, thỉnh thoảng có vài tiếng cành cây khô gẫy vang lên trong gió tuyết, âm thanh giòn tan. Trái tim như chiếc giếng không một gợn sóng của Trang Thiếu Khâm đột nhiên nổi lên một thoáng xao động, hắn nhẹ nhàng gọi nàng: “Miêu Miêu.”
Hà Miêu vẫn còn mang máng nhớ đến ánh mắt và giọng điệu ấy, nàng hiểu tâm tư của Trang Thiếu Khâm. Nàng thấy hơi sợ, nhưng không dám cự tuyệt. Huyền Thiên Diệu Di Chân Pháp Vô Trần Vô Cấu Tịnh Thể Chính Ngộ Cửu Ngự chân nhân hiện giờ đã không còn là Trang Thiếu Khâm biết chiều chuộng, biết yêu thương nàng của năm đó nữa rồi. Hắn có thể đánh nàng, đánh đến chết.
(Huyền Thiên Diệu Di Chân Pháp Vô Trần Vô Cấu Tịnh Thể Chính Ngộ Cửu Ngự chân nhân có nghĩa là vị chân nhân huyền diệu khắp trời đất không vướng tạp niệm bụi trần thông hiểu cai quản cửu thiên.)
Hơn nữa nàng vẫn đang rất lạnh, vảy trên thân rắn bị rụng chưa kịp mọc lại, trong phòng ấm áp như vậy, khiến nàng không muốn ra ngoài.
Đêm đó nàng ở trong phòng của Trang Thiếu Khâm, sau khi hầu hạ hắn xong lại biến trở về thân rắn, không dám khoanh tròn trên người hắn như rất lâu trước đây nữa. Nàng xuống giường, lặng lẽ cuộn mình bên cạnh lò sưởi, lặng nghe gió tuyết.
Núi Hoa Dinh thuộc nước Thục, là nơi địa linh nhân kiệt, là vùng đất thiêng của những người tu tiên.
Hà Miêu cùng đi với Trang Thiếu Khâm, Trang Thiếu Khâm ngồi kiếm, nàng cưỡi mây. Trước khi lên núi, Trang Thiếu Khâm đưa cho nàng một cái hộp: “Lên núi thăm Hoa Dinh, bên trọng hộp là quà mừng thọ rất quý, không được tự ý mở ra!”.
Hà Miêu biết Hoa Dinh, ông ta chính là chủ nhân của ngọn núi này, lúc Hà Miêu vừa mới đắc đạo cũng đã từng tới thăm ông ta. Giờ nghe Trang Thiếu Khâm nói thế, nàng liền nhận lấy chiếc hộp, vui vẻ đi lên núi.
Hôm nay là ngày mừng thọ của Hoa Dinh, ông ta là người hảo sảng, không hề kỳ thị yêu tộc, nhiều năm nay đã kết giao với rất nhiều bằng hữu. Vào ngày này hàng năm, đều có vô số yêu tộc đến chúc thọ. Hà Miêu từ nhỏ đã lớn lên trên núi Hoa Dinh, hộ tịch vốn dĩ thuộc núi Hoa Dinh, nên được dẫn vào buổi tiệc một cách rất thuận lợi.
Lễ vật Trang Thiếu Khâm lệnh cho Hà Miêu mang đi mừng thọ là một cây đàn siêu bình, Hoa Dinh rất thích, còn mang ra gảy một khúc nhạc. Ai ngờ bữa tiệc còn chưa diễn ra được một nửa, thì Hoa Dinh đột nhiên đột tử. Trong tâm trạng phẫn nộ của mọi người, cũng chỉ điều tra được rằng cơ thể ông ta trúng kỳ độc, nhưng lại không không tìm ra được kỳ độc từ đâu tới.
