Là một đứa con nhà giàu ít khi ra khỏi cửa, Thường Nhạc vẫn có sở thích riêng. Anh không thích đi đến mấy chỗ bán hàng hiệu, anh thích đi lùng đồ secondhands hơn, cũng thích mua đồ dùng rồi về, trong nhà bày toàn đồ cũ. Dạo này mèo của anh chẳng coi ai ra gì, cứ ngông nghênh trần truồng đi lại khắp nơi làm cho Thường Nhạc rất bất mãn. Anh quyết định mua mấy bộ quần áo cho nó, đồng thời ép nó mặc quần áo đến khi thành thói quen mới thôi. Thường Nhạc bế Sữa Bò vẫn còn đang ngủ đặt xuống sàn nhà, tìm thước cuộn cùng vở ghi chép, sau đó vỗ nhẹ vào lưng nó rồi gọi: “Chớ ngủ nữa, Sữa Bò, dậy, biến thành người.” Sữa Bò bất đắc dĩ dùng móng vuốt đẩy tay Thường Nhạc ra. Thường Nhạc lần thứ hai đưa tay ôn nhu xoa xoa đường lưng cong xinh đẹp của hắc miêu, nhẹ nhàng gọi nó dậy: “Nào nào, chớ ngủ nữa.” Lại gãi thêm mấy cái. Hắn Hắc miêu rốt cục mở mắt, liếc chéo anh một lúc, sau đó vừa ngáp thật to vừa xoay lưng, chậm rãi ngồi dậy biến thành người. “Lại đây, đứng thẳng lên, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Thường Nhạc giơ thước cuộn lên, vòng qua vòng lại trên người nó, sau đó ghi vào vở chép vài con số, sau đó lại đẩy nó đi đo chiều cao cùng cân nặng, cuối cùng mới xô nó ngồi xuống sô pha mà nói: “Được rồi đấy, mi ngủ tiếp đi.” Ôm vở bỏ chạy về phòng. Hắc miêu lại biến về nguyên hình, cuộn tròn trên sô pha, trên khuôn mặt mèo của nó bất chợt nảy ra một loại thoả mãn ý tứ hàm xúc. Lúc này ở trong phòng Thường Nhạc… Quần lót —— mua mua mua! Áo thun —— mua mua mua! Áo sơ mi —— mua mua mua! Quần dài —— mua mua mua! Giày —— mua mua mua! Mua mua mua!!!