Gia đình nhà Force đã thuê toàn bộ dãy phòng Tổng Thống với bốn phòng ngủ riêng biệt tại khách sạn St. Regis. Hầu hết tất cả các dãy phòng trong khách sạn này hiện đều được các gia đình Máu Xanh bao trọn gói trong đêm nay. Từ lâu vệc này gần như đã trở thành thông lệ, vì nó có nghĩa là chỉ cần di chuyển nhẹ nhàng tới thang máy, ấn nút, vậy là có thể tới được sảnh khiêu vũ mà không mất nhiều thời gian, hơn nữa còn đảm bảo giữ cho váy áo của các quý bà, quý cô tránh bị nhàu hay dính bụi.
Charles Force đang thắt nút ống tay áo còn lại. Đó là một người đàn ông cao ráo với khuôn mặt điển trai, đầy vẻ kiêu hãnh và mái tóc màu bạc. Ông mặc áo đuôi tôm màu trắng, thắt cà-vạt trắng và đi găng tay cũng màu trắng. Chiếc áo đuôi tôm của ông được may đo cẩn thận theo kiểu truyền thống, với hai hàng khuy trên áo và một đường viền nhung ở hai bên ống quần. Charles đang đứng trong phòng khách, hai tay chắp ra phía sau, chờ vợ và con gái thay y phục. Con trai ông, Jack, cũng ăn vận tương tự và trông thật bảnh bao trong chiếc áo đuôi tôm đặt may riêng cho cậu; bên trong, Jack mặc một chiếc áo sơ mi cổ bẻ thay vì loại cổ đứng truyền thống. Suốt ngày hôm nay Jack có vẻ im lìm. Rồi bỗng nhiên cậu đu chân khỏi chiếc ghế bành và đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt ba mình.
- Ba đã nói gì với Schuyler trước khi cô ấy đi Venice?
- Vẫn còn quan tâm tới đứa con gái nhà Van Alen à? - Charles hỏi. - Ta cứ nghĩ sau khi cô ta buộc tội nhầm cho ta là một Máu Bạc, con sẽ không còn hứng thú với cô ta nữa chứ.
Jack nhún vai.
- Con không quan tâm, thưa ba. Chỉ là tò mò thôi. - Jack đáp. Sau vụ lộn xộn xung quanh việc Dylan mất tích và Cordelia qua đời, Charles đã tin tưởng và nói cho Jack biết sự thật về thân thế của Schuyler. Tối hôm đó, Jack cũng khám phá ra sự thật về mối quan hệ giữa cậu và em gái. Mimi chính là nửa kia của Jack, và dù tốt hay xấu, cô cũng là đồng minh thân cận nhất của cậu, nhưng đồng thời lại cũng là kẻ thù nguy hiểm nhất. Hai người là một cặp sinh đôi theo nhiều nghĩa chứ không phải chỉ một như thông thường.
Nhưng cho dù Jack chấp nhận tất cả những điều đó thì vẫn còn một câu hỏi tồn tại trong đầu cậu. Tại sao Ủy Ban phải giấu giếm? Có thật là Máu Bạc đã quay trở lại không? Ba cậu cư xử như thể toàn bộ chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, chỉ vì vài tháng trước, các cuộc giết chóc đột nhiên ngừng lại.
Charles thở dài.
- Ta chỉ nói với cô ta rằng chuyến đi của cô ta tới Venice là vô ích. Cô ta đã được tiêm vào đầu cái ý tưởng rằng ông ngoại của cô ta, bằng cách nào đó, có thể giải đáp tất cả các câu hỏi ngu ngốc của cô ta. Nhưng ông ta sẽ không như vậy. Ta biết Lawrence quá rõ; ông ta sẽ đứng ngoài cuộc như ông ta vẫn thường làm. Và như vậy chuyến đi của cô ta chẳng phải là công cốc sao?!
Jack cũng đoán được phần nào sự việc. Cậu biết ba cậu không thích Lawrence Van Alen, và qua những ký ức mới tìm lại được, Jack càng khẳng định chắc chắn điều này.
- Còn câu hỏi nào nữa không? - Charles hỏi.
Jack nhìn xuống đôi giày da sơn được đánh bóng cho dịp đặc biệt. Cậu có thể nhìn thấy hình ảnh trầm ngâm của chính mình phản chiếu trên bề mặt da sáng loáng. - Không, thưa ba. - Jack lắc đầu. Làm sao cậu có thể nghi ngờ ba mình chứ? Charles Force chính là Michael Trái Tim Thuần Khiết, là Thủ lĩnh của gia tộc. Ông là một ma cà rồng do lựa chọn chứ không phải do tội lỗi đày ải.