Danh tiếng đạo phái của Hoa Dinh rất tốt, giờ đột nhiên bị hại, tông phái nhận định ngay là do yêu quái làm, lập tức bao vây toàn bộ núi Hoa Dinh, ra tay tàn sát toàn bộ yêu quái có mặt ở đây. Lúc xảy ra sự việc Hà Miêu ngồi ở cuối bàn tiệc, vị tu sĩ dẫn nàng vào giết sạch tất cả yêu quái có trên núi, chỉ tha cho duy nhất một mình nàng.
Hà Miêu đứng giữa không trung, nơi dưới chân từng là nhà của nàng, là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng. Nhưng giờ mặt đất thấm đẫm máu tươi, vô số những đóa hoa phủ đầy xương khô, nàng không còn nhà nữa rồi.
Cái đuôi của nàng quét qua những cành cây khô rơi đầy trên núi, vẩy rắn vừa mới mọc lại bị bong ra rơi rụng lả tả: “Chàng lừa ta, chàng lừa ta! Chàng muốn giết sạch chúng ta!!”.
Giọng nói của nàng như đang gào đang khóc, Trang Thiếu Khâm lấy khóa yêu lần lượt chặn lên đuôi của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn quang cảnh vụ thảm sát, giọng nói của hắn từ hờ hững đến tàn khốc: “Là bọn chúng, ta và nàng, mới là chúng ta.”
Hà Miêu gào khóc giữa núi rừng, cây đàn siêu bình được làm từ cây thuốc bắn, cái chết của Hoa Dinh, chẳng qua chỉ là cái cớ đạo gia dùng để diệt yêu mà thôi. Còn nàng, đích thân nàng mang tặng chiếc đàn siêu bình đó đến cho Hoa Dinh, vì nàng là yêu quái xuất thân từ núi Hoa Dinh, nên Hoa Dinh không mảy may có chút đề phòng.
(Cây thuốc bắn tên Hán Việt là tiễn độc mộc, đây là một loại cây có độc tố vô cùng kinh khủng, khi nhựa của nó đi vào cơ thể người và động vật máu nóng thì cái chết sẽ đến rất nhanh, các cơ giãn ra trong đó có cơ tim, khiến nhịp tim chậm dần và ngừng hẳn, người nhão, mềm, mắt nhắm nghiền và mặt xanh tái. Từ xa xưa các thợ săn đã biết dùng nhựa của loại cây này tẩm vào mũi tên để săn thú rừng, chỉ cần một phát trúng đích thì ngay cả một con bò rừng cũng không có cơ hội sống sót.)
“Trang chưởng giáo, lần này sủng yêu của ngài lập được đại công, sau này đạo tông sợ là cũng không thể làm khó được nàng ta.” Cung chủ của Cửu Thượng cung chậm rãi đi tới, phất trần vẫy vẫy trong tay, ông ta cười đến là tiên phong đạo cốt. Trang Thiếu Khâm chỉ mải nhìn đến Hà Miêu ở dưới chân, hắn nhìn thấy sự đau đơn của nàng, hắn nhận ra rằng Hà Miêu đã không còn trung thành với hắn nữa.
Từ thời Chiến quốc đến Đại Đường, thời gian hơn tám trăm năm, mọi người đều đã thay đổi rồi.
“Hạo Thiên vẫn khỏe chứ?” Hắn không mặn không nhạt hỏi đến đệ tử của mình, không nhìn đến Hà Miêu đang phủ phục dưới đất, đã thay đổi rồi, năm rộng tháng dài vốn dĩ chỉ là một hồi biến ảo, giang sơn, đế vương còn trăm thay ngàn đổi chỉ trong chớp mắt, huống hồ là hắn và Hà Miêu?
