Giấc Mộng Sói Vương
Chương 19
Tử Lam thấy rõ Lạc Giáp tuy giành phần thắng trong cuộc chiến tranh đoạt Sa Sa nhưng sức lực đã hao tổn nhiều và bị thương bèn quyết định không để Lạc Giáp có cơ hội nghỉ ngơi mà cần chớp ngay thời cơ để Song Mao ngồi lên ngai vị Sói Vương. Song Mao lấy quân nhàn nhã đánh quân mệt mỏi, đương nhiên nắm chắc phần thắng.
Nửa đêm hôm đó, trận tuyết đầu tiên của mùa đông tràn về. Những bông tuyết xốp mềm phất phơ trong gió, rơi xuống nền đất vẫn còn chút hơi ấm của buổi tàn thu, tan thành nước tuyết khiến cả thảo nguyên Ga Marr mênh mông như được tráng dội một lớp nước trơn trượt. Trời sáng, bầy sói thức dậy ra khỏi nơi trú ngụ tìm thức ăn. Thời tiết khắc nghiệt, mặt đất trơn trượt và ẩm ướt, trời mây âm u càng làm cuộc chiến săn mồi của bầy sói khó khăn bội phần. Thân và lá cỏ được vẩy một lớp nước tuyết, trơn như bôi mỡ khiến mỗi bước chạy là một bước xiêu vẹo, chỉ chừng mươi bước đã chực ngã. Ròng rã từ sáng tới chiều, bầy sói vẫn chẳng kiếm được chút gì cho vào bụng, ruột gan đói lả, thân thể phờ phạc, chúng nhìn Sói Vương Lạc Giáp, vẻ đầy oán hận.
Bầu không khí này thật vô cùng có lợi để Song Mao phát động một cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị với Lạc Giáp, Tử Lam mừng thầm trong dạ. Điều quan trọng là phải tìm một cơ hội gây hấn.
Ông trời không những biết chiều lòng người mà còn biết chiều cả lòng sói. Cơ hội vừa mong đã tới. Một con thỏ xám bất ngờ chui ra từ trong bụi cỏ, thấy bầy sói sát khí đằng đằng, nó hoảng hốt muốn nhảy về phía cái hang bên trái. Con thỏ đó vừa hay lướt qua trước mắt Song Mao, Song Mao vốn nhanh tay nhanh mắt, lập tức rướn người dùng móng vuốt quặp chặt con thỏ đen đủi, cắn đứt cổ nó và mút ừng ực từng giọt máu nóng hôi hổi.
Lạc Giáp đứng cách đấy không xa, thèm rỏ dãi miếng mồi ngon. Nó tức tối tru lên một tiếng rõ uy nghiêm như muốn bảo Song Mao phải biết tôn ti trật tự mà ngoan ngoãn đem con thỏ dâng tới miệng nó, hoặc chí ít cũng phải dành cho nó đám nội tạng nhầy nhụa ngon lành của con mồi. Bởi đó là những thứ tất lẽ dĩ ngẫu phải thuộc về Sói Vương.
Nhưng Song Mao không những chẳng thèm đếm xỉa tới tiếng tru uy nghiêm của nó mà ngược lại, còn trêu tức nó. Bằng một động tác hết sức mau lẹ, nó nhanh chóng xé toang lồng ngực con thỏ, ngoạm lấy trái tim đang còn đầm đìa máu tươi, cắn từng miếng rõ to và khoan khoái nuốt vào bụng. Bầy sói đói thấy vậy bèn ào lên xâu xé chỗ thịt thỏ.
Lạc Giáp bị bỏ lại một mình, thành ra đơn độc. Hành động đại nghịch bất đạo này của Song Mao làm tổn thương nghiêm trọng tới uy nghiêm và lòng tự tôn của một Sói Vương như nó. Nếu không dạy cho con sói to gan dám mạo phạm thiên uy này một bài học há chẳng phải dung túng cho những con sói đực không an phận khác có cơ hội trỗi dậy hay sao? Như thế, ngôi vị Sói Vương của nó chẳng phải sẽ bị lung lay hay sao? Và dù con mồi chỉ là một con thỏ bé xíu nhưng chừng đó cũng đủ thấy có kẻ muốn thách thức quyền lực Sói Vương của nó. Trong lòng Lạc Giáp hiểu rất rõ điều đó và nó phải nhanh chóng ra tay, phải mau mau trấn áp ý đồ đoạt ngôi này.
Lạc Giáp hằm hằm lao tới áp sát Song Mao.
