Thường Nhạc trong lòng khó chịu, trên mặt cũng sẽ có điểm biểu hiện. Anh rầu rĩ về nhà, phát hiện mèo mun không ở trong phòng khách nghênh tiếp anh. Càng thêm thất vọng. Thường Nhạc chậm rãi bước về phòng. Sau đó anh thấy được một cảnh tượng khiến anh kinh hoàng. Có một nam nhân to cao mặc tây trang thẳng thớm, hai chân bắt chéo ngồi dựa vào ghế máy tính của anh, một tay tùy ý chống cằm, khuôn mặt tuấn mỹ mà thâm tình, dùng một loại biểu tình làm người ta mê muội ngắm nhìn Thường Nhạc. Trên đỉnh đầu nam nhân này còn có hai cái tai mèo, dưới chân ghế tựa có thể nhìn thấy một cái đuôi nhỏ đen tuyền quẫy tới quẫy lui. Thường Nhạc nói thật có chút bối rối. Hắc miêu ngồi trên ghế, nhếch miệng duỗi tay ngoắc, ra hiệu bảo anh lại gần nó. Thường Nhạc nhìn đến choáng váng, khổ sở rầu rĩ đi tới. Đây thật sự mèo nhà anh?… Không phải là tổng tài mới chui từ ngôn tình văn ra chứ? Thường Nhạc vừa qua đi, mèo mun đã lập tức nắm tay Thường Nhạc thuận thế đem người kéo xuống ngồi trên hai chân mình. “Thích không?” Hắc miêu hỏi. “Cậu học từ đâu được? Thành thật nói xem có lén chơi máy tính của tôi không?” “Có.” Hắc miêu nhanh chóng đáp. “…” Miêu tinh nhân nhanh như vậy liền nắm giữ khoa học kỹ thuật của Trái Đất, người địa cầu cảm thấy có nguy cơ sâu sắc. Thường Nhạc mới vừa muốn đứng lên, lại bị hắc miêu kéo lại, tay của nam nhân ấm áp mạnh mẽ mà nắm chặt tay anh, làm cho anh cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh. Hắc miêu sờ sờ mặt của anh: “Hôn một cái sẽ có thưởng nha.” Thường Nhạc nhíu nhíu mày, xoay người hôn một cái lên mặt của đối phương. Đối với một con mèo mà nói, hôn má và hôn môi không có gì khác nhau, kỳ thực đều là va vào mà thôi. Hắc miêu liền trả cho Thường Nhạc một cái hôn ướt nhẹp lên mặt anh, sau đó, hai tai mèo trên đỉnh đầu nó đột nhiên không thấy, thay vào đó là hai cái lỗ tai của con người. Thường Nhạc: “??” Hắc miêu nắm lấy tay Thường Nhạc đưa lên đỉnh đầu nó sờ loạn, nói: “Mấy ngày nay phát hiện, khống chế càng ngày càng ổn định. Sau đó có thể bảo trì như vậy  trong một thời gian rất lâu.” “Vậy đuôi cũng biến mất?” “Đã biến mất.” “Nhìn như vậy… Thật sự là người rồi.” Thường Nhạc thán phục, thế này mặc âu phục quá tuyệt vời. “Bất quá, cậu có thể để tôi đứng lên không? Cậu gác chéo chân còn bắt tôi ngồi lên, mông đau lắm rồi đó.” Thường Nhạc bất mãn. Hắc miêu lập tức lại vô tội nhìn anh, đồng thời buông lỏng tay thả Thường Nhạc đứng dậy, sau đó lập tức đưa tay mò mông Thường Nhạc. Bóp bóp, lại xoa xoa. “Chờ đã… cậu sờ loạn cái gì! Này!” Hắc miêu thành khẩn nói: “Sờ sờ liền hết đau.” “… Không được, tôi nhất định phải giáo dục cậu một chút.”