Gian Phi Khó Làm
Chương 12 : Về chính khách
Vốn tưởng rằng là tiết mục huynh muội loạn luân, lại bỗng nhiên phát hiện thì ra hắn chính là đoạn tình cảm thâm tình ngày xưa.
============
Thẩm Tĩnh Thù với năng khiếu giả ngây giả ngô đã vượt qua được trận phong ba nhỏ ngày ấy. Trải qua mấy ngày quan sát liên tiếp, Thái hậu thấy nàng không có vẻ sợ hãi hay có ý đồ bỏ trốn, mà bên Doãn Thọ An cũng không có động tĩnh gì, cho nên Thái hậu và quốc cữu mới thả lỏng đề phòng. Tiếp thêm mấy ngày, Doãn Thọ An luôn phái người đến thúc giục Thẩm Tĩnh Thù trở về, Thái hậu nghĩ nghĩ rồi cũng thả người.
Vừa ra khỏi An Từ cung, hai chân của Thẩm Tĩnh Thù run rẩy suýt ngã nhào, trong lòng thầm hiểu mình vừa dạo một vòng từ Quỷ Môn quan về. Nàng không nôn nóng mà chào hỏi Thái hậu và cung nhân rồi mới lên kiệu rời đi. Về đến An Tuệ cung, sau khi cho toàn bộ cung nhân lui ra, nàng mới nhào vào lòng Thương Nga khóc một trận, rồi lại không nói gì mà lăn ra ngủ.
Hôm sau, đến giờ lên lớp, Thẩm Tĩnh Thù mới nói với Doãn Thọ An là có chuyện quan trọng cần nói với hắn. Thấy bộ dáng thận trọng của nàng, Tô Giang Tả cũng nảy sinh nghi ngờ, lập tức sai Tiểu Huyền Tử và Thương Nga canh cửa, bốn người cùng nhau thảo luận, Thẩm Tĩnh Thù mới đem những chuyện nghe được ở Phật đường nói ra.
Nghe xong, Doãn Thọ An đầu tiên là đỏ mặt, cũng lần đầu tiên nổi giận quát mắng với Thẩm Tĩnh Thù, nói nàng nói dối, tuy nước mắt đã tràn mi nhưng hắn vẫn quật cường không để rơi ra. Thẩm Tĩnh Thù tội nghiệp lui sang một bên, không dám cãi lại, sợ chọc giận hắn, chỉ vươn bàn tay nhỏ bé, vụng trộm vỗ về lưng hắn.
Trong bốn người, chỉ có Tô Giang Tả là lớn tuổi nhất, dù vẫn là thiếu niên nhưng cũng đã nhận ra âm mưu. Thái hậu mang thai? Là tư thông với quốc cữu sao? bọn họ còn muốn hạ độc với Hoàng thượng rồi tự mình nắm quyền? việc này không đơn giản ah. Sau khi thảo luận, mọi người quyết định trước tiên phải bắt cóc tay chân thân tín của Thái hậu đến tra hỏi. Thượng Quan Yến vốn có võ công, việc này liền được giao cho nàng. Thượng Quan Yến mai phục ngoài An Từ cung hồi lâu, thừa dịp y nữ bắt mạch cho Thái hậu rời đi liền đi theo, đánh nàng ngất xỉu rồi mang đi.
Đối mặt với bốn cặp mắt hung ác như hổ báo, Thượng Quan Yến thì nhịp nhịp roi trong tay, Tôn Giang Tả lại ám chỉ, phân tích lợi hại thiệt hơn, y nữ liền chưa đánh đã khai. Nàng cũng là bị quốc cữu và Thái hậu bức bách, nếu không che giấu việc Thái hậu có thai thì sẽ bị giết cho nên đành phải cấu kết cùng bọn họ làm việc xấu.
Nghe xong lời khai của y nữ, Doãn Thọ An bi thương ngồi ngay ngốc nửa ngày, không hé răng. Tô Giang Tả thở dài một hơi, đi đến bên hắn, vỗ vai hắn, ôn hòa nói “Hoàng thượng, bây giờ là lúc ngài nên quyết định, ngồi chờ chết hay là ra tay trước?”
Doãn Thọ An ngẩn đầu, đảo mắt nhìn qua mọi người. Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến đều dùng ánh mắt chờ đợi và tín nhiệm nhìn hắn, bộ dáng như là chỉ chờ hắn ra lệnh, hai nàng sẽ xắn tay áo đến An Từ cung bắt người.
