Giấc mơ tỷ phú

Chương 13 : Tôi không cần

Bùm! Văn phòng kinh doanh bất động sản chưa bao giờ sôi động như lúc này! Tất cả những người bán hàng đều bị sốc bởi câu nói này! Ngay cả anh cả nhà họ Đỗ là Đỗ Thiên Minh, cũng chỉ mua Biệt thự số 6, anh chàng đẹp trai này muốn một lượt lấy ba căn biệt thự. Căn số 7, số 8 và số 9 tương đương với việc lấy cả 3 căn biệt thự liên tiếp quay mặt ra hồ hướng Nam. Chuyện lớn chưa từng có, chưa từng có! Giờ phút này không còn thấy Đỗ Thiên Minh ở phòng kinh doanh nữa. Còn tại sao Triệu Phong lại mua ba căn biệt thự hướng hồ về phía nam, anh đã có kế hoạch của riêng mình. Ba biệt thự liên thông này sẽ rất hữu ích trong tương lai. Sau nửa giờ, Triệu Phong bước đến tòa nhà bán hàng dưới sự chia tay của nhân viên bán hàng. Hiện tại Triệu Phong thuộc về chủ nhà của Vân Thủy Sơn Cư, buổi chiều có thể tới nhận phòng. Lúc này trong khách sạn năm sao sang trọng ở Thành Phố Bình An, Tống Trí Viễn đang cùng cháu gái Tống Từ nói chuyện. "Ông nội, ông vừa xuất viện nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn." "Tiểu Từ, nhà đã chọn rồi, Thành Phố Bình An, Vân Thủy Sơn Cư, khu Thành Phố Bình An giàu có, sau này không cần chạy đi chạy lại hai nơi nữa. Cửa hàng mới vừa khai trương, nó sẽ cần phải ổn định trong giai đoạn này. " "Dù sao, ông nội, dù sao thì cháu cũng sẽ bắt đầu đi học và trở về tỉnh lỵ sau kỳ nghỉ hè." "Về sau, chúng ta có thể sống chung với vị cao nhân đó rồi." “Ông nội, ý ông là gì?” Tống Từ đột nhiên nhăn lại hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận. " Ta quyết định tặng một căn biệt thự Vân Thủy Sơn Cư cho ân nhân kia. Ta đã lấy được thông tin liên lạc của anh ta từ bệnh viện." “Biệt thự của Vân Thủy Sơn Cư mấy chục triệu, sao ông lại cho anh ta!” Tống Từ mím môi đỏ mọng. “Tiểu Từ, ta có kế hoạch của chính mình.” Tống Trí Viễn thần sắc nói. "Không sai, tuy nhà họ Tống của chúng ta không thiếu tiền, nhưng anh ấy không đủ tư cách nhận quà của nhà họ Tống chúng ta" “Tiểu Từ, cháu còn không hiểu sao, cậu ấy là cao nhân, sớm muộn gì thì con sẽ hiểu thôi, ta sẽ gửi cho cậu ấy một biệt thự lớn, một là báo đáp lòng tốt của cậu ấy, hai là cậu ấy nhất định sẽ vì nhà họ Tống chúng ta. Lão bản Tống Trí Viễn tự tin quyết định của mình. Cháu gái Tống Từ lè lưỡi không đồng ý với quan điểm của ông nội. Sau khi Tống Trí Viễn đưa ra quyết định, liền gọi điện thoại cho Triệu Phong. Triệu Phong thấy đó là số điện thoại di động lạ, nhưng vẫn trả lời. Sau vài câu trao đổi ngắn ngủi, Triệu Phong nhận ra đây là Tống Trí Viễn mà anh đã cứu sống đêm đó. Trong cuộc trò chuyện, Tống Trí Viễn nói rằng để trả ơn cứu mạng ngày đó, ông sẽ cho Triệu Phong một ngôi nhà lớn. “Triệu Phong, cứ nhận đi, biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, ở Thành Phố Bình An, anh nên biết cái giá phải trả cho nó” Tống Trí Viễn nghiêm túc nói. "Chà, rõ ràng rồi " Đương nhiên, Triệu Phong còn biết giá cả cụ thể, buổi chiều xách túi đi kiểm tra. “Vì đã rõ ràng, tại sao không nhận món quà này và làm bạn với tôi.” Tống Trí Viễn tin tưởng Triệu Phong sẽ nhận. Nhưng, câu trả lời tiếp theo của Triệu Phong khiến ông hết sức ngạc nhiên. “Có thể kết bạn, nhưng biệt thự không cần giao, tôi không cần.” Triệu Phong bình tĩnh trả lời. "Tiểu Triệu, biệt thự ở Vân Thủy Sơn Cư không rẻ, anh đừng trốn tránh." "Tôi thật sự không cần. Được rồi, Tống tiên sinh, tôi tiếp thu suy nghĩ của ông. Tôi đang lái xe, không tiện nói quá lâu." Có ba cái biệt thự Vân Thủy Sơn Cư đứng tên, Triệu Phong cũng không còn cần thêm nữa. Sau khi bị Triệu Phong từ chối, Tống Trí Viễn không hiểu ra sao. "Biệt thự của Vân Thủy Sơn Cư, rẻ nhất cũng hơn 20 triệu tệ, anh ta làm sao có thể không bị dụ?" Tống Từ ở một bên đè lại cái miệng nhỏ nhắn của Tống Trí Viễn nói: "Ông ơi, ông không hiểu rồi, muốn bắt cá thìphải bày mưu tính kế, thả con cá nhỏ để bắt con cá lớn. Có lẽ anh ta đang đợi ông gửi nhà, gửi cả xe đấy " "Tiểu Từ, đừng lỗ mãng, chờ sau này gặp mặt rồi, đừng có mà thất lễ như vậy " " Chắc là trung hợp thôi, cháu không tin rằng một người bằng tuổi cháu sẽ là một chuyên gia." Tống Trí Viễn cũng không biết đối phương nghĩ như thế nào. Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Trí Viễn đưa cháu gái đến văn phòng kinh doanh Vân Thủy Sơn Cư. Vân Thủy Sơn Cư, là một quận giàu có của Thành Phố Bình An, có môi trường sống tuyệt vời và là lựa chọn tốt cho người giàu. Trong quần thể, ngoài các biệt thự, còn có 200 mét vuông các tòa nhà nhỏ song lập. Nhưng vị trí tệ hơn biệt thự. Là một ông chủ đến từ tỉnh lỵ, Tống Trí Viễn đương nhiên là lựa chọn hàng đầu cho biệt thự. Tối qua ông ta chọn trúng biệt thự số 9. Tuy nhiên, sau khi hỏi nhân viên kinh doanh, ông được biết Biệt thự số 9 đã được bán. "Cái gì? Biệt thự số 9 bán rồi? Tối hôm qua còn ở đó!" Tống Trí Viễn kinh ngạc. "Rất xin lỗi Tống tiên sinh, biệt thự số 9 vừa mới được bán sáng nay." "Không phải nói biệt thự số 9 nửa năm qua vẫn chưa có ai mua sao?" " Đúng vậy, Tống tiên sinh, không ngờ sáng nay lại có người mua." Nghe vậy, Tống Trí Viễn nhíu mày. Ô ng ấy rất thích biệt thự 9, điều này thực sự đáng tiếc. “Vậy thì là số 8, tôi nghĩ vị trí số 8 cũng rất tốt.” Tống Trí Viễn nhất thời tuyệt vọng đổi ý. Tuy nhiên, câu trả lời của người bán hàng lại khiến Tống Trí Viễn sửng sốt. "Tống tiên sinh, số 8 và số 7, cũng là do người đàn ông đó mua." “Mua liền ba cái biệt thự đẳng cấp cao nhất?” Tống Trí Viễn trịnh trọng hỏi. "Đúng vậy, Tống tiên sinh, sao ông không xem qua những biệt thự khác, chúng cũng khá tốt, rất thích hợp với thân phận đặc biệt của ông" Tống Trí Viễn vốn định mua hai căn nhưng có người đến trước liền lấy ba căn, xem ra có đại gia từ tỉnh đến rồi! "Tiểu Từ, xem ra có đại gia đến trước rồi, tiếc là vị trí biệt thự số 9 tốt như vậy, còn không biết người kia từ đâu tới!" Tống Trí Viễn thở dài. "Ông nội đừng phiền lòng, có lẽ là đại boss đến từ kinh đô, nhà họ Tống của chúng ta là gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, còn có người mạnh hơn chúng ta, e rằng chỉ có một đại gia lớn đến từ kinh đô" Tống Từ coi đó là đương nhiên. Cuối cùng, Tống Trí Viễn đành mua những biệt thự khác. Triệu Phong đã mua một ngôi nhà mới, cần đi học lại và viết đơn xin ở trọ ngoài trường. Và anh phải yêu cầu trưởng khoa ký duyệt, bởi vì đây là nội quy của trường. Khi Triệu Phong nói rõ với trưởng khoa, anh ta đã bị trưởng khoa chế nhạo một cách vô lý. " Tôi thật sự nhìn không ra, Triệu Phong. Anh còn có tiền thuê nhà ở bên ngoài. Tôi có thể nói cho anh biết chắc chắn không được phép phê duyệt!" “Anh làm chó săn cho Chu Tử Hào, tôi không quan tâm, nhưng tại sao không chấp thuận, anh hãy cho tôi một lý do thích hợp!” Triệu Phong chế nhạo. Đây là lần đầu tiên trưởng khoa đối mặt với một sinh viên như thế này và khuôn mặt của ông ấy đột nhiên tái xanh vì tức giận. Tuy rằng trong lòng thừa nhận mình là chó của Chu Tử Hào, nhưng bị Triệu Phong nói ra thật sự rất khó chịu. "Lý do? Có cần lý do để xử kẻ hiếp dâm không? Nếu phạm tội ngoài trường, làm mất uy tín của trường thì phải làm sao? Là trưởng khoa, tôi có quyền không phê duyệt!" Lúc này, Triệu Phong nhìn thấy trưởng khoa Hồ Chuẩn Trang hung hăn càn quấy, anh quyết định dùng quyền lực gia tộc để đuổi trưởng khoa ra khỏi trường. Chỉ cần một cú điện thoại, Triệu Phong có thể khiến hiệu trưởng rung động ba lần, huống chi là một trưởng phòng.