Loáng một cái, bầy sói đói đã chén sạch con thỏ đáng thương. Chúng tản ra thành hình rẻ quạt, háo hức và sợ sệt đứng xem cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Sói Vương vừa mới mở màn. Những cuộc chiến như thế tuy rất ít xảy ra trong bầy sói, nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ, bởi thế chúng cũng chẳng lấy gì làm lạ. Chúng là những trọng tài bình tĩnh theo dõi trận đấu.
Truyền thống của bầy sói không cho phép sói cái xông lên trợ chiến khi hai con sói đực đang đánh giết nhau để tranh đoạt ngôi vị Sói Vương, bởi vậy, Tử Lam đành phải làm giống như những con sói khác, ngồi yên một chỗ quan sát trận chiến kinh thiên động địa này.
Tử Lam không hổ danh là con sói cái giỏi bày mưu tính kế, nó đã dự liệu vô cùng chuẩn xác. Trận chiến vừa mới bắt đầu nhưng xem chừng đương kim Sói Vương không thể giành chiến thắng. Một nửa sức lực và tinh lực của nó phải dồn vào trận ác chiến tranh giành Sa Sa ở bãi lau với Cổ Cổ ngày hôm qua. Tốc độ lao của nó chậm hẳn và bộ móng của nó cũng không đủ lực để cắn xé nữa. Dáng vẻ uể oải của nó trái ngược hẳn với khí thế sục sôi của Song Mao. Song Mao lao nhanh như một tia chớp, cắn xé mau lẹ như một cơn cuồng phong, thân hình vòng cung của nó liên tiếp vẽ những nét cong cong tuyệt mĩ trong không gian. Cái eo lưng thon gọn và bộ móng vuốt linh hoạt của nó không ngớt chuyển động giữa bầu trời đầy tuyết hoa bay trông hệt như một bức tranh thiên nhiên sinh động. Đám lông màu nâu vàng của Lạc Giáp bị Song Mao cắn rách từng mảng, những giọt máu đã bắt đầu vương vãi trên nền cỏ. Không khí váng vất mùi tanh nồng khiến bầy sói đang nằm lặng lẽ quan sát cuộc chiến bỗng trở nên nhớn nhác. Chúng đang đói lòng và không thể chịu nổi sự kích thích của mùi máu tanh. Một vài con sói đực trưởng thành dựng đứng đôi tai nhọn hoắt, vểnh cái mũi thính nhạy hít ngửi hương vị ngọt ngào của những giọt quỳnh tương trong cuộc đời chúng, khuôn mặt chúng hiển hiện vẻ khát khao ăn sống nuốt tươi tàn nhẫn. Một vài con sói choai choai khác cũng bị mùi máu tanh kích thích, trở nên hưng phấn lạ thường, nhảy nhót lăn lộn trên mặt tuyết trơn trượt, hò reo cổ vũ chiến binh Lạc Giáp và Song Mao.
Hay lắm, niềm vui rạo rực trong lòng Tử Lam, bởi lẽ biểu hiện kích động ấy của bầy sói là điềm báo thắng lợi. Chỉ cần Song Mao lao vào Lạc Giáp và cắn thêm mấy miếng thật mạnh nữa, chỉ cần trên người Lạc Giáp đổ thêm chút máu nữa, chỉ cần mùi máu tanh đầy sức mê hoặc đậm đặc thêm chút nữa, chỉ cần Lạc Giáp tru lên một tiếng tuyệt vọng dưới đòn tấn công vô tình của Song Mao thì bầy sói sẽ lập tức ào lên cắn xé Lạc Giáp thành trăm ngàn mảnh vụn.
Thắng làm vua thua làm giặc, quy luật ấy cũng hiển hiện trong xã hội của loài sói, chỉ có điều bầy sói sẽ biến kẻ chiến bại thành bữa tối no nê ngon lành.
Gương mặt Tử Lam bất giác nở nụ cười tươi rói bởi niềm vui sướng sắp thực hiện được mưu đồ.
Nỗi đau là một liều thuốc tăng lực đối với Lạc Giáp, nó liều mạng chống trả, nhảy phốc lên người Song Mao cắn xé. Nhưng Song Mao không hề sợ hãi trước đòn phản công của đối phương. Nó đang hừng hực sức trẻ nên càng chiến đấu càng dũng mãnh, bốn cẳng chân nó trở nên cực kỳ nhanh nhạy và có lực, eo lưng nó trở nên vô cùng dẻo dai và mềm mại, nó nhảy liên tiếp và không ngừng tấn công vào những chỗ chí mạng của Lạc Giáp. Song Mao cứ nhè cổ họng, hốc mắt, bụng dưới của Lạc Giáp mà cắn mà xé. Thế tấn công áp đảo của Song Mao làm Lạc Giáp dần dần đuối sức.
