Anh trai chuyển phát nhanh lần thứ ba bấm chuông cửa Thường Nhạc. Đồ của anh trai giao tới cả mấy thùng đều là quần áo Thường Nhạc mua cho mèo mun. Thường Nhạc khui hết tất cả ra, kiểm tra chất lượng quần áo một lần, sau đó mới gọi hắc miêu lại gần. “Ngồi xuống, tôi sẽ dạy cho cậu cách mặc quần áo.” “Tôi không mặc.” Hắc miêu quay đầu. “Cậu nhất định phải mặc, bằng không cả đời đừng có biến thành người nữa.” Thường Nhạc biết hắc miêu rất thích bộ dáng người của nó. Anh vỗ vỗ vai hắc miêu, còn gãi gãi cái gáy của nó để động viên, “Mặc một chút xem nào.” Hắc miêu lão đại không vui mà dùng mũi hừ một tiếng, sau đó biệt nữu nghe theo anh. Thường Nhạc cười híp mắt sờ sờ tóc rối trước trán của nó. “Đến, trước tiên mặc quần lót.” Thường Nhạc đưa quần lót cho nó. Hắc miêu không nhúc nhích, ánh mắt đặc biệt vô tội: “Tôi không biết mặc, anh giúp tôi.” “Tôi không tin cậu chưa từng nhìn lén tôi thay quần áo!” Thường Nhạc trừng nó. Hắc miêu vẫn là một mặt vô tội giả vờ ngây ngốc, Thường Nhạc không nói lại, bèn nhận thua, vỗ vỗ bắp chân của nó: “Được rồi được rồi, nâng chân lên.” Sau đó con mèo này vẫy vẫy đuôi, để cho tiểu người hầu mặc quần áo nhân loại cho nó. Mèo vẫn là mèo, không quen cảm giác trói buộc khi mặc quần áo của con người, Sữa Bò không hài lòng lôi kéo cái quần đang bó vào người, ngẩng đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy tiểu người hầu của nó đang lộ ra biểu tình mê muội. Điều này làm cho nó không nhịn được mà nhíu mày. Nếu cái tên này đã yêu thích như thế, vậy chịu khó mặc một tí cũng được… Hắc miêu nghĩ, đuôi lại càng quẫy nhanh hơn. Quả nhiên suất ca chính là suất ca, mặc gì cũng đẹp. Hắc miêu sau khi mặc đủ áo quần đặc biệt có cảm giác như người thường, Thường Nhạc nhìn áo thun bó sát lộ lên hai vầng cơ bắp trước ngực nó, vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài bị quần dài bao quanh, quả thực tim đập nhanh hơn. Cái tên này mặc quần áo vào nhìn chẳng khác gì người, làm anh xém quên mất đây thật ra là chỉ mèo ngoài hành tinh… Vẻ ngoài này, quả thực là nam thần lý tưởng của anh mà.