Tô Giang Tả hướng hắn gật gật đầu, bày tỏ lập trường của mình, lại chậm rãi phân tích “ Tình thế trước mắt thực ra vẫn có lợi cho Hoàng thượng, tuy Thái hậu và quốc cữu có không ít tay chân thân tín trong cung, nhưng dù sao ngài mới là hoàng thượng, chỉ cần bắt được bọn họ thì không ai dám công khai mạo phạm quân vương. Huống hồ chi cấm vệ quan trong cung chỉ nghe lời Hoàng thượng, chỉ cần ngài ra chỉ dụ, ta lập tức đi triệu hồi nhân thủ”
Hắn ngừng một chút, lại cười lạnh nói: “Quốc cữu cùng Thái Hậu suy nghĩ việc triều chính cũng quá ngây thơ rồi, cho rằng chỉ cần khống chế được Hoàng thượng là mọi việc sẽ thuận lợi sao? bọn họ xem bá quan văn võ trong triều là cái gì? Không có binh quyền trong tay sao có thể duy trì quyền lực, không có thực lực mà nghĩ muốn bọn hạ thần cúi đầu nghe lệnh sao? thực là buồn cười”
Doãn Thọ An không để ý tới Tô Giang Tả, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một mình “ Mẫu hậu…vì sao…” Hắn cúi người, hồi lâu không nói gì, cuối cùng mớt hít sâu một hơi, đứng dậy, ép mình đưa ra quyết định cuối cùng.
“Thái Phó, ta lập tức viết thủ dụ, phiền ngài mang cấm vệ đến Từ An cung, một người cũng không để thoát, nhưng cẩn thận đừng làm mẫu hậu bị thương”. Doãn Thọ An chỉ đạo một hơi, thân ảnh nho nhỏ đã có sự uy nghiêm của hoàng đến, hắn xoay người nói với Thượng Quan Yến “ Hoàng hậu tỷ tỷ, chuyện tróc não quốc cữu xin nhờ ngươi, ta sẽ tìm lý do để triệu hắn tiến cung, không cho hắn mang theo thị vệ, khi đó ngươi hãy âm thầm bắt hắn”
Nói xong, hắn dắt tay Thẩm Tĩnh Thù, hướng Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến nói “ Ta và Thù Thù ở Thiên Vũ các chờ tin lành của các ngươi”
Trận cung biến này vì có sự chuẩn bị thỏa đáng nên rất nhanh đã được giải quyết thỏa đáng, mấy trăm người của An Từ cung đều bị giam lỏng, chờ xử lý. Quốc cữu nhận được tin từ y nữ, nói Thái hậu muốn bí mật một mình gặp hắn ở Phật đường vì thế tiến cung ngay trong đêm, vừa tới Phật đường đã bị Thượng Quan Yến phái người vây bắt, áp giải đến chỗ Doãn Thọ An.
Kết quả điều tra lại ngoài sức tưởng tượng, vốn nghĩ Thái hậu và quốc cữu vi phạm luân thường, không ngờ lại là một đoạn tình duyên xưa cũ.
Thái hậu và quốc cữu trước kia là hàng xóm, thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau thân nhân Thái hậu đều qua đời, nàng liền được gia đình quốc cữu thu dưỡng. Hai người tình đầu ý hợp lại được sự chấp thuận của người trong nhà, chỉ mong đợi đến khi trưởng thành sẽ thành thân. Vất vả đợi chờ nào ngờ trước ngày thành thân một tháng, triều đình hạ chỉ tuyể tú nữ, tất cả các cô nương đúng độ tuổi mà chưa kết hôn đều phải tham gia dự tuyển, chỉ khi nào không được chọn mới có thể tự do kết hôn.
Thực bất hạnh , Thái Hậu bị lựa chọn , sau khi vào cung, vì nàng giỏi ca múa nên được phân đến ca vũ phường, nghĩ rằng ráng đợi đến ngày quá tuổi hoặc đại xá thì có thể ra cung, cùng quốc cữu đoàn viên, ai ngờ nàng lại bị lão hoàng đế nhìn trúng. Dù cửa cung sâu như biển nhưng Thái hậu cũng không cam lòng cùng quốc cữu làm người qua đường, tuy nhiên vì lão hoàng đế túc trí đa mưu, sợ hắn nghi ngờ nên nàng cũng không dám manh động. Vất vả đợi đến khi lão hoàng đế qua đời, Thái hậu không còn vướng bận nữa, lập tức đi tìm người xưa. Quốc cữu tuy không còn là thư sinh thanh tú như xưa nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên Thái hậu, tới nay chưa thành thân, vì thế hai người tình cũ nối lại, kết quả là châu thai ám kết.