Đại cục đã định, thắng hay bại chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Song Mao rướn người thành một hình thang và lao lên tấn công Lạc Giáp. Lạc Giáp không đỡ nổi đòn, bị đánh văng ra hai trượng, lộn vòng trên đám cỏ. Nó hổn hển bò dậy, động tác lù rù. Song Mao uy phong lẫm liệt tru lên một tiếng đinh tai nhức óc. Song Mao co hai chân sau và gập cong hai chân trước, ngoác miệng để lộ hàm răng trắng nhởn.
Thật tuyệt vời! Tiếng lòng của Tử Lam đang reo vui hồ hởi. Tử Lam hiểu rằng, chỉ cần Song Mao nhảy phốc lên người Lạc Giáp với cái thế rời núi Thái Sơn một lần nữa, Lạc Giáp chắc chắn sẽ không đỡ nổi đòn tấn công chí mạng này. Nhảy lên đi Song Mao, con trai tài giỏi của mẹ, hãy ngắm thật chuẩn cái cổ họng non mềm của Lạc Giáp mà cắn phập một cái thật mạnh. Chỉ cần như thế thôi con đã hoàn thành di nguyện của cha con là Hắc Tang và ngôi vị Sói Vương tôn quý này sẽ thuộc về con!
Lạc Giáp hiểu rõ nó đang ở vào thời khắc nguy nan của sinh mệnh, niềm tuyệt vọng dồn lên trong mắt nó.
Hai chân trước của Song Mao đã rời khỏi mặt đất và cả thân hình nó như một mũi tên bật khỏi dây cung, đang lao vun vút trong không trung. Chính vào khoảnh khắc then chốt ấy, ánh mắt của Lạc Giáp đột nhiên bừng lên ánh sáng của sự bình tĩnh và tự tin, ngang tàng và ngạo mạn coi thường tất cả. Nó thét lên một tiếng trầm đục và nặng nề, đầy uy nghiêm. m thanh chất chứa khí phách của một bậc đế vương đứng trên muôn vàn kẻ khác, thể hiện niềm kiêu hãnh ngông cuồng tối cao vô thượng.
Khi đêm đã về khuya, bóng tối bao trùm mặt đất và nỗi cô đơn bao bọc quanh mình, nỗi đau mất con giằng xé tâm can khiến Tử Lam không tài nào chợp mắt nổi. Nó suy nghĩ đã lung lắm mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc trước số mệnh mà Lạc Giáp lại có thể thể hiện phong thái của một Sói Vương một cách mạnh mẽ, hệt như một kỳ tích như thế? Vào thời khắc nguy nan đó, nếu Lạc Giáp chỉ do dự một chút thôi, chỉ cần nó biểu hiện sự sợ hãi và lui bước một chút thôi, chỉ cần vẻ tuyệt vọng của nó kéo dài thêm nửa giây nữa thôi thì sinh mệnh của Lạc Giáp đã chấm dứt, và nỗi khổ tâm một mình nhào nặn cốt cách Đế Vương cho con của Tử Lam đã được đền đáp, con trai Song Mao yêu quý của Tử Lam sẽ đăng quang ngôi vị Sói Vương một cách oai hùng và hiển hách.
Có lẽ, nỗi nhục vì bại dưới tay một kẻ vãn bối vô danh tiểu tốt và suy nghĩ dẫu chết cũng không để mất cái uy của Sói Vương đã thôi thúc Lạc Giáp tạo nên kỳ tích vào giây cuối cùng như thế. Có lẽ, do ham muốn báo thù rửa hận điên cuồng ăn sâu vào xương cốt và bản năng ham sống mạnh mẽ cùng tâm lý chuyển bại thành thắng… đã mang đến một nguồn sức mạnh mới cho Lạc Giáp vào phút chót. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng tiếng thét cứu vãn sinh mệnh mà Lạc Giáp bật ra vào giây cuối cùng ấy chỉ là một hành vi có ý thức và một động tác đã thành thói quen mà thôi.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, câu hỏi này mãi mãi là một câu đố không lời giải đối với Tử Lam. Tử Lam nhận thấy, khi tiếng thét chứa đầy cốt cách Sói Vương của Lạc Giáp vang vọng khắp bốn bề thảo nguyên mênh mông thì đôi chân trước đã rời khỏi mặt đất của Song Mao bỗng dưng chùn lại, co về chỗ cũ, thân người đang căng cứng của nó tự nhiên mềm nhũn như bông, giống hệt như một quả bóng da đang bơm đầy hơi bất ngờ bị một kim nhọn châm thủng. Và trên gương mặt của Song Mao hiển hiện vẻ tự ti mà nó đã vùi lấp từ rất lâu rồi. Tử Lam hiểu rằng tiếng thét