- Cô bị điên rồi! Niên Vũ măt hầm hầm, lo lắng, người phụ nữ kia càng cười lớn hơn nữa, và cô ta nói: - Ngươi chọn ai đây? Thử xem nào? Ai sẽ là người ở dưới đây? Nếu như ta xuống máy bay trước và tẩu thoát trước thì ta thắng, nếu không thì ngược lại! Nào! Các ngươi chọn đi! Không khí xung quanh được bao trùm bằng sự điên cuồng, lo lắng, và hồi hộp, hoang mang kèm lo sợ, Niên Vũ và Kim Chí toát mồ hôi, Tiểu Hi dần dần tỉnh dậy! - Nhanh lên, còn có khoảng 5 phút thôi đó, các ngươi chọn xem! Ta thử xem xem các ngươi chạy toán loạn để bảo vệ mạng sống của mình như thế nào! - Đại Thịnh! Cậu làm gì ở đây! Tôi nhìn xuống và thấy cô gái bé nhỏ tôi đang ôm, từ từ mở mắt, cô ấy giương cánh tay không sức lực của mình lên, đặt vào mặt tôi, mặt mỉm cười: “tốt quá, cậu đến rồi, mình biết mà, mình cũng biết rất rõ điều này, cậu sẽ đến cứu mình, một lần nữa mình đã,...” chưa kịp nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu, tôi hoảng loạn: Tiểu Hi, Tiểu Hi, cô tỉnh lại đi, Tiểu Hi! - Niên Vũ, cô ấy không sao đâu, do bị mất máu quá nhiều mà ngủ thiếp đi thôi, ta nên đưa cô ấy đến bệnh viện! Kim Chí nói. - Kim Chí! Việc quan trọng bây giờ là làm sao cho cả ba chúng ta đều được lên máy bay cùng một lúc! Hay là bây giờ chúng ta chạy thì có thể thoat được... Niên Vũ nói chưa kịp dứt câu, người phụ nữ kia lại nhảy vào: không kịp đâu lũ ngu, cửa ở đây bị ta khoá lại hết rồi, ở ngoài ta cũng cài bom sẵn, không thể thoát ra được đâu! Các ngươi còn 3 phút nữa, mau chọn nhanh đi, ta đi lên mái toà nhà trước, bằng không có người kéo ta ở lại! Nói xong, cô ta sử dụng cái thang, leo lên trần nhà! - Kim Chí! Hay là để tôi,... - Không được! Kim Chí dứt khoác nói: “cậu còn có người đợi mình quay về, Hà Tiểu Hi rất trong chờ được ở bên cạnh cậu! Cậu còn có gia đình và bạn bè, ở lại đây thì họ làm sao? - Vậy phải làm thế nào! Niên Vũ quát một câu lớn, rươm rướm nước mắt, hai tay nắm chặt và đầu cúi xuống, cậu ta nói: tôi, chẳng làm được gì cả! Trong cuộc lần này, Tiểu Hi là do anh cứu, Dao Dao do Gia Hi tìm, Tiêu Ý là người bị hại vậy mà lại lên được một kế hoạch chỉnh chu! Còn tôi thì chẳng làm được gì cả, trong khi đó tôi là người mạnh miệng nói rằng mình sẽ cứu tất cả mọi người! Nhưng bây giờ thì sao! Tôi chỉ làm vướng chân mọi người! Kim Chí chẳng nói gì cả, anh ấy im lặng đến bất thường, hai bàn tay nắm chặt, đật vào lòng ngực Niên Vũ, anh ấy nói: tôi đã từng bị bỏ rơi bởi xã hội và thế giới, nhưng đã có một người bạn của tôi nói với tôi rằng: - “Nếu cậu không thể hoà nhập được vào thế giới, thì tớ sẽ đi ra khỏi thế giới để hoà nhập với cậu!” Câu thấy đấy, tôi từng là một thằng vô dụng bị người ta bỏ rơi, vậy mà vẫn có người chờ tôi, mặc dù tôi không biết người ấy hiện tại còn nhớ tôi không! Nhưng mà người đó đã đến lúc tôi tuyệt vọng nhất, và truyền niềm tin cho tôi đến ngày hôm nay! Cậu cũng vậy, nhất định ở đâu đó ngoài kia sẵn sàng đợi chờ cậu! Vì vậy hãy đi đi! Tôi đã nghe thấp thoáng tiếng trực thăng đâu đây, thời gian đã sắp hết, cuộc đời tôi thật ngắn ngủi, nhưng gặp được em là niềm hạnh phúc lớm nhất mà tôi nắm giữ, là một kí ức đẹp đẽ nhất mà tôi lưu lại, khoảng thời gian tôi chờ đợi em, sắp kết thúc tại đây thật rồi, tôi,..cảm thấy thậy tiếc nuối! - Kim Chí, anh bế Tiểu Hi đi, tôi đã có quyết định rồi! Niên Vũ nói, và giao Tiểu Hi cho Kim Chí, cả hai cùng bước lên toà nhà! Và chỉ còn mười năm giây cuối cùng Chiếc trực thăng đã đến và khi nghe thấy tiếng kêu cứu, nó đáp xuống! Bỗng nhiên Tiểu Hi tỉnh dậy bật ra khỏi người Kim Chí và xô Niên Vũ lại gần, bằng một chút sức lực cuối cùng của mình, cô nhảy xuống! Kim Chí nắm chặt tay Niên Vũ đưa lên trực thăng, Niên Vũ giơ tay ra như đang nắm lấy một cái gì đó, miệng cậu ấy mở ra và la lớn Tiểu Hi! Nước mắt anh ấy hoà lẫn cùng nước mắt của Tiểu Hi, trước khi nhảy xuống Tiểu Hi có nói một câu rằng: “Tôi yêu cậu!” Anh ấy thét lên trong vô vọng giữa khoảng trời rộng lớn xung quanh, chiếc trực thăng bay đi để lại một niềm luyến tiếc cho Kim Chí và Niên Vũ, vào ngay khoảng khắc đó cả toà nhà phía dưới nổ tung cùng với Tiểu Hi!