“Chưởng giáo yên tâm, dù cánh tay của lệnh đồ bị Côn Bằng gây thương tích, nhưng được điều dưỡng bằng phương pháp bí truyền của cung ta, thì đã không còn trở ngại gì nữa.” Hắn sán lại gần Trang Thiếu Khâm, khuôn mặt vô cùng đắc ý, “Cung của ta mới nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược, được điều chế bí mật từ phấn cây đế hưu thêm vào đó cỏ vong ưu, có tên là Liệu Sầu, ăn vào sẽ quên hết phiền não. Nếu yêu sủng của chưởng giáo ăn thứ này, nàng ta nhất định sẽ quên hết những chuyện không vui vẻ này, phục tùng chưởng giáo như thuở ban đầu.”
(Liệu Sầu dịch nghĩa là chữa trị sầu lo.)
Trang Thiếu Khâm nhận lấy bình bạch ngọc của ông ta đưa cho, dốc ra một viên thuốc có màu xanh, hắn tách miệng Hà Miêu ra, ép nàng phải ăn: “Cũng tốt, đã không vui, thì chi bằng nên quên hết đi.”
Hà Miêu tỉnh giấc vào một buổi sáng sớm mùa xuân, cây cối trên núi vừa mới đâm chồi nảy lộc mới, những đàn chim di cư từ phương Nam bay trở về, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, nhỏ nhắn mịn màng, như những sợi tơ ngũ sắc.
Hà Miêu thấy rất vui, nàng giành thời gian đuổi bắt sóc ở trong núi, thỉnh thoảng gặp Trang Thiếu Khâm, nàng lại dính lấy hắn như ngày xưa, còn dùng đuôi giữ níu chặt cổ hắn không cho hắn đi. Để thoát thân, Trang Thiếu Khâm đã đồng ý với nàng rất nhiều việc, ví dụ như đi bắt chuột đồng cho nàng, ví dụ như mua y phục thật đẹp cho nàng, ví dụ như dẫn nàng đi ngắm núi Côn Luân.
Nhưng hắn chẳng bao giờ thực hiện những điều đó, hắn chỉ cần cho nàng ăn một viên Liệu Sầu, nàng sẽ quên hết tất cả những chờ đợi sẽ khiến bản thân nàng phải đau khổ, cũng quên luôn bản thân đang chờ đợi điều gì.
Trang Thiếu Khâm thường bảo Trang Hạo Vũ dẫn nàng xuống núi giết yêu, mỗi lần nàng đều tưởng rằng đó là lần đầu tiên, và cũng tưởng rằng đó là lần cuối cùng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Không bao lâu sau, cung chủ của Cửu Thượng cung dẫn theo yêu sủng của mình tới Thượng Dương tông làm khách. Yêu sủng của hắn là một con sói đen, tu vi cũng không dưới một ngàn năm. Hắn dẫn theo con yêu sói ngồi trong sảnh, khuôn mặt tươi cười như hoa xuân nở tháng Ba: “Trang chưởng giáo, yêu sủng Tham Lộc của bần đạo, hiện giờ đã một ngàn hai trăm sáu mươi mốt tuổi rồi, trước giờ bần đạo vẫn đau đầu vì không có cách nào tìm được một thần thú xứng đôi với nó. Hôm nay nhìn thấy Hà Miêu của trưởng giáo ngồi dưới đây vô cùng thích hợp, chỉ không biết chưởng giáo có đồng ý bán cho bần đạo mối nhân tình này không?”.
Trang Thiếu Khâm khẽ nâng mí mắt lên, giống như đang cẩn thận đánh giá con sói yêu tên là Tham Lộc kia. Cung chủ của Cửu Thượng cung là loại người giảo hoạt đến mức nào chứ, lập tức mở miệng nói: “Trang huynh, hiện giờ đạo hạnh của huynh đã đạt đến cảnh giới tuyệt hảo rồi, việc đắc đạo thăng thiên chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi. Có một vài thứ cho dù là không nỡ, thì cuối cùng cũng phải bỏ xuống thôi.”