bất thường ấy của Lạc Giáp đã gọi về cảm giác tự ti của Song Mao. Thật không ngờ, cảm giác tự ti hình thành từ khi còn nhỏ ấy lại cắm rễ sâu và khó lòng triệt tiêu đến thế, cho dù Tử Lam đã tổn hao biết bao tâm lực để tạo nên một Song Mao giàu lòng tự tôn, cho dù nhìn bề ngoài Song Mao đã lột xác hoàn toàn trở thành một con sói đực có tư chất và phong cách thủ lĩnh, nhưng kỳ thực thì bản tính cam phận nô lệ và cảm giác tự ti của Song Mao vẫn không thể nào xóa sạch, mà nó vẫn còn nằm ẩn mình ở một góc nào đó trong sâu thẳm tâm hồn của Song Mao và chỉ cần một chất dẫn từ môi trường bên ngoài, nét tính cách ấy lại trỗi dậy, như bệnh cũ tái phát. Nếu Tử Lam có thể lường trước được điều này thì tốt biết bao. Nhưng…
Song Mao thoắt cái đã biến thành một con sói khác, những con sóng sợ hãi cồn lên trong mắt nó, ý chí của nó bị đập tan. Một cảm giác tự ti cam phận làm thân nô lệ và làm một con sói mạt hạng trong bầy đàn ào lên chiếm giữ lấy trái tim và thân thể nó, làm mềm móng vuốt và răng của nó. Nó đã hành động một cách cực kỳ ngu xuẩn, ấy là quay người bỏ chạy. Nó quên rằng nó đang lao vào cuộc chiến một mất một còn, nó đã dùng suy nghĩ lôgic về cuộc sống của một kẻ yếu để phán đoán, thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần nó chấp nhận đầu hàng và cam chịu làm thần tử thì có thể bảo toàn sinh mệnh. Nó đã quên quan niệm sinh tồn của loài sói: Dùng sự đáng sợ của cái chết để khống chế thế giới này, nó quên mất thứ luật lệ cá lớn nuốt cá bé của cuộc sống hoang dã, nó quên mất bầy sói đói đang vây quanh nó đã bị mùi máu tanh nồng kích thích mạnh tới trung khu thần kinh, chúng đang hưng phấn khác thường và chẳng thể chờ đợi thêm được nữa…
Dù sao đi nữa, Lạc Giáp cũng là một Sói Vương dạn dày kinh nghiệm nên vừa thấy thần thái của Song Mao đổi khác, nó bèn thừa thắng xông lên, quay người bật dậy, nhảy phắt một cái cắn vào mông Song Mao, rồi giật mạnh vào cổ Song Mao, ngoạm đứt một miếng thịt còn dính cả lông và máu. Một dòng máu nóng hổi phun trào, hoa máu đỏ thẫm hòa với bông tuyết trắng xóa vương vãi trên đám cỏ. Song Mao tru lên một tiếng thảm thiết như xé nát tâm can.
Thấy vậy, bầy sói đang đứng xung quanh bèn đồng thanh tru lên hung hãn, rồi lại cùng đồng thanh ào lên dằn ngửa Song Mao trên mặt đất. Song Mao chỉ kịp bật ra những tiếng chửi rủa ư ử trong cổ họng rồi lập tức hồn về Tây thiên cực lạc.
Tử Lam không thể và cũng không dám lao về phía trước ngăn cản bầy sói. Vào mùa đông lạnh lẽo, bầy sói đói lòng vì tranh nhau miếng ăn mà sẵn sàng đả thương bạn mình đã trở thành thông lệ. Giả như bây giờ có miếng mồi khác để nhét vào bụng thì bầy sói cũng không đến nỗi tàn ác đến thế. Cái đói đã tạo nên bản tính tham lam và ác độc của chúng.
Một loáng sau, trên mặt cỏ chỉ còn trơ lại đám xương trắng hếu.
Đám sói vừa cùng nhau đánh chén xương thịt của Song Mao lúc này đang bu quanh Lạc Giáp tru lên những tiếng mừng vui lấy lòng. Sa Sa và một con sói cái khác đang dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình liếm lại bộ lông rối bù của Lạc Giáp. Bọn chúng đang chúc mừng chiến công của Lạc Giáp.
Chỉ còn một mình Tử Lam trơ trọi ngồi bên cạnh đám xương tàn của Song Mao. Trong lòng nó trào dâng một nỗi cay đắng không thể bày tỏ cùng ai. Song Mao không phải chết dưới móng vuốt của Lạc Giáp, mà đúng hơn, nó chết bởi sự tự ti của chính bản thân mình.
Ài, sói à sói.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
33 chương
50 chương
65 chương