Giấc Mộng Sói Vương

Chương 10 : Hồn đoạn bẫy thú

Mùa thu như một chàng lãng tử du đãng lướt qua núi tuyết Streca, tới dạo chơi trên thảo nguyên Ga Marr. Cỏ đã bắt đầu úa vàng. Đám lá khô bay xao xác giữa trời thu. Vào một đêm nọ, trời bỗng đổ sương. Lớp sương gột sạch những chấm xanh cuối cùng còn sót lại trên thảo nguyên. Các loài động vật ngủ đông như rắn hay gấu vội vã tìm chốn ngủ đông. Bầy hươu, dê cũng cẩn thận hơn. Chúng trốn sâu trong thảo nguyên hoặc ẩn mình ở một hẻm núi kín đáo nào đó, rất ít ra ngoài. Việc săn mồi của loài sói mỗi ngày một khó. Để có thể sinh tồn, hàng năm cứ vào thời điểm này, những con sói sinh sống tản mạn khắp nơi trên thảo nguyên Ga Marr tạm gác cuộc sống độc lập của mình để tụ hợp lại với nhau tạo nên một bầy sói hùng mạnh. Chúng phải dựa vào trí tuệ và sức mạnh của tập thể để sống sót qua mùa đông khắc nghiệt. Đối với các loài động vật hoang dã mà nói, tiết trời giá lạnh và mồi săn ít ỏi là một kiếp nạn. Và loài sói cũng không phải là ngoại lệ. Khi Tử Lam dẫn Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi tới ao nước thối là nơi tụ tập của loài sói, đã có chừng hai, ba mươi con sói tới trước rồi. Hơn nửa năm không gặp, bầy sói có quá nhiều thay đổi. Hai con sói già Giáp Giáp và Ni Ni đã chết trên thảo nguyên, sói đực Khả Tố trong lúc đuổi bắt một con trâu vì không cẩn thận bị nó đá gãy một chân sau, giờ phải đi khập khiễng... Nhưng thay đổi lớn nhất phải kể đến những con sói cái tuổi đang còn trẻ, dường như con nào con nấy đều dẫn theo sói con cả. Có con dẫn theo ba, bốn sói con; có con một, hai sói con. Sói con xấp xỉ tuổi với Lam Hồn Nhi. Sói Vương Lạc Giáp cũng tới, đang chuẩn bị tinh thần để chủ trì buổi lễ nhận thân. Đây là một nghi thức đặc biệt trong xã hội loài sói. Hàng năm, cứ vào cuối thu, bầy sói từ phân tán đến tụ hội, sói mẹ phải đưa sói con tới trước mặt Sói Vương và từng con sói trưởng thành để ngửi mùi nhận thân. Nhận thân là nghi thức để sói con làm quen với đại gia đình và Sói Vương cùng các sói trưởng thành thừa nhận thành viên mới trong bầy đàn. Về sau, nếu có tình cờ gặp nhau khi chúng tách ra săn mồi riêng cũng không đến nỗi huynh đệ tương tàn. Sói Vương Lạc Giáp và kẻ bầu bạn thân cận nhất của hắn, Cổ Cổ cùng ngồi xổm bên cạnh ao nước thối, ưỡn ngực để mười mấy chú sói con lần lượt tới ngửi mùi. Đám sói con trông thật hiển hách và vinh dự, còn Sói Vương Lạc Giáp tự đắc với phong thái của một kẻ ở ngôi cao, thè lưỡi liếm một vệt tượng trưng ở trên trán của sói con. Lễ nhận thân thực ra là buổi để Sói Vương tiếp nhận các thần dân mới của mình tới bái yết. Loài sói cũng phân cao thấp sang hèn. Đến lượt Tử Lam. Trên khuôn mặt của Lạc Giáp hé ra một nụ cười khinh bỉ không dễ gì nhận biết. Nó ưỡn thẳng thân mình để hai chi trước và cổ chạm nhau, khoe cơ bắp cuồn cuộn, cái lưng ong và đôi vai tròn lẳn. Cơ thể của nó rắn chắc và tráng kiện. Hàm răng của nó sắc nhọn và trắng nhởn, nhìn qua cũng đủ biết hàm răng ấy cũng có thể cắn vỡ cả một khối đá hoa cương rắn chắc nhất. Đôi mắt nó phóng ra một ánh nhìn lạnh lùng đầy ngạo mạn. Tử Lam hiểu rất rõ, Hắc Tang sinh thời là sự uy hiếp lớn đối với ngai vị của Lạc Giáp. Lạc Giáp căm hận Hắc Tang, nó luôn muốn làm hại Tử Lam. Hắc Tang chết rồi không có nghĩa là lòng thù hận trong nó đã hết. Ài, nếu như Hắc Tang không bỏ mạng ở Quỷ Cốc đó, Lạc Giáp sao có thể vênh vang tự đắc chủ trì buổi lễ nhận thân kia? Nếu Hắc Tang không chết, có lẽ Tử Lam không phải là một con sói cái bình thường phải phủ phục trước mặt Sói Vương như bây giờ mà chắc chắn nó đã trở thành Sói Hậu sánh bước bên Hắc Tang khiến người người ngưỡng mộ. Tử Lam thấy buồn thương trong lòng. Tử Lam đưa Lam Hồn Nhi tới trước mặt Lạc Giáp. Khi chiếc môi bé xinh của Lam Hồn Nhi chạm vào khuôn ngực của Lạc Giáp, Tử Lam quan sát thấy ánh mắt của Lạc Giáp bỗng trở nên hoang mang và cái miệng của nó đột nhiên co giật. Chắc chắn Lạc Giáp đã thấy được hình bóng của Hắc Tang trên mình của Lam Hồn Nhi nên mới thảng thốt thế, Tử Lam nghĩ. Lạc Giáp à Lạc Giáp, suy nghĩ của ngươi còn nông cạn lắm, Lam Hồn Nhi không những giống Hắc Tang, giống ta ở vẻ bề ngoài mà nó còn mang trong mình cả linh hồn của Hắc Tang nữa. Tử Lam rất đắc ý. Lạc Giáp không liếm lên trán của Lam Hồn Nhi như với những sói con khác mà nó giơ vuốt trước hất mạnh Lam Hồn Nhi ra ngoài. Lạc Giáp, ngươi hành động bất thường như thế đủ thấy trong lòng ngươi đang trống rỗng và căng thẳng, ngươi muốn thấy sức mạnh tiềm ẩn của Lam Hồn Nhi. Lạc Giáp, ngươi cứ đợi tới cuối thu sang năm, khi những lá cỏ xanh non trở nên úa vàng, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động thô bạo và vô lễ của ngươi hôm nay. Tử Lam tự dặn lòng như thế.