Tức giận thì tức giận nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của Hoàng thượng, là quốc gia chi mẫu, làm ra loại sự tình xấu hổ này biết phải xử lý làm sao? Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù cũng biết thân biết phận mà im lặng, tự động làm mình như tàng hình.
Tô Giang Tả nhìn Doãn Thọ An, tuy rằng vì vô ý biết được chuyện xấu của hoàng gia, có chút xấu hỗ nhưng ăn lộc vua thì phải phân ưu cho vua. Vì thế, hắn nghĩ nghĩ rồi lên tiếng đề nghị “ Hoàng thượng, bách hạnh trăm hiếu đứng đầu, nếu muốn cứu Thái hậu nương nương, chỉ có thể…” Hắn liếc mắt nhìn về phía quốc cữu đang bị trói, ý tứ thực rõ ràng.
“Không cần!” Thái Hậu thất thanh kêu lớn, vừa quỳ vừa lết đến trước chân Doãn Thọ An, thần sắc khẩn thiết “ Hài nhi, tất cả đều là lỗi của nương, ngươi đừng giết hắn, ta xin ngươi, ta có thể không làm Thái hậu, ngươi hãy tha cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đi thật xa…”
“Mẫu hậu!” Không đợi nàng khóc lóc kể lể xong, Doãn Thọ An đã cắt ngang, sắc mặt vừa xanh vừa trắng nhìn cái bụng đã phình lên của Thái hậu, hai tay nắm chặt thành quyền rống lên “ Ta đây thì sao? mẫu hậu lại đặt phụ hoàng ở vị trí nào?”
“Thực xin lỗi, mẫu hậu thực xin lỗi ngươi.” Thái Hậu đã mất đi vẻ cao quý xinh đẹp xưa nay, vừa khóc vừa dập đầu nhận sai.
“Hắn làm sao so được với phụ hoàng?” Doãn Thọ An đằng đằng sát khí chỉ tay vào quốc cữu chất vấn Thái hậu “ Hắn không như phụ hoàng đối tốt với ta ,không oai hùng như phụ hoàng…hắn bất quá chỉ là một tên đồ tể” vừa nói, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống. Doãn Thọ An nâng tay lau nước mắt, trừng mắt nhìn quốc cữu, tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên biết đến thù hận chỉ thấy trong lòng nổi lửa, hận không thể lập tức phan thây xẻ thịt nam nhân trước mắt.
“Hoàng Thượng!” Tựa hồ nhận ra sát ý của Doãn Thọ An, Thái hậu vội vàng chắn trước người quốc cữu, khóc lóc “ Nếu ngươi nhất định phải giết hắn thì cũng ban cho ta cái chết luôn đi”, dứt lời nàng đưa tay vuốt ve bụng mình, ánh mắt thâm tình nhìn quốc cữu, mặt đẫm lệ lại mang ý cười thỏa mãn
“Mẫu hậu ngươi!” Doãn Thọ An tức giận
Thấy thế, Tô Giang Tả vội vàng sai người mang Thái hậu và quốc cữu xuống tránh để cho tình hình càng lúc càng xấu hơn. Sau đó chờ tâm trạng của Doãn Thọ An bình phục, hắn mới thấp giọng nói “ Hoàng thường, nay ngài chỉ có hai con đường để chọn lựa. Một là làm theo Tần hoàng, giết hết tất cả, bao gồm cả mấy trăm cung nhân của An Từ cung. Hai là học Trịnh trang công, quốc cữu không thể giữ lại, Thái hậu thì giam cầm ở nơi vắng vẻ, nếu ngày nào đó Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý muốn tẫn hiếu với Thái hậu, thần nguyện dốc hết sức”
Nghe vậy Doãn Thọ An không khỏi run lên, nhíu mày nhìn không gian tối đen như mực bên ngoài. Hắn không lập tức đưa ra quyết định mà lảo từng bước đi vào trong “ Thái phó, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một mình, ngày mai sẽ xử trí bọn họ”
**************************
Một đêm chưa ngủ, hôm sau lâm triều, quần thần đều sâu sắc phát hiện tiểu hoàng đế nhỏ tuổi nhát gan của bọn họ dường như không giống trước kia. Hai đạo ý chỉ tiếp theo của Hoàng thượng càng làm bọn họ thêm kinh ngạc
Thứ nhất, Thái Hậu bệnh nặng, ngay hôm đó được đưa đến Cam Tuyền cun an dưỡng, không có lệnh của hoàng đế bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy, toàn bộ cung nhân của An Từ cung đều đi theo phụng dưỡng, chưa có chỉ không được tự tiện rời khỏi Cam Tuyền cung nửa bước.