Trang Thiếu Khâm cầm chén trà nhưng không uống, cũng không nói câu nào. Chủ cung của Cửu Thượng cung lời nói sắc bén: “Đạo hữu à, tuy Tham Lộc là yêu sủng của bản cung, nhưng trước giờ bản cung chủ coi nó như con đẻ, sau này đắc đạo, có lẽ sẽ kế thừa Cửu Thượng cung cũng chưa biết chừng. Huynh và ta là bằng hữu chí thân, lẽ nào đạo hữu còn lo lắng bần đạo bạc đãi hậu bối sao?”.
Từng câu từng chữ của ông ta đều đánh trúng vào điểm yếu hại, sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Trang Thiếu Khâm nói: “Huynh tạm thời quay về trước đi, để ta thư thả suy nghĩ vài hôm nữa đã.”
Ngày hôm sau, Hà Miêu lại được dẫn đến phòng của Trang Thiếu Khâm. Phòng của hắn bày biện rất đơn giản, trong bình hoa đặt trước cửa sổ cắm một bó hoa anh đào rất lớn, mùi thơm nhẹ nhàng tinh tế. Trang Thiếu Khâm ngồi trên chiếc ghế hồng mộc trước bình hoa, vẻ mặt dửng dưng lạnh nhạt: “Nàng thu dọn chút đồ đạc đi, hai ngày nữa…… gả đến Cửu Thượng cung.”
Hà Miêu ngẩng đầu lên nhìn nhắn, hắn quay mặt đi, tránh ánh mắt của nàng. Có người dẫn nàng ra ngoài, đã đi được rất xa rồi, đột nhiên nàng quay đầu lại hỏi: “Thiếu Khâm, không phải Miêu Miêu vẫn luôn rất ngoan sao?”.
Trang Thiếu Khâm cúi đầu, hồi lâu mới trả lời: “Ừ.”
Ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ hoang mang và bi thương “Vậy tại sao chàng không cần ta nữa? Chàng nói ta rất ngoan, nên ta mới theo chàng xuống núi. Ta vẫn luôn rất ngoan, vậy tại sao chàng lại không cần ta nữa?”.
Năm ấy trên núi Hoa Dinh, hoa nở rực rỡ, nước suối trong lành mát lạnh. Một Trang Thiếu Khâm với hai bàn tay trắng nhẹ xoa đầu Hà Miêu, giọng nói dịu dàng: “Miêu Miêu ngoan, Miêu Miêu có theo Thiếu Khâm xuống núi không?”.
(Vậy mới nói làm con gái thì đừng có nghe lời dụ dỗ của đàn ông con trai. Xưa thì bị phụ tình, nay thì vớ vẩn là sang biên giới Trung Quốc ngay.)
“Xuống núi có chuột đồng non không?”.
“Có, xuống núi rồi, ngày ngày Thiếu Khâm sẽ bắt chuột đồng non cho Miêu Miêu, đợi khi nào kiếm đủ tiền, Thiếu Khâm sẽ dẫn Miêu Miêu đi ngắm núi Côn Luân. Chỉ cần Miêu Miêu nghe lời, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
(Lời khuyên thứ hai, đừng có mấy nghe câu ngọt nhạt của cánh đàn ông, lúc hứa hẹn thì không ai bằng, lúc phủi tay thì còn giỏi hơn gấp bội.)
Trước thời Tần Hán, Chiến quốc xuân thu, những lời chàng nói ta đều nhớ, ta vẫn luôn luôn nhớ. Nhưng tại sao chàng không cần ta nữa?
Trang Thiếu Khâm đứng nguyên tại chỗ, dưới lớp màn bụi phủ suốt tám trăm năm, trái tim trào lên cơn đau âm ỉ.
Hai ngày sau, Hà Miêu xuất giá.
Trang Thiếu Khâm mặc bộ y phục đạo sĩ màu thiên thanh, trầm mặc đưa tiễn. Bộ áo cưới màu đỏ tươi kia như đang cháy lên trong mắt hắn, hắn có cảm giác có lẽ bản thân cũng cần đến một viên Liệu Sầu. Thì ra quãng thời gian gắn bó khăng khít không rời, chẳng qua cũng chỉ là tiễn nhau đi một đoạn cuối cùng thế này mà thôi.