- Tốt. - Charles nói, phủi phủi những xơ vải trên chiếc áo đuôi tôm màu đen của Jack và chỉnh lại dáng đứng của cậu con trai cho thẳng lưng. - Đây là Vũ hội Four Hundred, nơi con sẽ được giới thiệu chính thức trước toàn cộng đồng của chúng ta. Ta tự hào về con. Trinity, em yêu? Em đã xong chưa? - Charles gọi với vào phòng thay đồ.
Jack nhìn thấy mẹ mình, Trinity Burden Force, đi ra từ phòng thay đồ và mỉm cười âu yếm với chồng. Bà mặc một chiếc váy dạ hội dài may bằng lụa sác-mơ màu đỏ thẫm với chiếc cổ tim và phần lưng để lộ. Ba mẹ cậu là cặp đôi mở màn vũ hội đêm nay. Nhưng Charles đã nói cho Jack biết rằng trước đây, vinh dự này vốn không thuộc về Trinity. Trên thực tế, bà có được nó mới chỉ trong mười sáu năm nay, vì Allegra Van Alen không thể đứng cạnh anh trai mình ở vị trí đó. Đó cũng là mười sáu năm gia tộc Máu Xanh thiếu vắng sự dẫn dắt của Gabrielle Thanh Khiết.
Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh, Mimi Force đang ngồi trên chiếc ghế mạ vàng, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm may bằng lông Thổ Nhĩ Kỳ, trong khi một toán các nhà tạo mẫu và thợ làm móng vây quanh cô, chăm sóc từng xen-ti-mét cơ thể cô. Tóc cô được chải ngược ra sau thành một búi yêu kiều, bên cạnh đó là một trợ lý tay đang cầm chiếc máy sấy loại có công suất cực mạnh. Phía trước mặt là hai trong số những chuyên viên trang điểm nổi tiếng nhất New York đang làm nốt phần việc cuối cùng của mình: một người thoa son môi, còn người kia thoa phấn nền quanh mặt Mimi. Mimi vẫn ngồi trên ghế, tay cầm di động trong lúc ghé miệng thổi lên những chiếc móng tay sơn màu “Socialite” ngọc trai. - Ôi Trời ơi, ở đây đang tán loạn hết cả lên, xin lỗi nhé, tớ không nghe rõ. Cậu nói mấy giờ thì nhà cậu mới tới được đây cơ? Nhà tớ ở luôn tại khách sạn. Ừ, trên dãy phòng tầng thượng. Xin lỗi, cậu chờ máy mấy giây nhé? Này anh, hey, anh đó. - Mimi cất giọng sắc lẻm hướng về phía anh chàng tạo mẫu với chòm râu dê đang cầm máy sấy. - Suýt chút nữa anh làm tai tôi cháy xém rồi đấy. - Cô nói đồng thời ném về phía anh ta cái nhìn hằn học. - Xin lỗi, Bliss, tớ phải đi đây. - Mimi gập di động lại, mọi hoạt động xung quanh cô đột nhiên ngừng hẳn.
- Xong chưa đây? - Cô hỏi.
- Đây, cô xem. - Một nhà tạo mẫu đưa cho cô tấm gương.
- Polaroids!28 (28 Polaroids: máy ảnh chụp lấy ngay.) - Mimi ra lệnh.
Một trong những trợ lý mặc áo sơ mi đen nhanh chóng bấm máy. Mimi kiểm tra hình ảnh của mình trong gương cũng như trên ảnh. Cô săm soi bản thân từng li một, cố tìm kiếm dấu vết của một lỗi nhỏ nào đó mà không thèm quan tâm việc đó tốn bao nhiêu thời gian. Tóc của cô được chải và tạo kiểu lộng lẫy, ôm lấy khuôn mặt như thể một chiếc mũ miện bằng vàng. Da cô sáng ngời, duy chỉ có viền phấn sậm màu quanh mí mắt càng làm nổi bật con ngươi màu xanh ngọc lục bảo trong đôi mắt cô, còn môi cô nhuộm một màu hồng tươi mát.
- Được rồi, tôi nghĩ như vậy là ổn rồi đấy. - Mimi cất giọng vương giả, đoạn đuổi những người xung quanh ra ngoài chỉ bằng một cái vẫy tay mà không hề có chút dấu hiệu nào tỏ lòng cảm ơn. Mimi vốn coi đó như là ân huệ của họ khi được coi sóc cô, chứ không phải ngược lại.
Ngay sau đó, cô hầu phòng bước vào, mang theo một hộp các-tông màu trắng kích cỡ gần bằng chiếc quan tài của một đứa trẻ con. (Không còn gì để so sánh sao?! >.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
29 chương
42 chương
162 chương