Thứ hai, quốc cữu ăn hối lộ trái pháp luật, phá hư quốc kỷ, ngay hôm đó phế làm thứ dân, niệm tình là bào huynh của Thái hậu, ân chuẩn cho cùng vào Cam Tuyền cung, cả đời không được hồi cung.
Hạ hai đạo thánh chỉ xong, Doãn Thọ An cũng không để cho quần thần có cơ hội thảo luận, lập tức tuyên bố bãi triều, chấm dứt mọi bàn cãi.
Việc này có khen có chê, trở thành đề tài tranh luận gay gắt, phần lớn đều cho rằng Hoàng thượng bất cận nhân tình, giam lỏng mẹ ruột trong Cam Tuyền cung. Pháp gia thì cho rằng Thái hậu tham gia triều chính, quốc cữu loạn quyền, Hoàng thượng quân pháp bất vị thân, vì lê dân bá tánh mà từ bỏ tư tình quả thật là minh quân.
Dù bàn luận thế nào thì mùa đông năm Bính Tuất một chiếc xe ngựa đơn giản, mộc mạc mang theo Thái hậu và quốc cữu rời khỏi kinh thành cùng đi là hơn trăm cung nhân, nội thị cùng hộ về của An Từ cung tiến về Cam Tuyền cung dưới sự hộ tống của Ngự lâm quân. Từ nay về sau, Doãn Thọ An chấm dứt hai năm làm con rối, bắt đầu tự mình chấp chính, Đại Doãn vương triều cũng nghênh đón một sự khởi đầu mới.
Doãn Thọ An đứng trên lâu thành, ánh bình minh ấm áp chiếu vào gương mặt còn mang nét trẻ con nhìn không rõ buồn vui của hắn. Đội ngũ xe ngựa của Thái hậu cũng đã sớm biến mất ở cuối chân trời.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Doãn Thọ An không quay đầu, chờ Thẩm Tĩnh Thù đi đến bên cạnh mới nhẹ giọng nói “ Thù Thù, ta không hạ thủ được”. Thẩm Tĩnh Thù yên lặng nắm tay hắn, lại nghe Doãn Thọ An lên tiếng “ Ta không có khát vọng lớn gì, đời này chỉ mong làm một hôn quân không gây trở ngại cho người khác, không muốn là một bạo quân tay dính đầy máu tươi”
Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười chua sót “ Thù Thù, về sau cũng chỉ còn có ngươi theo giúp ta”
“Ai nói , còn có ta nha” thanh âm sang sảng của Thượng Quan Yến vang lên, đã thấy nàng sải bước đến bên cạnh hai tiểu bằng hữu, chống nạnh chỉ tay vào trán Doãn Thọ An “ Ta là hoàng hậu nha, ngươi cho ta chỉ là bình hoa trang trí thôi sao?”
“Ân, nếu chư vị phiền muộn xong rồi, như vậy xin mời Hoàng Thượng, hoàng hậu cùng Trinh phi nương nương dời bước tới ngự thư phòng.” Tô Giang Tả mỉm cười bước tới, đưa tay giả vờ xoa trán “ Muốn trốn học là không được, đúng rối, lát nữa sẽ có cuộc kiểm tra nho nhỏ”
Đám người Doãn Thọ An kêu rên ai oán, tiếp theo đó là thanh âm cười đùa rộn rã
“Oa, Thái Phó đại nhân, bộ dáng của ngươi ngày càng giống Cố Hầu ca ca, mau ký tên cho ta đi”
“Trinh phi nương nương, kí tên không thành vấn đề, nhưng ngài vẫn tham gia cuộc kiểm tra”
“Ta, ta quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ đích thân phê duyệt tấu chương, có thể để Tiểu Huyền Tử thay ta tham gia kiểm tra không/”
“Có thể, nhưng nếu sai thì ta sẽ đánh lòng bàn tay của Hoàng thượng, việc này không thể thoái thác”
“Tô Giang Tả, ngươi cố tình chơi ta phải không? muốn kiểm tra thì ít ra phải thông báo trước chứ. Được rồi, ta tuyên bố, kiểm tra xong chúng ta sẽ thi bắn tên, ai bắn trật phải hít đất một trăm cái và chạy quanh sân ba mươi vòng”
“Khụ khụ, vậy được rồi, ta tuyên bố, vì cuộc kiểm tra hôm nay đột xuất cho nên thí sinh có thể mở sách tham khảo”
Bốn người vừa đi vừa cười cùng sóng bước đi vào đại môn hoàng cung, không biết tương lai có phải họa phúc thế nào…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
58 chương
44 chương
142 chương