Hắn vẫn luôn tỉnh táo để biết bản thân cần gì. Điều hắn muốn là trí thông minh sự thấu hiểu của niêm hoa vi tiếu, chứ không phải là nhảy múa tiêu dao giữa chốn nhân gian. Vì thế cảnh sắc giữa những ngã rẽ dễ khiến con người ta mê mẩn lạc lối, dù có không nỡ đến đâu, rồi cũng sẽ phải buông bỏ.
(Niêm hoa vi tiếu nghĩa là cầm hoa mỉm cười, đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiến Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười. Đây là biểu thị cho sự giao cảm, rung động giữa hai tâm thức, giữa thầy và trò đã đồng nhất với nhau.)
Hắn đổ một viên Liệu Sầu ra, nhưng cuối cùng lại từ từ thả vào trong bình ngọc, đã buông bỏ rồi, có thể không quên được không? Thiên thu hoa nở hoa tàn, hắn là hóa thân của sự thông minh, vậy ngoài kia ai sẽ là hóa thân của hắn?
Một tháng sau, đạo hạnh của Trang Thiếu Khâm mãn hạn, đại kiếp sắp tới. Trước khi bế quan hắn mời khắp lượt những bằng hữu xa gần, tới tụ tập trong cùng một ngày. Trong bàn tiệc Hoa Dương chân nhân vô tình nhắc đến một chuyện: “Mấy ngày trước nghe nói Cửu Thượng cung muốn điều chế thuốc Trường Sinh, nhưng lại thiếu mất mật rắn ngàn năm, giờ đã đầy đủ rồi thì phải?”.
Trang Thiếu Khâm quay ngoắt đầu lại hỏi: “Thiếu thứ gì cơ?”.
Hoa Dương chân nhân hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ, lặp lại lần nữa: “Mật rắn ngàn năm. Yêu quái bây giờ đều đã bị giết gần hết rồi, biết đi đâu tìm mật……”
Trang Thiếu Khâm không nghe ông ta nói gì thêm, cưỡi kiếm vội vàng lao tới Cửu Thượng cung.
Bên trong mật thất của Cửu Thượng cung, một con rắn lớn dài năm trượng bị trói chặt trên tường, bụng của nó được nối với một chiếc ống tre to cỡ ngón tay, thứ con người chuyên dùng để hút mật.
Thành Hàm Đan năm ấy, hoa thu nở khắp nơi. Lúc Trang Thiếu Khâm trừ tà cho người ta gặp phải ác thú Đào Ngột, nên cơ thể bị trọng thương, lại không có tiền chữa bệnh. Lần đó đã phải hút mật rắn để đổi lấy tiền trị bệnh. Khi ấy nàng bịt miệng vết thương, mỉm cười mơ hồ xa xăm: “Miêu Miêu không đau, Miêu Miêu là yêu mà, sẽ lành nhanh thôi.” Nàng xoa xoa vết thương, tự mình dỗ mình, “Sẽ lành nhanh thôi……”
(Đào Ngột là một trong những quái vật trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, tương truyền, Đào Ngột có thân hình và móng vuốt giống hổ, lông dài, mặt người, răng nanh to lớn.)
Và hôm nay trong căn mật thất tối tăm, con rắn đó ngẩng đầu lên, giọng nói thấp như đang rên rỉ: “Thiếu Khâm, Miêu Miêu đau, rất đau……”
Giọt nước mắt ấy, đã rơi suốt từ năm 282 trước Công Nguyên cho đến giờ, xuyên qua bụi mờ năm tháng suốt hơn tám trăm năm, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn ôm lấy Hà Miêu giết sạch toàn bộ Cửu Thượng cung, hận ý trong lòng dâng lên ngập trời, ghét người cũng ghét luôn cả bản thân mình, hận không thể san bằng cả thế gian này thành bình địa, Miêu Miêu trong lòng hắn đang hấp hối.
