Giác ngộ

Chương 71 : Canh 1: thắng.

Trên sân đấu đã là cặp thi số 5, chỉ còn cách một vòng là đến lượt đấu của Vân Ngạo Phong và Vô Ly. Nhưng hai người họ vẫn không hề biết đối thủ của mình là ai, tâm trạng vẫn còn mơn mởn tươi tốt, cho đến vòng thi thứ sáu, người thi vậy mà lại là Vân Tuân Vũ. Đối thủ của y gọi là Thanh Bạch Liên, tu vi không cao, tư chất bình thường, xem ra trận đấu này không cần kéo dài rồi. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy! Thanh Bạch Liên trên người còn có một pháp bảo phòng ngự và một pháp bảo tấn công, uy lực cực kỳ khủng bố, cơ hồ là đem Vân Tuân Vũ đẩy ra xa mấy trượng, kém chút rời khỏi sân đấu. Đám người Vân Ngạo Phong vây ở xung quanh, nhìn tình thế không mấy khả quan mà tâm dâng lên tận chín tầng mây. Vân Tuân Vũ trên người chỉ có duy nhất một vũ khí, nhưng y cũng không triệu hồi Niệm Linh Kim Thiển. Trong tâm đã có chút loạn, phập phồng không yên. Từng hơi thở nặng nề cứ như vậy được thoát ra, mồ hôi nóng hổi chạy dọc theo sườn mặt mượt mà. Tuy nói Niệm Linh Kim Thiển là thanh kiếm phòng thân của Vân Tuân Vũ, nhưng y cũng không hoàn toàn huy động được uy lực của nó, chỉ có thể thức tỉnh một nửa. Thanh kiếm này lại không rõ lai lịch và phẩm cấp, mọi thứ đều là một ẩn số. Lần đầu tiên Vân Tuân Vũ tiếp cận với nó, là lúc Vân Ngạo Phong bị y đẩy vào chỗ chết. Y rất ít khi rút kiếm, vì y phát hiện, nếu sử dụng nó quá nhiều sẽ bị hao mòn nguyên khí, lâu dần dẫn đến bạo thể mà chết. Y lại không thể thoát ra khỏi nó, giống như có một sợi dây vô hình kéo y lại, ràng buộc cưỡng ép y. Nhưng đánh bằng tay không thì phần thắng chắc chắn nghiêng về Thanh Bạch Liên. Vân Tuân Vũ nhìn về phía nén nhang đã cháy hết một nửa, lại quay qua nhìn Vân Ngạo Phong. Phát hiện trong đôi mắt tinh vi đẹp đẽ của hắn, như ẩn như hiện hàm chứa một sự lo lắng không thể nói thành lời. Hoặc có lẽ Vân Tuân Vũ nhìn nhầm, y thấy một tia cảm xúc chật vật trong ánh mắt dịu dàng kia. Chính bản thân Vân Ngạo Phong cũng không hề phát hiện dị thường trong con ngươi đen tuyền của mình. Hắn nhíu thật chặt cặp mày, chỉ cảm thấy vô cùng bức bách, vô số cảm xúc bao vây hắn. Nhìn đến thất thần, trong ngực Vân Tuân Vũ tự nhiên lại nhói lên. Tiểu Phong.... Chỉ sợ có một ngày y không được gọi đệ đệ thân mật như vậy, cũng không thể ở bên cạnh an ủi, nói cười tự nhiên như bây giờ. Y đã phạm phải một sai lầm lớn, nếu như ngày đó mọi chuyện không xảy ra, y sẽ không cần sống trong nôn nao lo sợ như vậy! Y đã thật sự hối hận rồi, chỉ mong có một ngày có thể bù đắp cho hắn, mãi mãi chôn vùi những lỗi lầm y đã gây ra. Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, rồi lâm vào suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi bị tiếng hét chấn tỉnh, Vô Ly kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận, muốn chết hả!?" Mặt Vô Ly đủ dày, vậy nên biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm y, y cũng không cảm thấy thẹn. Chuyện này cũng thực bình thường, đó là quy tắc, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không ai có quyền lên tiếng, ngay cả chưởng môn cũng vậy, chỉ có người chủ trì đấu chiến mới được mở miệng nói chuyện. Mà nếu làm trái quy tắc... Vô Ly! Ta muốn chúc mừng ngươi! Chúc mừng ngươi vì đã bị loại bỏ tư cách thi! Đó là kết cục! Đại đệ tử Bát Trảm phong tai nghe mắt thấy một màn vừa xảy ra, bàng hoàng vừa qua đi, hắn liền lớn tiếng tuyên bố một sự thật: "Loại bỏ tư cách thi đấu: Một trường hợp!" "Ớ..." Vô Ly khóe miệng giật giật, ờ, đột ngột quá, không kịp tiếp thu có được không? Biết trước vậy thì Vô Ly đã không lên tiếng làm gì, cái miệng này quá xui xẻo, lời nào nói ra cũng đều thối như vậy! A, đúng là cái mồm hại cái thân mà!! Hiện tại, trong thâm tâm của Vô Ly đang không ngừng chửi bới Vân Tuân Vũ, tuy là y tự rước họa vào thân, nhưng nếu không có đại ca cũng sẽ không có chuyện như vậy. Mộc Du Tử đứng cách đó hơi xa, hồi nãy nghe giọng nói của Vô Ly, trong lòng bất quá cũng biết kết quả là như thế nào. Mặc dù hơi tiếc, nhưng ngược lại cũng không phải là không tốt. Trường hợp mất tư cách thi đấu không phải lần một lần hai, trước nay cũng xảy ra rất nhiều. Thậm chí còn có người chết trên đấu trường. Lúc này, Vân Tuân Vũ phản ứng lại nhanh lại lãnh, tránh khỏi một kích chí mạng của Thanh Bạch Liên. Trong lòng tràn đầy nhiệt huyết cùng sức mạnh, thế giới như rộn rã rộng mở, bầu trời vốn đã xanh lại càng thêm xanh. Có lẽ do y suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Phong căn bản không phải có cái gì dị trạng, chỉ là một phút lo lắng bồng bột mà thôi. Trong thâm tâm y giống như có vài phần vui vẻ, mà khi chứng kiến Vô Ly bị loại bỏ tư cách thi đấu, y lại càng âm thầm đại hỉ, tránh được một cái bóng đèn. Thanh Bạch Liên nhìn thấy đối thủ tựa hồ mạnh thêm vài phần, trong lòng đã có chút hoảng, có một loại dư vị như... muốn lâm trận bỏ chạy. Khí thế cường đại, Vân Tuân Vũ thành công làm cho đối thủ phân tâm. Nhân cơ hội này, y dồn toàn lực vỗ qua một chưởng. Thanh Bạch Liên vì không kịp phòng bị mà bị chấn bay, rời khỏi đấu trường, nhưng là Vân Tuân Vũ cũng không muốn giết người, nên vẫn hạ thủ lưu tình, Thanh Bạch Liên căn bản không bị nội thương, chỉ là cảm thấy... da đầu tê dại, cánh tay trầy xước chút ít, được các sư huynh đỡ dậy. Vương Thu hô lên: "Vòng số 6, Thanh Bạch Liên thua, Vân Tuân Vũ thắng!" Tất cả đệ tử cả mới lẫn cũ ầm ầm vỗ tay, nhưng vẫn chung thủy không nói tiếng nào. Chưởng môn nhìn qua tu vi và tư chất của Vân Tuân Vũ, sau đó hữu ý cười cười, ôn hoà gật đầu. Các phong chủ trong nội tâm cũng đã có trước dự tính, người này chính là nhân tài hiếm gặp, có thể được nhập vào thượng phong. Vân Ngạo Phong rốt cuộc thả lỏng tâm tình, híp mắt nhìn Vân Tuân Vũ đang tiến về phía này.