Thường Nhạc tự nhận là một tên nhà giàu có học thức, tuy rằng anh vẫn chỉ là một người thất nghiệp. (T/N: theo câu “trưởng giả học làm sang”. Thường Nhạc sang rồi không cần học) Trước giờ nếu tính tiền anh làm ra, cũng chỉ có sáu trăm đồng, là do hè năm trung học anh lén lút đến quán rượu làm thêm mười ngày mới được, cùng với mua trái phiếu nhà nước, mỗi tháng ăn chút tiền lời mà thôi. Vì rằng kiếm không ra tiền, nên Thường Nhạc chưa bao giờ xa xỉ. Anh vì thế cảm thấy tự hào. Trên Thường Nhạc còn có một anh trai kế thừa phụ thân gia nghiệp, cho dù anh không đi kiếm tiền, người nhà vẫn có thể nuôi nổi anh. Người trong gia đình từ trước tới nay chưa hề gây áp lực cho anh, hơn nữa còn dung túng yêu chiều anh cực kì. Không chiều hư Thường Nhạc thành một người ăn chơi đua đòi gái gú, quả thật là phi thường. Bởi vì trong nhà không quản, bỏ mặc anh tự do, Thường Nhạc không chịu được ngôi nhà trống trải không có một bóng người, liền nhõng nhẽo hỏi xin anh trai tiền mua một căn hộ nhỏ để ở, chỉ có ngày lễ về nhà gặp mọi người. Gia đình đối với Thường Nhạc rất tốt. Anh trai công việc thư thả sẽ tới nhà Thường Nhạc ăn bữa cơm, có lúc còn ngủ lại. Cha mẹ lúc nào cũng bận bịu, chỉ có thể nhân lúc rỗi gọi điện thoại cho Thường Nhạc để liên lạc tình cảm. Người nhà đều biết tính hướng của Thường Nhạc, sau khi cố gắng tiếp thu, người một nhà tình cảm lại hòa hợp như lúc ban đầu.