Về sau Miêu Miêu cực kỳ sợ người, cho dù hắn thân thiết lại gần cách mấy, nàng cũng sẽ cuộn thân mình lại, thè lưỡi bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Hắn biết đại kiếp của mình đã đến rất gần, đó là một đòn thiên lôi, có thể vượt qua được sẽ trở thành tiên, không vượt qua được thì tan tành mây khói, nhưng hắn thực sự không yên tâm về tình hình hiện giờ của Hà Miêu. Ngày nào hắn cũng bắt chuột đồng non cho nàng, vết thương của nàng đau, nên không thể ăn được gì. Chỉ biết ngày ngày trốn trong hốc cây, ai gọi cũng không trả lời.
Trang Thiếu Khâm bất lực, lại cho nàng ăn Liệu Sầu. Vào một đêm tháng Năm đầu hè, ánh sao như những viên ngọc rải rác trên màn trời, tiếng côn trùng vang lên khắp nơi. Hà Miêu cắn một viên đan dược trong bàn tay hắn, vô cùng vô cùng yên tĩnh. Trang Thiếu Khâm xoa xoa đầu nàng, nhổm người định đi, mấy ngày trước Hà Miêu không hề thân cận với hắn thì nay đột nhiên túm lấy ống tay áo hắn, Trang Thiếu Khâm quay đầu lại, thấy nàng hóa thành hình người, long lanh rạng rỡ, đường nét khuôn mặt đẹp như tranh.
Bất giác giọng nói của Trang Thiếu Khâm dịu dàng hẳn đi: “Miêu Miêu ngoan, ngủ đi nhé. Ngày mai chúng ta đi bắt chuột đồng. Đợi Miêu Miêu khỏi bệnh, ta sẽ dẫn Miêu Miêu đi ngắm núi Côn Luân.”
Hà Miêu từ từ buông tay.
Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua những tầng mây lơ lửng, Hà Miêu mở mắt ra, thấy núi rừng xanh tươi đẹp đẽ, những con suối đua nhau chảy róc rách, ánh sáng long lanh rực rỡ.
Trang Thiếu Khâm nắm lấy tay nàng: “Đi thôi Miêu Miêu, chúng ta đi bắt chuột đồng.”
Hà Miêu nhìn hắn, lại nhìn mấy tên đệ tử đứng sau lưng hắn, Trang Thiếu Khâm liền dịu dàng nói: “Đây là nhị đệ tử của ta Trang Hạo Vũ, Miêu Miêu không biết sao?”.
Hà Miêu lại quay sang hướng khác, Trang Thiếu Khâm xoa xoa đầu nàng: “Đây là đại đệ tử của ta, Trang Hạo Thiên, trước đây bọn nàng vẫn cùng chơi với nhau mà.”
Cuối cùng nàng nhìn chăm chăm vào hắn, hỏi: “Vậy ngươi thì sao, ngươi là ai?”.
Nụ cười của Trang Thiếu Khâm ngưng lại trong đáy mắt nàng.
Hà Miêu đã quên rất nhiều chuyện, nàng chỉ nhớ mình tên là Hà Miêu, là xà tinh trên núi Hoa Dinh, nàng không biết mình đang ở đâu, nàng cũng không thích Thượng Dương tông. Cuối cùng vào một buổi tối không trăng lặng gió, nàng tranh thủ lúc Trang Thiếu Khâm bế quan, lén lút trốn trở về núi Hoa Dinh.
Núi Hoa Dinh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, nàng sớm đã chẳng còn động phủ nữa. Nhưng nàng vẫn rất thích nơi này, nàng tìm một cái sơn động cạnh một con suối, lại nhờ một con tê tê tới tu sửa hộ cho. Chưa được vài ngày đã có một chỗ sạch sẽ, đủ để dung thân.
Núi Hoa Dinh có một con trăn Tử Tinh, kể từ khi hai con rắn gặp nhau ở bên suối, hắn thường xuyên tới động phủ của Hà Miêu làm khách. Vết thương của Hà Miêu vẫn chưa khỏi hẳn, cử động không tiện, nên ngày ngày hắn bắt chuột non cho nàng, thậm chí còn kiếm cả thuốc trị thương để nàng bôi ngoài da nữa, kiên nhẫn tỉ mỉ vô cùng.
Vào một đêm tháng Sáu, trời mưa rất to.
Tiếng sấm ầm ầm cuồn cuộn lao đến từ phía chân trời, rít gào như muốn phá hủy trời đất. Hà Miêu nằm trong động phủ thò đầu ra ngoài, trong cơn mưa tầm tã, có một người ngã vào vũng nước, mưa gió thấm ướt cả bộ đạo bào màu thiên thanh của hắn, vết máu loang lổ hãi hùng.
Hà Miêu ở bên cạnh nhìn ngó hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lôi hắn vào một cái sơn động nhỏ nho gần đấy.
Trang Thiếu Khâm hôn mê rất lâu, hắn không biết tại sao mình lại tới đây, hắn đã vượt qua được tiên kiếp, sẽ mau chóng đứng vào hàng ngũ thần tiên. Chỉ là kiếp nạn thiên lôi kia gần như đã nghiền vỡ xương cốt toàn thân hắn thành bột, ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được.
Đang trong cơn đau đớn đến cùng cực, thì có một con rắn lắc đầu rung đuôi bò tới từ trong màn mưa, trên cổ nó có treo một cái giỏ trúc nhỏ, bên trong có rất nhiều thuốc trị thương. Nó thả chiếc giỏ trúc xuống đất, dụi đầu vào người hắn.
Mưa gió tạnh dần, cơn sấm sét kinh khủng ấy đã xé toạc vết thương cũ năm xưa, tái hiện cảnh quá khứ máu tươi đầm đìa. Thì ra hồng trần trắc trở, hơn tám trăm năm tìm tìm kiếm kiếm, nơi yên bình nhất lại là bên cạnh nàng.
Thuật sĩ giang hồ Trang Thiếu Khâm chán nản khốn cùng khi đó nay đã trở thành thần tiên chốn cửu thiên, hắn vẫn luôn cho rằng mọi thứ đã thay đổi, bao gồm cả ái tình và lập trường của năm đó. Nhưng đêm nay của tám trăm năm sau, hắn mới phát hiện ra rằng nàng chưa từng thay đổi.
Liệu Sầu quét sạch cát bụi của năm tháng, còn nàng thì vẫn luôn dừng lại ở thành Hàm Đan năm 262 trước Công Nguyên, trái tim từ đầu đến cuối vẫn chan chứa tình cảm dịu dàng.
Đêm hè ngắn ngủi, khi gió ngừng, mưa tạnh, bầu trời hưng hửng sáng.
Có một giọng nói trong veo như bạc cất lên: “Miêu Miêu? Nàng đang ở đâu, mau ra đây, chúng ta đi thôi!”.
Hà Miêu nằm trong động phủ vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói yêu kiều như chồi non hoa xuân: “Nhưng ta vẫn còn muốn ngủ thêm lúc nữa……”
“Không phải nàng nói muốn đi ngắm núi Côn Luân sao?”.
“Ta có thể ngủ thêm lúc nữa rồi đi không?”.
“Đồ lười, qua đây, ta cõng nàng!”.
“Ôi, đây là cái gì vậy?”.
“Chuột đồng đấy, bắt cho nàng ăn đường.”
“Hì, Tử Tinh ngươi thật là tốt!”.
“Hừ.”
Trong cơn mưa phùn lất phất giữa trời hè, hắn đắc đạo thăng thiên, còn nàng đã tìm thấy người đưa nàng đi ngắm núi Côn Luân.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
10 chương
11 chương
128 chương
10 chương
85 chương